Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CON ĐƯỜNG MÀU XANH - Chương 6

9623 chữ

Sáng thứ Sáu, tôi lên trường để duyệt đồ án tốt nghiệp. Hội trường rất đông sinh viên xây dựng, chủ yếu là cùng khóa với tôi. Không khí nhộn nhịp như ngày hội, mấy thằng bạn cùng khoa của tôi cũng đã đến.

- Hôm nào rảnh đi bida không mày? – Cường.

- Ừ…mấy đứa kia đi không? – tôi hỏi, tay cầm bản vẽ quạt.

- Ok, đi. – Thắng hứng khởi.

- Mày định làm công trình gì Minh? – Phi hỏi.

- Chung cư, một tầng hầm với gió động. – tôi cười.

- Có làm chuyên đề không? – Nghị hỏi.

- Để nghĩ đã, chưa biết. – tôi vỗ vai thằng Cường – vậy sắp xếp đi, hôm nào bida và café luôn thể.

- Xếp cái gì, cứ Chuồng Bò thẳng tiến. - Cường búng tay cái chóc.

Phải đến 10h, bài của tôi mới được duyệt. Đồ án tốt nghiệp của tôi là một công trình 12 tầng nổi, một tầng hầm, có tính toán gió động. Cũng may là nhịp nhà không lớn nên có thể thiết kế sàn thường. Nói chung với tôi cái đồ án này không đáng ngại.

Chiều thứ Bảy, tôi đang xem bài thì có tin nhắn của Quỳnh Chi.

- “Em về Sài Gòn rồi…tối mấy giờ anh qua?” - “Khoảng 9h, anh qua.’ - “Dạ…em đợi” Tôi thì không chờ đợi cuộc gặp này, nếu không phải vì chiếc đồng hồ Longines hơn một triệu của mình thì chắc tôi đã tìm lý do từ chối rồi. Một năm gặp lại, tình cảm ngày xưa giờ như một gánh nặng.

Buổi tối, tôi đến võ đường với hy vọng “mùa xuân” sẽ gửi một tín hiệu khả quan cho mình, nhưng người đầu tiên gửi tín hiệu cho tôi lại là Hà.

- Anh ơi…cuối giờ đi uống nước với mọi người nhé? – Hà đon đả - Mọi người là ai? – tôi làm bộ dửng dưng.

- Em, Trúc, Thảo và Lan…đi nhé? – Hà cười.

- Anh bận rồi. – tôi xua tay.

- Lúc nào cũng bận…hứ. – Hà xụ mặt.

- Để hôm khác, anh xin lỗi.

Long và Hùng vẫn kè kè bên Tiểu Quỳnh. Họ nói chuyện rất vui vẻ. Mấy lần nàng cũng nhìn tôi cười duyên, làm lòng tôi ấm lên nhiều. Cầu trời cho Long không phải là bạn trai của nàng, nếu không thì tình tôi xem như “chết”. Chỉ cần còn một cơ hội, tôi vẫn sẽ hy vọng.

Hôm nay trong võ đường có hai thành viên mới. Một chú nhóc sáu tuổi và bố của nó. Cậu nhóc tên Huy, rất dễ thương, khuôn mặt búng sữa, trắng bóc, dáng đi lững chững, nụ cười hồn nhiên. Mấy đứa con gái thích mê, cứ xúm lại chọc lấy chọc để, hết nựng má lại vỗ mông. “Khổ rồi nhóc” – tôi nghĩ thầm, số cu cậu là số đào hoa rồi. Bố cậu nhóc tên Nhân, anh hơn tôi 10 tuổi, là kiến trúc sư và có một công ty riêng. Thật trùng hợp, anh học cùng trường với tôi, chúng tôi trò chuyện rất vui về trường lớp, các kì thi, mấy thầy mấy cô rồi chuyển sang gái gú…hê hê.

Nhóc Huy đang chạy thì té cái oạch, Tiểu Quỳnh đỡ cậu nhóc dậy, tôi nhân cơ hội cũng tiến lại ngồi bên.

- Con mấy tuổi rồi? – nàng dịu dàng hỏi.

- Dạ…sáu tuổi.

- Huy phải không…ui…dễ thương quá hà. – nàng nựng đôi má bầu bĩnh của cậu nhóc.

- Nhóc này lớn lên sẽ đào hoa lắm đây. – tôi vỗ vào mông cu cậu.

- Ủa sao Minh nói vậy? – Tiểu Quỳnh vén tóc khẽ cười.

- Thì Quỳnh thấy đó…mới tí tuổi mà đã được chị em săn đón thế rồi. – tôi cười nhìn theo cậu nhóc đang lon ton đi về phía bố.

- Hi…thì tại nó dễ thương, đáng yêu.

- Chính vì dễ thương, đáng yêu mà sau này sẽ được nhiều cô yêu, thương…ha ha.

- Lý lẽ như Minh ý…giá như sau Quỳnh có con cũng dễ thương như thế nhỉ. – Quỳnh chống tay vào cằm, suy tư.

- Chưa chi đã nghĩ đến chuyện con cái rồi à?

- Ấy không…đâu có. – đôi má nàng chợt hồng lên.

- Ha ha…xấu hổ kìa. – tôi cười.

- Hứ…chọc Quỳnh, chuyện đó đâu có gì…nhất định sau này con Quỳnh cũng sẽ rất dễ thương vì Quỳnh dễ thương thế kia mà – nàng cười, đôi mắt long lanh.

Tim tôi chợt xao xuyến, “ừ nhỉ, giá như đứa bé mà nàng nói cũng là con của mình”- tôi mơ màng. Đó là ngôi nhà tôi sẽ xây bằng đôi tay của mình, những chậu hoa đang khoe sắc trước hiên nhà, tiếng cười của lũ con nít chạy nhảy sau vườn vang lên rộn rã, một mùi thơm lan tỏa từ căn bếp nhỏ, Tiểu Quỳnh đang nấu món gì mà ngon thế nhỉ và tôi ôm lấy nàng từ phía sau, mái tóc ngắn chạm vào mũi tôi, thơm ngát.

- Ông xã đói rồi à? – nàng khẽ cười.

- Bà xã…em nấu món gì mà thơm thế. – tôi hôn lên tóc nàng.

- Món anh thích nhất đấy. – Quỳnh quay lại vòng tay qua cổ tôi.

- ……. – đôi mắt tôi không thể rời khuôn mặt xinh đẹp.

- …….. – Quỳnh nhẹ đặt một nụ hôn lên môi tôi, thật ngọt ngào.

- Anh yêu em. - tôi chạm mũi mình vào mũi nàng, nhìn âu yếm.

Cu Bi và bé Bông chạy vào, ôm lấy chân chúng tôi, tíu tít cười nói. Tôi bế bé Bông lên.

- Mẹ ơi, con đói rồi. – cu Bi reo.

- Bố vừa làm gì mẹ thế. – bé Bông ngạc nhiên.

- Bố yêu mẹ. – tôi hôn lên đôi tay nhỏ của bé Bông.

- Yêu là sao vậy mẹ? – cu Bi níu lấy chiếc tập dề của Quỳnh.

- Con còn nhỏ lắm…chưa biết đâu – nàng khẽ cười, nựng chiếc má phúng phính của cu Bi. Tôi nhìn vào mắt Quỳnh, đầy hạnh phúc. ……….*………..

- Minh…Minh ơi. – Tiểu Quỳnh gọi tôi.

- Hả…sao? – tôi giật mình.

- Đang mơ màng gì thế…Thầy gọi Minh kìa – Tiểu Quỳnh tủm tỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.

Chỉ là giấc mơ thôi sao? Làm thế nào mà tôi lại có thể mơ màng trong cái không gian ồn ào này chứ? “Có phải em đã mê hoặc tôi không…Tiểu Quỳnh?” – tôi cười hạnh phúc đi về chỗ.

Hôm nay sư phụ dạy đòn mới cho chúng tôi. Đòn mới khá khó, tôi và Thảo tìm một góc trống để tập, con bé vừa tập vừa nói chuyện ở trường, nào là nó vừa từ chối thêm một thằng con trai khác, nào là nó vừa được 10 điểm môn Tiếng Anh, nó khoe nó mặc áo dài đẹp chẳng kém người mẫu nữa chứ, tôi vừa nghe vừa cười, chẳng thể tập trung được, làm động tác ra đòn sai tùm lum. Thấy thế Thảo mắng tôi.

- Anh làm sai hết rồi.

- Tại em đấy…tập mà cứ huyên thuyên hoài, làm anh mất tập trung.

- Em nói đấy…ai bảo anh nghe? – Thảo làm mặc giận.

- Sặc…nói vậy cũng nói.

- Ha ha…Thảo tránh ra để anh chỉ cho cậu ấy. – tên Long từ đâu chen ngang vô, hình như hắn đã đứng bên quan sát từ lâu.

Tôi nhìn bộ dạng giang hồ của hắn mà ớn lạnh, dù gì hắn cũng là sư huynh, đai cao hơn tôi, đã đánh tiếng “chỉ giáo” thì tôi không có lý do để từ chối. Thảo cắn môi đi sang bên cạnh quan sát. Tôi cầm lấy tay Long, hắn ra đòn nhanh và mạnh mẽ, chẳng mấy chốc tôi đã đo ván, mặt áp sát thảm. Tôi rủa hắn hết lời, đã là “chỉ giáo” mà ra đòn nhanh như thế, rõ ràng là muốn tìm cớ đánh tôi mà. Long siết tay, tôi đau quá đập tay liên hồi, nhưng hắn vẫn chưa buông. Giữ chừng 3-4 giây thì hắn buông ra, đứng dậy giơ tay kéo tôi lên. Hắn ghé sát tai tôi.

- Chú mà làm gì Tiểu Quỳnh, thì biết tay anh. – hắn nói nhỏ, chỉ đủ tôi nghe thấy, nói xong hắn cười khấy vẻ đắc ý và đi về phía Tiểu Quỳnh.

- ……….- tôi chẳng thể nói gì, nhìn theo hắn, tay nắm chặt, đầu tôi nóng như lửa.

- Tên Long nói gì với anh vậy? – Thảo nhíu mày hỏi tôi.

- Không có gì. – tôi bực tức đi tìm chỗ ngồi nghỉ.

- Em ghét hắn ta…nhìn đáng sợ sao ấy. – Thảo nói vẻ hậm hực.

Tôi nhìn về phía Tiểu Quỳnh, nàng vẫn đang vui cười, mỗi khi tên Long làm trò. Nàng không thấy vẻ ranh mãnh, giang hồ của hắn sao? Nàng không sợ như Thảo sao? Nàng đang nghĩ gì thế? Bao câu hỏi khuấy đảo tâm trí tôi. Vậy là đã rõ, Long thích Tiểu Quỳnh và hắn sẽ giằng mặt tôi nếu dám tiếp cận nàng. Tôi không sợ điều đó, điều thực sự khiến tôi lo là nàng có thích hắn không? Hắn có phải bạn trai của nàng không?...Trời ơi…có ai nói cho tôi biết không? Tôi ôm đầu buồn bã.

Buổi học kết thúc như mọi lần, thầy Phúc chủ nhiệm lớp thông báo mọi người đăng kí để thi lên đai vào cuối tháng, tôi vẫn chưa được tham gia vì chưa học đủ thời gian qui định. Tôi đi sau Tiểu Quỳnh và Long về phòng thay đồ, lòng buồn bã và tức tối. Tôi nghe loáng thoáng họ nói gì đó, chữ được chữ mất: “Hôm nay anh chở em hả?” , “…không để tên nào đụng đến em hết”, “anh kì quá”. Tiểu Quỳnh quay lại cười với tôi.

- Quỳnh về nhé.

- Ừ…. – tôi đáp khó khăn.

- Bye chú. – Long cười khẩy.

Ra đến bãi giữ xe, tôi thấy tên Long chở Tiểu Quỳnh. Nàng ngồi sau chốc chốc lại cười với hắn. “Vậy là hết” – tôi đau khổ nói với chính mình. Tôi đã mơ, giấc mơ hạnh phúc, nhưng chỉ là giấc mơ, nó không có thật, nó đã rời xa. “Mày thật tội nghiệp” – tôi nói với mình, “mày thích một cô tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp và tài giỏi…mày có bao giờ tự hỏi, giấc mơ ấy có thể thành sự thật sao? Sao mày lại trèo cao thế Minh? Người ta có bạn trai rồi…mày không đấu lại đâu…từ bỏ đi, quên nàng đi”.

Tôi chạy xe đến nhà Quỳnh Chi, trong đầu miên man bao câu hỏi. Tôi biết với Tiểu Quỳnh vậy là hết, Quỳnh Chi lại muốn đến với tôi. “Nên chọn người mình thích hay người thích mình?”. Nếu bây giờ, ôm lấy Quỳnh Chi trong vòng tay mình, chắc chắn nàng sẽ là của tôi. Nhưng cho dù như thế, sau giây phút thỏa mãn cơn khát xác thịt ấy, liệu con tim tôi có vui vẻ hơn, có bớt đau đớn hơn? Liệu làm như thế, có lỗi với Quỳnh Chi không?

Chiếc xe của tôi đến đường Nguyễn Thông lúc nào tôi cũng không hay biết, phía bên tay phải, vẫn còn vài cửa hàng bán cá và các phụ kiện cho hồ thủy sinh, tôi quyết định tấp xe vào lề và mua một con phượng hoàng tặng Quỳnh Chi. Tôi chọn cá hết mười phút trước ánh mắt nghi hoặc và cái ngáp dài của cô bé bán cá, một em phượng hoàng vừa phải, hết 30k. Tôi mua thêm một bịch bi màu lấp lánh, nếu trải dưới đáy chậu thì sẽ rất đẹp.

Tôi đến nhà Quỳnh Chi đã hơn 9h. Mở điện thoại và gọi em ấy xuống, định bụng lấy đồng hồ và tặng con cá xong là về, bi màu tôi mua hơi nhiều nên chia ra làm hai, một nửa để lại trong cốp xe.

- Alo…anh đến chưa?

- Anh đến trước cửa rồi…em xuống đi.

- Anh đợi em 1 chút nhé.

5 phút sau, Quỳnh Chi mở cổng, đập vào mắt tôi là bộ đồ ngủ màu kem của nàng, chiếc áo mịn màng ôm lấy vòng một đang rung rinh, nàng không mặc *, cái quần đùi thì ngắn cũn cỡn với đôi chân trắng ngần. Quỳnh Chi dùng khăn tắm lau mái tóc ướt, chắc nàng vừa tắm xong, nàng ngại ngùng cười gọi tôi.

- Anh vào chơi một lát.

- À…không, anh lấy đồng hồ xong là về luôn, tặng em con cá và mấy viên bi này – tôi lúng túng đưa bịch cá và bi về phía nàng, cố gắng tránh nhìn ngực nàng.

- Hi…em quên mang chiếc đồng hồ xuống rồi, em có mua trái cây anh lên ăn cùng với em cho vui. – nàng cười hiền lành.

- Anh…định… - tôi chưa nói hết câu thì nàng đã cầm lấy bịch cá đi vào sau cổng.

Vậy là đành phải vào cùng, lòng tôi bây giờ nặng trĩu vì chuyện với Tiểu Quỳnh nên ngay cả hương thơm nồng nàn của sữa tắm tỏa ra từ phía Quỳnh Chi cũng chẳng khiến tôi động lòng phàm. Chỉ mong sao nhanh về nhà ngủ cho khỏe, để quên đi hết chuyện buồn ngày hôm nay. Quỳnh Chi mở cửa, cười tươi mời tôi vào phòng. Giữa phòng, trên chiếc bàn con, đĩa trái cây đã được bài trí xong xuôi, có cam, xoài, táo và cả lê…hình như nàng cố tình chuẩn bị từ trước cho buổi tối này. Tôi cố mỉm cười với nàng, đi về phía cửa sổ, đổ những viên bi vào chậu, con cá nhỏ trong chậu sợ hãi cứ bơi loạn cả lên.

- Cảm ơn anh…bây giờ nó có thêm bạn rồi – Quỳnh Chi nhẹ nhàng cho con cá mới vào chậu.

- Như vậy nó sẽ không cô đơn nữa – tôi nhìn vào những viên bi đang lấp lánh, thấy lòng vui lên 1 chút.

- Em sẽ nuôi cẩn thận, bọn chúng sẽ bên nhau trọn đời. – nàng nhìn vào mắt tôi, khẽ cười.

- ……... –tôi thấy lòng mình bỗng nặng nề hơn, nhưng vẫn cố không tỏ thái độ.

- Sao em mua nhiều trái cây vậy?

- Em mua cho anh nữa mà…anh ngồi đi.

- Có cần công phu vậy không – tôi ngồi xuống bên chiếc bàn con, xuýt xoa đĩa trái cây.

- Anh ăn cho hết, công sức của em cả đấy – Quỳnh Chi tủm tỉm.

- Em ăn đi – tôi cố gượng cười, cầm lấy miếng táo. Tôi chẳng có lòng dạ nào mà ăn với uống bây giờ nhưng chẳng thể từ chối.

- Để em mở bản nhạc cho có không khí – nàng vui vẻ mở chiếc laptop. “Well I wonder could it be When I was dreaming about you baby you were dreaming of me Call me crazy call me blind To still be suffering is stupid after all of this time

Did I lose my love to someone better And does she love you like I do I do you know I really really do….“ Bài “the day you went away” của nhóm M2M. Tôi nghe lòng mình đau nhói, lặng lẽ ăn, lặng lẽ khóc trong tim. “Giá như có thể quay ngược thời gian, giá như em không có ai khác…ôi giá như…Không khí mà em muốn đây sao Quỳnh Chi? Còn lại gì đâu, ngoài những đau đớn và tiếc nuối”. Quỳnh Chi khẽ cười, nàng vén tóc ướt.

- Sao anh không nói gì vậy?

- Anh….

- Anh thế nào rồi? – nàng ngượng ngùng khi tôi vô ý hướng mắt mình về phía ngực nàng. Tôi nhìn nhưng chẳng có cảm xúc.

- Anh đang làm đồ án tốt nghiệp, có lẽ khoảng tháng 7 là anh ra trường. – tôi đáp.

- Anh có người khác chưa?. – nàng hỏi vẻ bẽn lẽn.

- À…anh chưa…vẫn vậy…cô đơn và buồn tẻ. - tôi cố cười để không khi bớt nặng nề.

- Hi …uhm, một mình có khi lại vui hơn…hôm vừa rồi, bọn em đi chơi Đà Lạt, toàn hội độc thân…vui hết sẩy. – Quỳnh Chi cười.

- Ha ha…đúng rồi, yêu chi…phiền phức lắm, cứ sống cho vui vẻ đi – tôi nói và tự cười chính mình.

- ………..

- ………... – lại một khoảng lặng đáng sợ.

- Hi…Hôm trước em say quá, may nhờ có anh. – Quỳnh Chi lấy miếng xoài đưa về phía tôi.

- Lần sau, đừng uống nhiều thế nữa. – tôi chậm rãi.

- Hi…em không dám có lần sau nữa đâu.

- Ừ…vậy tốt…Hay em chuyển sang ở với Huyền và Minh An cho vui? Ở một mình buồn lắm.

- Bọn nó vẫn hay sang chơi mà…hôm nào buồn em lại rủ bọn nó đi café, đi shop…không sao đâu…em quen rồi.

- Anh lo em lỡ như ốm, không ai chăm sóc thôi.

- …………. – Quỳnh Chi im lặng, chợt buồn.

- Hôm trước, người trước cổng là ai vậy? – tôi chợt nhớ chuyện lần trước, buộc miệng hỏi.

- À…đó là bạn em. – nàng có vẻ sửng sốt.

- Ừ….

Chúng tôi lặng yên nhìn nhau, chẳng nói gì. Bản nhạc lại cất lên những tiếng trong trẻo và ngọt ngào. “….Well hey so much I need to say Been lonely since the day… The day you went away…” - Em cần một bờ vai…em buồn lắm, nhớ anh lắm. – nơi đôi mắt long lanh của Quỳnh Chi chợt ngấn lệ.

- Đừng khóc – tôi cầm lấy tay Quỳnh Chi như một phản xạ.

- Hic.

- …………. – tôi chẳng biết nói gì, miệng cứng đơ.

- Anh…. – nàng cất lời, nghẹn ứ, giọt nước mắt rơi xuống tay tôi.

- …………... – tôi hướng mắt nhìn Quỳnh Chi, lòng xao động. “Bụp” – cúp điện, bóng tối bao phủ căn phòng, bên ngoài, mấy phòng trọ khác tôi nghe có người í ới gọi nhau tìm đèn pin. Quỳnh Chi chạy lại ngồi bên, vòng tay ôm lấy cánh tay tôi, nàng vẫn còn sụt sịt, nhưng hình như không khóc nữa, chắc là sợ bóng tối, trước đây nàng vẫn sợ, khi đi ngủ, lúc nào cũng mở một chiếc đèn ngủ lờ mờ.

- Đừng sợ, có anh đây…lấy điện thoại ra đi. – tôi nói với nàng rồi móc điện thoại trong túi ra, chuyển sang chế độ đèn pin.

- Anh soi giúp em. – nàng nói và với tay tới chỗ bàn học lấy chiếc điện thoại, tôi soi cho nàng.

- Tự nhiên cúp điện giờ này chi không biết? – tôi than.

- Hi…cả tháng hay vậy đấy, một lát là có lại thôi. – Quỳnh Chi bật điện thoại lên, khuôn mặt nàng sáng lên làm tôi giật thót.

- Hờ…em làm anh hết hồn.

- Hi…nhát quá. – Quỳnh Chi lau nước mắt, cười và đánh nhẹ vào vai tôi.

- Không biết ai nhát à nha, chưa chi đã chạy đến ôm anh rồi.

- Chứ…không ôm anh thì em biết ôm ai – Quỳnh Chi vòng tay ôm lấy tôi.

- Để anh mượn máy tính chút. – tôi đẩy nàng ra, đi lại chỗ máy tính.

- Chi vậy?

- Kiếm thêm chút ánh sáng. – tôi đẩy con chuột, màn hình tối đen được bật sáng. Tôi tắt bản nhạc kia đi, mở một bản nhạc không lời có sẵn trong máy.

- Còn pin không anh? – Quỳnh Chi ngồi cạnh.

- Chắc được một tiếng nữa. – tôi để chiếc máy tính lên cái bàn con, cầm điện thoại đi lại chiếc nệm, nằm tựa vào tường. Quỳnh Chi đi theo, nàng nằm cạnh tôi.

Quỳnh Chi để tay qua bụng và tựa đầu lên vai tôi, cánh tay tôi vô tình chạm vào ngực nàng, một cảm giác mềm mại đầy kích thích chạy dọc cơ thể. Hương thơm từ mái tóc và cơ thể nàng, những cái vuốt ve nhè nhẹ của nàng làm tôi cương cứng, nhưng tôi vẫn nằm yên, tay trái khẽ vuốt cái màn hình điện thoại.

- Anh còn giận em à? – nàng nói nhỏ vào tai tôi.

- Giận chuyện gì chứ…em đừng suy nghĩ nhiều. – tôi chậm rãi.

- Em biết mình sai…nhưng em vẫn còn yêu anh.

- …... – tôi yên lặng, nhìn một mẩu tin nhảm nhí trên facebook, màn hình điện thoại chiếu vào mặt tôi.

- Em biết mình không có tư cách nói những câu này, nhưng tình cảm của em là thật lòng.

- Em yêu anh từ khi nào thế? – tôi cất tiếng vẻ mỉa mai.

- ……… - nàng không trả lời.

- ……… - tôi cảm thấy hơi hối hận khi thốt ra câu vừa rồi, đâu cần thiết phải vậy.

- Từ lúc anh ra đi, em mới nhận ra mình đã yêu anh. Đúng như anh nói, hằng đêm em hay nói mơ “anh đừng đi”, nhưng từ khi không còn anh bên cạnh, giấc mơ của em chỉ có hình bóng anh.

- Vậy là vì anh mà chuyện tình của em tan vỡ sao?

- Là vì em, vì em đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Giá như em biết…em yêu anh…thì em đã. - Quỳnh Chi nói như nghẹn, đôi tay nàng run run trên ngực tôi.

- Được rồi, anh biết rồi. – tôi lấy tay vỗ nhẹ lên vai nàng, tôi sợ nàng lại khóc.

- Về với em, anh nhé? – Quỳnh Chi hôn lên má tôi. Tôi nhìn nàng trong ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, đôi mắt nàng long lanh, tôi khẽ vuốt ve những sợi tóc của Quỳnh Chi.

- Anh không trả lời được, anh chỉ mong em được hạnh phúc…tình cảm trong anh, chính anh còn không hiểu hết.

- …..

- …... - Chúng tôi lặng yên trong bóng tối, thời gian cứ trôi, cứ trôi.

Tôi xoay người ôm lấy nàng, hôn lên môi thật mãnh liệt, tay tôi vuốt ve cơ thể mềm mại ấy. Hôn lên cổ nàng, tiếng thở gấp loạn nhịp nghe thật rõ. Chiếc áo ngủ đã bị tuột ra, tay tôi vòng quay eo và kéo nốt mảnh vải cuối cùng. Nàng luồn tay vào sau chiếc áo thun của tôi và cởi nó ra. Tôi hôn nàng sâu hơn, bàn tay di chuyển trên những đường cong. Nàng với tay đến thắt lưng của tôi…từ từ cởi ra. Chúng tôi cuộn lấy nhau. Chiếc nệm rung lên từng hồi, tay nàng nắm chặt tấm vải, khẽ rên lên thành tiếng. Mồ hôi tôi đã túa ra, tôi thở hổn hển, bóng tối vẫn bao trùm, tôi hôn lên bờ môi cong của nàng, khẽ muốt nó, cánh tay nàng ôm tôi thật chặt. Một cảm giác đầy đê mê và khoái lạc.

“Ahh” – nàng kêu lên, đẩy bật tôi ra. Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi lòm còm bò dậy, một luồng ánh sáng chói lòa, khiến tôi phải nheo mắt lại, lấy bàn tay chắn lấy. Từ từ hiện ra trước mắt tôi, cô gái đó quát lớn - “Tôi cấm anh lén phén với con khác nghe chưa?”, đó là Tiểu Quỳnh. ………….*…………..

- Anh…anh ơi. – Quỳnh Chi khẽ lay vai tôi.

- Hả…. – tôi giật mình, mở mắt ra, trên màn hình điện thoại là hai chữ Tiểu Vy.

- Có ai gọi anh nè. – Quỳnh Chi giơ chiếc điện thoại ra trước mặt tôi.

- Ừ…đưa anh. – tôi cầm lấy điện thoại, cố mở to mắt, đi về phía cửa sổ.

Bây giờ tôi mới tỉnh hẳn và nhận ra vừa rồi là mơ. Bóng tối vẫn bao phủ căn phòng, chỉ có ánh sáng từ điện thoại của tôi và Quỳnh Chi. Tôi tựa người vào cửa sổ, cơn gió mát khẽ thổi vào mặt, tôi nhấn nút nhận.

- Alo …anh nghe nè Vy.

- Đang làm gì đó anh?

- Ờ…đâu có làm gì.

- Muốn nghe em kể chuyện ở trường không, vui lắm nhé. – giọng Phương Vy hớn hở.

- Em kể đi, anh nghe nè.

- Hi…hôm trước ở trường, em cho bọn nhỏ chơi bịt mắt bắt dê ấy. Con bé kia bắt được thằng nhóc trông dễ thương lắm, thế là con bé giữ thằng nhóc làm của riêng, cả buổi không chịu rời. Thằng bé khó chịu quá định đẩy con bé ra thì bị con bé kia hôn ngay lấy…thắng nhóc xấu hổ ngồi khóc bù la bù loa, em phải dỗ cả buổi nó mới nín.

- Ha ha…vui nhỉ. – tôi bật cười thành tiếng.

- Chưa hết đâu, bữa sau phụ huynh thằng nhóc đến gặp em, bảo trong lớp có đứa bắt nạt nó. Em không hiểu gì cả mới hỏi cu cậu, nó chỉ ngay con bé kia. Em bât cười, kể hết mọi chuyện cho vị phụ huynh kia nghe…nghe xong chị ấy và mấy cô khác cứ nhìn nhau mà ôm bụng cười.

- Con nít là dễ thương vậy đấy.

- Hi… thích lắm cơ, chắc hôm nào em lại trêu cu cậu mới được.

- Em mà làm nó khóc thì biết tay phụ huynh đó nha. – tôi cười.

- Ôi…vui thôi mờ.

Chúng tôi nói chuyện với nhau chừng 10 phút, Phương Vy kể chuyện ở trường với vẻ thích thú và cả tiếng cười. Tôi vừa nghe vừa ừ hữ cho qua chuyện, chứ thực lòng tôi không có tâm trạng lắm, nhất là đang nói chuyện trước mặt Quỳnh Chi. Tôi cũng quay sang nhìn nàng, nhưng Quỳnh Chi không thể hiện thái độ gì, mặt vẫn đăm chiêu nhìn vào điện thoại.

- Chắc buồn ngủ rồi hả.

- Ừ…. – tôi nói và giả vờ ngáp.

- Vậy thôi, ngủ đi…ngủ ngon nha.

- Em ngủ ngon, bye.

Cuộc điện thoại kết thúc, tôi vẫn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài đường. Không gian yên tĩnh, xa xa có ánh sáng của chiếc máy bay nào đó đang chuẩn bị hạ cánh, tiếng người bán bánh giò vang lên trong con hẻm. Một chiếc xe máy rồ ga lướt qua. Quỳnh Chi đã đứng trước mặt, nàng vòng tay ôm lấy tôi. Tôi nghe hơi ấm lan khắp cơ thể mình. Nàng nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi. Tôi hững hờ, không phản ứng.

- Tiểu Vy là ai vậy anh? – Quỳnh Chi tựa đầu vào ngực tôi, khẽ hỏi. “Bụp”- ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang bất ngờ làm tôi loá mắt. Tôi đặt tay lên hai vai Quỳnh Chi khẽ đẩy nàng ra.

- Là bạn của anh thôi…có điện rồi, anh về nhé. – tôi nói rồi lấy chiếc đồ hồ đeo vào, đi ra phía cửa.

- Anh…ở lại với em. – nàng cầm lấy tay tôi từ phía sau.

- Em nghỉ sớm đi – tôi khẽ cười với nàng.

Quỳnh Chi mở cửa, nàng và tôi đi xuống cầu thang một cách lặng lẽ, tôi nhìn lên đồng hồ đã hơn 11h. Nàng mở cổng, nhìn tôi đầy lưu luyến.

- Anh về nhé, em ngủ ngon.

- Anh đi đường cẩn thận.

Tôi cười và vẫy tay chào nàng. Xe tôi chạy ra gần hết hẻm thì một chiếc xe máy cua vào, xuýt nữa là đụng nhau. Trong ánh đèn, tôi lờ mờ nhìn thấy thấy một khuôn mặt trông quen quen, nhưng không nhớ ra. Người đối diện cũng ngạc nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn. Tôi không để tâm, nên cho xe chạy qua nhanh.

Con đường về nhà sao mà thật dài, trong đầu tôi hình ảnh Tiểu Quỳnh trong giấc mơ lại hiện lên, cái ôm của Quỳnh Chi, tiếng cười của Phương Vy. Ôi…thật nhức đầu làm sao. Đêm đó, thật là khó ngủ, đầu óc tôi nặng nề trong dòng suy nghĩ miên man. Tình cảm vừa chớm nở với Tiểu Quỳnh đã bị dội một gáo nước lạnh, tê tái. Hình ảnh nàng nhè nhàng, thướt tha trong chiếc váy hakama, nụ cười, ánh mắt và giấc mơ bên nàng, vậy là hết rồi ư? “Quỳnh Chi …bấy lâu em vẫn yêu tôi, sao bây giờ mới nói ra chứ…? Em từ chối tôi…và rồi nhận ra là yêu sao?...Em không dám đối diện với tôi, chịu đựng sự dày vò, cô đơn và cảm giác tội lỗi…Em có biết trong khoảng thời gian ấy tôi cũng đã đau đớn thế nào?”- tôi tự hỏi lòng. Nhắm mắt lại, tôi cố dìm dòng suy nghĩ trong khoảng đen vô tận, tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn nhớ về điều gì nữa…hãy để tôi yên. “Tinh…tinh” – có tin nhắn của thằng Ngọc - “Mai 7h sân A2, đá banh nha mày.”

Chủ nhật, tôi cố bò dậy lúc 6h30, tìm mọi ngóc ngách để lôi ra đôi giày. Vậy là tôi đi muộn, buổi sáng nếu đá banh thì tôi thường không ăn gì, chỉ uống một lon redbull và hôm nay cũng vậy. Đợi tôi uống xong lon nước, thằng Ngọc thở dốc ra hiệu vào thay cho nó. Tôi chỉ đá ở tuyến dưới, mấy lần lóng ngóng để mất bóng, xuýt nữa là ôm hận. Không có tâm trạng, tôi chạy một lát là gọi Ngọc vào thay. Hết trận, cả hội kéo nhau ra quán nước. Ngọc lấy tay vuốt mồ hôi, nhất ly nước và nốc “ực ực”, nó quay sang hỏi tôi.

- Sao trông mày buồn buồn vậy Minh?

- Không sao đâu…tao hay vậy đấy. – tôi cười.

- Mày không qua được mắt tao đâu, có chuyện gì kể nghe coi. – nó nhìn tôi hoài nghi.

- Tao thích một em, nhưng em ấy có bạn trai rồi…đại loại vậy. – tôi cố nói bằng giọng bình thản.

- Ừ…tao đoán đúng mà, em nào vậy? – Ngọc nhìn tôi tò mò.

- Một em chung lớp võ tao đang học.

- Mày học võ hồi nào? – Ngọc bất ngờ.

- Cũng mới thôi… - Em nó xinh không? – tôi bị Ngọc ngắt lời, nó vừa cười vừa hỏi.

- Cũng bình thường à. – tôi nói trớt.

- Thôi…bình thường thì dẹp. Tối nay bận gì không?

- Sao ?– tôi ngạc nhiên.

- Thằng Nhân gọi đi Café Bệt, chính thức giới thiệu em yêu. Nhưng quan trọng là có - Quỳnh - Chi. – nó cười nhấn từng chữ.

- Quỳnh gì? – tôi giật mình.

- Mày sao thế, thích rồi phải không, tao biết… hôm trước thấy mày chở em ấy về, tình tứ lắm. Tao nhường cho đấy, tao có Minh Huệ rồi…hê hê.

- Dẹp đi mày. - tôi đâm bực.

- Cái thằng… - Nhưng sao lại có Minh Huệ nữa? – tôi cắt ngang lời nó.

- Thì tao nói thằng Nhân rủ thêm Tiểu Vy, Minh Huệ đi chung cho vui.

- ….…. – Tự nhiên tôi cảm thấy có điềm chẳng lành trong chuyện này.

- Chiều qua nhà Tiểu Vy, tao với mày chở hai em đi nha?

- Ừ…. – tôi nói và uống cạn ly nước, lòng hoang mang vì sắp phải đối mặt Quỳnh Chi.

6h tối, bầu trời thành phố được bao phủ bởi mây đen, nhưng tôi đoán là sẽ không mưa…đang tháng Ba mà. Tôi dừng xe trước cổng nhà trọ của Phương Vy và gọi em ấy.

- Minh à… - một giọng nói nghe vừa lạ vừa quen.

- Ừ…anh, ủa phải Vy không?

- Minh Huệ nè…Hi, Vy bận chút, để mình xuống mở cổng cho.

Minh Huệ chào đón tôi bằng một nụ cười tươi, tôi dắt xe vào sân quay sang hỏi em ấy.

- Vy đi đâu à?

- Không…nó đang tắm.

- Ngọc qua lâu chưa? – tôi nhìn thấy chiếc xe máy của Ngọc đang dựng ở góc sân, nên đoán ra ngay.

- Hi…đoán hay vậy, Ngọc cũng mới đến à, đang cài giúp mình cái máy tính.

- Đoán gì chứ, xe nó nằm thù lù đây này.

- Ừ ha, lên thôi –Minh Huệ tủm tỉm cười.

Phòng con gái có khác, hôm mới dọn qua còn bề bộn vậy mà hai nàng đã biến nó thành “cung điện” rồi, rất ngăn nắp, gọn gàng. Ngọc đang cài chiếc đĩa gì đó vào laptop của Minh Huệ, nó chăm chú đến nỗi chẳng để ý thấy sự xuất hiện của tôi.

- Đang làm gì vậy mày? – tôi ngồi xuống ghế.

- À…tới hồi nào vậy? – nó hơi giật mình.

- Vừa tức thì.

- Đang cài giúp em ấy Word 2010.

- Ừ…hôm nào cài giúp tao luôn – tôi cười.

- Bố không rảnh, lấy đĩa về tự xử lấy.

- Đ*ch…anh em trước, gái gú sau nha mày.

- Hai người uống nước nè. – Minh Huệ vui vẻ mang 2 ly nước đi về phía chúng tôi.

- Cảm ơn – tôi cười và nhận lấy.

- Sắp xong chưa Ngọc?

- Gần xong rồi, Huệ đợi chút nhé – Ngọc vừa nói vừa cầm lấy ly nước, ánh mắt đầy tình cảm.

- Cảm ơn nhiều nha...may nhờ có Ngọc. – Minh Huệ ngồi xuống cạnh Ngọc, chăm chú theo dõi những cái click chuột.

Tôi đứng dậy đi về phía chiếc giường, nhường chốn tình cảm lại cho hai người họ. Trên giường, một cây guitar đang nằm cạnh chiếc vỏ da màu đen. Lúc vào tôi không để ý lắm, bây giờ nhìn kỹ mới nhận ra đây là cây ghitar của thằng Ngọc. Hôm nay, thằng Nhân ra mắt bạn gái cũng là ngày thằng Ngọc tranh thủ tán gái, đúng là “thiên thời…địa lợi…nhân hòa” – tôi cười thầm, nhấc cây guitar lên khẽ gẩy vài dây đàn. Trước đây, ở cùng với Ngọc, nhìn nó tập đàn mà tôi cũng thèm lây, cũng tập tành vài hôm nhưng đau tay quá nên bỏ, chuyển sang học thiết kế cảnh quan, vẽ vời.

- Anh …. – Vy khẽ gọi.

- À…trông em hôm nay đẹp quá. – tôi ngẩng lên, mỉm cười nhìn Phương Vy, em ấy mặc một chiếc áo phông trắng, xẻ vai, rất mềm mại. Mái tóc đen vén qua vai được buộc bởi một dải nhung mày trắng, vài sợi hãy còn ướt.

- Khen thiệt đấy à. – Phương Vy khẽ cười.

- Con bé này…tất nhiên là thiệt.

- Ai là cô bé hả…nhớ hôm trước em nói anh gì không?

- Ờ…nhớ nhớ…hì. – tôi lúng búng đáp, cúi xuống lướt tay qua mấy dây đàn.

- Đàn một bản đi anh? – Phương Vy vui vẻ đề nghị.

- Hì…anh không biết chơi. – tôi bối rối đặt cây đàn xuống.

- Hi …à, em chỉ anh cái này nè. – Vy vậy tay gọi tôi.

Cạnh cửa sổ, một chậu thủy tinh với bốn con cá vàng đang tung tăng. Phương Vy thích thú, nhìn mấy con cá.

- Đẹp không anh?

- Của em à…mua khi nào vậy? – tôi tựa người vào cử sổ, với tay lấy lọ thức ăn, cho vào chậu vài hạt.

- Của Minh Huệ đấy, nó mới mang tới hôm qua, nhìn giống những nàng tiên cá nhỉ? – đôi mắt Phương Vy long lanh.

- Em làm cô giáo mầm non quả là rất hợp.

- Sao anh lại nói thế? – Phương Vy khẽ chau mày.

- Vì em rất hồn nhiên, vô tư – tôi mỉm cười.

- Hi…tự nhiên em nhớ cái hồ cá ở nhà. – em ấy quay sang tôi vẻ bẽn lẽn.

- À…đợi anh một lát – chợt nhớ đến mấy viên bi còn trong cốp xe, tôi vội ra ngoài.

- …………. – Phương Vy ngơ ngác nhìn theo.

Đặt những viên bi màu vào tay Phương Vy, trước đôi mắt long lanh không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú.

- Sao anh có vậy?

- Anh mua tặng một người bạn, may mà còn dư một ít, em bỏ vào chậu cá ấy, đẹp lắm.

- Thích nhỉ…đẹp quá – Phương Vy cho những viên bi vào chậu khẽ reo lên.

- Hai người xong chưa đấy – Ngọc khoanh tay nhìn chúng tôi.

- Ôi…đẹp ghê ta, cảm ơn nha. – Minh Huệ xuýt xoa.

- Cài máy xong rồi à – tôi quay sang cười.

- Xong lâu rồi, đang đợi 2 người đó – Minh Huệ tủm tỉm.

7h, chúng tôi lên đường đi về hướng nhà thờ Đức Bà, Ngọc chở Minh Huệ và mang theo cây guitar, tôi chở Phương Vy. Hình như hễ là con gái thì họ đều thơm, tôi nghe hương phản phất những lúc Phương Vy tựa đầu vào vai mình nói nhỏ.

- Anh Nhân thiệt nhát quá…quen Huyền lâu vậy mà phải đợi chị ấy tỏ tình…Hi.

- Ha ha…Cũng may là còn có người dũng cảm, chứ đợi nó thì đến tết Maroc.

- Anh cũng có hơn gì chứ…tận bây giờ vẫn ế. – Phương Vy cười.

- Anh ế mà em vui thế à?

- Vui…thì sao, anh cũng nhát như anh Nhân chứ gì.

- Anh mà nhát á? – tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Không nhát thì cũng tán giái như anh Ngọc đi – Phương Vy khẽ cười.

- Tán ai chứ…?

- Thì tán…tán…thôi không thèm nói nữa, anh ngốc lắm. – Phương Vy vờ giận.

- Ơ…cái con bé này.

- Bé gì hả… - Phương Vy véo tôi.

- Ui da…tha cho anh, anh lỡ lời.

- Hứ….

Chúng tôi đến nhà thờ Đức Bà khoảng 7h30. Hôm nay, công viên rất náo nhiệt, ở bãi giữ xe, tôi và Ngọc phải xếp hàng, Phương Vy và Minh Huệ thì đang tám chuyện đợi chúng tôi. Nhân, Huyền và Quỳnh Chi đã đến từ trước. Tôi nghe thằng Ngọc gọi cho Nhân hỏi nó đang ở đâu.

- Nó chỗ nào vậy? – tôi hỏi.

- Nó nói đang đợi phía trước nhà thờ Đức Bà.

- Mình đi thôi. – tôi vẫy tay gọi Phương Vy và Minh Huệ.

Ngọc khoác trên vai cây ghitar sóng bước bên Minh Huệ, tôi và Phương Vy đi sau, bên cạnh là bức tường gạch của nhà thờ, những đôi nam nữ đi lướt qua, một số đang chụp ảnh. Nhân, Huyền và Quỳnh Chi đứng dưới chân tượng Đức Mẹ. Trong phút chốc tôi nhận thấy điều bất thường đầu tiên, Quỳnh Chi đang mặc một bộ cánh giống hệt Phương Vy. Không những tôi mà mọi người cũng chú ý, Phương Vy và Quỳnh Chi nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Huyền vội lên tiếng.

- Phương Vy và Quỳnh Chi…hai người thật có duyên, nhìn giống nhau quá.

- Tiểu Vy, em mà tết tóc giống Quỳnh Chi, thì anh còn nghĩ 2 người là chị em luôn ấy chứ - Nhân cười.

- Tiểu Vy… - Quỳnh Chi nói nhỏ, nàng khẽ chau mày.

- Chào Quỳnh Chi, mình là Phương Vy – Phương Vy khẽ cười.

- Mình là Minh Huệ, vui được biết bạn… - Mình cũng rất vui, gọi mình là Quỳnh Chi nhé. – Quỳnh Chi vui vẻ nhìn sang Minh Huệ, chẳng thèm liếc Phương Vy.

- Phương Vy là em họ của mình, bọn mình hay gọi là Tiểu Vy nên Quỳnh Chi cũng đừng ngạc nhiên. - Nhân - Ấn tượng mạnh ấy chứ - cái nhìn của Quỳnh Chi về phía Phương Vy đầy ẩn ý.

- Vậy là biết nhau cả rồi nhỉ, mình tìm chỗ ngồi đi - Ngọc sốc lại cây guitar trên vai.

- Sang đường Hàn Thuyên đi – tôi lên tiếng.

Chúng tôi rảo bước về phía đường Hàn Thuyên. Tôi có một dự cảm nhưng vẫn không rõ nó là gì, Phương Vy đi bên phải tôi, Quỳnh Chi bên trái, tôi chẳng dám nhìn sang ai. Bất ngờ cả hai người họ cùng lên tiếng.

- “anh” – họ quay sang nhìn nhau.

- Ha ha...hôm nay hai người xinh quá – tôi cố nở một nụ cười thật tươi.

- Hi… – Quỳnh Chi thẹn thùng.

- ……. – Phương Vy chẳng nói gì, em bước nhanh, vẻ giận dỗi.

- Tình cờ quá, hôm nay cũng có em – tôi quay qua cười với Quỳnh Chi.

- Bộ không muốn gặp em à? – Q.Chi vờ dỗi.

- Ấy đâu có… – tôi gãi đầu.

- Huyền rủ em cùng đi cho có bạn, chứ ra mắt nhà trai nó run lắm – Quỳnh Chi vừa nói vừa khúc khích cười.

- Ha ha..còn thế nữa.

Chúng tôi tìm được một vị trí yên tĩnh. Mấy người đẹp ngồi trên, Phương Vy và Quỳnh Chi ngồi cạnh nhau, thằng Ngọc lấy cây đàn từ trong bao ra, để lên đùi, gẫy vài dây.

- Hôm nay nghệ sĩ định cho bà con thưởng thức nhạc phẩm gì đây? – Huyền vui vẻ hỏi.

- Tùy hứng mọi người thôi, tớ phục vụ nhiệt tình luôn.

- Mày đệm cho mọi người hát được đấy, chứ mày mà cất giọng thì… - tôi bơm đểu.

- Ừ ừ…mình sẽ đệm mọi người hát – ngọc cười rồi quay sang tôi nhìn hằm hằm. Minh Huệ và Phương Vy tủm tỉm cười.

Một người phụ nữ trung niên, dáng mập mạp bước đến đon đả mời chào.

- Mấy cháu uống gì?

- Cho cháu C2 – Huyền nói.

- Cháu cũng thế - Minh Huệ.

- Cho cháu café sữa – Phương Vy.

- Café đá nhé cô – Quỳnh Chi.

Bọn con trai chúng tôi kêu ba ly café đá. Người phụ nữ vui vẻ đưa cho chúng tôi mấy tờ báo. Minh Huệ quay sang Nhân.

- Nhân, dịp gì mà mời mọi người ra đây ấy nhỉ? - Minh Huệ tủm tỉm cười, mọi người nhìn sang Nhân như muốn hỏi.

- Ừ thì…lâu lâu đi chơi một bữa – Nhân bối rối.

- Thôi đi mày, mau mau tuyên bố lý do đi – Ngọc bơm vào.

- Cái ông này, phải từ từ cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ - Minh Huệ giả vờ mắng Ngọc, chúng tôi cười, Huyền tỏ vẻ thẹn thùng nhìn sang Nhân.

- Thực ra…hôm nay lý do là… - Nhân lúng búng.

- ………… - mọi người nín thở chờ đợi.

- Huyền và mình chính thức yêu nhau. – Nhân hít một hơi thật sâu và giõng dạt tuyên bố.

Chúng tôi bật cười. Huyền khẽ đánh vào vai Nhân một cái. Tôi hứng chí vỗ vai nó.

- Phải thế chứ… - Kể bọn mình nghe chuyện tình của hai người đi – Quỳnh Chi đề nghị.

- Đúng đó…kể đi anh – Phương Vy.

- Bắt đầu từ đâu nhỉ… - Nhân gãi đầu.

- Thôi chuyện dài lắm – Huyền chen ngang.

- Kể một kỷ niệm thôi cũng được mà – Minh Huệ hào hứng.

- Để mình nhớ nào…một năm trước, mình quen Huyền trong chiến dịch mùa hè xanh và mình đã say nắng cố ấy – giọng Nhân đầy tình cảm, mọi người chăm chú lắng nghe. Huyền vén tóc thẹn thùng.

- Mình phải rất vất vả làm quen đấy nhé, rồi Huyền nhận lời đi chơi với mình. Có một lần mình mời Huyền đi xem phim…mình còn nhớ rất rõ vì hôm ấy là con mưa đầu mùa, mình đã mua một bó hoa hồng – Ngọc gẫy mấy nốt nhạc, Nhân nhìn sang Huyền khẽ cười. Quỳnh Chi nhìn tôi, ánh mắt long lanh, trong khoảng khắc chúng tôi như quay ngược thời gian, “nụ cười của em, chiếc áo dài, những hạt nắng nhảy múa trên bờ vai...em còn nhớ không?” – tôi thầm nghĩ.

- Hôm đó anh tặng em 21 bông – Huyền khẽ cười.

- 21 bông, có ý nghĩa gì không anh? – Phương Vy hỏi Nhân.

- À…ý là ‘một tình yêu chân thành” – Nhân gãi đầu.

- Là tao gợi ý cho mày nhé, đi mua cùng rồi còn lựa hoa cho mày nữa…vẫn chưa cảm ơn anh. – tôi trách nó.

- Ha ha…cảm ơn. – Nhân vỗ vai tôi.

Người phụ nữ khi nãy mang mấy ly nước tới chỗ chúng tôi. Nhân rút ví trả tiền, Phương Vy không đợi được, lại hỏi dồn.

- Kể tiếp đi anh.

- Tối hôm sau hai đứa mình đi xem phim, đến một đoạn Huyền nghe không rõ, quay sang hỏi mình – Nhân nhìn Huyền.

- Mình hỏi “anh chàng trong phim vừa nói gì mà vậy?” - Mình nói với Huyền “anh yêu em” – Hai người nhìn nhau đầy tình cảm, phởn hết sức.

- Kể tiếp đi hai ông bà – Ngọc bơm vào.

- Có thiệt là trong phim nói thế không? – Quỳnh Chi khẽ hỏi.

- À, thực ra là không, khi cô gái hỏi “anh có yêu em không?” anh ta chỉ nói “anh không biết”. – Nhân gãi đầu.

- Hi..vậy là lợi dụng tình huống mà tỏ tình rồi? – Phương Vy khúc khích cười.

- Mày có biết bị Nhân lừa không Huyền? – Quỳnh Chi quay sang Huyền.

- Lúc đó thì không biết, nhưng mấy hôm sau xem lại bộ phim đó trên máy tính, mình mới nhận ra.

- Ôi…lãng mạng thiệt đó…rồi sau đó thế nào? - Minh Huệ xuýt xoa.

- Haziii..cái gã nhát gan này cả một năm sau đó, bao nhiêu lần mình tạo cơ hội vậy mà vẫn không dám tiến tới, thế là mình phải làm hộ hắn - Huyền nhìn sang Nhân vẻ giận dỗi.

- Hì… - Nhân khẽ cười với Huyền, âu yếm. Chúng tôi nhìn 2 người họ mà cười nghiêng ngả.

- Vậy bà làm sao…kể tiếp đi? – Quỳnh Chi - Mình…mình…- Huyền ngượng ngùng.

- Đêm đó anh chở em về, em nắm tay anh, nhón chân hôn trộm anh… - Nhân nói.

- Ai hôn trộm hả - Huyền nguýt Nhân. Chúng tôi lại có một pha cười nữa.

- Ơ…Thì không…em hỏi anh “làm bạn trai em nhé” – Nhân dịu dàng, Huyền chuyển từ giận sang ngượng ngùng.

- Anh trả lời sao? – Phương Vy - Anh… – Nhân chưa kịp nói đã bị Huyền ngắt lời.

- Gã ngốc này nói đúng một từ “Ừ”. – Huyền lên tiêng.

- Ha ha… - tôi và Ngọc vỗ vai Nhân.

- Sau đó thì hắn hôn mình – đôi má Huyền chợt ửng hồng.

- Thật là lãng mạng quá – Phương Vy tựa cằm lên hai bàn tay.

- Nào nâng ly vì tình yêu – tôi lên tiếng.

- Vì tình yêu – cả hội đồng thanh.

Chúng tôi trò truyện vui vẻ, Nhận và Huyền chuyển sang “anh anh..em em” đầy tình tứ. Ngọc thì chém gió về mấy cái phần mềm ứng dụng với Minh Huệ. Phương Vy chốc chốc lại hỏi thêm Nhân về chuyện tình của anh nó. Tôi và Quỳnh Chi chỉ ngồi hóng chuyện, đôi lúc nhìn nhau, nàng khẽ cười, nhưng tôi chẳng dám nhìn nàng lâu. Nhân ngại kể chuyện của nó, nên quay ra hỏi chuyện Phương Vy.

- Tuần đầu tiên em đi dạy sao rồi?

- Hi…vui lắm, hôm qua có cu cậu nghịch kéo tóc bạn, em bắt nhóc đó phải quay mặt vô tường tự kiểm điểm, cu cậu xụ mặt như muốn khóc…Hi.

- Mình nghĩ Vy không nên phạt như thế, thằng bé còn nhỏ mà. – Quỳnh Chi chậm rãi.

- Vì nó nghịch quá, với lại chỉ là bắt quay mặt vô tường thôi. – Vy nói vẻ lạnh lùng.

- Nhưng Vy có thể nói chuyện với bé, khuyên nó không nghịch nữa, đâu nhất thiết phải phạt thế, thằng bé sẽ xấu hổ và tủi thân lắm. – Quỳnh Chi nói đầy cương quyết.

- Tất nhiên là mình đã nhiều lần khuyên nhủ rồi, nhưng nó vẫn thế, mình đành phải mạnh tay. – Phương Vy nhìn sang Quỳnh Chi.

- Mình nghĩ chỉ là Vy chưa cố hết sức thôi – Quỳnh Chi khẽ vén tóc.

- Đó là cách dạy dỗ của mình…- Phương Vy nói có vẻ bực bội.

- Mình cũng là cô giáo, mình hiểu cách dạy ấy. – Quỳnh Chi ngắt lời Phương Vy Câu chuyện bỗng trở nên căng thẳng, tôi nhìn sang Huyền cầu cứu.

- À, chắc Minh Huệ và Vy không biết, Quỳnh Chi học chung với mình, bạn ấy học về anh ngữ. – Huyền cười vui vẻ, không khí bớt đi chút căng thẳng.

- Ừ…Quỳnh Chi giỏi anh văn lắm đấy, có thể hát một bản tiếng anh phục vụ mọi người nhỉ. – Ngọc gẫy mấy dây đàn, tươi cười.

- Hi...tất nhiên là được rồi – Quỳnh Chi đan hai tay vào nhau, quay sang Phương Vy khẽ cười.

- Đàn cho hay nha mày – tôi vỗ vai thằng Ngọc.

- Yên tâm…1, 2, 3 bắt đầu nào. – Ngọc dạo một khúc và dừng lại đợi Quỳnh Chi.

- Mình sẽ hát bài “Winter in my heart”…mọi người ủng hộ nhé. – Quỳnh chi khẽ cười, nàng cất tiếng hát, những âm thanh trong trẻo, Ngọc nhịp đàn đệm theo. “winter has come farewell to the sun it's getting colder every single day you are not here can't stand you're not near I'll wait for you forever and I pray my fantasy makes me believe that you're with me I have winter in my heart'cause I miss you more than words can say when nights are long and lonely without you…”

Mọi người yên lặng lắng nghe, tôi nghe chữ được chữ mất, nhưng câu “I miss you more than words can say” thì tôi nghe rất rõ, ánh mắt Quỳnh Chi hướng về tôi, tôi khẽ cười. Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay hoan hô, Quỳnh Chi khẽ vuốt tóc, nàng mỉm cười đầy hạnh phúc. Phương Vy không để ý, em ấy quay sang Ngọc tươi cười.

- Anh Ngọc, anh cũng đàn giúp em một bản nhé.

- Ok…cô bé, hát đi em. – Ngọc vuốt những sợi dây đàn.

- Mình gửi đến mọi người bài “thinking of you”.

- Em gái mình trước đây là học sinh chuyên anh đó nha – Nhân khoe.

- Hát đi em – tôi hướng về hai nàng, ánh mắt không rõ rơi vào ai.

Phương Vy hát, những ca từ nhẹ nhàng đầy cảm xúc. “No matter where I go This is the only show I'd like to be your girl Come on and take my heart No matter where you are Baby I can't be far Cause I'll be with you all the time” Thằng Ngọc đánh đàn rất điêu luyện, hòa hợp với bài hát, trong chốc lát tôi bỗng nghe lòng mình xao động mà không hiểu vì đâu. Mọi người vỗ tay tán thưởng Phương Vy, em ấy khẽ cười.

- Chà, chúng ta có ở đây hai ca sĩ rồi…bây giờ song ca chứ nhỉ - thằng Ngọc tươi cười.

- Ừ…hai vợ chồng bay cũng ủng hộ một bài đi - tôi vỗ vai Nhân, nó nhìn sang Huyền khẽ cười.

- Đúng đó, hát đi. – Minh Huệ vui vẻ ủng hộ.

- Hát đi...hát đi.. – chúng tôi đồng thanh.

- Được rồi, được rồi…bài gì nhỉ? – Nhân khẽ cười với Huyền.

- Bài “Nơi tình yêu bắt đầu” nhé – đôi má Huyền chợt ửng hồng, nàng thẹn thùng.

- Ok… - Ngọc gõ tay vào thùng đàn lấy nhịp.

Nhân:“Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm đêm có hay, mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng. Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài để, mình ta với con tim khô cằn giá băng” Huyền:“Đêm hôm qua bỗng nhiên em nhìn thấy anh trong giấc mơ, mình ngồi cạnh thật lâu bên nhau lặng lẽ. Đêm nay mơ bỗng nhiên em lại nhớ anh trong cơn gió đông về. Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu”.

Nhân: “Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để chắn lối em anh về”.

Huyền: “Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi để em biết anh cần em”.

Giọng Huyền ngọt ngào, da diết, tôi nghe lòng vui lây niềm vui của thằng Nhân. Hai người họ nhìn nhau đầy tình cảm, đôi lúc cũng bối rối ngượng ngùng trước chúng tôi, nhưng tình yêu là thế…đẹp đẽ và ấm áp như những lời ca, phải không các bạn.

- Ôi …hai người đó nha, thiệt làm người khác ngưỡng mộ. – Minh Huệ mắt long lanh nhìn Huyền.

- Sao chẳng thấy ai khen mình một tiếng vậy ta – Ngọc tiếp lời.

- Hi…Ngọc đánh đàn hay quá. – Quỳnh Chi khẽ cười.

- Vỗ tay tặng nhạc công nào – Minh Huệ vỗ tay mỉm cười với thằng Ngọc làm nó thấy bối rối.

Đúng lúc này, một bác bán hàng rong đi đến mời chào đủ các thứ như: xoài, đậu phộng luộc, bala..bla… Một cô bé từ đâu cũng chạy đến, rối rít mời chào nào cá viên chiên, bánh tráng trộn…v..v…Nhân quay sang hỏi các người đẹp.

- Mọi người ăn gì không?

- Mua cho em cá viên chiên nhé – Huyền khẽ cười với Nhân.

- Mình muốn ăn bánh tráng trộn – Minh Huệ hí hửng.

- Một bánh trán trộn. – Ngọc vui vẻ quay sang cô bé kia.

- Quỳnh Chi ăn gì không? – tôi hỏi.

- Cá viên chiên nhé – Quỳnh Chi khẽ cười.

- Em cũng cá viên chiên – Phương Vy nhìn tôi.

- Ừ…ừ… - tôi cười.

- Mình không muốn ăn nữa … mua giúp mình chai nước lọc thôi - Quỳnh Chi làm mặt giận nhìn ra phía đường.

- Em cũng muốn uống nước lọc – Phương Vy nhíu mày.

- ………. – tôi nhìn hai nàng, không hiểu chuyện gì.

- Anh chị dùng gì nữa không ạ? – cô bé vui vẻ hỏi.

- Em cho anh bốn chai nước lọc nhé – tôi nói, thôi thì mua cho tất cả.

Từ giây phút đó, Phương Vy và Quỳnh Chi tuyệt nhiên không nhìn nhau, cũng chẳng thèm nói với tôi một câu nào. Không khí có phần trầm lắng, mọi người cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ cố tản lờ đi, hai nàng thì đang có dấu hiệu “giận nhau” hay là “giận tôi” thì tôi không rõ. May nhờ thằng Ngọc pha trò mà không khí bớt căng thẳng, nó cứ huyên thuyên mấy chuyện cười làm mọi người không nhịn nổi, Minh Huệ thì có vẻ thích Ngọc rồi, cứ liếc chàng đầy ẩn ý.

9h30, công viên bắt đầu thưa người, mấy công nhân vệ sinh đang thu dọn mớ chai lọ và giấy rác. Nhiều nhóm đã lục đục đi về. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn dọc công viên chiếu xuống lối đi nhỏ. Câu chuyện của chúng tôi cũng dần thưa đi, Nhân hỏi mọi người.

- Mình về nhỉ?

- Ừ…về thôi – Huyền đáp.

- Có ai muốn đi tăng nữa không? – Ngọc tươi cười.

- Thôi…để hôm khác đi, mình thấy mệt rồi – Minh Huệ vươn tay.

- Vậy về thôi, hôm sau bọn mình lại hàn huyên tiếp nhỉ - Nhân đề nghị.

- Chủ nhật đi, hôm đó ai cũng rảnh – tôi nói thêm vào.

- Ừ…được đó – thằng Ngọc hí hửng.

Chúng tôi đi ra bãi xe, Quỳnh Chi và Phương Vy vẫn không nói với tôi câu nào, Quỳnh Chi nói chuyện với Huyền, Phương Vy đi bên Minh Huệ. Ba anh em chúng tôi vào dắt xe, lúc tôi sắp đưa xe ra, thì Quỳnh Chi đứng bên cạnh.

- Anh giúp em lấy cái xe với.

- Để anh – tôi kéo chiếc xe ra, quay sang hỏi – Em và Huyền đi chung à?

- Không, em đi một mình, Nhân chở Huyền rồi.

Tôi nhìn Quỳnh Chi, tự nhiên thấy lòng buồn đi.

- Hi…đưa xe cho em, sao cứ giữ mãi thế? – Quỳnh Chi khẽ cười.

- Em đi cẩn thận đấy. - tôi nói và đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng.

- Em biết rồi.

Phương Vy ngồi lên xe, em ấy quay sang nhìn Quỳnh Chi và ôm lấy eo tôi. Quỳnh Chi hình như nhìn thấy việc ấy, nàng chẳng phản ứng gì, nổ máy xe. Tôi quay ra sau mắng Phương Vy.

- Tự nhiên ôm anh chi vây?

- Thích vậy đấy…- Phương Vy nói xong vẫn ôm, làm bộ giận.

- Mọi người về cẩn thận nhé.– Nhân ra hiệu, rồi cho xe chạy đi. Ngọc và Minh Huệ cũng đi theo. Quỳnh Chi chạy xe qua ngang chỗ tôi và Phương Vy. Đến lúc này Phương Vy mới buông tay ra. Tôi cho xe chạy đi.

Con gió mát thổi, nhưng tôi thấy lòng nóng như lửa đốt. Có phải hai người đều thích tôi, à không…Quỳnh Chi thì đã rõ nhưng Phương Vy hành động như thế có phần hơi trẻ con. Họ đang ghen sao?

- Nếu có người bắt nạt em, anh sẽ làm gì? – Phương Vy tựa cẳm lên vai tôi hỏi.

- Tất nhiên là anh sẽ đập nó một trận chứ sao…dám bắt nạt em gái anh.

- Ai thèm làm em gái anh? – Phương Vy làm mặt giận.

- ………không thích thì thôi – tôi nó bằng giọng không quan tâm.

- ……… - ……… – 1 khoảng lặng giữa chúng tôi.

- Chỉ sợ anh chẳng dám làm gì người ta thôi – Phương Vy nói nhỏ.

- ……… – tôi hiểu em ấy đang ám chỉ ai.

Về đến nhà, Phương Vy bước xuống xe đi thẳng vào nhà, chỉ nói lại một câu ngắn củn “đi đường cẩn thận”, chẳng chúc tôi “ngủ ngon” như mọi lần. Tôi làm gì nên tội mà phải vướng lấy hoàn cảnh này chứ? Lúc về đến nhà, đặt mình xuống giường, đầu óc bắt đầu hoang mang. Hôm qua là Tiểu Quỳnh và Quỳnh Chi, hôm nay, lại là Phương Vy và Quỳnh Chi. Thiệt là không sao sống nổi với con gái mà…tôi ôm đầu thở dài. “tinh tinh” – tin nhắn của Quỳnh Chi.

- “Anh ngủ ngon nhé” - “Have a nice dream” – tôi gửi lại Vừa gửi xong tin nhắn thì có một tin mới của Phương Vy.

- “Anh ngủ ngon nhé ^^” - …….. – tôi trố mắt nhìn hai mẩu tin ấy - “ ngủ đi cô bé :D” – tôi gửi lại Không hiểu họ có ngủ ngon nổi không, còn tôi – phải trằn trọc hết 2 tiếng @_@.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.