Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi tên Dương Tịch Khiết

Tiểu thuyết gốc · 812 chữ

Tên tôi kiếp này là Tịch Khiết, họ Dương, đầy đủ nghĩa là buổi sớm trong suốt không vương bụi... Thiết nghĩ tên hay như vậy mà tôi không phải tiên tử ??

Cô nương này có thân thế như thế nào đa phần tôi vẫn chưa biết, tôi còn không biết rốt cuộc cô là người ở đâu hay mọi người xung quanh là ai. Nếu là trước đây tôi sẽ bỏ xó cho nhẹ đầu nhưng giờ tôi chính là chủ nhân của thân thể này. Bất quá, tôi vò đến nát đầu mà cũng chẳng moi ra được cái gì phiền chết mất !

Kể đến nghĩ cũng tức thật, rõ ràng là đem tôi đi đầu thai thế mà Hắc Bạch vô thường chẳng cho tôi biết chút gì về cái cuộc sống sau này mà tôi phải nếm trải. Hắc vô thường ném cho tôi cái tên, cái tuổi còn Bạch vô thường chẳng nói chẳng rằng ném tôi vào cái xác này, hại tôi phải nghĩ nát óc suốt ngày để đoán quan hệ của người này với người kia. Sớm biết thế này tôi đã ở dưới âm phủ làm Diêm Vương phu nhân thay Mạnh Bà rồi!!!

Lúc ở đây, tôi như cảm thấy 1 vạn thế kỉ đang từ từ trôi qua , cái gi cũng không biết , không chỉ thế mà còn bị mấy cô nương cũng phòng gọi là' người tiền sử , già rồi không thích ứng kịp nữa' . Nhưng xét chung thì họ nói thế cũng chẳng có gì sai , không sai chút nào đâu. ở lâu thế mà tôi vẫn không thể hiểu được cách sống với quan điểm của họ , khó hiểu...

Thứ nhất, nữ nhi từ hạ đẳng đến trung đẳng đều được đi học đày đủ , không chỉ vậy mà còn được học chung trường với nam nhi, chung lớp với thiếu gia quả là đặc cách.

Thứ hai, mọi người ở đây không biết 1 chút gì gọi là lễ nghi, chào người khác không có 1 chút thành ý gì cả , vừa chào vừa kèm thêm nụ cười chói lóa là coi như xong chuyện.

Thứ ba, là nữ nhi không biết phép tắc gia quy , không biết giữ thân như ngọc , ra đường không có y sa che mặt , không y phục kín cổ cao tường,tay dài 10 tấc .Mà cứ như là nghèo lắm chẳng bằng , quần chỉ đến đùi , áo chỉ một lớp ngắn cũi cỡn.. à không áo có 2 lớp mới đúng . Đi qua đi lại , cứ như đập vào mắt tôi mà nói :' mát mẻ.. mát mẻ quá!! nhìn tôi đi". Hừ.. tôi mà thèm vào.

Thứ tư chính là vấn đề quan trọng nhất cũng chính bởi vấn đề này mà tôi bị mọi ngươi nói móc là mới từ sao hỏa về. Tôi không hề thấy khó chịu chỉ tự hỏi : "sao hỏa là ở đâu ? sao tôi không biết". Vấn đè này chính là mọi người sao ai cũng có thứ gì đó hình chữ nhật lúc thì phát sáng lúc lại kêu ca làm tôi không khỏi sợ hại , song lại còn có cả cái mà khi muốn 'giải quyết nhu cầu cá nhân' thì không phải ngồi xổm mà có thể ngồi thoải mái như ngồi ghế tựa ... xong xuôi chỉ cần nhấn 1 cái là nước cuộn lên.. dâng lên .. rồi trôi luôn. Lúc trước đây tôi chưa hiểu là gì tôi thấy nó thật thần kì , tôi còn thầm đưa chúng lên hàng đầu, tôn sùng chúng như thánh vật nhưng giờ tôi biết chúng là gì rồi đấy chắc các bạn cũng biết rồi đúng không???

Đấy là.. là...

" Tiểu khiết , điểm danh đến tên cậu rồi kìa, không đẻ ý à? cậu đang nghĩ vu vơ cái gì thế?" Cô bạn ngồi cùng bàn với tôi nhắc nhở , cũng vô duyên cắt đứt dòng suy nghĩ thầm kín trong đầu tôi , làm người sao chẳng biết tích đức cho mình thế nhỉ? cô ấy tên là Lam Hiểu Tường , theo cách nói của mọi người thì tương đối dễ nhìn nhưng đối với tôi thì xấu bởi cô ấy quá gầy , không béo...

"Dạ , có" Tôi thong thả trả lời , 'lão phu tử ' trên mục giảng

"Lần sau , đừng bắt tôi phải đợi nếu không tôi đánh dấu là vắng mặt đấy" Lão ta cúi xuống gườm tôi , tỏ vẻ khó chịu [ gườm gì mà gườm , tôi cho lòi 2 con mắt ra bây giờ]

Tôi gật đầu , không muốn phí lời , phí thời gian với người không cho tôi một xu nào mà cứ bắt bẻ tôi.

Bạn đang đọc Gió thổi quá khứ vào chốn lãng quên sáng tác bởi HạTịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HạTịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.