Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia cách

Tiểu thuyết gốc · 3791 chữ

Cánh cửa bị đá bay, đập vào mắt Bảo là cảnh tượng em gái gã bị trói cứng bởi tầng tầng băng dính chỉ lộ ra cặp mắt long lanh ẩn chứa nỗi sợ hãi tột cùng. Gã vội chạy đến quỳ xuống tháo từng lớp băng dính, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện vẻ lo lắng:

-Em có sao không? Thằng chó ấy có làm gì em không?

Vừa được giải thoát khỏi lớp băng dính nàng liền rúc ngay vào ngực Bảo khóc nức nở. Gã vụng về đưa tay vỗ về đứa em gái, ấp úng nói :

-Ngoan. Có anh ở đây rồi.

Đã nhiều năm xa gia đình nay bỗng gặp lại em gái khiến Bảo không khỏi bất ngờ. Hai anh em ôm nhau không biết nói gì, hồi lâu sau Bảo mới đẩy em gái ra nghiêm mặt hỏi:

-Linh Đan, trả lời anh. Tại sao em lại ở đây?

Nàng không thèm trả lời mà phụng phịu rúc đầu vào ngực Bảo như con mèo ưa làm nũng khiến căn phòng tràn ngập một loại cảm giác ngượng ngùng khó xử.

-Mỗi khi cậu chủ đi công tác tiểu thư đều thay cậu quản lí địa bàn. Việc này đã kéo dài được vài năm nhưng tiểu thư dặn chúng tôi phải giữ bí mật.

Nghe lão tài xế nói vậy Bảo trầm ngâm một thoáng rồi nhoẻn miệng cười. Không phải nụ cười nhếch mép khoe chiếc răng nanh trắng trắng ởn, lúc này đây miệng gã chậm rãi nhếch lên rồi ý cười lan ra cả khuôn mặt, nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng.

Bảo bất ngờ bế bổng Linh Đan lên như hồi hai đứa còn bé xíu, nàng cũng vươn tay ôm lấy cổ Bảo rồi đặt lên trán gã một nụ hôn ngọt ngào.

-Quậy thế đủ rồi, để anh đưa em về nhà.

-Không về!

-Đừng bướng. Nếu em không về lão già sẽ lại làm ầm lên đấy.

-Anh không định về thăm cha sao?

Bảo nghe vậy liền nhíu chặt chân mày, đôi mắt nheo lại khiến khuôn mặt gã bỗng trở nên tăm tối vô cùng.

-Ngôi nhà đó không chào đón anh. Mà em đừng có nhiều chuyện. Để anh chuẩn bị xe đưa em về.

Linh Đan bĩu môi rưng rưng như sắp khóc:

-Không chịu đâu!

-Thua em rồi. Thế giờ muốn đi đâu?

-Ăn kem!

Vừa nhắc tới ăn thì con bé bỗng trở nên năng nổ hơn hẳn.

-Tốt ,anh đưa em vào bar ăn kem.

-KHÔNG! Đi ăn vỉa hè cơ!

-Rồi rồi, em thích là được.

Linh Đan nghe vậy liền hí hửng nhảy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Bảo rồi chạy nhanh ra cửa:

-Đi nhanh kẻo tối mất anh ơi!

Gã thở dài. Đến bao giờ đứa em gái bé nhỏ của gã mới lớn lên đây? Đang nghĩ vẩn vơ thì lão tài xế tiến đến với vẻ mặt trầm trọng, nói :

-Thưa cậu chủ, những kẻ kia...

Lão đánh mắt qua góc nhà nơi có bốn thanh niên xăm trổ bị nhồi nhét vào một cái bao nilong bịt kín không rõ sống chết. Bảo liếc cũng không thèm liếc, hờ hững nói:

-Nếu còn sống thì ném ra đường, chết thì đóng xi măng quẳng xuống biển.

Gã tài xế gật đầu rồi lùi xuống còn Bảo thì xốc lại áo quần cho ngay ngắn phẳng phiu rồi bước ra cùng Linh Đan. Đã lâu hai anh em chưa gặp mặt, gã không muốn có gì ngoài ý muốn phá hỏng cuộc vui của hai ngườip.

……………………

-Đm làm gì như ăn cướp thế? Vé xe đâu?

Hắn đạp thằng trông xe văng qua một bên rồi dùng một tay quẳng thằng Nam lên xe, tay còn lại nhanh chóng cắm chìa khoá vào sau đó nhảy lên xe rồ ga phóng thẳng ra đại lộ.

Nghe tiếng thằng Nam rên hừ hừ phía sau lưng hắn không nhụn được cười khẩy:

-Đã yếu còn thích ra gió .Gãy cái xương sườn nào chưa ?Cần vào viện không ?

Nam thụi một cái vào lưng hắn, hổn hển:

-Mày đéo chạy chỗ thì bố ra nông nỗi này chắc? Chở tao về nhà!

-Ừm. Ta cũng không muốn trả viện phí cho những thằng ngu.

Thằng Nam trợn mắt nhìn hắn, tuy nhiên với thương thế lúc này thì dù muốn gã cũng chẳng còn sức để chửi mà chỉ có thể thầm than thân trách phận.

(Đá văng một người một cặp nặng gần 90 kg. Thằng đó có còn là con người không?)

Sườn quặn đau như sắp nổ tung khiến Nam nghiến răng ken két, lông mày nhíu chặt còn hai mắt thì trừng trừng đầy tơ máu trông phát khiếp lên được.

(Được lắm! Khá khen cho một Bảo Killer. Mày cứ đợi đấy !)

Người đi đường được dịp khiếp vía khi thấy một thằng cởi trần đầu đội mũ bảo hiểm lái con mô tô phân khối lớn chở một thằng khác mặt hầm hầm như đòi nợ thuê lạng lách ầm ầm trên phố đêm.

...............................

Nó nằm giường vắt tay trên trán nghĩ vẩn vơ rồi quyết định với lấy cái điện thoại nhắn tin cho con bạn thân.

-Mày còn sống không ?

-Song cai dkmm con cho. Chi chay la` nhanh thôi

-Chửi cmm. Vietkey đâu rồi cml. Bọn mày thoát chưa?

-Tao đang trên đường về đây. Cơ mà không thấy thằng bồ mày đâu cả @@

Nó ngớ người một lúc rồi mới nhận ra con bạn đang nhắc đến thằng Hùng .Chịu thôi, nói đến “thằng bồ” thì nó có cả rổ sao mà nhớ hết được.

Nó chột dạ, dù thằng Hùng bình thường hơi hấp lại có máu chó điên nhưng đối với nó rất chiều chuộng và hào phóng. Nếu giờ vì dẫn nó đi chơi mà thằng này có chuyện gì thì nó ân hận lắm.

Chuông báo tin nhắn bất ngờ kêu ầm ĩ làm nó giật cả mình. Thì ra con bạn nhắc nó ôn bài ngày mai kiểm tra một tiết.

(Ôi dào, mệt bỏ mẹ học hành cái đéo gì!)

Nó nằm dài trên giường nghĩ vẩn vơ đến việc ngày mai đi chơi những đâu, mặc những bộ đồ lộng lẫy thế nào, chơi được những trò gì mới lạ, vân vân và mây mây... rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

- CÁI CON KIA MÀY CÓ XUỐNG ĂN CƠM KHÔNG?

……………………….

Dừng xe trước một tiệm kem ven đường, Bảo lạnh lùng đá chân chống đánh “cạch” một tiếng nghe sang chảnh phát sợ.

Tại sao?

Tại sao lại là nơi này?

Trên đường phố không thiếu các thú chơi nhộn nhịp, những nơi ánh đèn chớp nháy đủ màu rực rỡ bắt mắt, vì sao gã lại dừng ở trước quán kem tồi tàn này?

Cự Giải’s Ice Cream.

Bảo đặt chân xuống nền đất, một cảm giác kì lạ len lỏi đến tận xương tủy. Một cái gì đấy rất thân quen tác động đến từng sợi thần kinh gợi nhớ gã về một kí ức xa xôi, thứ mà gã dù cố đến mấy vẫn không tài nào nhớ ra được.

-Anh chị vào ăn kem ạ? Để em dắt xe cho ,anh chị vào ngồi đi.

Một con bé nhỏ nhắn khoảng tầm mười tám, mười chín tuổi mặc tạp dề màu xanh lá hớt hải chạy tới cúi đầu lễ phép chào hỏi khiến Bảo trở về với thực tại. Gã giật mình nhìn vào đối tượng đang nói chuyện với mình, một đứa con gái với mái tóc ngắn rất mềm và mượt nhưng dường như không được chải chuốt cẩn thận nên hơi lộn xộn, tóc nâu ôm trọn khuôn mặt xinh xắn ngây thơ, nước da trắng và cặp mắt to tròn toát lên vẻ u buồn kết hợp cùng nụ cười gượng gạo khiến khuôn mặt nhỏ có một vẻ gì đấy rất mệt mỏi.

Linh Đan thấy Bảo ngẩn người thì nhíu mày gắt um lên:

-Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau dắt xe cho khách?

Nhỏ sợ hãi kêu một tiếng sau đó xin lỗi rối rít:

-Em xin lỗi anh chị! Anh chị vào ngồi để em dắt xe cho ạ.

Bảo nhanh chóng khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh. Gã rút chìa khóa xe rồi cùng Linh Đan thong thả tiến vào trong quán.

-Á!

Ngay khi vừa gạt cái chân chống thì cái xe phân khối lớn lập tức đổ ập lên thân thể gầy yếu khiến nhỏ loạng choạng mấy bước mới tạm đứng vững chứ đừng nói chi tới dắt.

Bảo nhanh một cách không tưởng chạy tới giật lấy tay lái rồi lớn tiếng một cách bất thường:

-Đưa đây !

Nhỏ vụng về bước lui, khuôn mặt trắng xinh thoáng hiện vẻ lo lắng cùng sợ hãi. Nhận thấy bản thân hành xử hơi kì quái Bảo bèn ho khan một tiếng rồi giả bộ khoe của:

-Cẩn thận! Lương của cô không đủ đắp một vết sước trên đây đâu.

Nhỏ lấm lét nhìn Bảo, ấp úng nói:

-Em xin lỗi, để em làm lại...

-Không cần, tự tôi dắt được rồi.

-Em làm được mà!

Bảo quăng cho nhỏ một ánh nhìn lạnh lẽo đến mức tưởng như có thể ướp xác nhỏ ngay tại chỗ, lầm lì nói:

-Làm được hay không là do tôi quyết định .Giờ thì tránh qua một bên!

Linh Đan nhíu chặt chân mày nhìn An Thuỳ lúng túng tránh qua một bên cho Bảo dắt xe lên vỉa hè. Nội tâm nàng có một cảm giác bất an khó giải thích tựa như có kẻ sắp sửa cướp đi món đồ chơi mà nàng ưa thích nhất.

Nàng giữ sự bực tức đó đến tận khi đặt mông ngồi lên chiếc ghế gỗ xinh xắn nằm tại một góc khá là sạch sẽ thoáng mát tại cửa sổ, nơi mà ánh nhìn của mọi người đều không hẹn mà cùng đổ dồn vào hai người họ.

Chịu thôi, đã ngầu lòi lại còn ăn mặc sang chảnh quá mà.

-Anh chị ăn món gì ạ ?

Linh Đan chỉ chờ có thế lập tức bạo phát:

-Hai cơm thập cẩm ba đùi gà rán!

Bị quát bất ngờ khiến An Thuỳ ngớ người ra mất một lúc mới tiêu hoá được những gì Linh Đan vừa nói, nhỏ đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi nở một nụ cười đến là khốn khổ:

-Dạ, ở đây không phục vụ món đó ạ.

-Không có thì hỏi làm gì? Đến quán kem đương nhiên là để ăn kem! Lấy ba phần kem ra đây, một dâu một socola một vani!

Thái độ của Linh Đan làm An Thùy hơi choáng nhưng vốn tính nhỏ hiền như cục đất lại thêm kinh nghiệm bán hàng lâu năm nên nhỏ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp hướng về Bảo nở nụ cười:

-Còn anh ăn kem gì?

Rút kinh nghiệm từ vụ của Linh Đan, lần này nhỏ đã khéo léo nhét thêm từ “kem” vào.

-Cứ mang mấy món con bé gọi ra trước đi.

Nhìn nhỏ hấp tấp chạy đi Linh Đan bĩu môi nói:

-Chả biết cô Cua ở chỗ nào thu được con bé nhân viên vừa ngờ nghệch vừa hậu đậu. Bực hết cả mình!

-Ai cơ?

Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Cua hoàng đế, cua rang me thì gã biết chứ cô Cua là ai gã đã nghe bao giờ đâu?

-Cô Cua chứ còn ai! Ngày trước mình qua quán này ăn suốt còn gì, anh không nhớ à?

Đương nhiên! Gần chục năm rồi nhớ thế quái nào được!

Bảo ngờ ngợ nhìn xung quanh một lúc. Phải rồi, khi còn bé đã từng có một quãng thời gian gã dẫn Linh Đan đến quán kem gần nhà để dỗ con bé mỗi khi nó nhớ mẹ. Nếu gã nhớ không nhầm thì trên bảng hiệu có hình một con cua rất to nên gã và em gái mới gọi cô chủ quán là cô Cua. Cô là một phụ nữ có nụ cười rất đẹp cùng làn da trắng và mái tóc dài ngang lưng, nhưng điều khiến gã nhớ nhất là cô thường cố ý lấy thật nhiều kem cho hai anh em.

Cô Cua, cái cách gọi thân mật với người phụ nữ mà thời thơ ấu hai người luôn coi là người mẹ trong mơ, người mà gã từng ngỡ sẽ chẳng bao giờ có thể quên được...

Vật đổi sao rời, không ngờ trong vô thức gã lại trở về con đường tưởng như đã lãng quên từ lâu. Là vì trong thâm tâm gã muốn tìm một chốn nghỉ chân sao?

Bảo bỗng thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi, hành động mà đáng ra một con người cứng rắn tựa sắt thép như gã tưởng như sẽ chẳng bao giờ làm.

-Kem của chị đây.

Tiếng khay nhựa đặt lên bàn phá tan sự trầm mặc. Nhỏ sắp hết những ly kem nhiều màu ra trước mặt hai người rồi cúi đầu nói:

-Chúc anh chị ngon miệng.

Linh Đan nhìn nhỏ ôm cái khay nhựa chạy tới chạy lui bỗng cảm thấy cực kì ngứa mắt:

-Hừ! Làm bộ làm tịch, thấy ghét!

Bảo cười nhẹ. Con bé này thỉnh thoảng vẫn là vô lí như thế. Gã đánh lạc hướng Linh Đan bằng một câu hỏi đơn giản:

-Linh Đan, thời gian này em sống ra sao?

Linh Đan vừa ngậm đầy một miệng kem vừa tròn mắt nhìn gã:

-Em đăng hết trên fb rồi mà?

-Chính miệng em nói vẫn hơn chứ.

Nàng vắt chéo chân vung vẩy cái thìa trước mặt hậm hực nói:

-Dạo này cha lại cắt giảm tiền tiêu vặt của em, đã thế còn dọa nếu tiếp tục bị nhà trường khiếu nại thì sẽ cấm túc em một tháng nữa chứ! Nhoàm nhoàm...Phiền chết đi được!

Bảo cười nhạt trước thái độ của đứa em bất trị rồi nghiêm mặt hỏi:

-Hừm, đến trường không lo học hành lại đi gây chuyện là sao?

-Em phải tạo dựng danh tiếng, sau này ra trường mới giúp anh đánh Đông dẹp Bắc được chứ!

Câu trả lời khiến Bảo không khỏi nhìn cô em gái thật chăm chú. Vẫn là cô bé xinh xắn với mái tóc đen dài và có tâm hồn ăn uống nhưng giờ cả hai đã lớn, đã phải bắt đầu có trách nhiệm với tương lai của bản thân. Vì lí do đó nên gã không muốn Linh Đan cũng vướng vào cuộc đời chỉ toàn tranh đua và bạo lực như nơi mà gã đang sống.

-Ừm. Nghe anh này...

-Hay là em dọn qua ở với anh nhé?

Thấy Bảo nhăn mày chuẩn bị từ chối Linh Đan liền nhanh nhảu cướp lời:

-Ở nhà chán lắm! Cha đi công tác suốt chỉ có em một mình thôi à. Kể từ ngày bác Quân làm tài xế cho anh thì trong nhà chẳng còn ai chơi với em nữa, ai cũng vâng vâng dạ dạ chẳng thú vị gì sất!

-Chơi? Ý em là đánh nhau đấy hả?

Linh Đan bắt lấy tay gã lắc tới lắc lui rồi trưng ra khuôn mặt mèo con tội nghiệp:

-Đi mà anh trai iu dấu…Pờ liiii~

-Không được! Anh không cho phép, với cả nếu lão già biết được thì phiền phức lắm!

-Khỏi lo đi mà, cha không biết được đâu!

-Ta không biết cái gì ?

Một giọng nam trầm khàn bất ngờ vang lên khiến hai anh em hết cả hồn. Nhìn trừng trừng hai đứa là một người đàn ông cao tuổi có gương mặt quắc thước, sự nghiêm khắc dễ dàng thấy được qua đôi gò má ca cùng ánh mắt sắc bén như chim ưng. Mái tóc bạc trắng khiến người khác rất khó trong việc phán đoán tuổi của ông, nhưng từ những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt có thể đoán ông ta hẳn đã từng kinh qua nhiều sóng gió của cuộc đời.

Linh Đan thấy người đàn ông này thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên tái nhợt, nàng lắp bắp:

-Cha…sao cha lại…

-Con tưởng ta không biết con dính líu đến mấy việc làm bẩn thỉu của thằng này à?

Lão bước lên bắt lấy cổ tay Linh Đan nghiêm giọng nói:

-Đi về! Sau này không được ta cho phép cấm con ra khỏi nhà!

-Nhốt nó cả chục năm vẫn còn chưa đủ sao, lão già?

Bảo đứng dậy điềm tĩnh lạnh lùng mặt đối mặt với lão. Một trẻ một già trừng trừng nhìn nhau khiến không gian như sinh ra tia lửa điện. Từ đâu xuất hiện vài gã cao to mặc vest đen sầm sập chạy đến vây quanh Bảo khiến quán kem kích thước vốn đã không lớn nay càng trở nên chật chội ngột ngạt đến không thở nổi.

-Thằng mất dạy, mày định lôi kéo em gái làm lưu manh như mày à?

-Lão ăn nói cho cẩn thận!

Động tác của Bảo rất nhanh chớp mắt đã sấn tới nắm lấy cổ áo lão. Đám vệ sĩ vội đặt tay lên vai Bảo ý định khống chế gã nhưng lại bị lão giơ tay ra hiệu dừng lại.

-Đừng nghĩ lão đã chăm sóc tốt Linh Đan, cũng đừng nghĩ chỉ mình lão quan tâm tới con bé!

Bảo lạnh lùng gằn từng chữ, thân thể gã run lên vì phẫn nộ khi đối mặt với người mà gã hận nhất.

-Vậy mày quan tâm đến nó như thế nào? Cho nó làm dân anh chị hử? Sau đó sống đầu đường xó chợ như mày?

Một anh lớn như Bảo mà phải sống đầu đường xó chợ thì đúng là có hơi phóng đại nói quá, thế nhưng gã cũng chẳng buồn tranh cãi mà chỉ nở một nụ cười thê lương:

-Đừng tưởng ai cũng vô trách nhiệm như ông.

Ánh mắt lão tối sầm lại nhưng lão vẫn nhếch miệng cười khẩy:

-Một thằng lưu manh cũng dám nói đến trách nhiệm à?

Bảo cũng cười khẩy, có lẽ đây là truyền thống gia đình:

-Ít ra tôi không vì tiền mà bỏ rơi gia đình!

Bỗng khuôn mặt của lão trở nên dữ tợn, tay trái khẽ vặn một cái làm cổ tay Bảo chệch khớp rồi vung một cú đấm cực mạnh khiến gã bay ngược về sau liên tục xô đổ mấy cái bàn cho đến khi đụng vào tường mới dùng lại được.

-Ranh con!

Lão chỉnh lại cổ áo rồi lôi kéo tay Linh Đan:

-Đi về! Ta cấm con không được giao du với loại côn đồ này thêm lần nào nữa.

Những tiếng gọi “anh hai” của Linh Đan theo tiếng động cơ ô tô xa dần rồi mất hẳn, mọi thứ lại trở về với sự yên tĩnh đến lạnh người.

-Ôi vãi thật, xã hội đen thanh toán nhau à?

-Chắc lại hẹn hò với con đại gia rồi bị nhà nó đến đòi người. Bố tổ sư, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

-Cái loại đào mỏ này cứ phải đập cho chết mẹ đi!

Mấy người ở xung quanh thấy sóng yên biển lặng thì bắt đầu ngó ra hóng hớt chim lợn với nhau. Có ai biết đầu cua tai nheo gì đâu mà vẫn chém gió như thật, chém coi bộ uy tín lắm. Chả hiểu kiểu gì!

-Thật xin lỗi. Hôm nay miễn phí tiền kem, mời mọi người đi cho ạ. Hôm nay quán đóng cửa sớm. Xin lỗi!

Nhỏ đuổi cổ đám nhiễu sự đang lố nhố ngoài cửa rồi rụt rè tiến lại gần Bảo lo lắng hỏi:

-Anh…còn sống không thế?

Bảo đột nhiên từ trong đống bàn ghế gãy vỡ vùng dậy khiến An Thùy hoảng hốt ngã dập cả mông. Không để ý đến nhỏ nhân viên ngã sõng soài trên đất, Bảo ôm lấy một bên má đã sưng đỏ như quả cà chua gầm gừ nói khẽ:

-Lão già chết tiệt, già rồi vẫn khỏe như trâu!

Thấy cổ tay lủng lẳng Bảo bèn vặn một cái cho vào khớp. Nhìn tay áo đã bị vặn rách tả tơi Bảo cảm giác sau từng đấy năm lão cha chẳng những khoing yếu đi mà còn mạnh hơn cả ngày trước.

- Anh…

-Anh em cái đéo gì? Tiền hả? Rách việc!

Sẵn bực tức trong người lại cứ có đứa nheo nhéo bên tai làm Bảo không nhịn được quát ầm lên rồi rút trong túi quần ra một đống tờ tiền xanh đỏ ném vào mặt An Thuỳ khiến nhỏ lại tiếp đất bằng mông.

Nói ra thì đỡ hơn hẳn, Bảo sau khi đã nguôi giận thì mới ý thức được hành vi của mình hơi quá đáng nên vội cúi xuống đỡ nhỏ ngồi dậy:

-Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nóng.

Bên ngoài lập tức có mấy bà hàng nước chen mồm vào:

-Nóng cái đéo gì! Mấy bà nhìn xem, bọn trẻ bây giờ động tý là...

-MẤY BÀ CÂM MỒM!

Bảo quát một tiếng làm mấy bà tám đang vo ve ở ngoài cửa chạy tán loạn. Chợt bàn tay trắng nõn của An Thuỳ nhẹ nhàng siết lấy tay gã, thanh âm nhỏ lí nhí như muỗi kêu:

-Đừng như vậy, đừng khiến mọi người sợ anh.

Nói rồi nhỏ nhoẻn miệng cười khiến Bảo đơ một lúc. Gã cứ tưởng sẽ bị nhỏ mắng gã té tát một hồi vì hành vi cục súc kia chứ.

Con người là một sinh vật kì lạ. Khi bị buộc tội thì có thể trở nên rất cứng đầu nhưng thời điểm được tha thứ lại dễ dàng cảm thấy có lỗi. Bảo cũng vậy, nụ cười hiền của nhỏ khiến gã cảm thấy hành động vừa rồi vốn rất bình thường trong cuộc đời thực dụng của gã lại trở nên vô học và đáng xấu hổ hơn bao giờ hết.

Bực tức ho khan vài tiếng cho bớt quê rồi rảo bước bỏ đi, nội tâm cảm thấy cực kì khó chịu vì sự lúng túng của mình.

Bỏ lại sau lưng tiếng gọi trong trẻo của cô gái, Bảo ngồi lên xe rồi phóng thẳng vào phố đêm đầy hoa lệ.

-Anh gì ơi !Tiền thừa anh ơi!

Bạn đang đọc Giấc Mơ Dài sáng tác bởi komang09hp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi komang09hp
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.