Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 part 2

Phiên bản Dịch · 3059 chữ

Laredo cũng nhận thấy vẻ xa vắng trong mắt Trey, chứng tỏ rằng chàng đang thả hồn vào chốn xa xăm nào đấy. Mắt chàng vẻ đăm chiêu chứng tỏ có chuyện gì đấy làm cho chàng không vui. Không nói một tiếng, Laredo leo lên chỗ ngồi phái trước xe.

Trey ngồi vào tay lái, nổ máy, vẫn không lên tiếng. Chàng lặng lẽ lái xe ra khỏi sân trại, rẽ vào con đường dẫn đến trại South Branch.

Bụi bay mù mịt phía sau xe. Xe chạy một hồi lâu, chỉ có tiếng động cơ nổ ù ù phá tan bầu không khí im lặng mà thôi.

Cuối cùng, Laredo lên tiếng: - Có chuyên gì rắc rối à?

- Không có gì rắc rối. – Trey đáp, giọng có vẻ hơi cộc cằn.

- Vậy thì tốt. Tôi cứ nghĩ có chuyện gì không ổn. Dĩ nhiên tôi nghĩ là cậu và Sloan có thể không đồng ý với nhau về chuyện gì đấy. – Laredo vẫn giữ giọng thản nhiên, không tò mò nôn nóng.

- Chúng tôi không bất bình nhau. – Chàng đáp, và hai người lại im lặng một hồi lâu. Khi Laredo nghĩ chắc Trey không muốn nói chuyện riêng của mình cho ông biết thì Trey lên tiếng nói:

- Tôi đoán Sloan được thừa hưởng của bố mẹ cô ấy một số tiền rất lớn.

- Thật thế à? Vậy thì cậu lấy được nữ thừa kế rồi, phải không? – Ông nhìn xéo Trey, lòng tự nghĩ không biết phải đây là vấn đề rắc rối không?

- Có lẽ chú nói đúng. – Trey xác nhận, vẻ mặt chàng vẫn còn nét bối rối, hờ hững. – Sloan có nhiều người cố vấn tài chính, có người giải quyết vấn đề này giúp cô ấy. Họ muốn cô ấy lập tờ hôn ước trước khi cưới.

Miệng Trey mím chặt để lộ vẻ bất mãn của mình khiến Laredo hơi ngẩng đầu, kinh ngạc. – Nghĩa là giống như Laura đã làm? – Đây không phải là câu hỏi mà là lời thăm dò.

- Đúng như thế, Laredo. – Trey đáp với vẻ gay gắt. Khi em gái tôi muốn có giấy ấy trước khi nó cưới Sebastian, tôi không hề lưu tâm đến chuyện này.

- Nhưng bây giờ Sloan muốn ký giấy ấy, cậu lại bực mình.

- Phải! - Tiếng trả lời độc nhất vọt ra khỏi miệng chàng thật mạnh. Một lát sau, khi mắt chàng mở to để tìm con đường đất trống trải ở phái trước, chàng thở dài. Công bằng mà nói thì đây không phải là ý của cô ấy. Ý này là của những ông cố vấn mặc ple.

- Họ chỉ làm nhiệm vụ của mình, cố bảo vệ quyền lợi của cô ấy.

- Tôi biết. – Trey để hai bàn tay trên vôlăng. Người chàng căng thẳng. – Tôi không nói họ có lỗi, nhưng tôi không thích như thế. Chắc tôi là người cổ hủ. Đối với tôi, hôn nhân là chuyện cả đời. Lập tờ hôn ước chẳng khác nào nghĩ đến chuyện ly dị trước khi làm đám cưới. Chuyện này thật ghê tởm.

- Cậu có nói với Sloan như thế không? – Laredo hỏi, nhưng ông đã đoán trước được câu trả lời.

- Tại sao tôi nói với cô ấy như thế? Cô ấy nói chuyện này tự nhiên thôi. Có lẽ nhiều nơi khác tự nhiên, nhưng ở Montana này thì không.

- Vậy cậu nói với cô ấy như thế nào? – Laredo nghiêng đầu một bên trông có vẻ rất tức cười.

Trey nhún vai, vẻ chào thua, tức tối. – Tôi nói với cô ấy cứ nhờ luật sư của mình lập ra tờ hôn ước để tôi nhờ luật sư của tôi xem lại. Tôi còn biết làm gì nữa. Tôi có ác cảm với chuyện này thì làm sao đủ bình tĩnh để đưa lý lẽ phản bác cho được. Phải lý luận với cô ấy như thế nào cho đúng đây.

- Tôi không biết có luật sư nào chấp nhận làm việc này không?

- Tôi muốn nói như thế đấy, -Trey đáp.

- Có lẽ cậu xem chuyện này là sai trái.

- Thôi, tôi biết tờ hôn ước sẽ bảo vệ trại, - Trey lên tiếng, hết kiên nhẫn và hơi tức giận.

Nhưng Laredo không để cho chàng nói hết ý nghĩ của mình.

- Tôi không nói đến chuyện ấy.

- Vậy thì chuyện gì? - Lần đầu tiên Trey chú ý đến ông.

- Văn kiện mà hai cô cậu ký là văn kiện gì không thành vấn đề, dù đó là hôn ước hay thoả thuận trước hôn nhân. Điều duy nhất làm cho cả hai người hoà hợp – hay chia rẽ nhau – là đều nằm ở trong tim của hai người chứ không phải ở hai chữ ký trên giấy tờ. (Đúng quá ha)

Mắt Trey mất hết vẻ bối rối, chàng cười thoải mái.

- Chú nói đúng. Đấy là con đường duy nhất phải nhắm đến.

- Tôi nghĩ thế. – Laredo nghiêng đầu ra sau và cố tình thay đổi đề tài. - Vậy cậu sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Hawaii à? Làm thế vui đấy. Ở đấy sẽ có bãi biển, các mỹ nữ mặc đồ hai mảnh, có cây cọ và các cô gái múa Hula.

- Lạy chúa, bây giờ chú có vẻ giống Tank và Johnny quá. - Giọng Trey phảng phất có tiếng cười.


Tin họ đính hôn bay khắp trại Triple C rất nhanh. Những người thấy hai người đi với nhau đều biết thế nào họ cũng lấy nhau, nhưng không ai ngờ chuyện này lại đến nhanh như thế. Cánh đàn ông cười mỉa mai và lắc đầu. Họ tuyên bố rằng Trey không phải là ngốc.

Phản ứng của phụ nữ thì phức tạp hơn nhiều. Những người già cho rằng Trey hành động quá bộp chộp và ngạc nhiên khi thấy Sloan chấp nhận lời đề nghị đính hôn một cách nhanh chóng như thế. Còn các cô gái trẻ thì xem cảnh tán tỉnh nhau, yêu nhau nhanh chóng như chuyện tình trong tiểu thuyết. Tuy nhiên, có một số cô gái ở vào tuổi ngấp nghé bước vào hôn nhân thì tỏ ra luyến tiếc, buồn rầu vì chàng trai độc thân đáng mơ ước nhất của trại Triple C đã lấy vợ. Mặc dù họ không hy vọng gì lấy được chàng, nhưng cô nào cũng có lúc mơ đến chuyện được chàng nhìn đến. Cuộc đính hôn của Trey với người ngoài trại đã làm tan giấc mơ ấy.

Thực ra thì không có ai bị tan vỡ giấc mơ ấy hơn là Kelly Ramsey. Cô dừng lại trước cửa ngôi nhà ở Trang viên, lòng ước chi mẹ cô đừng tình nguyện giúp đỡ công việc giặt ủi, lau chùi nhà cửa ở đấy. Hai tuần trước đây, cô rất sung sướng, hăm hở khi nghĩ đến công việc thay vải trải giường cho Trey, lấy quần áo dơ của chàng để giặt, thậm trí còn nghĩ đến chuyện ăn trưa với chàng. Bây giờ nghĩ đến chuyện ấy cô thầm đau đớn trong lòng.

Một phần trong cô muốn quay lại và bỏ đi, nhưng lòng tự hào không cho phép cô làm việc hèn nhát ấy. Đứng thẳng người, cô lấy vẻ tự nhiên, mở cửa trước. Khi bước vào nhà, cô nghe tiếng nói chuyện từ phòng ăn vẳng đến.

Chuẩn bị tinh thần để gặp Trey trong phòng ăn, Kelly đi vào đấy. Cô thấy cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn, dĩa không ở trước mặt họ. Cô mạnh dạn đi thẳng vào. Tính vui vẻ tự nhiên trở lại với cô. – Chào buổi sáng. Có lẽ tôi đến đúng giờ để giúp rửa chén dĩa của buổi sáng. - Rồi không để mọi người có cơ hội trả lời, cô nhìn Trey và nói tiếp một cách dịu dàng. – Tôi đã nghe chuyện anh đính hôn. Xin chúc mừng.

- Cám ơn. – Chàng cười vui vẻ, nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của chàng, nét mặt cứng rắn dịu lại khi nghe cô nói đến Sloan, mặc dù gián tiếp, là cô đau đớn vô cùng.

Không muốn tiếp tục nói đến chuyện của đôi uyên ương, Kelly hỏi Trey. – Tank đã nói cho anh nghe chuyện mới lạ chưa? . – Cô hỏi Trey, nhưng những người khác đều nghe, họ bèn quay mắt nhìn cô.

- Tin gì mà mới lạ? – Trey hỏi. Những người khác cũng muốn hỏi câu hỏi ấy.

- Về quán nhậu Herry. – Kelly đáp.

Jessy cau mày. – Cô muốn nói quán nhậu ở Blue Moon phải không? Quán cũ của bà Sally chứ gì?

- Phải. – Kelly lại nói với Trey. – Trong lúc anh lái xe đưa cô vợ chưa cưới ra phi trường, bọn chúng tôi ra phố chơi vào ngày thứ bảy. Hình như Jack đã tìm được người mua cái quán ấy. Chắc anh không tin chuyện này.

[ alobooks ]

Chase ngạc nhiên ngẩng đầu quay lại: Cô đùa à? Đồ điên nào lại đi mua cái quán ấy

- Theo Jack cho biết thì người này ở tại Wyoming. Ông ta không cho biết tên, - Kelly vừa nói vừa nhún vai. – Có thể nói tin động trời này còn làm ọi người kinh ngạc hơn chuyện Trey đính hôn một cách bất ngờ nữa.

- Tôi cũng nghĩ thế. – Cat đồng ý, vẻ mặt hơi sửng sốt. – Ông ấy đã giao bán bao lâu rồi? Hai năm rồi phải không?

- Hơn hai năm, - Trey nói xen vào. – Ngay sau khi mỏ than đóng cửa.

Tiếng cánh quạt trực thăng quay phành phạc vang vào phòng ăn, những bức tường dày của căn phòng chỉ ngăn được một phần tiếng ồn mà thôi. Mọi con mắt đều nhìn về phía cửa sổ như thể đợi thấy chiếc máy bay.

- Nghe có vẻ như máy bay trực thăng. Không biết máy bay của ai thế. – Cat nói lớn.

Chase càu nhàu vẻ khinh khỉnh. – Con mà không biết à? Máy bay của Tara chứ còn của ai nữa. Còn ai dùng trực thăng đi lại mà không dùng xe hơi như mọi người?

Jessy đẩy ghế ngồi lui, đứng dậy. – Đã đến lúc tôi đi làm việc, vì chúng ta đều biết Tara không đến để thăm tôi.

Trey cũng đứng dậy, nhìn Cat với ánh mắt thích thú.

- Bà ấy đến thăm cô đấy.

Chàng lấy mũ để trên ghế bên cạnh, đi ra khỏi phòng, khi đi qua Kelly, chàng gật đầu chào. Cô vui mừng khi thấy Trey không tỏ dấu hiệu gì chứng tỏ chàng biết cô đau khổ, buồn bực về việc chàng đã đính hôn.

Kelly đã tỏ ra chuyện này không mấy quan trọng đối với cô. Đêm khiêu vũ ngoài đường ở Miles City, cô thấy Trey cặp kè với Sloan, Kelly biết ngay là chàng đã mê cô ta. Vì thế cô liền đi với Johnny, cô xem đây như là biện pháp để khỏi mất mặt, khiến cho người khác khỏi cho là cô đau khổ.

Cô nhủ lòng rằng cô không nên đau khổ, vì cô nghĩ chuyện tình của cô với Trey chỉ một chiều, chỉ cô yêu chàng thôi. Nhưng Kelly vẫn hy vọng tình-thế-sẽ-đảo- ngược.

Cat cất tiếng nói, khiến cô tỉnh mộng. – Kelly, cô giúp tôi một tay dọn dẹp chén dĩa chứ?

- Dĩ nhiên. – Cô bước nhanh đến gặp Cat.

Khi Tara đến Trang viên, Jessy và Trey đi đã lâu, Chase vào ẩn mình trong phòng lớn, Cat ở trong bếp, chất những thức ăn dễ thiu vào tủ lạnh, và Kelly đang cuốn tấm vải bàn để đem đi giặt.

Kelly nghe tiếng chân của Tara đi vào nhà, bước chân dài, sải nhanh, đi qua tiền sảnh và dừng lại trước cửa phòng ăn. Cô quay lại thấy Tara đứng giữa ngưỡng cửa có hình cung. Trang phục bà ta mặc tuy giản dị, quần đen áo lụa hồng nhưng Tara đeo thêm chiếc vòng cổ và đôi hoa tai vàng. Bà ta nhìn quanh phòng, như mọi khi, bà nhìn vào bất cứ ai mà bà cho rằng không đáng cho bà quan tâm. Kelly biết cô thuộc loại người đó.

- Chào bà Calder buổi sáng. – Kelly chào rồi quay lại với công việc, cô biết rõ gia đình không ưa gì bà ta. Dựa theo những chuyện cô đã nghe, Tara có nhiều thù hơn bạn ở trại trong thời gian ngắn ngủi bà tay lấy bố của Trey. Kelly ngạc nhiên là Tara cứ tiếp tục xuất hiện trong nhà này. Chỉ có Laura, em song sinh của Trey mới ưa gặp Tara mà thôi.

- Mọi người đi đâu hết rồi? – Tara hỏi.

- Cat đi vào trong bếp. Bà ấy sẽ ra bây giờ. Những người khác đều đi làm việc. – Kelly ôm bó vải trải bàn trên tay, đứng yên một chỗ chờ đợi.

Như thể có người báo tin, Cat quay lại phòng ăn. – Chào Tara. Nghe tiếng máy bay trực thăng, tôi nghĩ ngay là chị. Nhưng tôi rất ngạc nhiên vì nghe có nhiều khách đến thăm công ty chị ở Wolf Meadow. Tôi tưởng chị đang tiếp họ.

- Họ bay đến hôm qua rồi, Tara đáp. – Hôm nay tôi định lên đó, nhưng rồi tôi nghe tin đồn sốt dẻo nhất nói là Trey đã đính hôn. Có thật thế không?

- Thật. – Cat đáp và cười, nhìn Tara đang sửng sốt kinh ngạc. – Có gì đâu mà kinh ngạc.

- Tôi không thể không khỏi kinh ngạc. Tôi có nói chuyện với Laura hôm thứ bảy, nhưng không nghe cô ấy nói gì hết.

- Đó là vì cô ấy chưa biết. Tôi nghĩ chắc Trey đợi cho đến sáng chủ nhật mới gọi báo tin. Có cà phê trong bếp. Chị uống một tách chứ.

Tara đi vào bếp. – Trey đính hôn quá đột ngột, phải không? Chắc Trey đã gặp cô gái trong một trường hợp đặc biệt.

- Đúng là đột ngột thật, nhưng nếu chị thấy hai cô cậu đi chơi với nhau, chị mới thấy họ yêu nhau say đắm. – Cat đi trước vào bếp, còn Kelly theo sau hai người.

- Cô gái là ai thế? Người địa phương à?

- Cô ta không phải người ở đây. Tên cô ta là Sloan Davis.

Tara liền chú ý đến họ cô gái. – Cô ta không phải người thuộc họ Davis ở Phoenix chứ?

Cat cười dịu dàng. - Chắc không phải. Thực vậy, có lẽ cô ta không thuộc giới có cùng địa vị xã hội của chị đâu. Cô ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ở Hawaii.

- Nhiếp ảnh gia. – Tara lập lại với giọng coi thường.

Cat hỏi với giọng thách thức: - Có gì sai trái trong nghề nghiệp này không?

- Dĩ nhiên là không. – Tara đáp, nhún vai với vẻ duyên dáng. – Tôi chỉ mong sao Trey lấy người nào biết quan tâm nhiều hơn đến công việc của trại Triple C thôi. Nhưng vì Trey yêu cô ta thắm thiết, nên đấy mới là vấn đề quan trọng..

- Tôi sung sướng vì chị thấy được vấn đề. - Giọng Cat cương quyết như lời cảnh cáo. – Vì cậu ấy hoàn toàn sung sướng. Tôi thấy Trey như bay trên bầu trời khi Sloan trả lời “bằng lòng”.

- Họ đã định ngày làm lễ thành hôn chưa?

- Chưa, nhưng cũng gần thôi. – Cat đi đến tủ chén bát trong bếp, lấy ra hai cái tách.

- Tôi không ngạc nhiên vì chuyện này. – Tara kéo cái ghế, nhìn xem cái ghế có sạch không trước khi ngồi. – Tôi chưa biết có người nào trong dòng họ Calder kéo dài ngày đính hôn. Nếu Ty mà kéo dài ngày đính hôn, chắc chúng tôi sẽ dắt nhau trốn đi làm đám cưới. – Bà ta thở dài. – Bây giờ tôi phải nghĩ ngay đến việc tìm quà cưới để tặng họ. Cô nghĩ tôi nên tặng quà gì?

- Chịu, tôi không nghĩ ra được. – Cat để tách cà phê nóng trên bàn trước mặt Tara và bưng tách của mình đến ngồi vào cái ghế khác.

- Khoan đã. – Tara đưa lên một bàn tay, dáng trầm tư, với vẻ duyên dáng. - Chắc hai người sẽ ở tại phòng của chủ nhân chứ?

- Có lẽ thế. Nhưng tại sao chị hỏi vậy?

- Vì tôi biết tính Jessy, phòng ấy chắc không thay đổi gì từ bao năm nay. Bây giờ nhờ một nhà thiết kế đến tu sửa lại cho phòng ấy đẹp thì có món quà nào tuyệt hơn, phải không? Dĩ nhiên là tôi trả chi phí, - bà ta nói thêm. – Và tôi biết người đáng mời đến làm.

- Chị làm thế thì quá rộng lượng rồi. – Cat thận trọng góp ý. – Nhưng chắc có lẽ Sloan muốn tự tay làm lấy.

- Đừng ngốc như thế. Không có người đàn bà nào từ chối dịp may có nhà chuyên môn đến trang trí phòng cả. Và tôi tin là Trey và vợ chưa cưới của cậu ấy sẽ bằng lòng việc này.

- Thế nhưng…

Tara cất tiếng cưòi lanh lảnh như tiếng chuông ngắt ngang lời Cat. - Đừng phản đối làm gì. Cô đừng ngăn cản tôi khi tôi đã nghĩ đây là món quà tặng đám cưới tuyệt vời.

- Và tôi tin là cô cậu ấy sẽ đánh giá ón quà này. – Cat đáp với giọng lạnh nhạt. Bà nghĩ rằng Tara sẽ tìm cách để xen vào chuyện của người khác những điều còn tệ hại hơn nữa, như bà ta đã xen vào chuyện vạch kế hoạch đám cưới của Laura trước đây.

Bạn đang đọc Giông tố thảo nguyên của Janet Dailey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.