Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

72:

1491 chữ

Trong khi Trần Thái đang tay ôm tay ấp, phiêu du khắp cở thể tiểu Đào, tiểu Cúc 2 cô nương thì Khôi chỉ biết ngồi uống trà nóng cắn hướng dương mà thôi.

- Không để quý vị phải đợi lâu, sau đây Thúy Kiều tiểu thư sẽ đánh 1 bản nhạc trợ hứng cho mọi người.

Tú bà Xuân Lan vừa rứt lời thì mọi người đều hò hét, bọn hắn tới đây chỉ để chứng kiến tài năng cùng dung nhan của nàng mà thôi, nếu lọt được vào pháp nhãn của nàng có khi bọn hắn lại được 1 đêm tiêu hồn a.

Thúy Kiều bước ra, trên đầu vẫn 1 tấm lụa mỏng che đi dung nhan của nàng, nàng từ từ bước tới ngồi xuống bên cây cổ cầm.

- Tích tình tang.

Tai trái ở gần tim Những lời ngọt ngào hãy thì thầm với tai trái Lời thì thầm không nghe được rõ nhưng rất chân thành Lòng trung thành ẩn sâu luôn khó nhìn thấy Cố chấp chưa chắc đã đạt được Nhưng vẫn không thất vọng.

Không thể không nói đến tài nghệ đánh đàn của nàng rất điêu luyện, khúc nhạc còn chứa trong đó tình cảm của nàng dành cho 1 người. Có lẽ hắn không có ở đây, hay hắn đang ở 1 nơi rất xa nhưng nàng vẫn cố chấp nhớ về hắn.

Từ sau khi được Khôi cứu ra từ tay Thoát Hoan, nàng lúc nào cũng nghĩ về hắn, đêm nào nàng cũng ôm tấm áo ấy trong lòng, nàng không cam chịu số phận đào tơ mặc cho người mua vui, nàng phải thoát ra ngoài để đi tìm hành phúc cho riêng mình. Có lẽ 1 năm, 2 năm hoặc 3 năm nàng có thể kiếm đủ số tiền để chuộc thân a.

Nàng dừng tay lại trên cây huyền cầm.

- Tiểu nữ đa tạ các vị thiếu gia đã nghe khúc nhạc này.

Trong đám đông đang ồn ào xì xầm bổng 1 người đứng lên, hắn là Mã Giám Sinh thiếu gia của Mã gia, một gia tộc buôn bán lớn, chi phối kinh tế của cả vùng Vũ Định. Hắn tới Hà Thành để hợp tác buôn bán, trong một lần tới Vinh Xuân phường chứng kiến dung nhan Thúy Kiều trong lòng đã thầm kết nàng, hắn hôm nay bằng mọi cách phải chiếm được nàng a. - Thúy Kiều tiểu thư, tại hạ đường xá xa xôi tới đây, chỉ mong được thấy dung nhan của nàng. Liệu nàng có thể bỏ tấm lụa che mặt ra được không? - Đúng đấy.

Mọi người xung quành đều đồng ý nhất chí, bọn hắn cũng khao khát được nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

- Xin lỗi các vị công tử, ta sợ dung nhan của ta sẽ làm các vị thất vọng mà thôi.

Nàng khéo léo từ chối, nhưng Mã Giám Sinh nào cho qua, cái hắn không thiếu nhất là gì? Là tiền mà thôi.

- Nàng nói đi bao nhiêu tiền nàng mới chịu cho ta nhìn thấy dung nhan của nàng, 1 trăm lương hay 1 ngàn lương.

Hắn ra tay rất hào phóng , số tiền này đủ để 1 hộ bình dân sống cả đời, vậy mà hắn chỉ xem như cỏ rác. Xuân Lan thấy không ổn liền ra thì thầm vào tai Thúy Kiều, nàng biết Mã Giám Sinh là ai? Hắn có rất nhiều tiền, chỉ cần hắn hô 1 tiếng Vịnh Xuân phường sẽ đổi chủ a.

Thúy Kiều đành bất đắc dĩ lên tiếng.

- Thúy Kiều xưa nay luôn mếm mộ người tài, tiểu nữ sẽ ra 1 liên đối, nếu vị công tử nào đối được tiểu nữ sẽ gặp riêng vị ấy tại thư phòng.

- Tiểu thư nhanh nhanh ra về đối.

Mọi người đều đồng ý, như vậy bọn hắn mới có cơ hội a, so về tiền bạc thì Mã gia dùng tiền có thể đè bẹp bọn hắn rồi.

- Liên đối của tiểu nữ là. “Bút hiệp huân phong my thái hoạ”, xin mời các vị công tử.

Khôi nãy giờ ở dưới quan sát nàng, hắn cảm thấy dáng người cùng giọng nói nàng rất quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp nàng ở đâu.

- Này tỷ phu, cơ hội của người kìa.

Trần Thái 1 bên huých Khôi 1 cái, làm hắn tỉnh lại. “ ta có nên đối hay không đây”. Sau 1 hồi phân vân Khôi quyết định không ra mặt, không phải hắn không thích dung nhan của nàng, chỉ cần nhìn dáng người thôi hắn đã có thể khẳng định nàng là 1 mỹ nữ, nhưng hắn lại không muốn có thêm rắc rối a. Nhưng mà hắn không ra mặt thì cũng không thể để cơ hội vào tay người khác được, Khôi liền thì thầm vào tai Trần Thái.

Trần Thái đứng lên hô lớn.

- Ta có vế đối.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên thân thể mập mạp của Trần Thái, Thúy Kiều cũng nhìn hắn, nàng chỉ bình thản lên tiếng.

- Xin mời vị công tử ra vế đối.

Trần Thái ấp úng, hắn lại quên cmn rồi, Khôi một đá 1 cước vào mông hắn rồi nhắc khẽ.

À vế đối của ta là. “Lan bồi cẩm thế mộng đầu hương.”

( Bút nhờ gió ấm tô mày đẹp. Lan tốt bên thềm mộng toả hương.)

Vế đối quá chuần chỉnh , Thúy Kiều cũng đành bất đắc dĩ lên tiếng.

- Ta đợi vị công tử này trong thư phòng.

Nàng nhẹ nhàng bước vào trong, để lại ánh mắt tiếc nuối của bao nhiêu người. Mã Giám Sinh tức giận, hắn đi vào trong tìm gặp tú bà, hắn không tin với số tiền lớn đủ mua cả thanh lâu này, nàng lại từ chối bán Thúy Kiều cho hắn.

Trần Thái lúc này đang sướng ngây người, hắn vội lau đi nước miếng trên miệng định tiến vào thư phong Thúy Kiều.

- Ê mày định đi đâu đó.

Trần Thái vội khựng lại, mặt mày xám xịt quay lại, hắn cứ tưởng Khôi nhường lại con hàng này cho hắn, nhưng hắn không ngờ Khôi lại tàn nhẫn như vậy, cho hắn 1 hy vọng rồi dập tắt không thương tiếc. - Ta biết rồi.

Trần Thái ủ rủ quay lại. Khôi chỉ cảm thông cho thân phận Thúy Kiều mà thôi, qua bản nhạc của nàng hắn cảm nhận được tình cảm của nàng trong đó. Yêu 1 người mà không thể ở bên, còn nổi lòng nào hơn.

Thúy Kiều ở trong thư phòng chờ đợi Trần Thái, nàng cũng chỉ định cho hắn thấy mặt nàng 1 chút mà thôi. Nhưng đợi mãi không hắn, chỉ thấy Xuân Lan bước vào mặt mày hớn hỡ. - Thúy Kiều chúc mừng ngươi, Mã thiếu gia đã bỏ ra 1 số tiền lớn để giúp ngươi chuộc thân, giờ ngươi tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý, lúc ấy đừng quên ta nha.

Thúy Kiều nghe như sét đánh vậy, điều nàng không mong muốn nhất cuối cùng đã tới. Nàng liền cầu xin Xuân Lan như là một hy vọng cuối cùng.

- Xuân Lan lão bản, ta không muốn đi, ta ở đây có thể giúp ngươi kiếm được bội tiền, xin gnuwoi đừng bán ta cho hắn. Xuân Lan liền bỏ đi tấm mặt mạ dã dối. - Hừ, đã là kỹ nữ còn không biết thân biết phận, biết bao nhiêu người mong được vào gia tộc giàu có mà không được. - Ta… ta có thể tự mình chuộc thân, đây .. đây là 200 trăm lượng bạc mà ta tích góp được.

Xuân Lan liền đưa tay hất văng tấm ngân phiếu Thúy kiều cầm trên tay, cũng như đánh đổ hy vọng cuối cùng của nàng.

- 200 lương bạc ngươi nghĩ là cái thá gì chứ, Mã thiếu gia đã bỏ 10 vạn lượng đó, 10 vạn lượng bạc đó ngươi biết chưa. Còn không nhanh chuẩn bị quần áo đi xuống theo Mã thiếu gia, không ta sẽ cho người lôi xuống đó.

Xuân Lan để lại 1 câu rồi bước ra ngoài.

Phận người con gái 12 bên nước, không tự tìm được cho mình 1 bến thì đành mặc nước đẩy trôi mà thôi. Tiểu Mai đi vào giúp Thúy Kiều trang điểm lại, dù cho tiểu thư có đi đâu thì nàng cũng sẽ đi theo.

Một lúc sau, Thúy Kiều cùng tiểu Mai đi xuống, Mã Giám Sinh cùng tú bà Xuân Lan đang chờ đợi nàng. Chứng kiến dung nhan của nàng, Mã Giám Sinh lòng càng thêm phấn khích, số tiền hắn bỏ ra thật đáng giá a.

Cầu NP hehe.

Bạn đang đọc Giang Sơn Đại Việt của hanhsoc1080
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.