Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể buông tha

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Bang bang......

Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến.

Lúc này, Tử Hồng đã hiểu rõ tính nghiêm trọng của mọi chuyện, bộ dáng như bây giờ, hơn phân nửa có liên quan đến việc thức ăn trong thôn.

Cửa này tuyệt đối không thể mở ra.

Lạc Y lại theo tiếng gõ, đi tới cạnh cửa, ý đồ muốn mở cửa lớn.

Tử Hồng dùng hết sức lực đẩy Lạc Y ngã xuống.

Cửa này tuyệt đối không thể mở ra.

Sau khi nàng đẩy Lạc Y ngã xuống.

Két két!

Ánh trăng chiếu vào nhà.

Đại nương nhiệt tình, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc, hai mắt đỏ như máu.

“Tiểu cô nương, cùng đi thôi.”

Tử Hồng rất là hoảng sợ, muốn giãy dụa đứng dậy chạy trốn.

Nhưng Lạc Y bị nàng đánh ngã lại nắm chặt lấy nàng.

Ở phía sau đại nương, có rất nhiều thôn dân.

Đều là nụ cười cứng ngắc, hai mắt đỏ như máu.

Trong đêm tối thật kinh khủng và đáng sợ.

Tử Hồng muốn phản kháng, lại nhìn sư muội của mình thì có chút không đành lòng, mà thân thể lại không có khí lực.

Không biết những thôn dân này đã hạ độc gì, nhưng ngay cả thuật sĩ thất giới như nàng cũng không thể ngăn cản.

Mà sư muội nàng lại biến thành bộ dáng như vậy.

…………

Bên kia, cửa phòng Tiêu Tử Phong cũng bị người gõ vang.

Nhưng thủy chung không thấy động tĩnh.

Hơn nữa cửa phòng cũng không dễ dàng bị mở ra như bên Tử Hồng, phía bên kia giống như có vật gì đang chống đỡ.

Một đám thôn dân, cùng nhau đụng mới có thể phá được cửa.

Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, chỉ có điều những thức ăn này đã thay đổi.

Gà nướng biến thành một con chuột mập mạp, chân giò heo biến thành xương đùi của động vật nào đó, măng xào thịt là bướm đêm không biết tên, bánh hành lá biến thành da động vật.

Mà trong phòng không một bóng người.

Lúc này, một khối gỗ đột nhiên rơi xuống, đập vào đầu một người trong bọn họ.

Ngay sau đó, toàn bộ phòng ốc trong nháy mắt sụp đổ.

Toàn bộ dân làng xông vào đều bị chôn vùi.

Mà những thôn dân ở bên ngoài thấy một màn như vậy, lại bình tĩnh rời đi.

Không hề có ý định đào ra phế tích, kéo người bị chôn vùi ở bên trong ra.

Một đám thôn dân cứ như vậy cột Tử Hồng đi đến từ đường trong thôn.

Lạc Y chủ động đi theo trong đám người.

Bài vị tổ tông bên trong từ đường lộn xộn không chịu nổi, có cái thậm chí đã ngã trên mặt đất, gãy thành hai đoạn nhưng cũng không có ai quản.

Kéo lớp gỗ bên dưới sàn nhà từ đường, một đại nương cùng Lạc Y áp giải Tử Hồng, đi vào.

Tử Hồng vừa mới tới gần cái cửa động này, liền ngửi thấy một cỗ mùi tanh nồng đậm đập vào mặt.

Ba người đi vào.

Phía dưới là một phòng tối, có một cái ao nhỏ màu đỏ như máu, một hòa thượng trung niên cùng một tiểu nữ hài ngồi trong ao máu.

Trên người hòa thượng tản ra kim quang yếu ớt, đang đau khổ chống đỡ, không bị huyết khí màu đỏ như máu kia quấy nhiễu tới.

Chỉ có điều khóe miệng đã chảy ra máu vàng óng ánh.

Tiểu nữ hài mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khủng bố.

Tử Hồng chưa bao giờ nghĩ vẻ mặt của nữ hài lại đáng sợ như vậy.

“Hòa thượng, chỉ cần ăn xong hai người này, ngươi liền hoàn toàn thua.”

“Thí chủ, khổ hải vô nhai, đầu là bờ, buông xuống đi.”

“Lại là như vậy, buông, buông......”

Tiểu nữ hài dần dần trở nên điên cuồng.

"Nói cái gì mà nhà chúng ta chiếm cứ phúc báo trong thôn, lấy tiền tài của nhà chúng ta, còn ăn máu thịt của chúng ta, nói ăn máu thịt của chúng ta, bọn họ có thể bách bệnh bất xâm."

Đường và cầu trong thôn đều là cha ta bỏ tiền ra tu sửa, lúc đói kém cũng là cha ta chủ động kiếm lương thực, trợ giúp người trong thôn vượt qua đói kém.

Nhưng ngươi biết gì không? Những người thường ngày ta gọi là bá bá, đại thẩm, gia gia, nãi nãi lại đối xử với ta như thế nào? Đối xử với người nhà ta như thế nào?

Những nữ nhân kia nói mẹ ta là yêu tinh, đánh nàng, mắng nàng.

Mà những nam nhân ghê tởm kia, một người lại một người vọt vào phòng mẹ ta, mẹ ta không đành lòng chịu nhục khuất nhục cho nên tự sát.

Cha ta muốn phản kháng, lại bị bọn họ tàn nhẫn sát hại.

Bọn họ cầm vũ khí sắc bén, điên cuồng đánh về phía ta, ta nhìn thân thể của mình bị bọn họ tách ra.

Họ uống máu, ăn thịt ta.

Mà bây giờ ngươi bảo ta buông xuống, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng.

Ngay lúc ta muốn muốn báo thù, ngươi lại đột nhiên nhảy ra, nói muốn cứu vớt bọn họ. Vậy tại sao ngay từ đầu ngươi không đến đây cứu ta trước?”

“Tất cả những điều này là do bần tăng đến muộn, nếu thí chủ nguyện ý, ta sẽ tổ chức một hồi pháp hội cực lớn, đưa thí chủ cùng với cha mẹ ngươi đi vãng sinh cực lạc, kiếp sau đầu thai.”

“Ha ha ha......” Tiểu nữ hài cười càng càn rỡ.

“Hòa thượng ngươi thật thú vị, thật vất vã ta mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhung ngươi lại muốn đưa ta vãng sinh cực lạc, vậy tại sao ngươi không đưa những người đi? Chuyện đến hôm nay, ngươi còn muốn che chở những người này.”

Nếu không phải tên hòa thường này đột nhiên nhảy ra, muốn che chở cho những người trong thôn, đồng thời hạn chế nàng ở chỗ này thì nàng đã sớm huyết hồn đại thành.

Bất quá nàng cũng không cách nào phù hộ những người ngoại lai kia, kỳ thật so với hai nữ nhân này, nàng càng muốn ăn nam nhân kia hơn.

Từ khi nam nhân kia vừa vào thôn, nàng đã cảm thấy một trận khí huyết nồng đậm.

Khí huyết nồng đậm tuyệt không kém hòa thượng trước mắt này.

Nhưng cảm giác thực lực lại không mạnh bằng hòa thượng.

Chỉ là đáng tiếc để cho hắn chạy thoát, bằng không ăn luôn hắn, nàng không chỉ có thể phá vỡ khống chế của tên hòa thường này.

Về phương diện thực lực, còn có thể nâng cao một bước.

Ba ba ba......

Một tràng vỗ tay vang lên.

"Ha ha, ta đại khái đã hiểu được, tiểu bằng hữu, chúng ta thương lượng một chuyện, được không?"

Tiêu Tử Phong đột nhiên xuất hiện.

Tiểu nữ hài kinh ngạc vạn phần, vì ở trong cảm giác của nàng, khí huyết của người này đã biến mất trong thôn, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Thật ra Tiêu Tử Phong cũng không muốn tới đây, tình huống nơi này rõ ràng quá quỷ dị, không giống với những chuyện trước kia hắn gặp phải.

Đây rõ ràng không phải hắn có thể khống chế, chạy trốn mới là thượng sách.

Nhưng vấn đề là, sau khi thôn này bị sương mù đỏ như máu bao vây, hắn vô luận đi như thế nào cũng không ra khỏi thôn.

Không có cách nào, nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.

Cho nên hắn liền theo những thôn dân này đến nơi này.

Sau đó liền đụng phải một màn như vậy.

Bạn đang đọc Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch) của Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 173

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.