Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 part 2

Phiên bản Dịch · 2924 chữ

Tara không nao núng trước lời đề nghị của mình bị phản đối, bà ta nhìn những cánh cửa sổ với ánh mắt của người am hiểu tình thế. – Có lẽ ánh sáng thiên nhiên ào phòng làm cho cây cảnh tăng trưởng dễ dàng…và giúp cho cô có được hương vị của vùng nhiệt đới mà cô vừa từ giã, Sloan à. – Bà ta nói rồi quay qua nói với nhà thiết kế. – Cô ấy từ Hawaii đến.

- Nói thế không có nghĩa là tôi muốn biến nơi này giống ở vùng nhiệt đới với đồ mây tre đầy màu sắc của biển cả. – Sloan vội nói để bác bỏ ý nghĩa của bà ta đi.

- Dĩ nhiên cô không muốn thế. – Tara dịu dàng đáp. – Nhưng cô có thể trang hoàng theo phong cách Đông phương, dùng nhiều gỗ đen với màu đỏ và vàng. Hay là chọn theo kiểu của Hemingway để trang hoàng. Tôi có thể hình dung ra chiếc giường mà tôi và Ty đã nằm, chiếc giường có bốn trụ lộng lẫy dùng để treo màn chống muỗi…

- Không, tuyệt đối không được làm thế, - Sloan nói xen vào. –Trey ghét những thứ như thế.

- Trời đất, con ơi. – Tara thốt lên với giọng nuông chiều và mỉm cười thương hại. – Dĩ nhiên chúng ta phải xét đến sở thích của Trey và điều anh ấy không thích, nhưng vấn đề trang trí thì hoàn toàn tuỳ thuộc vào sở thích của cô. Nói tóm lại, cô là người sẽ ở đây ngày này qua ngày khác, chứ không phải Trey. Cậu ấy chỉ ở đây vài giờ trong buổi tối thôi chứ không ở suốt ngày, mà chỉ có cô với bốn bức tường này. Tin tôi đi, tôi đã có kinh nghiệm về chuyện này rồi.

- Trường hợp của tôi lại khác, - Sloan đáp. – Tôi sẽ bận rộn với công việc suốt ngày.

- Vậy cô sẽ tiếp tục làm nghề của mình à? - Viễn cảnh này làm cho Tara có vẻ vui thích.

- Dĩ nhiên.

- Trey có biết chuyện này không?

- Biết chứ. – Nhưng Sloan tự nhủ vấn đề này thực ra chưa được bàn đến. Nàng mới chỉ xem như có khả năng.

- Hay quá! – Tara đáp, giọng kỳ cục.

- Tại sao bà cho thế là hay? – Sloan thấy khó mà giữ cho được bình tĩnh.

- Không có gì đâu. – Tara đáp, làm ra vẻ thơ ngây. - Ấy là vì gia đình Calder thường rất thủ cựu khi nghĩ về những vấn đề có liên quan đến phụ nữ.

Sloan cười với vẻ khoái trá. - Chắc bà quên là Jessy điều hành trại Triple C.

Một bên vai bà ta nhún lên, động tác phản bác rất duyên dáng. – Bà ta chẳng khác nào một kẻ bù nhìn. Chase vẫn chỉ huy ở đây.

Sloan muốn bác bỏ ý kiến của Tara, vì nàng nghĩ bà ta không hiểu rõ được vấn đề. Tuy nhiên, nàng thấy đôi co với Tara về chuyện này cũng chẳng được việc gì. Sloan nghĩ thảo nào mà không ai trong gia đình chịu đựng được bà ta. Bà ta rất tò mò và kiêu ngạo.

Sloan tìm cách để khỏi nói chuyện với Tara, nàng quay qua hỏi nhà thiết kế: - Ông muốn xem phòng ngủ bây giờ không?

- Đợi lát nữa. – Ông ta ngồi cúi xuống gần lớp ván lát sàn nhà, đưa ngón tay đẩy lớp thảm ở nơi mép ván lên. – Có phản dưới thảm trải nhà, toàn nền nhà đều lát ván cứng hết không?

- Có lẽ như thế, nhưng tôi không biết rõ. – Sloan đáp.

Tara không muốn bị bỏ quên, bà xen vào:

- Kiểu trải thảm bây giờ xưa rồi. Cho dù thảm ở đây còn mới và còn dính, tôi cũng muốn anh tháo hết ra. Bây giờ mọi người đều muốn để nền nhà hoặc là gỗ hoặc là lát đá thôi.

- Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này. – Sloan muốn nói nàng thích nền nhà lát gỗ, nhưng nàng không muốn nói theo ý của Tara, vì nàng tin rằng nói thế chỉ khích lệ bà ta đưa ra thêm nhiều ý kiến khác nữa.

Người thiết kế đứng dậy, nhìn Sloan. – Lúc nãy tôi nghe nói cô là nhiếp ảnh gia. Cô muốn có bàn làm việc hay là văn phòng nhỏ trong phòng giải trí này không?

- Không. Tôi muốn đây là nơi để cho hai chúng tôi nghỉ ngơi và quên công việc. Là nơi để thảnh thơi thoải mái. – Sloan nói thêm, để vừa có lợi cho Tara cũng như vừa bớt việc cho nhà thiết kế. – Không cần kiểu dáng đẹp đẽ gì hết.

Ông ta gật đầu thờ ơ đáp lại và chỉ vào cánh cửa thông hai phòng.

- Có phải qua cửa này vào phòng ngủ không?

- Phải. – Sloan bước đến mở cửa chỉ cho ông ta thấy.

Không biết là vì lịch sự hay vì biết Tara là người chi tiền để tu sửa, St.Clair để cho bà ta đi vào trước. Bà ta đưa mắt nhìn bao quát khắp phòng. – Tôi phân vân không biết cái giường cỡ lớn mà Ty và tôi đã ngủ nay ra sao rồi, - bà nói trổng, không có ý nói với ai hết. – Phòng này phải có cái giường ấy.

Sloan khôn ngoan không nói gì. Nàng nghĩ im lặng là chiến thuật tốt nhất nên dùng trong quan hệ với Tara.

Nhà thiết kế mất nhiều thì giờ quan sát phòng ngủ của chủ nhân và phòng tắm ở kế bên, đánh giá lượng nước hiện đang cung cấp để dùng tắm rửa và thảo luận về vấn đề ánh sáng. Sau khi đã khảo sát sơ khởi các phòng xong, ông ta cho biết ông ta cần đo chính xác kích cỡ các phòng và vị trí của các cửa sổ và cửa lớn, cũng như vị trí của các nơi cắm điện và nguồn ánh sáng. Sloan đề nghị phụ giúp ông ta, nhưng ông ta nói là mình đã quen làm việc một mình.

- Anh cứ làm một mình. – Tara nói trước khi Sloan nghĩ ra lời để đáp. - Vả lại, như thế sẽ giúp tôi và cô có cơ hội làm quen với nhau nhiều hơn. Trước ngày đám cưới, chúng ta có ít cơ hội để nói chuyện với nhau.

Theo Sloan nghĩ thì việc mặt đối mặt với Tara không có vấn đề gì hấp dẫn. Muốn tìm cách để tránh việc này nên nàng đề nghị:

- Chúng ta xuống dưới lầu để cho ông St.Clair làm việc một mình được yên ổn. Tôi nghĩ chắc Cat muốn gặp bà.

Mọi hy vọng gán Tara qua cho bà cô của Trey bị thất bại, vì khi họ xuống dưới, Sloan thấy có tờ giấy báo cho biết bà bận đưa Chase đi thăm một công nhân trong trại đã có tuổi bị bệnh. Cho nên Sloan phải ngồi với Tara trong phòng khách, rót cà phê cho hai người.

[ alobooks ]

Nàng tìm cách lái câu chuyện vào những đề tài an toàn, Sloan hỏi Tara nhiều câu hỏi về thời thơ ấu của Trey. Việc này kéo dài được một lúc.

Rồi Tara ngồi dựa lưng ra gối sau ghế nệm dài, vừa khuấy cà phê vừa nhìn Sloan với ánh mắt chiên ngưỡng của người phụ nữ, ngón tay út nâng lên cao.

- Có lẽ cô rất khôn ngoan khi tiếp tục công việc nhiếp ảnh. Nói có Chúa chứng giám, nếu cô là người đảm đang thì trại này sẽ có vài thay đổi. Nhưng chắc cô sẽ nhận ra rằng có thể cô không đảm đang mà sự thay đổi ấy có ngày cũng đến.

- Bà muốn nói khi Trey và tôi có gia đình riêng chứ gì, - Sloan đoán. – Dĩ nhiên lúc con chúng tôi còn nhỏ tôi phải giảm bớt công việc của mình.

- Không hẳn tôi muốn nói thế. – Tara chỉnh lại. – Tôi nghĩ đến giai đoạn Trey chính thức điều khiển trại này. Khi ấy cô sẽ đảm trách nhiều nhiệm vụ nặng nề, vì cô là vợ của cậu ấy. Tôi biết Triple C này sống rất cô lập, nhưng vì trại thành công nên tiếng tăm của nó đã bay đi rất xa, khiến cho chính quyền ở Helena hay ở Washington phải lưu tâm đến. Rồi cô sẽ thấy trại này có rất nhiều chính khách, nhiều nhân vật hoạt động ở hành lang quốc hội, và nhiều người có thế lực khác đến đây hàng năm. Vì là vợ của người trong gia đình Calder, nên cô phải đóng một vai trò rất quan trọng, vai trò không những chỉ là nữ chủ nhà thôi đâu. Và dĩ nhiên ở đây thường diễn ra những cuộc bán đấu giá súc vật riêng lẻ. Có rất nhiều người giàu có và danh tiếng đến đây. Làm thoả mãn được những con người cao đạo ấy không phải dễ dàng gì, tôi tin là cô có thể hình dung ra được chuyện ấy.

- Tôi có thể thấy được điều ấy. - Với thái độ cố tình lấp lửng, Sloan bưng cà phê lên uống, lợi dụng thời gian ngắn ngủi ấy để nghĩ đến cảnh sống tương lai của mình trước hình ảnh mà Tara vừa vẽ ra.

- Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là cô biết những chuyện này và vai trò cô phải đóng. – Tara nói tiếp. – Nói tóm lại, việc này sẽ chiếm hết thời gian của cô, có lẽ nhiều thời gian hơn của Trey nữa. Làm vợ cậu ta là một chuyện rồi, cô còn là người hợp tác với cậu ấy nữa. Tôi tin cô thấy rõ điều đó.

- Dĩ nhiên. – Sloan đáp, không nói gì thêm nữa.

- Bây giờ cô đừng sợ khi nghĩ đến những việc cô phải làm để giải trí cho họ. – Tara khuyên. – Tôi có rất nhiều kinh nghiệm về việc này. Việc tôi dạy cho cô cặn kẽ những điều này chỉ là vấn đề đơn giản thôi.

- Cám ơn bà. Tôi hứa sẽ nhớ việc này khi cơ hội đến, - Sloan đáp, nàng hết sức tỏ ra duyên dáng khi nói. Rồi nàng nghe tiếng gậy của ông cụ Chase gõ lốc cốc trên ngưỡng cửa

Khi Chase bước vào phòng, ông chỉ gật đầu chào Tara rồi đi thẳng vào phòng lớn. Nhưng may thay cho nàng là Cat đến với họ, nhờ cá tính vui vẻ hoạt bát của bà mà tình thế khó khăn của nàng được giải toả.

- Hai người làm gì ở đây thế? – Bà ta ngạc nhiên hỏi. – Tôi tưởng hai người ở trên lầu chứ.

- Garson đuổi chúng tôi đi để anh ta đo đạc phòng ốc. – Tara đáp, rồi cười với Sloan. – Sloan và tôi ngồi xuống đây để nói chuyện tầm phào cho vui.

- Rất tiếc là không có tôi. Câu chuyện chắc vui lắm. – Cat ngồi xuống trên ghế nệm dài, quay người nhìn Tara. - Chị ở lại ăn trưa nhé? Đừng từ chối vì trưa nay tôi làm món xà lách tôm hùm, món chị rất thích.

- Tôi không muốn lợi dụng…

- Nói tào lao. Chị lúc nào cũng nói thế. Cat trêu. - Vả lại chắc chị biết khi nào có khách bất ngờ đến, chúng tôi thường làm nhiều đồ ăn hơn thường ngày. Vậy lần này chị sẽ ở lại đây bao lâu?

Cat lái câu chuyện về Tara một cách rất dễ dàng, khiến cho bà ta nói về kế hoạch của mình và bạn bè của họ. Sloan bị hạ xuống vai trò người nghe, và nàng thích được như thế.

Đến trưa, cả Trey và Jessy đều không có mặt ở bàn ăn. Sloan tin chắc hai mẹ con biết thế nào Tara cũng ở lại ăn trưa nên họ tìm cách lánh mặt. Nàng không trách họ. Sloan vẫn thấy rất khó mà hoà đồng với Tara. Câu chuyện trong phòng khách và cuộc đối đáp trên lầu giữa hai người đã làm cho nàng quá ngán ngẩm.

Ngay sau khi Tara và nhà thiết kế đã ra về, nàng vẫn không hết cảm giác khó chịu. Sau đó, Sloan vào bếp để giúp Cat rửa bát dĩa. Cat chất dĩa dơ vào đầy một nửa máy rửa. Bà vui vẻ nhìn Sloan.

- Sao, công việc tiến hành như thế nào?

- Ông ta nói vào cuối tuần sau sẽ trở lại, khi ấy ông sẽ cho biết ý kiến về cách tu sửa và đưa ra mẫu mã các thứ. Sloan đáp, vẻ ngán ngẩm.

- Thế là tốt…tôi nghĩ sửa nhanh chừng nào hay chừng ấy, nhưng tôi chỉ ngại có Tara thôi. Khi tôi vào phòng khách lúc nãy, tôi thấy cô có vẻ không muốn hé môi nói gì.

Cat cười ồ ồ và hất tay. - Đừng nói nữa. Tara thường làm ọi người khó chịu.

- Cháu ngạc nhiên là bà ấy không đến tủ quần áo của cháu, lục ra xem và nói tất cả quần áo của cháu đều không phải là hàng hiệu sang trọng. – Sloan càu nhàu đáp.

- Tôi đoán thế nào bà ta cũng góp ý về các phòng của cô nên tu sửa như thế nào.

- Trey đã cảnh báo cháu thế nào bà ta cũng làm thế, cho nên cháu đã đề phòng. – Sloan mở vòi nước, rửa lại vài cái dĩa đã rửa rồi. – Bây giờ chúng tôi phải đợi để xem ý kiến Garson St. Clair ra sao.

- Chắc bà ta và cô không chỉ “nói chuyện tầm phào” mà thôi đâu. Bà ta lên lớp về cách trang hoàng trong phòng phải không?

- Không phải đâu. Tara dạy cháu về vai trò của bà vợ trong gia đình Calder, và cách cháu phải làm để những vị khách cảm thấy hài lòng.

Cat nhướng cong cặp lông mày. – Tôi không ngờ bà ta làm như thế. – Cat châm biếm rồi nhìn Sloan, vẻ thắc mắc. - Chuyện ấy có làm cho cô lo sợ không?

- Cháu không lo sợ gì hết. Chỉ có điều là cháu không thích chuyện này.

- Cô thích người trong nhà chứ?

- Dĩ nhiên…

- Thế là đủ rồi, - Cat vừa nói vừa nhún vai. - Việc còn lại dễ thôi.

- Tara có vẻ không nghĩ thế.

- Đúng vậy. – Cat đậy máy rửa bát đĩa lại, xem kỹ cửa đã cài then chưa. – Nhưng cô nên nhớ rằng mọi chuyện ở Triple C này bình thường thôi. Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số lần chúng ta tiếp khách trong năm, mà đối với Tara đây là việc hết sức quan trọng.

Sloan không tin việc này dễ như Cat đã nói. Bà đã có thời gian nghiên cứu nhiều chi tiết có liên quan đến vấn đề.

- Nhưng có những thực đơn…như món xà lách tôm hùm hôm nay…

Cat cắt ngang lời nàng. – Cô nhắc tôi nhớ để nói cho cô biết bí mật của tôi. Mẹ tôi là người rất kỳ diệu. Bà tổ chức toàn diện. Bà đã tạo ra các thực đơn này. – Có cũng đến ba trăm hay nhiều món ăn hơn-với đầy đủ cách thức nấu nướng. Cô chỉ có việc chọn thực đơn, thay đổi món ăn cho phù hợp với mùa hay với khách.

- Với khách? Cô nói thế nghĩa là sao?

- Bà ấy có hồ sơ về từng người khách. Trên hồ sơ, bà ghi khách có gia đình hay độc thân, tên tuổi của con họ nếu có, họ thích uống gì, kiêng ăn thứ gì, hay ghi bất cứ thứ gì có ích cho bà. Khi tôi còn vị thành niên, tôi thường tự hỏi làm sao bà nhớ tên của con một vài người hay là bà nhớ ông ta chỉ uống Johnny Walker đỏ khi bà không gặp ông ta một năm hay lâu hơn. Rồi tôi khám phá ra bí mật của bà. Bâu giờ tôi có hồ sơ riêng của tôi. Đây chỉ là vấn đề ghi sơ lược vài chi tiết thích hợp, và nhờ các chi tiết này mà mình biết sở thích, tính tình của họ. Vì lý do ấy mà gia đình Calder nổi tiếng là hiếu khách.

- Cô nói nghe có vẻ đơn giản quá.

- Đúng thế. – Cat cam đoan với nàng. – Và không phải cô gách vác lấy trọng trách ngay đâu. Cô sẽ có nhiều thời gian để làm quen với công việc. Trước khi cô biết việc, cô cần phải quan sát công việc như quan sát thiên nhiên trước mắt cô.

Nghe Cat nói, lần đầu tiên từ khi Tara ra về, Sloan cảm thấy nhẹ người. Thậm trí nàng còn mong đến tuần sau người thiết kế trở lại trình bày kế hoạch làm việc của ông ta – dù có cả Tara đi theo.

Bạn đang đọc Giông tố thảo nguyên của Janet Dailey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.