Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận thưởng

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

"Các ngươi có ý gì?”

Trương Chiến có chút không chắc Tiêu Tử Phong, đối phương tuy rằng nhìn tuổi trẻ, nhưng lại tiếp được một kiếm của ông ta?”

“Ngươi không thấy bọn họ quen mắt sao?”

Trương Chiến nghe xong lời này, cẩn thận hồi tưởng, xác thực có chút giống với mấy vị đệ tử của mình.

“Ngươi trói nữ quyến nhà đệ tử ta, đủ độc ác nha, nhưng chiêu này đối với ta vô dụng, bọn họ cũng không dám bởi vì mấy nữ nhân này mà phản kháng ta.”

Tiêu Tử Phong vỗ tay một cái: "Trí tưởng tượng của ngươi rất phong phú, nhưng vẫn kém một chút.”

“Còn nữa, không cần nói chuyện kéo dài thời gian với ta, đệ tử ngươi sẽ không tới được đây đâu.”

"Ngươi làm gì bọn họ?"

Trong mắt Tiêu Tử Phong lộ ra hung quang, đưa tay ra sau lưng cầm lấy kiếm gỗ.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

Trương Chiến cầm kiếm tiến lên, nếu đệ tử không tới được, vậy mình trước tiên hạ thủ vi cường.

Khi ông ta cách Tiêu Tử Phong còn có một mét.

Đột nhiên cơ thể quỳ xuống, Trương Chiến còn chưa kịp phản ứng.

Thanh Lân kiếm xuyên qua trái tim, Tiêu Tử Phong xoay lưỡi kiếm.

Trái tim hoàn toàn bị phá hỏng, Trương Chiến cũng không còn cơ hội sống nữa.

Chiến trường của người tu hành thường chỉ quyết định thắng bại trong nháy mắt, mà Tiêu Tử Phong lại dễ dạng tạo ra khoảnh khắc trong nháy mắt này.

Miệng phun máu tươi, trước khi chết, ông ta còn không cam lòng hỏi.

"Đây... là kiếm... pháp gfi?"

Ông ta hành tẩu giang hồ nửa đời người, chưa bao giờ gặp qua loại kiếm pháp chỉ cần người khác vung kiếm, sẽ phải quỳ xuống như vậy.

“Tiên nhân quỳ.”

“Ngươi là cao thủ mấy giới?”

Giao thủ quá ngắn, đối phương căn bản cũng không thăm dò được thực lực của Tiêu Tử Phong.

“Bát giới.”

Tiêu Tử Phong không tiếp tục giải đáp nghi vấn cho ông ta nữa, vung kiếm chém xuống, đầu thân cứ như vậy chia lìa.

…………

Ban đêm, Trương Thành Tài bừng tỉnh.

Gã gặp ác mộng, gã mơ thấy vô số linh hồn bị mình hại chết đến tìm gã báo thù, chuyện này trước đây chưa từng có.

Đến nỗi hiện tại đầu gã đổ đầy mồ hôi, nhất thời có chút khát nước.

Thắp đèn đầu giường lên.

Lúc này gã mới phát hiện, ở bên cạnh bàn ngồi một người.

Trên bàn có ba cái đầu to.

Hái hoa tặc, Cử Phụ, cùng với Trương Chiến....

Cái này khiến cho gã kinh hãi một lần nữa ngồi trên giường.

Chỗ dựa lớn nhất của gã đã không còn.

Nhưng gã chưa muốn chết, đầu óc cũng đang điên cuồng vận chuyển.

Muốn cầu một con đường sống.

“Ta...... Ta là mệnh quan triều đình, ngươi không thể giết ta, nếu không ngươi sẽ đối nghịch với cả triều đình Đại Chu.”

Không muốn nghe đối phương lải nhải, Tiêu Tử Phong nhẹ nhàng vung kiếm.

Đầu lâu bị bọc kỹ, thi thể biến mất, chỉ có vết máu rải ở trong phòng là chứng kiến vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Tiêu Tử Phong cảm thấy mình vẫn rất thiện lương, còn mang đầu tới, để cho đối phương gặp mặt lần cuối cùng.

Cầm theo bốn cái đầu, Tiêu Tử Phong tìm phân trạm Vô Nguyệt Các ở trấn Thanh Thủy.

Tiêu Tử Phong gõ cửa.

“Ai đấy? Ngày mai lại đến đi, hiện tại quán đóng cửa rồi.” Là một thanh âm già nua khàn khàn

“Đệ trình treo thưởng.”

Tiếng nói vừa dứt, một bà lão mở cửa lớn: "Vào đi.”

Tiêu Tử Phong ném đầu lên bàn.

Lão bà bà mở bao quần áo ra, đối mặt với đầu lâu máu chảy đầm đìa, lão bà bà tựa như một thương nhân công chính, cẩn thận xem xét.

“Hái hoa tặc, cử phụ...”

"Cái đầu Cử Phụ này sao lại cứng như vậy?"

Lão bà bà cầm lấy đầu của Cử Phụ, nắm tay nhéo nhéo, cư nhiên không để lại một chút dấu vết.

Trong khóe mắt lão bà bà hiện lên một tia kinh ngạc.

“Đây không phải đồ giả.”

Tiêu Tử Phong giải thích.

"Ta biết, chỉ là tò mò, ngươi làm sao có thể biến nó trở nên cứng như vậy?”

“Cái này đưa lên để nhận thưởng sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, ngươi không muốn nói thì thôi.”

Lấy cái đầu thứ ba ra.

Trương Thành Tài.

Nhìn cái đầu này, lão bà bà liền hỏi: "Ngươi biết bối cảnh của hắn không?"

“Biết.”

Lão bà bà không khỏi liếc mắt nhìn người trẻ tuổi này, cả gan làm loạn.

Sau khi lấy cái đầu thứ ba ra, thì vẫn còn có cái thứ tư.

Nhìn cái đầu cuối cùng này, lão bà bà lập tức trợn mắt.

“Lợi hại nha, võ phu bát giới lại giết chết kiếm khách lục giới, tiểu bối ngươi còn có chút thủ đoạn.”

"Cái đầu này có thể đổi tiền không?"

“Có thể đổi, một vạn lượng bạc đó! Thưởng này đã treo từ lâu, không ngờ vẫn cò người hoàn thành.”

Lúc này, Tiêu Tử Phong tính toán trong lòng, hắn đã vơ vét rất nhiều tài vật ở Tam Kiếm phái, mặc dù đã phân chia ra, nhưng để lại cho mình cũng không ít.

Hiện tại có thể lĩnh thưởng, hai cái đầu trước để cho Vương Phú Qúy, còn hai cái sau sẽ để lại cho mình.

Trong một khách điếm.

Đám người Vương Phú Qúy vẫn đang chờ Tiêu Tử Phong trở về.

“Vương ca, ngươi cũng là người tu hành sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy môn phái các ngươi còn chiêu mộ người không?”

Vương Phú Quý nghe lời này, hai mắt lập tức tỏa sáng, mang hai người này về là có thể báo cáo kết quả, mặc dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng sư phụ cũng không yêu cầu phương diện này.

Hơn nữa hai người này là Tiêu Tử Phong mang đến, như vậy cũng có thể liên quan đến vị tiền bối này, nhất cử lưỡng tiện nha.

Trong lòng Nhị Hổ có tính toán, Vương Phú Qúy đi theo Tiêu Tử Phong, vậy phương diện nhân phẩm hẳn có thể vượt qua kiểm tra, cũng không đến mức bị hố, mà nói không chừng còn có thêm một tầng quan hệ với Phong ca.

Sau khi học võ, hắn phải thay đổi triệt để, chỉ làm đại hiệp, không làm người xấu.

Làm người xấu sẽ bị người ta cắm vào.

“Đương nhiên nhận, không biết hai vị có nguyện ý đến môn phái ta hay không?”

Bạn đang đọc Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch) của Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.