Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Kiên

Phiên bản Dịch · 5051 chữ

Màn đêm thật sâu, Đường Tri Tiết nhìn về phía dưới thành. Chỉ thấy được bóng người dày đặc, dưới thành ước chừng có ba bốn trăm người. Có người đánh xe, có lừa thồ hàng, còn có người ôm trẻ con.

Lừa hí người hô trẻ nhò khóc, dưới thảnh thật sự so với cái chợ còn muốn ồn ào náo động hơn vài phần.

Lưu Vĩnh Thông cau mày nói: “Đường Tướng quân, những người này tới thật sự có chút cổ quái. Không bằng loạn tiễn bắn đi là tốt rồi”. Các binh sĩ đều có chút bất mãn, bởi vi phía dưới rõ ràng đều là dân chúng. Nói không chừng còn có phụ lào hương thân của bọn họ. Cho dù không cho bọn họ vào thành, thi đuổi đi là được, cằn gi phải nhẫn tâm dùng loạn tiễn bắn?

Đường Tri Tiết cũng lắc đầu, “Cũng phải hòi một tiếng mới được”.

Nói rồi hướng về phía dưới thành thăm dò hòi: “Các ngươi là người nơi nào?”

“Chúng tôi đến để đầu nhập vào. Mong các người mờ thành” ở dưới thành một hán từ lớn tiếng nói.

Đường Tri Tiết ở lâu tại Giang Đô, hiểu rõ khẩu âm dàn bản xứ. Nghe hán từ nói chuyện, lại là khầu âm vùng Diêm Thành ờ phía đông Giang Đô. Diêm Thành ở gần bờ biển, tại sao lại chạy đến Vĩnh Phúc ờ ngoải trăm dặm?

“Các ngươi người ờ noi nào?” Đường Tri Tiết lại hòi.

“Chúng ta là người Diêm Thành, cố ý chạy đến đây tìm nơi nương tựa..ở trong tiếng người nhổn nháo truyền đến một tiếng hô. Nhưng mà mấy chữ cuối cùng hàm hàm hồ hồ, đầu tường cũng không nghe rõ.

“Vì sao không ờ tại Diêm Thành mà lại đến Vĩnh Phúc?” Lưu Vinh Thông quát to.

Dưới thành tĩnh lặng trong phút chốc. Hán từ ở trước nhất lớn tiếng nói: “Nơi này là Vĩnh Phúc. Không phải Thiết Giáp Bảo sao?”

Lưu Vĩnh Thông cười to nói: “Lũ ngu ngốc, ở đây rõ ràng là thành Vĩnh Phúc. Tại sao lại là cái gi Thiết Giáp Bảo? Các ngươi đến Thiết Giáp Bảo làm cái gì?”

Hắn một khắc này đầy hiếu kỳ. Những người này chặy đến đây tìm nơi nương tựa là ý tứ gì? Diêm Thành, Vĩnh Phúc đều là địa bàn cùa Thánh Thượng. Bọn họ vì sao phải dùng hai chữ tìm noi nương tựa?

Dưới thành lại có một chút bối rối. Hán từ cuống quít kêu lẻn: “Đi mau. Đi mau. Nơi này là thành Vùứi Phúc. Không phải Thiết Giáp Bảo. Ta buổi trua nghe nói, Tây Lương vương đã chiếm được Thiết Giáp Bảo. Chúng ta tìm nhầm chỗ rồi!”

Người nọ nói xong, ra sức hô hào thúc giục mọi người rời đi. Dưới thành trong lúc nhất thòi lại loạn làm một đoản. Trẻ nhò lại khóc nỉ non không thôi. Có người mắng: “Ngươi dẫn đường kiểu gi vậy? Đây không phải để cho chúng ta chịu chết sao?”

Đường Tri Tiết ngạc nhiên, Lưu Vĩnh Thông lại giận dữ. Hắn dĩ nhiên rò ràng. Những người này đều là dàn chúng Diêm Thành quận Giang Đô. nghe được Tây Lương vương muốn công Giang Đô. Lúc này mới không thể chờ đợi được chạy đến đầu nhập vào. Hắn cũng nghe nói, Thiết Giáp Bảođãbị Tiêu Bố Y vây khốn. Chẳnglẽ lúc này đã bị công hạ?

Nhưng mà quân Hoài Nam gần vạn binh mã, một khi sụp đồ, Thành cũng đà một ngày quy hàng. Thiết Giáp Bào roi vào tay giặc, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Những người này đi đường suốt đêm, chắc là muốn đầu nhập vào Tiêu Bố Y. Nhung đường lối không quen, lúc này mới ngộ nhận thành Vĩnh Phúc là Thiết Giáp Bảo. Bọn họ tới gọi thành, phát hiện không đúng. Lúc này mới hốt hoàng mà chạy.

Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này. Lưu Vĩnh Thông thật sự giặn khỏng kềm được, cao giọng phàn phó một thù hạ nói: “Liễu Phong. Điểm binh. Ta muốn ra khỏi thành!”

Đường Tri Tiết kinh ngạc hòi: “Vũứi Thông. Ngươi muốn làm cái gì?”

“Làm cái gi. Ngươi chẳng lẽ không có nhìn thấy sao?” Lưu Vinh Thông chỉ tay nói: “Những phản đồ này, lại không đợi binh đến, đà công nhiên đầu nhập vào Tiêu Bố Y. Chúng ta nếu không trừng phạt, thi làm thế nào phục chúng?”

“Tínhgi, đểchobọnhọđithôi”ĐườngTriTiếtvôlực nói.

Lưu Vĩnh Thônggiận dữnói: “Ngươi có thể nhẵn, nhung ta khỏng thể nhẫn! ĐườngTri Tiết. Thánh Thượng đối với ngươi và ta tín nhiệm có thừa. Hôm nay dân chúng trước mắt làm phàn, nếu không trừng trị, người trốn tránh chỉ có càng ngày càng nhiều. Nếu là Thánh Thượng hòi, ngươi ăn nói như thế nào?”

ĐườngTri Tiết trànđầy bất đắc dĩ. “Có lẽ Thánh Thượng..

Lưu Vmh Thông cười lạnh nói: “Nói như vậy. Nếu như Thánh Thượng trách phạt. Ngươi chuẩn bị một vai gánh chịu?”

Đường Tri Tiết vội la lên: “Dân chúng Diêm Thành trốn trárih. Làm sao có thể trách ta?”

Lưu Vĩnh Thông nói: “Ngươi đà không định gáiih chịu trách nhiệm. Vậy hãy để cho ta đuổi theo. Chỉ cần đuổi theo bọn họ, chém đầu bọn họ treo ở trén thành. Ta đảm bảo sau này không còn người nào muốn chạy trốn nữa. Thánh Thượng hỏi, ta và ngươi chẳng những không có sai lầm. ngược lại sẽ có công lao”.

Tàn sát dân chúng chạy trốn, không thể nghi ngờ là chuyện cực kỳ tàn nhẫn. Đường Tri Tiết cũng đã không thể ngăn trờ, yô lực cui đầu xuống.

“Muốn giết. Thi giết vài người là được rồi”.

Đường Tri Tiết sau khi nói ra những lời này, rất là tự trách, trong lòng tràn ngặp bất an. Lưu Vĩnh Thông lại cười lạnh một tiếng, “Giả nhân giả nghĩa. Giết vài người cùng với giết mấy trăm người thì có gì khác nhau? Ngươi không thích, đều tính ờ trên đầu ta là tốt rồi. Chỉ sợ ngươi đến lúc đó sẽ tranh công cùng ta”.

“Ta sẽ không tranh công” Đường Tri Tiết lui ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhọt.

Lưu Vĩnh Thông cũng không cười nhạo nữa, thấy thù hạ đà điềm hơn ngàn binh mã, liền xuống thành lệnh mở thành, dẫn đội chạy ra khỏi thành Vĩnh Phúc. Những dân chúng kia đme theo cả gia đình, lại mang theo xe ngựa. Lưu Vĩnh Thông xem ra những người này chạy không được quá nhanh. Chạy không được quá xa, hắn cho dù chờ một chút thì cũng có thể đuổi theo bọn họ.

Nhưng Lưu Vĩnh Thông đã đợi không kịp. Hắn thậm chí có thể tường tượng tới loại sảng khoái mang đến khi trường thương đâm vào cơ thể con người.

Có người sợ giết, có người thích giết. Lưu Vĩnh Thông chính là loại người phía sau.

Cùa thành kẽo kẹt kêu lên, thanh âm truyền ra rất xa. Lưu Vĩnh Thông nhanh chóng lẽn ngựa, cầm trong tay trường thương quát: “Đuổi”. Của thành cũng không có đóng lại, hiển nhiên tất cả mọi người đều cho rằng. Lưu Vũứi Thông rất nhanh sẽ trở về, không cần phải làm điều thừa.

Đường Tri Tiết tựa ở đằu tường, không có bất kỳ mệnh lệnh nào. Hắn một khắc này. thoạt nhìn có sự mềm yếu nói không nên lời.

Đối với tàn sát, hắn cũng không đồng ý. Trên thực tế. bất luận người có chút lương tri nào. Cũng sẽ không đồng ý loại hành động này. Binh sĩ trong thành nói không chừng sẽ có đệ tử của dân chúng Diêm Thành. Dàn chúng chạy trốn, nói khỏng chừng chính là thân nhản của bọn họ.

Nhưng hắn chi có thể trơ mắt xem thân nhân bị tàn sát mà bất lực.

Lưu Vĩnh Thông căn bản không có suy nghĩ quá nhiều. Dàn chúng đà chui vào trong bóng tối, nhìn không tháy bóng dáng. Nhưng thanh âm xe ngựa ầm ầm còn từ đằng xa truyền đến. Lưu Vĩnh Thông tinh thằn phấn chấn, rất nhanh dẫn binh đuồi tới ngoài vài dặm.

Nhưng đột nhiên phía trước đà không còn thanh âm.

Đó là một loại yên tình cực kỳ cổ quái. Cho dù là Lưu vinh Thông, cũng có chút kinh ngạc. Hắn cẩn thận lắng nghe, nhưng thanh âm gi cũng nghe không được. Phía trước là bóng đêm. không thấy được gì cả. Giống như xe ngựa đà ngùng lại. Nhưng mà tiếng ỗn ào. tiếng trẻ con khóc, đột nhiên lại biến mất.

Lưu Vĩnh Thông đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Hắn cảm giác có chút không đúng.

Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng khóc to rõ, là tiếng khóc của trẻ nhó. Lưu Vĩnh Thông nghe được, thở phào một hoi. Tình hình rất rõ ràng. Những người này phát hiện truy binh, lúc này mới nín hoi. không muốn để cho truy binh phát hiện.

Lưu Vĩnh Thông nghĩ tới đây rất là đắc ý, vi mình có thể đoán ra tâm tư cùa những người dân ngu xuần này mà cao hứng. Thét lớn ra lệnh: “Đi”.

Hắn giục ngựa xách thương, nhằm phía trước mà xông tới. Nhưng bất quá được hơn mười trượng, lúc này hắn lại nghe được một thanh âm. Cái thanh ảm này cực kỳ đột ngột, giống như sắm rền trên không trung, hoặc như là ác quỷ trong lòng đất hò hét. Sau một lát hoảng hốt. Lưu Vĩnh Thông rốt cuộc tỉnh ngộ lại. Không khỏi sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch.

Đó là thanh âm cùa thiết kỵ đạp đất!

Nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, thậm chí là mấy trăm kỵ sĩ. Một khắc này, Lưu Vĩnh Thông hầu như cho là mình gặp ảo giác. Trong đêm khuya, tại sao đột nhiẽn có mấy trăm kỵ binh đến đây?

Trong khi hắn còn đang cân nhắc, kỵ binh lại tới gần vài phần. Thậm chí làm cho người ta có thể cảm giác được thiết kỵ xông tới, mang đến gió táp vào mặt.

Quân Hoài Nam đà loạn tĩận tuyến, ngựa bất an xoay loạn, binh sĩ không tự chủ mà rút lui về phía sau. Trong lúc nhất thời cũng không có chủ trương.

Lưu Vinh Thông lúc này lại hòi một câu buồn cười đến cực độ: “Các ngươi là ai?” Hắn còn đang suy nghĩ, đây có phải là binh sĩ Hoài Nam trong lúc vô tình đi ngang qua ờ đây hay không.

Nhưng âm thanh gót sắt kích động, thoáng qua lại tới gần thèm vài phẳn. Lưu Vĩnh Thông đã biết, tuyệt không phải kỵ binh của quân Hoài Nam. Kỵ binh của quân Hoài Nam tuyệt đối không thể mau lẹ như vậy được.

Trên đòi này, kỵ birih có uy thể giống như vậy...

Lưu Vĩnh Thông khi nghĩ tới đây, đã bất chấp so đo cùng dân chúng chạy trốn, cuống quít quay đằu ngựa, hướng về phía thành Vĩnh Phúc phóng đi. Bời vì hắn đà nghĩ đến. Trên đời này, chi có thiết giáp kỵ binh của Tiêu Bố Y, mới có uy thể nhưvậy.

Tiêu Bố Y lại đến Vũứi Phúc?

Ý nghĩ này xuất hiện, cảm giác khủng bố tràn ngặp thể xác và tinh thần. Lưu vinh Thông thậm chí quên chống cự, quên bào thủ hạ chạy trốn. Chỉ biết bản thản liều mạng thúc ngựa, phóng về phía thành Vĩnh Phúc!

Thiết giáp kỵ binh. Tuyệt không phải hắn có thể chống được. Lưu vinh Thông mặc đù cuồng, mặc dù bạo, tuy thích máu, nhưng vẫn tự hiểu rõ bản thân. Trước mắt người cùng Tiêu Bố Y đối địch, chỉ cần vừa nghe đến bốn chữ thiết giáp kỵ binh, đều là sợ hài biến sắc. Lưu Vĩnh Thông hắn cũng không ngoại lệ.

Quân Hoài Nam rốt cuộc đã phản ứng lại, giục ngựa quay đầu. có thể nói là nghe gió mà chạy.

Nhưng bọn họ có trốn như thế nào. hiển nhiên cũng chạy không khỏi gió. Tiêu Bố Y thúc mã chạy ờ trước nhất, cánh tay vung lên, tên bay như mưa xuống, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Quân Hoài Nam roi vào cuối cùng, như sóng lúa mà ngã rạp xuống.

Tiêu Bố Y dẫn thiết kỵ cũng chỉ có mấy trăm người. Nhưng quàn Hoài Nam cả ngân người, lại không chịu nổi một kích. Tiêu Bố Y sau khi bắn chết đối thủ. nếu như dựa vào trước đây, quá nừa đã sớm thúc ngựa vọt lên, một đâm chết Lưu Vũứi Thông!

Điều này đối với người khác mà nói, xác nhận là chuyện khó. Nhưng đối với Tiêu Bố Y mànói, thì lại dễ dàng.

Võ công của hắn cao cường, ngựa lại hơn xa các chiến mà khác. Trước trận trảm tướng, xưa nay là thù đoạn hắn thường dùng. Lưu VML Phúc chỉ có thể xem như là một đối thù yếu. Nếu dùng tốc độ cao nhất thúc ngựa, Tiêu Bố Y có lòng tin có thể trước khi đến cừa thành Vĩnh Phúc, thì đã giết Lưu Vĩnh Thông xuống dưới ngựa!

Nhưng Tiêu Bố Y rốt cuộc vẫn không làm như thề. Bời vì mục tiêu cùa hắn không phải trảm tướng, mà là đoạt thành.

Không đợi hắn phân phó, bộ binh Tây Lương mai phục đà sớm dùng tốc độ cao nhất chạy nhanh đuồi theo. Vài dặm lộ trình, bọn họ có lòng tin chỉ trong thời gian một chén trà nhỗ đã có thể vọt tội dưới thành.

Binh không quý niiiều mà quý tinh. Lý Tĩnh lành binh, xưa nay không cậy vào số lượng thù thắng. Bộ binh Tây Lương mà hắn lẩn này phái đến thành Vĩnh Phúc, có thể nói là bộ binh được huấn luyện hoàn mỹ nhất dưới tay Lý Tĩnh.

Những birih sĩ này, ngày thường cho đù không có chiến sự. Thiết huyết huấn luyện cũng chưa bao giờ dừng nghỉ qua.

Bọn họ cho dù lưng mang theo trăm cân quân bị, cũng có thể không ngủ không nghi đi hơn tiăm dặm. Những binh sĩ này, tốc độ mặc dù bi không nồi thiết kỵ. nhung có thể nói là người sắt!

Cho dù Tiêu Bố Y nhìn thấy bọn họ phụ trọng nặng nề. cũng không thể không bội phục. Binh sĩ thời đại này mà thả vào niên đại cùa mình, chỉ sợ mỗi người đều có thể lực cùa bộ đội đặc chủng.

Nhưng những binh sĩ này cũng chỉ là binh sĩ tẳm thường.

Hôm nay bọn họ chích cầm binh khL mang giáp nhẹ, câu liêm, tốc độ dũng mănh, lại không bị chiến mã bò quá xa Kỵ binh mờ đường, bộ binh theo sát. Bọn họ tầm nhìn chỉ có một, đó là đi theo Lưu Vĩnh Thông cùng đánh tan quân Hoài Nam xông vào thành tri Đây là cơ hội duy nhất để bọn hắn lấy thành!

Đường Tri Tiết đà phát giác được dị thường ở phương xa. Tuy bóng đêm rất đậm, nhìn không được xa. Nhưng tiếng vó ngựa khác thường ờ phương xa, tiếng kêu thê thảm hoảng sợ, trên đầu thành cũng lờ mờ nghe được.

Ai cũng biết phía Lưu Vĩnh Thông có dị thường, nhưng tất cả mọi người đều không rò rốt cuộc là chuyện gì đà xảy ra.

“Đường Tướng quân. Làm sao bây giờ?” Binh sĩ vội hồi.

Đường Tri Tiết mở to hai mắt, thẳm nghĩ nhìn rõ ràng tình huống rồi nói sau. Nhưng phương xa thật sự quá tối, khiến cho hắn nhìn Không ra bất cứ điều gi. Tất cà mọi người bị phương xa hấp dẫn, nhưng không có chú ý tới có vài chục bóng đen đã sớm từ góc tường lẻn ra, sau đó dán sát tường thành, như cái bóng di động về phía cừa thành.

“Đường Tướng quân, cần phải đóng cừa thành lại” Một Thiên tướng đề nghị.

Đường Tri Tiết đương nhiên rõ ràng phương phép tốt nhất chính là đóng cừa thành. Nhưng hắn sao có thể làm như vậy? Hắn mặc dù cùng Lưu VàẾ Thông có mâu thuần. Nhưng mà Lưu Vĩnh Thông hiển nhiên gặp nguy hiểm. Đóng cừa thành tức là trực tiếp hại chết Lưu Vĩnh Thông.

Nếu như Lưu Vĩnh Thông chết, hắn sẽ ăn nói thế nào với Thánh Thượng? Hắn hiểu rằng, ở trong này hắn tuy là chủ tướng. Nhưng Lưu Vĩnh Thông lại là chúa tể ờ trong này, bời vì hắn là tâm phúc của Thánh Thượng.

Một khắc này. Đường Tri Tiết tâm loạn như ma, chậm chạp không thể truyền ra bất cứ mệnh lệnh gi. Thời cơ chiến đấu thường thường lóe lên tức thì, hắn rắt nhanh đã bỗ lỡ cơ hội tốt nhất để bảo vệ thành. Lúc này có binh sĩ hét lớn: “Lưu tướng quân đà trở lại”.

Đường Tri Tiết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy được trong bóng tối xuất hiện mấy kỵ sĩ, người cầm đầu lờ mờ chính là Lưu Vĩnh Thông.

Nhưng trong bóng đêm ờ phương xa, lại mang theo khói bụi cuồn cuộn. Thoạt nhìn như oan hồn trong bóng tối giương nanh múa vuốt. Đường Tri Tiết mồ hôi tuôn roi, chỉ nói: “Lưu tướng quân vừa vào thành lập tức đóng cùa thành”.

“Nhưng ngoải thành còn có birih sĩ cùa chúng ta!” Có người bất màn nói.

Đường Tri Tiết quát lớn một tiếng, “Chiếu theo ta nói mà làm theo”. Hắn một khắc này dĩ nhiên đà lõ ràng, bọn họ đà trúng bẫy cùa đối thù.

Vó sắt tung bay. mấy dặm lộ trình có thể nói là thoáng qua đà đến. Lưu vinh Thông khi nhìn thấy cùa thành Vĩnh Phúc, chi cảm thấy tim như muốn bị tiếng vó ngựa dẫm bắn ra.

Tuy là vài dặm lộ trình, hắn đã mồ hôi đầm đìa, trước mắt nhòe đi, mồ hôi từng giọt từ trán chảy tới khóe mắt, làm cho mắt cay xè. Nhưng hắn thặm chí không có thời gian đi lau sạch mồ hôi. Hắn chỉ biết là, lọt vào được trong cùa thành, mạng sống của hắn mới có hy vọng.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm cừa thành, cho nên cũng không có chú ý tới tường thành cũng có những người lập tức tới gần cùa thành, hằu như đồng thời cùng hắn xông vào cùa thành.

Lưu Vĩnh Thông một khắc vừa tiến vào cừa thành, đà kêu lớn: “Quân Tây Lương đến. nharihđóng cùa thành!”

Hắn hiển nhiên cực kỳ ích kỷ. những lời này vốn nên sớm đà hô lẻn. nhung hắn cũng không thể vứt bò tính mạng của mình, nên chờ đến trướccủa thành mới tỉnh ngộ ra, trước mắt cực kỳ nguy hiểm, không đóng cùa thành, đối thù rất có khả năng nhân cơ hội đánh vào thành tri

Cừa thành kẽo kẹt muốn khệp lại, Lưu Vĩnh Thông đà lách mình tiến vào thành tri, không khỏi trong lòng an tâm một chút. Quay đầu lại nhìn lại. Chỉ thấy vào theo bên người chi có vài kỵ sĩ, những binh mã còn thùa lại, đều ờ ngoài mấy trượng.

Hắn gọi to: “Đóng cùa thành!” Hắn không suy nghĩ nhiều, thậm chí còn xuống ngựa đích thân trợ giúp birih sĩ đi đóng của thành. Nhưng chỉ tháy được một số bóng người chui vào trong thành. Tay chi giương lên, mấy thảnh binh đóng của thành đà ôm lấy cổ họng té xuống.

“Làm cái gì?” Lưu Vĩnh Thông giận dữ. Nhịn không được thúc ngựa tiến lẻn.

Một người xoay người lăn tới, trong tay ánh đao lóe lên. Con ngựa hí lẽn bi thảm ngã lăn xuống đất. Thì ra người nọ đột nhiên xuất đao, đã chặt đứt chân ngựa.

Lưu Vĩnh Thông vội vàng không kip chuẩn bị, từ trên lưng ngựa ngà xuống. Cũng may hắn dù sao cũng có tập luyện, cảm thấy không đúng liền đùng hết sức lăn sang một bên. Chỉ thấy được ánh đao lại lóe lên, đinh đằu chợt mát lạnh, mũ giáp đã bị một đao chém xuống.

Hắn nếu chậm một bước, bị chặt đứt chính là đầu của hắn, mà không phải là mũ giáp!

Khi nghĩ tới đây. Lưu Vĩnh Thông tim gan lạnh lẽo, liều mạng lăn về phía trong thành, hoàn toàn là phản ứng vô ý thức, thầm nghĩ rời xa khỗi nơi nguy hiểm. Người xuất đao nọ không hề truy kích, nhiệm vụ của hắn không phải giết người, mà là bào vệ cửa thành.

Thù binh trên thành đã kêu to lên, bọn họ rổt cuộc phát hiện đối thù. Đối với những người lẻn vào chiếm cửa thành cũng không để ý tới.

“Nhanh đi đóng cừa thành!” Đường Tri Tiết đã phát hiện tình thế nghiêm trọng, khàn cả giọng hô lên. ở tại cùa thành vốn an bài vài chục tinh binh. Dù sao đóng cừa thành cũng không cần phải dùng quá nhiều người. Nhưng đám người Lưu Vĩnh Thông xông đến quá mành liệt, trong lúc nhất thời đều có ý nghĩ né tránh, chi sợ bị Lưu Vĩnh Thông đâm trúng. Lúc này trông thấy không ồn, liền ùa lên liều chết muốn đóng cừa thành.

Mấy chục dũng sĩ vào thành phân ra hai nhóm. Một nhóm chống đỡ thành binh đánh tới, mặt nhóm rút đao đi tiến hành phá hủy những dụng cụ đóng mở cừa thành.

Bất luận cừa thành gì, hiển nhiên xệp đặt đều là dùng để chống cự với bên ngoài, mà bên trong ngược lại cẩu tạo đơn giản. Nhưng cũng không thể nói là nhược điểm của cửa thành, vì dù sao cùa thành chỉ dùng để chống cự từ bên ngoài đến đánh. Mấy chục dũng sĩ ra tay, chỉ cần một lát cùa thành đà phá hư không thành bộ dáng. Bọn họ dùng hết khả năng có thể làm được, để cừa thành không thể đóng lại. Như vậy cho dù đối thù giết qua, bọn họ ngăn cồn không nổi, thì thành binh cũng tạm thời không thể đóng cừa thành.

So với các dũng sĩ quả cảm đầy hiệu quả, birih sĩ thủ thành rò ràng phản óng chậm hơn rất nhiều.

Đường Tri Tiết đà đích thân xuống thành lâu, đốc xúc thành binh đem những người lẻn vào này đuổi ra ngoài.

Đen phá hư cùa thành chỉ có vài chục người. Một đợt cung tiễn bắn qua, đã ngã xuống bảy tám người. Chỉ cần cho Đường Tri Tiết chừng một chén trà nhò nữa, hắn tin tường nhất định có thể đem những người này đầy ra khỏi cừa thành.

Chi tiếc là. hắn đà không còn thòi gian.

Quân Hoài Nam kỵ birih lúc này đã chen chúc ùa vào cùa thành, trước cừa thành mua tên như châu chấu, binh sĩ muốn vào thành đã bị loạn tiễn bắn thành con nhím, liên tục kêu lên thảm thiết. Trong lúc nhất thời, của thành đà biến thành địa ngục.

Binh sĩ vào thành nằm mơ cũng không có nghĩ đến, vốn cho rằng vào thành chính là an toàn, nào đâu nghĩ đến vào thành lại là toi mạng. Đường Tri Tiết sắc mặt tái nhợt, cũng không do dự. phẫn nộ quát: “Bắn”.

Lúc này thành binh đà chen chúc ùa tới, ờ bên trong thành tầng tầng lợp lợp bày ra trận doanh phòng ngự. Thuẫn bài binh, Cung nỏ binh, đao phủ thủ đều nhìn chằm chằm.

Nhưng trong lúc vội vàng, những người này phòng ngự cũng khỏng có lưu lại nửa phần khe hờ cho quân Hoài Nam ờ ngoải thành.

Đường Tri Tiết biết mình lại phạm sai lầm. Nhưng hắn đà đảm lao phải theo lao. trong lúc vội vàng, hắn không biết trong kỵ binh có xen lẫn thiết giáp kỵ binh hay không. Cho dù không có, hắn cũng không thể để cho kỵ binh xông qua. Như vậy mà nói, trận hình sẽ đại loạn. Thiết kỵ Tây Lương sau đó vọt tới theo, hắn lấy cái gi chống cự?

Bỏ đi thành trì phòng ngự, hắn căn bản không có tiền vốn chống lại cùng quàn Tây Lương. Cho dù giết lầm, hắn cũng đà vô năng vô lực. Thế sự luôn luôn trào phúng như thế. Vừa rồi hắn còn vì dân chúng bị tàn sát trong lòng bất an. Đến bây giờ. hắn lại muốn tự tay chôn vùi tính mạng quân đội cùa mình.

Lại một vòng tên dài bắn ra, kỵ binh lại ngà xuống một đám.

Tất cả mọi người đều chết không nhắm mắt, bọn họ không có ngà dưới vó thiết ky của quân Tây Lương, ngược lại chết ờ trong tay người một ỊỊhà. Cụtig tiến thủ bắn ra tay cũng có chút như nhũn ra. Nhưng cừa thành thi thể chồng chất, đà tắc thông đạo. Kỵ binh tốc độ rốt cuộc đã chậm lại.

Đường Tri Tiết còn không đợi thờ phào, binh sĩ trên đầu thảnh đã kinh hoàng kêu lên: “Đường Tướng quân. Có đại binh đánh tới!” Đường Tri Tiết trong lòng lạnh toát, nhìn qua cừa thành chỉ thấy trong bóng đêm ở phương xa, lờ mờ vô số bóng người từ trong bóng tối tuôn ra, dày đặc như kiến.

Đường Tri Tiết hô đến muốn phá cuống họng. “Lưu Vĩnh Thông. Dần người thù thành. Bắn tên!”.

Lưu Vĩnh Thông vi bảo vệ tính mạng đã rời khỏi thật xa, lúc này cũng bất chấp bất mãn, bước nhanh đến đầu tường, đưa mắt vừa nhìn thi không khỏi hít vào một hơi khi lạnh. Đường Tri Tiết nhìn thấy bất quá chỉ là cục bộ. Hắn vừa leo lên đầu tường nhìn, mới phát hiện chỉ trong chốc lát, khắp núi đà đều là quân Tây Lương!

Tiêu Bố Y cũng không có mang theo kỵ binh xông vào. Hắn đã sớm ghìm ngựa lại. Hắn hiểu rằng lúc này xông vào, khẳng định là thương vong thảm trọng. Không chiếm địa lợi, thiết giáp kỵ binh của hắn cũng không có bất luận ưu thế gi. Trước mắt. chính là thời điểm công thành. Thiết kỵ Tây Lương ghìm chặt, nhưng bộ binh lại đà tràn qua, rất nhanh đã giết tới dưới thành, dũng mành ùa vào thành.

Kỵ binh Hoài Nam không kip vào thành đã biết không ồn. Nên cũng không vào thành nữa mà tứ tán chạy trốn. Quân Tây Lương đối với đào binh cũng bỏ mặc, đà đối với thành Vĩnh Phúc bắt đầu tiến công toàn diện.

Thành Vĩnh Phúc trước mắt có một nhược điểm lớn nhất, đương nhiên chính là cửa thành mờ rộng ra. Nhưng nhược điểm lớn nhất cũng có hung hiềm thật lớn. Đó chinh là Đường Tri Tiết đã đem trọng binh trong thành gác ờ chỗ này. Muốn đột phá lớp phòng ngự này cũng không phải là chuyện dễ.

Vô số quân Tây Lương chọn dùng phương tiện giản dị leo lẻn trên tường thành. Dũng sĩ Tây Lương lại từ cùa thành liều mạng sát nhập.

Cùa thành cũng không rộng lắm. Chỉ có thể đung hơn mười người kề vai chiến đấu. Điều này mang đến cho Đường Tri Tiết địa thế thật lớn. Sách lược của hắn đến bây giờ đà nổi lên tác dụng. Quân Tây Lương không cách nào bày trận công kích, càng nhiều là dựa vào từng binh sĩ thôi động, đã giảm bớt rất nhiều uy lực.

Mỗi đẩy tới một phân, quân Tây Lương đều phải trả giá thật lớn. Nhưng mới đầy đi hơn một trượng, lại bị quân Hoài Nam mãnh liệt được công kích áp lùi. Quàn Hoài Nam dựa vào địa thế, dựa vào nhiều người, bảo vệ được trận cước. Nhiều lần giằng co, quàn Tây Lương cũng chưa có đánh vào được thảnh Vĩnh Phúc.

Tiêu Bố Y đôi chân mày nhíu lại, đã giục ngựa đi về phía trước, đi tới dưới thành.

Lúc này trước thành tên bay nhưmưa xuống. Nhưng trong mắt Tiêu Bố Y lại khỏng tính là gi.

Lưu Vĩnh Thông thấy cừa thành bảo vệ được, trong lòng hơi định. Tiêu Bố Y lại ngẩng đầu trông qua, lớn giọng quát: “Lưu Vĩnh Thòng. Nhanh chóng lui ra phía sau. Bổn vương tha chết cho ngươi!”

Lưu Vĩnh Thông vốn muốn cất tiếng cười to. nhung khỏng biết tại sao. trong lòng lại thấy lạnh cả người.

Hắn còn đang do dự, Tiêụ Bổ Y lại lớn tiếng quát: “Tây Lương vương ờ đây, dũng sĩ Đông Đô thắng bại là ở lúc này. Người nào vào thành trước, giết được Lưu Vĩnh Thông, quan thăng ba cấp, thưởng trăm lượng hoàng kim”.

Tiêu Bố Y trờ mặt so với lật sách còn muốn nhanh hơn. Lưu Vĩnh Thông đà như rơi xuống vực sâu. Dưới trọng thường, tất có dũng phu. Quàn Tây Lương vốn sĩ khí hoi xuống, nghe Tây Lương vương khuyến khích, trong lúc nhất thòi sĩ khí đại chắn, ra sức leo lẻn.

Tiêu Bố Y đang lo lắng có trèo lên thành chiến một trặn hay khỏng. thì một người đà nương theo dây thừng, leo lên đằu tường. Một người vào thành, quân Tây Lương trong tích tắc khí thế như hồng thủy, tiếng hò hét rung động khắp noi. Càng nhiều binh sĩ leo được lên đầu thành, đà cùng thù quân trên đầu tường triển khai liều chết huyết chiến!

Bạn đang đọc Giang Sơn Mỹ Sắc của Mặc Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.