Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

39:

1677 chữ

Thấy bà cụ ngã xuống không con sức đứng dậy, Khôi tiến lại gần dìu bà đứng lên. Phía sau mái tóc bạc rối mù, đôi mắt bà lão bổng sáng lên, môi khẽ nhếch lên vì kế hoạch sắp thành công a. Bà lão nhẹ nhàng cho tay ra sau, cầm lấy thanh đoản đao đã được giấu từ trước rồi đâm mạnh về phía ngực Khôi.

Nụ cười trên khuôn mặt bà lão vụt tắt, ánh mắt hiện lên vẽ khó tin, tay cầm đoản đao bị bắt lại, lực đạo cực mạnh khiến bà không thể rút tay ra ngoài. Thấy tình hình không ổn, bà lão liền ra ám hiệu. Một thanh chùy to lớn lao tới, với lực công phá kinh người.

Cảm nhận được thanh chùy bay tới, lực tay Khôi tăng mạnh, chỉ nghe một tiếng “ rắc rắc” vang lên rợn người. Khôi tung người đạp 2 chân vào ngực bà lão rồi bay về phía sau. - Rầm…

Thành chùy nặng gần 100kg đập mạnh xuống đất, khói bay mù mịt, nền đất bị lỏm xuống một hố sâu. Khôi đáp xuống đất, hai tay chắp phía sau, thần thái vẫn rất ung dung.

Hai người đàn ông đi ra, một tên to cao đen hôi đi tới cầm chiếc chùy trên mặt đất lên, tên còn lại quay sang đỡ bà lão dậy. Bà lão khuôn mặt tái nhợt, tay phải đung đưa như muốn đứt lìa khỏi cơ thể, miệng phun máu. Nàng đưa tay trái lên vứt đi bộ tóc giả, ánh mắt tức giận nhìn Khôi. - Khụ khụ …..sao ngươi có thể phát hiện ra.

Khôi nhìn nàng rồi cho tay lên mũi xoa xoa.

- Ngươi hóa trang lẫn cử chỉ rất đạt, ta không thể phát hiện ra, chỉ khi tiến lại đỡ ngươi dậy ta mới phát hiện ra điều khả nghi. Ngươi đã mắc phải một sai lầm rất lớn, trên người ngươi ta ngửi thấy mùi đặc trưng của phụ nữ, một bà lão ăn mày thì không thể nào có mùi hương đó được. Vậy nên ta biết ngươi là người giả mạo. Mục đích của các ngươi là gì? Ai sai khiến các ngươi giết ta? - Hừ… để ngươi xuống âm phủ diêm vương sẽ nói cho ngươi biết.

Người đàn ông cao gầy tức giận nói, 3 huynh muội hắn Phùng Nhất, Phùng Nhị và Phùng Hoa cùng bái một môn phái,cùng tập luyện võ công từ nhỏ, sàu này hành tẩu bên ngoài vô tình được cựu gia chủ Đoàn gia Đoàn Chính Thuần cứu nên bái nhập vào Đoàn gia. Nay tam muội bị Khôi đánh trọng thương, sao hắn có thể bình tĩnh được.

Tên to béo Phùng Nhị nghe đại ca ra hiệu liền cầm chùy đập mạnh về phía Khôi. Trước thế công hung mãnh Khôi lựa chọn né tránh a, công đối công với tên man lực dùng chùy này không phải biện pháp hay.

Thân pháp của Khôi vô cùng tuyệt diệu, mỗi khi chùy của Phùng Nhị sắp đập tới hắn liền biến mất chỉ để lại một tàn ảnh mà thôi. Sau một hồi mèo vờn chuột, Phùng Nhị cũng dừng công kích, hai tay chống chùy xuống đất thở hồng hộc.

Một bên đang chăm sóc cho tam muội, thấy tình hình không ổn, Phùng Nhất liền rút kiếm đi tới cùng Phùng Nhị hợp công.

Khôi đứng một bên cũng chờ đợi 2 người hợp công a, hắn có thể hạ gục Phùng Nhị nhưng hắn không làm thế, hắn muốn nhân cơ hội này rèn luyện thêm thực chiến nên mới chơi trò mèo vờn chuột với Phùng Nhị, đợi hai huynh đệ hắn tiến lên, Khôi mới chính thức ra tay.

Phùng Nhị thấy đại ca cùng lên, liền xách chùy tiếp tục công tới. Khác với lần trước, lần này Khôi không lựa chọn né tránh mà hắn tung người lên đạp mạnh vào ngực Phùng Nhị rồi lộn ngược về phía sau. Vừa tiếp đất thì kiếm của Phùng Nhất đâm tới, Khôi ngã người về phía sau né 1 kiếm, khi sắp chạm đất hai tay hắn vỗ mạnh xuống dưới cả người bay ngược lên xoay một vòng trên không trung rồi tung một cước tới Phùng Nhất.

Thấy đối phương tấn công, Phùng Nhất vội thu kiếm về để ngang trước ngực. Kiếm và cước chạm nhau.

- Tách tách.

Một tiếng kim loại vỡ tan, lực cước của Khôi quá mạnh, kiếm của Phùng Nhất liền gãy làm đôi, không dừng lại ở đó, chân Khôi còn đạp mạnh vào ngực khiến Phùng Nhất bay ngược về phía sau.

Sau khi bị một cước của Khôi, Phùng Nhị chỉ lùi lại 5 6 bước, hắn da thịt béo tốt, nên không bị thương tích j. Thấy đại ca bị đối phương đánh trọng thương, hắn gầm lên một tiếng, hai tay xách 2 chùy cùng đập tới. Khôi chỉ mới Nhập Khí, chưa có nội lực hộ thể, nếu dính 1 chùy này của Phùng Nhị, hắn cũng đi đời nhà ma a. Khôi dựa vào khinh công của mình, nhanh tróng né sang 1 bên, thoát khỏi 1 chùy của Phùng Nhị, đồng thời tiến ra sau, hai tay dang ra đập mạnh vào đầu hắn. Phùng Nhị đầu óc lâng lâng. - Là lá la, 1 ngôi sao sáng, 2 ngôi sáng sao, 3 ngôi sao sáng, sáng chiếu nguyên cái đầu. - Rầm.

Phùng Nhị sau màn đếm sao kinh điển liền ngã xuống, cả một khu đất như rung chuyển a. Khôi tiến lại gần Phùng Nhất, xách hắn lên như xách 1 con gà vừa cắt tiết vậy. - Nói. Là ai sai khiến các ngươi tới giết ta. - Phi, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi giết ta đi.

Khôi ánh mắt liền híp lại, môi khẽ nhếch lên, trông hắn bây giờ nguy hiểm vô cùng. Đối với những kẻ ra tay với mình hắn cũng không thể mềm lòng được. Khôi đi tới cầm thanh kiếm lên, chém mấy nhát lên người Phùng Nhất, hắn ra tay rất chừng mực, vết thương không chạm vào xương cốt, nhưng lại đem đến nổi đau tột cùng. - A a a … ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi.

Thấy Phùng Nhất không chịu khai, Khôi từ từ tiến tới Phùng Hoa đang ngồi vận công trị thương ở gốc cây, tay khẽ vuốt lên má nàng. Phùng Hoa chợt tĩnh, nhìn Khôi trước mặt rồi lại nhìn Phùng Nhất cùng Phùng Nhị đang nằm trên mặt đất, nàng vội vùng người dậy nhưng bị Khôi túm lấy cổ. - Hà hà, khuôn mặt cũng xinh xắn đấy, dáng người cũng không tệ.

Phùng Hoa bị hắn túm cổ không nói nên lời, ánh mắt sợ hãi nhìn Khôi. Sau một hồi ngắm ngía nhan sắc của Nguyệt Hoa, Khôi đưa tay lên sé y phục của nàng để lộ chiếc yếm màu đỏ. Cặp tuyết lê của Phùng Hòa đung đưa theo sự run rẫy của nàng như muốn phá yếm ra ngoài vậy. - Ngươi…ngươi định làm j tam muội, nếu muội ấy có mệnh hệ j, thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi.

Khôi quay lại nhìn Phùng Nhất bằng đôi mắt tà ác.

- Ngươi nghĩ xem ta định làm j? chà xèm này bộ ngực mới trắng và hoàn hảo làm sao.

Phùng Nhất run run nhìn tam muội của mình, hắn khẽ nắm tay như muốn làm ra một quyết định hết sức khó khăn.

- Ngươi tha cho nàng, ta sẽ nói ra người sai khiến chúng ta giết ngươi.

Khôi buông Phùng Hoa xuống, rồi quay lại đối diện với Phùng Nhất.

- Ngươi phải thành thật trả lời, nếu nói sai, ta không đảm bảo rằng một người con gái bị uống xuân dược rồi tha vào chuồng chó nó như thế nào đâu. Người sai khiến các ngươi giết ta là ai.

Phùng Nhất rợn người, vội vàng khai hết kế hoạch mà Đoàn Hùng bảo bọn chúng đi làm. Nhận được kết quả, anh mắt Khôi lạnh lùng hơn, hắn tỏa ra một luồng sát khí, Khôi bây giờ như một người hoàn toàn khác vậy. - Lại là Đoàn gia, hừ rồi các ngươi sẽ tới địa ngục sớm thôi.

Khôi liền quay người bước đi, hắn cần tìm nơi giải tỏa sự tức giận trong lòng a. Hắn tha cho 3 anh em họ Phùng vì thứ nhất hắn cũng không muốn giết người gần Hà Thành, thứ 2 hắn cũng cảm phục trước tình nghĩa của 3 huynh đệ cùng sự tận trung với chủ. Nếu Phung Nhất không khai thì chắc chắn Khôi cũng sẽ tha cho 3 người bọn họ mà thôi, hắn chính nhận ra Phùng Nhất là người tận trung tận nghĩa nên mới dùng Phùng Hoa ép hắn phải nói. ………..

Phùng Nhất đưa Phùng Hoa cùng Phùng Nhị vào một căn nhà hoang.

- Kết quả thế nào rồi.

Thấy 3 người trở về Đoàn Hùng nhanh chóng hỏi, hắn không chờ đợi được nửa rồi, hắn muốn Khôi phải chết, và chết một cách thảm thương nhất.

- Xin lôi Đoàn thiếu gia, nhiệm vụ đã thất bại.

Vẽ mặt Đoàn Hùng liền thay đổi, giấu đi sự tức giận trong lòng, hắn quay lại nhẹ nhàng nói 3 người.

- Các ngươi vất vả rồi, hãy ở đây dưỡng thương đi. - Đạ tạ thiếu gia.

Ba người liền ngồi xuống vận công chữa thương. Đoàn Hùng bước ra ngoài, khẽ thì thầm vào tai bọn hạ nhân.

- Đàn ông thì giết, còn cô ả cho các ngươi xử lý.

Hắn không cần những tên phế vật không hoàn thành nhiệm vụ a. Bon hạ nhân liền vui mừng, đợi Đoàn Hùng đi khuấn, bọn hắn liền xoa xoa tay tiến vào phòng.

Bạn đang đọc Giang Sơn Đại Việt của hanhsoc1080
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.