Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Khờ Tên Long

Tiểu thuyết gốc · 2646 chữ

Sự xám xịt của bầu trời khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt. Bên trong một cái sân vận động cũ nát bị bỏ hoang, một người với ngoại hình là một gã trai trẻ với bộ trang phục màu đen và mái tóc nâu đang đứng trên một chỗ cao.

Vây xung quanh gã ta là những con quái vật máy móc hình người, một vài con trong số chúng còn mang đặc điểm của những loài côn trùng, động vật.

“Đã đến lúc.” Gã trai trẻ cất tiếng: “Đây là thời khắc cho thánh chiến!”

“Urgh”, “Arhh”, “Gruhh” Hưởng ứng trước lời kêu gọi của vị thủ lĩnh, đám quái vật phát ra những tiếng kêu gào đầy phấn khích.

Nhưng những tiếng kêu gào đó không kéo dài lâu, khi mà mặt đất nơi chúng đang đứng đột nhiên xuất hiện những thứ như chất lỏng đen đặc, nhầy nhụa mang màu sắc kì quái, sự kì lạ này làm cho đám quái vật bối rối.

Và rồi, “Horobi. . .” một giọng nói, nam, phát ra từ sau lưng bọn chúng, theo phản xạ đám quái vật xoay lại.

Một người thanh niên với khuôn mặt lẫn đôi mắt ngập tràn trong ngọn lửa của một cơn phẫn nộ không thể nào kiềm chế được.

“. . . Lúc xuống tay với Izu, trái tim ngươi có đau không?” Người thanh niên cất tiếng, “Có cảm thấy dù chỉ một chút đau khổ không!?” Người thanh niên hét lên.

“Câm đi!” Gã trai trẻ tên Horobi đáp lại với âm điệu mạnh mẽ: “Ta không hề có trái tim!”

Câu trả lời của Horobi khiến người thanh niên ngơ ra và càng thêm tức giận. Rồi hắn bước xuống, tiến tới đối diện với cậu, nói to:

“Ta sẽ tiếp tục chiến đấu . . . cho đến khi nào ác tâm của con người bị xoá sổ. . .!”

“. . . Đó chính là Kamen Rider Horobi!”

Dường như bất lực trước những câu từ của Horobi, người thanh niên từ bỏ, cậu dơ Progrisekey lên: “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”

“Henshin!”

“Henshin!” Ngay khi lời thoại quen thuộc trong phim được cất lên, tôi liền hưng phấn hét theo.

Nguyễn Cát Bảo Long sinh ra tại Việt Nam - đất nước hình chữ S. Một cậu con trai bình thường lớn lên trong một gia đình giàu có ở Hải Phòng.

Hai câu trên là đủ để tóm lược mười bảy năm cuộc đời của tôi rồi, nếu muốn bổ sung thì chỉ còn chi tiết “học sinh trung học lớp mười trường công, cực kì thích Kamen Rider, Anime & truyện tranh, game, từng là Quán quân Taekwondo, Á quân giải đấu Karate giải quốc gia. . . “ và còn vài cái nữa nhưng liệt kê ra thì dài quá nên tôi sẽ chỉ kể mấy cái tiêu biểu ra.

Với đôi mắt đầy thích thú, tôi chăm chú theo dõi màn hình TV. Chương trình tôi đang xem là Kamen Rider Zero-One, một bộ phim thuộc thể loại siêu anh hùng do Nhật Bản sản xuất.

Tôi xem với một thái độ hào hứng và đầy thú khi xem đến cảnh Aruto bán hành cho Horobi trong form mới của cậu, mặc cho đây đã là lần thứ hai tôi xem bộ phim này.

Đúng lúc đang hồi gay cấn, tôi nghe thấy âm thanh tinh tinh phát ra chiếc điện thoại của mình.

Khi kiểm tra, đó là một tin nhắn có hình ảnh.

“Đã hoàn thành!”

Tôi lập tức dừng mọi việc mình đang làm mà chạy như bay ra thang máy và đi xuống tầng hầm, xuống đến nơi một chiếc xe ô tô đen sang trọng với cửa đã mở sẵn đã đợi tôi từ trước, đây là do tôi đã nhắn tin cho người hầu chuẩn bị trong lúc đang chờ thang máy đi xuống.

Vào trong xe, tôi nói cho anh tài xế địa chỉ và rồi vài giây sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh với tốc độ nhanh nhất có thể trong phạm vi cho phép.

oOo

Sững sờ? Ngạc nhiên? Ngỡ ngàng? Tôi nghĩ đó hẳn là những biểu cảm mà khuôn mặt của tôi đang thể hiện ra vào lúc này.

Xuất hiện trước mắt tôi là một bộ suit hoàn chỉnh của Ark-One. Tôi mở căng đôi mắt của bản thân ra mà nhìn, từng chi tiết một, tất cả đều được làm vô cùng kỹ lưỡng. Phần giáp, màu sắc hay thậm chí là phần mắt hai màu đặc trưng đều thật hoàn hảo.

“Sao? Thấy thế nào, bác cũng đã điều chỉnh bộ đồ theo yêu cầu của cháu đấy.” Một giọng nói già dặn cất lên, người nói là một người bạn vong niên của tôi, tên là Trí, tôi quen bác ấy qua mạng, tình cờ thay bác ấy từng làm việc ở một công ty quân sự và giờ công việc của bác ấy là đặt làm trang phục theo yêu cầu.

“Cháu. . . “ Không từ ngữ nào có thể diễn tả được, cho dù là bộ suit hay cảm xúc của tôi lúc này.

“Nó ngầu tới nỗi cháu không biết nói gì.” Tôi chọn nói ra cảm xúc chân thực nhất của mình và cùng lúc đó, tôi thấy mắt mình ươn ướt.

“Cháu nói quá rồi, mà, thích là được.”

“Không, cháu không hề nói quá đâu.” Tôi nghĩ thầm.

Chẳng biết mọi chuyện khởi đầu như thế nào, nhưng từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn muốn được trở thành Kamen Rider.

Mạnh mẽ, dũng cảm, tốt bụng, khoác trên mình những bộ giáp cool ngầu.

Đấy cũng là động lực thôi thúc tôi hồi nhỏ xin bố mẹ cho đi học võ.

Nhưng đời không như là mơ, khi tôi học tiểu học, tôi cũng tự nhận thức được rằng, tất cả đều là hư cấu, những người hùng sẵn sàng bảo vệ thế giới bằng cả mạng sống mà tôi hằng ngưỡng mộ chỉ là sản phẩm của phim ảnh.

Tuy nhiên, khi tôi lên trung học, tôi phát hiện ra khái niệm cosplay. Lúc đó tôi hạnh phúc lắm, vì dù tất cả có là giả đi chăng nữa, thì tôi cũng đã có cơ hội chạm đến ước mơ của mình.

“Sao cháu không mặc thử nhỉ?” Bác Trí cất tiếng, cắt đứt mạch hồi tưởng của tôi.

“Dạ?”

“Bác muốn cháu mặc thử để xem có lỗi chỗ nào không để biết mà còn sửa.”

“À, vâng!” Tôi vội gật đầu rồi tiến vào phòng thay đồ.

Sau vài phút, tôi bước ra khỏi phòng thay đồ với một diện mạo hoàn toàn mới.

“Kích cỡ vừa khít luôn, đẹp lắm. . . “ Tôi nói với đầy sự chân thành trong khi hạnh phúc ngắm nhìn bộ bản thân trong bộ suit.

Bác Trí tiến lại gần tôi, quan sát:

“Cháu thử di chuyển xem có thoải mái không?”

“Ok!” Tôi đáp lời sau đó thực hiện những chuyển động cơ bản, cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi liền tung một cú đá lên trời. Tất cả đều không có vấn đề gì, phần giáp không gây cản trở đến chuyển động.

“Tầm nhìn?”

“Rất rõ, cháu ngạc nhiên với cách bác có thể đảm bảo người mặc vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài đấy, theo cháu tìm hiểu thì nhiều người cos thường trong tình trạng tầm nhìn bị che khá nhiều.”

“Chuyện! Bác mà lại! Mà có nặng quá không?”

“Không ạ, ngần này vẫn chưa là gì so với mấy bài tập luyện của cháu đâu.”

“Thế thì tốt, ha ha ha.” Bác Trí sảng khoái cười to, “Cơ mà phải thú thật, lúc cháu bảo toàn bộ bộ đồ đều phải được làm bằng sợi Kevlar với kim loại, bác cứ nghĩ là nói đùa cơ! Mày hại bác phải nghiên cứu cả tháng trời, xong phải chạy đôn chạy đáo tìm chuyên gia lành nghề giúp.”

“Cháu, xin lỗi.” Tôi đưa một tay ra sau đầu, ngượng ngùng cười trừ.

“Có gì đâu mà xin lỗi.” Bác Trí đặt tay lên vai tôi, “Bác học được thêm rất nhiều thứ nhờ lần này, vả lại cháu cũng trả rất nhiều tiền nữa.”

“Trên hết, nhìn thấy khách hàng của mình hạnh phúc khi mặc một bộ trang phục mới cũng làm bác cảm thấy hạnh phúc theo. Cho nên, bác cảm ơn cháu còn không hết nữa là.”

“Vâng.“ Tôi đáp lại lời của bác Trí với một tông giọng có phần nghẹn ngào.

“À phải rồi.” Bác Trí lấy điện thoại ra, bấm bấm rồi đưa cho tôi nhìn, “Ở chỗ này đang tổ chức sự kiện cosplay này, giờ sẵn tiện đang trong diện mạo mới, sao cháu không đến đó tham dự nhỉ?”

oOo

Địa điểm diễn ra fes là một khu trung tâm thương mại cách cửa hàng bác Trí khoảng 30 phút đi xe. Cơ mà vì tôi háo hức quá nên một nửa thời gian đi đường đã được rút ngắn.

“Cậu chủ, đã tới nơi rồi đấy ạ.” Sau khi đỗ được xe, tài xế ngoảnh xuống thông báo với tôi, “Có cần tôi đi vào cùng không ạ?”

“Không cần đâu, anh mà đi cùng em thì mất tự nhiên lắm.” Tôi từ chối không chút do dự.

Đấy là tôi, còn anh tài xế thì đắn đo, mãi sau anh mới thở dài một hơi, nói, “Thôi được rồi, tôi cũng không muốn làm hỏng ngày vui của cậu chủ, ít nhất thì hãy cầm theo cái này.” Nói rồi anh mở cốp ghế lái phụ ra đưa cho tôi một vật hình chữ L.

“Đồng ý!” Tôi nhận lấy vật đó, cất vào sau quần.

“Xin hãy cẩn thận!”

Rầm.

Cửa xe ô tô đóng sầm lại.

“Dào ôi, chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ, mọi người cứ lo xa quá!” Tôi tự nói với bản thân đồng thời kiểm tra lại đồ đạc.

Điện thoại? Check! Ví tiền? Check! Căn cước công dân? Check!

Kiểm tra xong, tôi liền cất đồ vào túi sau rồi bắt đầu tận hưởng.

Khu trung tâm thương mại này tuy không quá lớn nhưng cũng không phải là dạng vừa, tôi đã từng ghé qua nơi này một vài lần. Nhưng so với những lần đó thì lần này lại khác hẳn.

Đông hơn, náo nhiệt hơn, sống động hơn.

Tôi như bị mê hoặc bởi bầu không khí nơi này, mắt tôi sáng lên khi được nhìn thấy mọi người cosplay nhân vật mà họ yêu thích, tự do thể hiện bản thân trong những bộ trang phục hào nhoáng.

Tôi đưa tay đặt lên ngực, dù cách qua một lớp giáp, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập rộn ràng của trái tim mình.

“Buổi Cosplay đầu tiên của mình. Hồi hộp quá đi mất.”

“Xin lỗi.” Trong lúc đầu óc vẫn còn đang chìm trong niềm hân hoan thì bỗng có hai người đến gần tôi, họ hỏi: “Bọn mình có thể chụp với bạn một kiểu được không?”

Câu nói của họ khiến tôi hoá đá: “Ế, tôi á?”

“Vâng, bạn đang cos S.I.C Ark-One đúng không? Dạo này hiếm người cos Kamen Rider lắm.” Bạn đấy hào hứng nói.

Nghe xong, mắt tôi sáng như đèn ô tô, tôi đồng ý bằng một giọng hết sức nhiệt tình: “Hiển nhiên là được rồi!”

Đứng trước ống kính, tôi chầm chậm tạo những tư thế mình đã luyện tập từ trước -Tách - mặt tôi có phần hơi nhăn nhó và không có thần thái nhưng thật may là chiếc mũ đã che đi tất cả -Tách- nên thành phẩm sau cùng đều khá đẹp và ít lỗi.

Sau khi chụp ảnh với hai người họ xong thì không hiểu sao lại có rất nhiều người tới xin chụp ảnh với tôi. Tất nhiên là tôi không từ chối, ngược lại, tôi còn muốn được chụp thật nhiều ấy chứ.

Cơ mà . . .

oOo

-Phù~~. . . - Tôi gỡ chiếc mũ xuống và thở một hơi thật dài.

Bộ suit tuy đẹp miễn chê nhưng khổ nỗi lại quá bí bách cộng thêm cái thời tiết 30 độ ở Hải Phòng, phải nói là nóng thấy ông bà ông vải.

Hiện giờ, tôi đang ngồi nghỉ trong nhà vệ sinh tầng 2 của toà nhà khu trung tâm thương mại do tầng 1 bị chiếm sạch rồi dù lượng người đã giảm bớt rồi.

“Về phải bảo bác Trí cải thiện mới được.” Tôi nghĩ thầm trong khi tu ừng ực chai nước khoáng mới mua.

Khoảng một quãng sau, khi đã cảm thấy khá hơn, tôi đội lại mũ, tính chụp thêm một tí nữa rồi về. Nhưng ngay khi tôi vừa đặt tay lên khoá cửa của buồng về sinh, đột nhiên có một tiếng động kinh hồn vang lên, ruỳnh một phát.

Khi tôi còn chưa định hình được chuyện quái gì đang diễn ra thì chuông điện thoại tôi rung lên, tôi nhấc máy.

“Cậu chủ, cậu có sao không!?” Câu hỏi lo lắng của anh tài xế từ đầu dây bên kia truyền đến.

Tôi trả lời, “Tôi không sao, mà có chuyện gì đang xảy ra vậy! Tôi nghe thấy có tiếng đổ sập to lắm.”

“May quá, cậu chủ không làm sao!” Anh tài xế thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục nói một cách lo lắng: “Nghe kỹ này cậu chủ, cách đây khoảng 30 phút có diễn ra một vụ cướp ngân hàng. Cảnh sát đã mau chóng hành động nhưng bọn cướp vẫn chạy được, tiếng đổ sập mà cậu nghe thấy là tiếng xe bọn cướp tông thẳng vào toà nhà đấy. Tôi sẽ cho gọi người và cảnh sát tới ứng phó, trong lúc đó cậu hãy trốn đi!”

“Hả! Bọn cướp đi xe kiểu gì mà thoát được cảnh sát giữa đất Hải Phòng hay vậy!”

“Sao tôi biết được! Tóm lại, cậu chủ hãy trốn đi trong tình huống bất khả kháng thì hãy xài tới “nó”, chúng tôi sẽ làm hết khả năng để đưa cậu ra khỏi đó!”

“Tôi hiểu rồi!” Tôi gật đầu đồng ý rồi cúp máy, nhưng sau khi ngắt liên lạc, hành động của tôi lại trái ngược với lời nói.

“Trốn? Ha?” Tôi rút vật chữ L từ trong túi ra. - Nếu Shinji, Eiji, Emu ở đây họ sẽ không chút do dự mà xông ra cứu người.

Cạch!

Khoá đã bị gỡ, nòng đã được lên - Đó mới là hero! Và mình cũng sẽ làm y như vậy!

Cộp, cộp, cộp. . .

Bỗng nhiên, tiếng bước chân chen ngang giữa chừng, quá bình tĩnh và lộ liễu để là tiếng bước chân của một tên cướp hơn là một người bình thường.

Tôi cẩn thận cúi xuống đất, thật khẽ khàng để không phát ra tiếng động, thông qua khe hở dưới buồng vệ sinh tôi trông thấy một đôi chân đang chầm chậm tiến về phía mình và mất chưa tới một giây để tôi biết mình phải làm gì.

PS: Thiên đố anh tài, tôi kị người giỏi. Thứ cảm xúc xấu xí này lúc nào cũng hiện diện trong tôi, tôi chối bỏ nó nhưng nó luôn biết cách quay trở lại và chui vào tâm trí, trái tim tôi. Chỉ có cách thay đổi bản thân thì cái cảm xúc này mới mất đi, với suy nghĩ như thế, tôi lén lút chắp bút, lén lút tập đàn, lén lút tập hát, lén lút tập gym nhưng lại quên lén lút học bài. Nhìn điểm kiểm tra của mình trong tay mà nước mắt tuôn trào T_T

Thời điểm đăng chương 2: 2 tuần nữa

Bạn đang đọc Giấc Mơ Làm Người Hùng Của Tôi sáng tác bởi yy83128495

Truyện Giấc Mơ Làm Người Hùng Của Tôi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.