Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CON ĐƯỜNG MÀU XANH - Chương 4

6165 chữ

Tôi đưa Quỳnh Chi về đến nhà nàng thì đã gần 10h, nàng lả đi vì mệt, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo tôi, tôi phải lái một tay, tay còn lại giữ lấy nàng. Đến nhà, tôi đưa chùm chìa khóa của mình cố gắng mở cổng, nhưng hình như nhà trọ thay khóa rồi thì phải, không mở được. Quay qua Quỳnh Chi tôi cố hỏi nàng chìa khóa.

- Quỳnh Chi ơi…chìa khóa đâu, Quỳnh Chi? – tối cố nói để nàng tỉnh táo.

- Trong bóp . – nàng nói một cách mệt mỏi.

Tôi lấy chiếc bóp nhỏ, chùm chìa khóa có đến mấy chiếc, “chiếc nào ta?” – tôi cố nhớ xem chiếc nào lạ nhất. Lấy một chiếc có vẻ còn mới, luồn tay vào trong, “cách” – được rồi. Tôi dìu nàng vào, cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống trên bậc cửa, để đầu nàng tựa vào tường, tôi quay ra dắt chiếc xe vào sân, khóa cổng. Khi quay lại thì Quỳnh Chi đã lả đi và xuýt nằm luôn xuống thềm gạch, tôi vỗi đỡ lấy. Vòng tay qua vai và chân, tôi bế nàng lên cầu thang. Phòng nàng ở tầng hai, chiếc cầu thang tưởng như dài đến vô tận, đôi chân nặng như đeo chì, mồ hôi túa ra như tắm, thật là lần đầu tiên trong đời bế gái như thế này. Nàng tựa đầu vào vai tôi, từng bước của tôi vất vả và nặng nề, cố gắng bước thêm bước nữa là đến phòng nàng. Các phòng trọ xung quanh đang mở nhạc, ngoài hành lang chẳng có ai, không ai biết sự có mặt của tôi. Đỡ lấy Quỳnh Chi, tôi lấy chìa khó mở cửa phòng. Cố tìm cái công tắc trong bóng tối, “tách” – căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, tôi vội đưa Quỳnh Chi đến chiếc nệm bên cạnh bàn học, để nàng nằm xuống thật nhẹ nhàng.

Nằm vật ra sàn, thở hổn hển, tưởng chừng mình vừa nâng tạ xong vậy. Quay qua Quỳnh Chi, chợt nhân ra trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng đang sốt, mà không…có khi trúng gió? Tôi vội lấy tay sờ trán nàng, quả là nóng thật. Chắc trúng gió rồi. Quay qua cái bàn học, cố lục tìm chai dầu, à đây rồi. Tôi đỡ đầu Quỳnh Chi vào đùi mình, xoa dầu lên hai thái dương, hơi thở nàng nặng nề, mệt mỏi. Để nàng nằm xuống gối, tôi vào nhà vệ sinh làm ướt chiếc khăn mặt, lau mặt cho Quỳnh Chi, một lần rồi lại một lần nữa, cuối cùng gấp chiếc khăn đã vắt hơi khô lại, đặt lên trán nàng. Nhưng thế này vẫn không ổn, nàng đang bị sốt. Tôi chạy ra khỏi phòng, mở cổng, vội vã đến tiệm thuốc tây gần nhất mua một viên hạ sốt dạng sủi, đến tiệm tạp hóa mua một ít đá bi, rồi hớt ha hớt hải chạy về, mệt bở hơi tai.

Rót ly nước đang định pha thuốc thì nàng có dấu hiệu chuẩn bị nôn (ôi tía má ơi), tôi lại chạy vô nhà vệ sinh lấy chiếc thau, may vừa kịp. Ôi…“uống chi cho mà khổ tôi thế này”. Lấy chiếc khăn mặt lau cho nàng, vào phòng vệ sinh giặt khăn lần nữa rồi mới quay lại pha thuốc.

- Quỳnh Chi ơi, dậy đi…. – tôi cố lay nàng dậy.

- …...

- Quỳnh Chi. – tôi gọi lớn hơn.

- …...

- Dậy nào, Quỳnh Chi. – tôi vừa mệt vừa nản, nhưng càng nhìn tôi càng thương Quỳnh Chi, hình ảnh nàng trước mắt khiến tôi đau đớn.

- ………...

- Quỳnh Chi – tôi lấy tay vỗ nhẹ vào má nàng.

- ….…. – đôi mắt nàng hé mở.

- Uống thuốc này. – tôi cẩn thận đưa ly nước đến môi nàng.

- Ực…ặc. – nàng bị sặc.

- Không sao chứ…từ từ thôi. – tôi lấy tay vuốt lưng nàng.

- Cảm ơn. – nàng thở mệt mỏi.

Tôi đặt nàng nằm xuống nệm, lấy chiếc khăn lạnh để lên trán. 5 phút – 10 phút – 15 phút, người nàng vẫn nóng, mồ hôi làm ướt cả cái sơ mi trắng. Tôi lo toát cả mồ hôi, vừa lấy khăn lau người nàng sau đó bóp dầu. Không ổn…tôi vội đến tủ quần áo lấy chiếc áo ngủ khá mỏng sau đó quay lại nhẹ nhàng mở cúc áo Quỳnh Chi, từng chiếc cúc được mở, chiếc áo lót màu trắng dần hiện ra, bất ngờ cánh tay tôi bị nàng tóm lấy. “Chết rồi” – tôi nghĩ và đưa mắt nhìn nàng, mặt cắt không còn giọt máu, toát cả mồ hôi. Đôi mắt Quỳnh Chi khẽ hé mở.

- Minh…minh không làm gì đâu. – tôi lúng búng nói, sợ hãi cực độ.

- ………….. – nàng không nói gì.

- Thật đấy….Minh sẽ không làm gì. – tôi thở gấp.

Tôi nghĩ nàng đã biết tôi sẽ làm gì. Nàng thả tay tôi ra, quay mặt sang một bên. Tôi lấy tay chỉnh lại chiếc khăn lạnh trên trán nàng. Tiếp tục mở hết mấy chiếc cúc, nhẹ nhàng cởi áo Quỳnh Chi, trước mắt tôi chỉ còn là chiếc áo lót – một nghĩ đen tối vừa bùng lên đã bị tôi dập tắt, lấy khăn ướt lau người cho nàng, nàng tựa vào ngực tôi. Dùng một tay đẩy nàng lên, tay còn lại chuyển qua lau lưng, bất ngờ chiếc áo ngực kêu “bực”- rất khẽ, mà tim tôi như muốn ngừng đập. “Đúng là chạy trời không khỏi nắng...bây giờ…phải làm sao?”- tôi đâm hoảng, hóa ra chiếc áo lót có khóa phía trước. Quỳnh Chi bỗng cựa mình, tim tôi lại một lần nữa muốn tắt lịm. Nhẹ nhàng…nhẹ nhàng, tôi với tay đến chiếc áo lót, cầm hai bên khóa áo, nối chúng lại. “Hờ…” – tôi tưởng mình như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gan tất.

Lấy chiếc khăn ướt lau lên trán Quỳnh Chi, vén mấy sợi tóc “Ngốc ơi…sao em làm anh khổ thế này” – tôi khẽ cười nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng, cuối xuống đặt một nụ hôn lên trán, sau đó mặc áo ngủ vào cho Quỳnh Chi, nàng lại cựa mình. Để Quỳnh Chi nằm xuống nệm, chiếc cổ và đôi vai trắng nõn hiện ra đầy khêu gợi. Để chiếc khăn lạnh lại trên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình vừa thực hiện một nhiệm vụ tưởng chừng “bất khả thi”, thập phần nguy hiểm.

Ngồi bên, xoa dầu cho nàng được 20 phút, thì nàng không toát mồ hôi nữa, nhịp thở đều hơn. Nhìn bộ dạng của tôi lúc này quả là thảm vô cùng, tôi vào phòng tắm, ném chiếc áo sơ mi vào thau, thay quần móc lên dây, mở nước, từng dòng lăn dài trên mặt, qua lưng rồi xuống chân, cảm giác thật thoải mái. Sau đó, tôi giặt chiếc sơ mi và treo lên giá, mặt cái quần jean lại và ra ngoài, tôi mở cửa sổ, chỉ vừa đủ cho không khí vào phòng. Chậm rãi ngồi xuống cạnh Quỳnh Chi, tôi lấy bóp, điện thoại, chùm chìa khóa và đồng hồ ra, để hết lên bàn. Tựa lưng vào tường, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Quỳnh Chi lúc ngủ mới hiền lành làm sao, tim tôi chợt xao xuyến. Lúc này, tôi mới có thể thảnh thơi nhìn căn phòng. À, phải gọi cho Huyền.

- Alo, Huyền.

- Huyền nghe nè Minh.

- Minh đưa Quỳnh Chi về đến nhà rồi.

- Quỳnh Chi có sao không, hôm nay tự nhiên nó uống chi nhiều dữ không biết, thật không hiểu nổi. – Huyền nói vẻ bực bội.

- Quỳnh Chi không sao. – tôi đưa mắt về Quỳnh Chi, nói dối để Huyền không lo lắng.

- Cảm ơn Minh nha.

- Có gì đâu, đừng khách sáo thế mà, mọi người về hết chưa?

- Nhân vừa chở mình về nè, hôm nay vui lắm, tiếc là không có Minh và Quỳnh Chi.

- Không sao, bữa khác lại gặp mà.

- Vậy chào nhé…ngủ ngon, bye.

- Goodnight.

Cũng như tôi, Quỳnh Chi ở một mình. Căn phòng nhỏ của nàng khá xinh xắn và gọn gàng. Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ là chậu cá bằng thủy tinh, trong chậu chỉ còn một con phượng hoàng. Tôi quay ra nhìn chiếc bàn học, trên đó vẫn còn cái mô hình nhỏ, mô hình một căn nhà xinh xắn, có xích đu, cái cổng và hàng rào màu trằng, bên trong có hai con Danbo, một nam, một nữ. Nhưng nó không phải của tôi, đôi mắt tôi đang cố tìm một thứ khác. Tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh, kéo cái ngăn kéo dưới bàn, à đây rồi. Chiếc hộp nhỏ của tôi, chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một cái móc khóa nhỏ hình trái tim màu đỏ, được treo bằng một sợi dây. Một bên mặt có ghi “M &C forever” bên kia là “chăm sóc, yêu thương, thủy chung, chở che, cảm thông, …”. Cầm chiếc móc khóa trên tay, chiếc móc hình trái tim xoay vòng, từng vòng, từng vòng…bao kỉ ức lại hiện về.

Tình yêu thật kì lạ… Chuyện giữa tôi và Quỳnh Chi bắt đầu từ một năm trước. Một buổi chiều sau cơn mưa, ánh nắng trở lại, những cơn gió mát thổi khắp con đường, tôi và thằng Nhân ghé qua Đại Học Sư Phạm. Nhân định mời Huyền đi xem phim vào dịp 8/3, nó mua theo một bó hoa hồng, tôi đếm có 21 bông. Chúng tôi dừng xe trên lối đi vào trường, tôi ở ngoài đợi, Nhân hăm hở cầm bó hoa hồng vẫn còn lấm tấm những hạt nước mưa, nụ cười rạng rỡ tiến về phía dãy nhà phòng Huyền đang học. Một lát sau, Nhân và Huyền sóng bước bên nhau đi về phía tôi, lập tức đôi mắt tôi không thể rời bọn họ, không phải vì đôi tình nhân đang tíu tít bên nhau kia, cũng không phải bó hồng, tôi thấy Quỳnh Chi. Nàng trong bộ áo dài trắng có điểm hoa văn màu hồng, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, mái tóc buông dài với chiếc kẹp tóc màu trắng ngà, đôi môi hồng chúm chím, Quỳnh Chi nhảy chân sáo qua những vũng nước nhỏ, chiếc ba lô nhỏ màu nâu lúc lắc sau lưng nàng, nắng chiều chiếu xuyên qua tán cây, từng hạt nắng nhảy nhót trên đôi vai nhỏ xinh. Và tôi nghĩ có mũi tên nào đó đã bắn trúng tim tôi.

- Này…Minh…Minh. – thằng Nhân lấy tay nó quơ quơ trước mắt tôi.

- Hả. – tôi giật mình.

- Làm gì như người mất hồn vậy mày?

- Tao…tao nhìn.

- Hi..hi….nhìn gì? – Huyền vừa cười vừa hỏi.

- Hi…hi. – Quỳnh Chi cười khúc khích.

- Minh… nhìn bó hoa. – tôi lúng túng đáp.

- Xạo mày, nhìn người đẹp thì có, đây là Quỳnh Chi, bạn của Huyền, làm quen đi. – Nhân cười và giới thiệu.

- Chào Quỳnh Chi. – tôi đưa tay ra định bắt tay nàng.

Nói thật, tôi chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại làm quen nàng bằng cách ấy, bắt tay giống như chào một đối tác vậy. Quỳnh Chi hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nhưng nàng lại tươi cười đưa bàn tay nhỏ ra.

- Chào anh Minh.

Sau đó chúng tôi đi café, tôi chở Quỳnh Chi. Mái tóc nàng bay bay, mùi hương nhè nhàng rất dụi êm.

- Em dùng nước hoa à?

- Dạ không.

- Anh nghe thơm lắm.

- Hi…anh chọc em đó à. – Quỳnh Chi tủm tỉm cười.

- Chắc vì có một đóa hoa đâu đây.

- Hoa nào?

- Là em đấy…một đóa Quỳnh. – tôi cười.

- Hay quá ha…nhưng mà em thích. – nàng cười.

- Chúc mừng 8/3 nhé.

Hôm sau tôi kết bạn với Quỳnh Chi trên facebook.

- Hôm trước anh nhìn em đúng hông?

- Không có…anh nhìn bó hoa mà.

- Hứ…lúc trong quán café kìa?

- À, thì có…ngồi đối diện mà.

- Nhưng ai cho mà nhìn?

- Đôi mắt si tình, nó cứ nhìn thôi…đâu phải anh muốn thế…hì.

- Hả…anh đó nha, đồ háo sắc.

- Sặc…nhìn em thôi mà cũng gọi là háo sắc, thế cuộc thi hoa hậu thế giới được truyền hình trực tiếp toàn cầu phải cấm đàn ông xem à?

- Hứ…không thèm nói với anh. Tất cả đàn ông đều háo sắc.

- Ha ha.

Vào một hôm, đang lúc chat thì Quỳnh Chi đề nghị.

- Tối nay anh rảnh không?

- Anh đang rất rất rảnh…có chuyện chi, người đẹp?

- Chọc em nha…em muốn nhờ anh chở em đi phát cơm.

- Phát cơm?...cho ai?

- Cho những người vô gia cư…em tham gia câu lạc bộ tình nguyện, tối nay họ tổ chức đi phát cơm, em đăng kí rồi, nhưng hôm nay xe em bị hỏng, anh giúp em nhé?

- Ok…gì chứ chở em thì đi xuyên màn đêm cũng được.

- Hứ…phải đưa tiểu thư đây đi đến nơi về đến chốn đó nha.

- Yes, Sir.

- Hi Hi…10h qua đón em, địa chỉ của em là * số điện thoại của em * - Uhm…anh sẽ đến đúng giờ.

Lúc Quỳnh Chi lên xe, nàng cảnh cáo tôi.

- Em nói trước là anh không được thắng gấp đấy.

- Ơ…đi xe mà không thắng thì “tèo” à? – tôi ngạc nhiên.

- Ứ biết, miễn là không thắng gấp…dám lợi dụng thì biết tay. – nàng dứ dứ nắm đấm.

- Hở…Hì. – tôi cười khoái chí.

Nhưng lúc đang đi thì “két”.

- A…. – nàng kêu lên. Hai tay ôm lấy eo tôi.

- Có sao không? – tôi vội quay đầu lại.

- Anh cố tình phải không?

- Ớ…em không thấy xe trước phanh gấp sao? – tôi cãi lại.

- Hứ…không biết đâu, đền đi. – nàng dỗi.

- Hi Hi…lỡ bể thì anh mới đền nha. – tôi cười gian sảo.

- Gì? – nàng giận dữ.

- Á…ui da. – nàng véo tôi đau thấy ông bà luôn.

Lúc gần về tới nhà, nàng hỏi tôi.

- Anh học bên Kiến Trúc chắc giỏi vẽ nhỉ?

- Cũng tạm…anh chỉ biết vẽ kỹ thuật và một chút về thiết kế cảnh quan.

- Thiết kế cảnh quan, hay quá…nhưng mà là như thế nào?

- Thì thiết kế vườn, bố trí cây xanh, khuôn viên nhà ấy.

- Thích ghê, em cũng muốn có một khu vườn.

- Sau này, anh sẽ làm một khu vườn trên mái nhà.

- Hi, thích nhỉ, nhưng sao mà làm được.

- Giống như sân thượng ấy, nhưng em chống thấm và đổ đất trồng lên, rồi sau đó trồng cây.

- Ôi, em cũng muốn có. – nàng thích thú.

- Buổi tối, em nằm trong vườn nhìn lên bầu trời ngàn sao và cảm nhận những đóa hoa đang nở. Em nghe thấy chú dế nào trong đám cỏ đang kêu, có chiếc chồi non khẽ thức, cảm nhận từng giọt sương đang làm ướt đôi chân trần, trên cỏ non. – tôi chậm rãi.

- ……….. – Nàng không nói gì, khẽ với tay ôm lấy eo tôi, cảm nhận hơi ấm lan tỏa nơi lưng mình, trời đã khuya.

- ………… - chúng tôi yên lặng lúc lâu, xe vẫn chạy.

- Mai anh bận không? – nàng thì thầm vào tai tôi.

- Sáng hay chiều?

- Chiều.

- Anh rảnh, sao em?

- Anh qua giúp em làm cái đồng đồ nhé, giống như cái đồng hồ Bigben ấy, bên lớp em tổ chức thuyết trình, nhóm phân công em làm đạo cụ.

- Chắc là cắt rồi vẽ chứ gì?

- Uhm…anh giúp em nhé?

- Được mà, anh sẽ qua. – tôi lấy một tay cầm lấy tay nàng.

Đêm lạnh nhưng sao lòng tôi lại ấm ấp thế nhỉ, nàng và tôi như đã bên nhau từ lâu lắm rồi. Hôm sau, tới nhà Quỳnh Chi, tôi mang theo mấy cây thước và bút chì kỹ thuật, nàng đã mua sẵn màu nước và cọ vẽ. Hai chúng tôi túi tít bên nhau.

- Em đưa anh cây cọ nào.

- Kẽ thế này, ý anh tô lem rồi…không chịu đâu.

- Chỗ nào, để anh coi…có một chút à, lát nữa màu khô mình sửa được mà.

- Vẽ thế này nè…hi hi. – nàng vẹt cọ lên mặt tôi.

- Á…dám tô lên mặt anh…đứng lại. – tôi cười rồi đuổi theo nàng.

- Không dám nữa…a – nàng bị tôi tóm lấy.

- Vẽ cái mũi nè…ha ha – tôi cười khoái chí, vẹt chút màu lên mũi nàng.

- Hic…hỗng chịu đâu. – nàng xụ mặt, giả vờ giận dỗi.

Nàng và tôi đối mặt, nàng tựa lưng vào tường, từng hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau, ánh mặt nhìn nhau đầy mê hoặc. Tôi từ từ đặt môi mình lên môi nàng, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tê dại, đê mê. Vòng cánh tay mình qua eo nàng kéo về phía mình, hôn sâu hơn, mãnh liệt. Nàng bị cuốn theo vòng tay tôi, từng nhịp, từng nhịp, đôi môi quyện vào nhau, bầu ngực nóng áp sát, tôi có thể cảm nhận từng nhịp tim dồn dập. Tôi hôn lên cổ nàng, chậm rãi ngậm lấy vành tai, hôn lên trán, lên mũi, đặt một cái nồng nàng lên môi, hơi thở nàng dần gấp gáp. Lấy đôi tay mình vòng qua mông nàng, bế lên. Nàng bị nhấc bổng và lấy chân kẹp qua hông tôi, nàng hôn lên trán, hai tay nàng vuốt ve những sợi tóc của tôi. Tôi bế nàng về phía chiếc nệm, đặt xuống thật nhẹ nhàng. Tóc nàng đen óng, sắc da như ngọc ngà, tôi lại ngấu nghiến đôi môi của nàng, đưa tay vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nóng bỏng ấy. Luồn tay vào sau chiếc áo phông…và tôi dừng lại…nhìn vào mắt Quỳnh Chi…nàng khẽ gật đầu. Chiếc áo sơ mi của tôi xộc xệch, từng nhịp thở rối loạn gấp gáp, tôi nắm lấy bàn tay của nàng dẫn dắt qua từng động tác, có thể cảm nhận từng nhịp tim của nàng, cơ thể nàng căng thẳng đến nỗi những ngón tay run run chạm vào tôi. Chúng tôi quyện vào nhau, say đắm.

Chuyện tình của chúng tôi bắt đầu nhanh như vậy đấy, chẳng khác mấy so với phim Hollywood. Hai đứa thống nhất chưa tiết lộ cho Nhân và Huyền biết chuyện, chúng tôi muốn họ có một bất ngờ “nho nhỏ”. Những ngày sau đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, cảm thấy mình như đang sống trên một thiên đường ảo mộng nào đó, mỗi ngày ra đường tôi thấy cuộc sống hình như có màu hồng. Mọi người đều vui vẻ, cảnh vật đều tươi đẹp.

- Anh nhìn gì đấy…giúp người ta nhặt rau đi. – Quỳnh Chi ngạc nhiên nhìn tôi.

- Hi hi…anh nhìn em. – tôi cười.

- Hứ…còn nhìn nữa, tui cho ông nhịn cơm luôn đấy. – nàng bũi môi.

- Nhịn cũng chẳng sao…cả đời này anh chỉ nhìn em như thế thôi. – tôi cười.

- Ăn gì mà dẻo miệng thế không biết. – Quỳnh Chi phụng nhịu trông thật dễ thương.

- Moa…moa. – tao hôn lên má nàng.

- Dám hôn lén…hic… mắc đền đấy. – Quỳnh Chi lấy tay che hai má, là mặt dỗi.

- Hì…nè…hôn lại đi cho huề. – tôi đưa má mình ra.

- Đồ ăn gian…này…có đứng lại không hả. – nàng lấy tay đánh vào vai tôi, rượt tôi chạy khắp phòng.

- Anh thua…ha ha. – tôi bị dồn vào góc tường và bị nàng tóm lấy.

- ……….. – nàng chẳng nói gì, vòng tay ôm tôi, đôi má phụng phịu dễ thương vô cùng.

- ………... – tôi hôn lên trán Quỳnh Chi.

Có một lần chúng tôi xem phim ở nhà nàng.

- Tại sao anh chàng đó không trở lại với người yêu cũ, anh nhỉ? – nàng đăm chiêu.

- Phim thôi mà. – tôi ngáp.

- Anh chẳng hiểu gì hết, em nghĩ anh ta nên quay lại, cô ấy vẫn rất yêu chàng trai, họ đã có những kỉ niệm rất đẹp mà.

- Con tim không bao giờ yêu hai lần với một người.

- Thế nghĩa là sao? – nàng tròn mắt.

- Nếu anh chàng kia vẫn còn yêu cô ấy, thì anh ta nhất định sẽ quay lại, nhưng tình yêu của anh ta dành cho cô gái kia đã hết rồi, anh ta không bao giờ yêu cô ấy thêm lần nữa.

- Thật đáng tiếc, em thấy họ đẹp đôi mà, một cái kết chẳng đẹp gì cả, cuối cùng họ đều cô đơn. – vẻ mặt nàng hơi buồn.

- Ngốc ơi…Cuộc sống mà, đâu phải truyện cổ tích. – tôi vuốt ve mái tóc Quỳnh Chi.

- Anh có tin vào sự kỳ diệu của tình yêu không?

- Anh chỉ tin vào con tim mình thôi.

- …….. – nàng úp mặt vào ngực tôi, hình như muốn nghe xem con tim tôi đang nói điều gì.

Trong mấy vật linh tinh cạnh bàn học của nàng, tôi không thể dấu nổi tò mò về cái mô hình nhà.

- Cái mô hình này em làm à?

- Không…bạn em tặng. – nàng cắn môi.

- Đẹp nhỉ…chắc phải rất tỉ mỉ. – tôi ngắm ngía cái mô hình.

- Uhm… - nàng vẻ hơi buồn, nhưng không giải thích thêm.

Mấy hôm sau tôi làm tặng nàng chiếc móc khóa hình trái tim.

- Em phải giữ cẩn thận đấy.

- Ôi…đẹp thật, anh làm thế nào mà hay vậy?

- Anh muốn em giữ nó…mãi mãi – tôi đặt vào tay nàng, nắm lại.

- Em sẽ giữ. - ánh mắt nàng rưng rưng.

- Ngốc…tất nhiên rồi, còn phải truyền lại cho con cháu nữa mà. – tôi ôm nàng.

- Cái gì…anh này. – nàng đấm ngực tôi, nhẹ huề.

- Ha ha.

- ………. – Quỳnh Chi mím mối, nhìn tôi lém lỉnh.

- Ui da…. – nàng véo tôi.

Chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều điều và tôi cảm nhận được nàng thực sự cô đơn khi ở một mình.

- Em ở một mình không thấy cô đơn sao?

- Anh cũng vậy mà?

- Anh khác…anh muốn yên tĩnh.

- Cô đơn chứ…nhưng em không thích ở chung, nhiều chuyện lắm. – nàng vẻ hơi buồn.

- Hay là em nuôi cá đi. – tôi cười.

- Hay quá, em cũng định nuôi nhưng quên hoài – nàng hớn hở.

- Để anh mua cho.

Mấy hôm sau.

- Cá gì mà đẹp vậy anh? – nàng tròn xoe mắt - Một đôi phượng hoàng.

- Cá phượng hoàng?

- Uh…giống như 2 chúng ta vậy. – tôi cười.

- Em là phượng hoàng, còn anh là gà thì có. – nàng cười khúc khích.

- Cái gì…dám nói anh thế à…đứng lại. – tôi với tay định tóm nàng.

- Hi Hi…bắt phượng hoàng đi. – nàng thè lưỡi trêu.

- Tóm được phượng hoàng rồi nhé…bây giờ thì vặt lông. – tôi ôm nàng.

- Ấy…anh tha cho em đi mờ. - nàng phụng phịu trông rất dễ thương.

- ……... – tôi không nói gì, khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Vào những buổi chiều, chúng tôi thường đi dạo ở công viên gần nhà nàng. Có một hôm nàng hỏi tôi một câu khá kỳ quặc.

- Anh…nếu một ngày nào đó, em lừa dối anh, anh có giận em không?

- Không. – tôi lắc đầu.

- Thật sao…em không nghĩ anh vĩ đại như vậy.

- Anh sẽ hận em. – tôi bình thản đáp.

- ……. – nàng bỗng buồn đi, cúi gằm mặt.

- Mệt em quá, đang vui tự nhiên nói chuyện gì đâu, chạy thi đi. – tôi hớn hở.

- Anh. – nàng gọi.

- Hở. – tôi ngạc nhiên.

- Hứa với em…đừng bao giờ hận em nhé? – và đúng vậy, câu nói của nàng không chút gì là bông đùa.

- Ơ… có chuyện gì đâu mà phải hận. – tôi gãi đầu bối rối.

- Không, anh phải hứa cơ – nàng như năn nỉ.

- Ờ thì…anh hứa. – tôi gật đầu, nhưng hơi hoang mang.

- Nghéo tay nào. – nàng chìa ngón tay út ra.

- Èo…lớn rồi còn chơi trò con nít. – tôi cười đưa ngón tay ra.

- Vậy là hợp đồng đã được kí. – nàng lại tươi cười.

- Ngốc này…ha ha, đuổi kịp anh đi. – tôi cốc nhẹ lên trán nàng.

- Đứng lại. – nàng đuổi theo.

Con đường xanh tươi, những chiếc lá vàng đang rơi. Ánh sáng buổi chiều sắp tàn, tôi và nàng đuổi nhau trong công viên, vui vẻ và hạnh phúc.

Có một tối nọ, đang nằm bên nàng thì nghe gì đó, tôi tỉnh dậy. “Anh đừng đi…đừng đi”- nàng đang mơ. Tôi khẽ hôn lên trán Quỳnh Chi - “ừ…anh sẽ không đi, anh sẽ bên em”. Nàng lại ngủ ngoan ngoãn như một cô bé. ………………*……………….

Đang trong dòng mộng tưởng, Quỳnh Chi khẽ cựa mình, chiếc khăn lạnh rơi khỏi trán. Tôi lấy tay chỉnh lại tư thế cho nàng, khẽ đặt bàn tay mình lên trán Quỳnh Chi, bớt nóng rồi. Tôi tắt đèn, nằm xuống cạnh Quỳnh Chi, đang chuẩn bị chìm vào giấc nồng thì tôi nghe thấy tiếng Quỳnh Chi – “Anh đừng đi…đừng đi”. Nàng đang mơ, tôi chỉnh lại chiếc gối, “vẫn chưa quên sao?” – tôi nghĩ, đặt tay lên trán và thiếp đi lúc nào không hay. Đêm đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi thấy mình trở lại thời điểm một tháng ở bên Quỳnh Chi. Tôi rơi vào một thước phim cũ.

Trước mắt tôi là một anh chàng, anh ta đi chiếc Jupiter màu đen mang biển số 78. Anh gửi xe, rồi cầm trên tay bó hoa hồng tươi thắm, anh bước trên lối đi đầy nắng của Trường ĐH Sư Phạm, những chiếc lá rơi trong gió nhẹ, có cô gái nào đó đang tủm tỉm cười anh, trông anh rất vui, nụ cười ánh lên hạnh phúc, tôi biết anh sắp tỏ tình với ai đó. Tôi dừng trước mặt anh ta, hét lên “mày điên rồi…dừng lại…đừng làm việc ngu xuẩn đó”. Nhưng anh ta chẳng nghe thấy gì, đi xuyên qua tôi, những bước chân như chạy. “Mày sẽ hối hận”- tôi nhủ thầm.

Những bước chân anh chậm lại, dừng hẳn, bó hồng trên tay hạ xuống, đôi mắt anh chết lặng. Trước mặt anh nơi cuối hành lang, một đôi tình nhân đang tay trong tay, họ cười với nhau, tên kia đặt lên má cô gái một nụ hôn, ánh mắt cô rạng ngời hạnh phúc. Tôi thấy đôi chận anh như muốn khụy xuống, anh nép mình vào một góc khuất, tựa lưng vào tường, từng nhịp thở thổn thức. Đôi tình nhân kia đã đi ngang qua, họ không thấy anh, anh vẫn đứng đó, nhìn họ, họ đi xa mãi và biến mất, chỉ còn mình anh, bóng tối đã phủ khắp sân trường, những chiếc đèn đang chiếu sáng khoảng sân trước mắt tôi. Có mấy người đi học anh văn buổi tối đi qua, họ nhìn anh như một sinh vật lạ, anh vẫn đứng đó đôi mắt vô hồn. “Về thôi” – tôi khẽ nói, anh quay sang nhìn một thằng nhóc chừng 12 tuổi, nó đang nhìn anh ngạc nhiên với đôi mắt to tròn, đen láy, nó sẽ còn lâu mới hiểu được những gì anh đã trải qua.

Anh đi về, những bước chân nặng trũi. Đến gần một thùng rác, anh đưa bó hồng lên định vứt vào. “Đừng làm thế…đó là tình yêu của mày…nó đâu có tội gì”- tôi thét lên, nhưng tôi đoán anh không nghe thấy, anh dừng lại, cầm bó hoa và đi về bãi giữ xe. Anh nhìn thấy có một cô bé cấp 3 đang đi ngược lại, anh chìa bó hoa về phía cô bé, “tặng em”- anh nói, cô bé cầm lấy, không giấu nổi sự ngạc nhiên, anh bước qua lặng lẽ, cô gái gọi lại - “anh gì ơi”, nhưng anh vẫn đi, đi trong vô thức. Tôi như uất nghẹn, tôi đã nghĩ chỉ có điều kỳ diệu mới có thể giúp anh chạy xe về đến nhà.

Tôi lại rơi vào một cảnh khác, một quán café. Anh ngồi đối diện một cô gái trẻ, anh chẳng nói gì, lặng lẽ nhấp ngụm coffee. Tôi chưa từng thấy anh lạnh lùng như thế.

- Anh – cô gái lên tiếng.

- Sao? – anh hững hờ đáp.

- Em xin lỗi. - giọng cô ứ nghẹn.

- Vì chuyện gì? – lại một câu vô cảm.

- ……... – cô gái không nói, cô lặng yên cúi đầu.

- Anh ta là ai? – anh nói nhỏ, chỉ đủ cho người đối diện nghe và ngẩng đầu lên.

- Là…người yêu của em…mối tình đầu. – cô ấp úng.

- Chuyện như thế nào…cô có thể kể tôi nghe không?

- Mấy tháng trước, bọn em giận nhau. Anh ấy nói muốn chia tay, em đã rất buồn…em thấy cô độc, đêm về em đều khóc…Lúc ấy, em cần một người bạn, một người để em có thể ôm, và em tìm thấy anh…Anh rất giống anh ấy, anh khiến em, như ở bên anh ấy…Em xin lỗi…đáng lẽ ra em không nên làm thế. – cô gái nghẹn ngào.

- Đêm nào cô cũng gọi tên anh ta. – anh chậm rãi, chua xót và đau đớn, nhưng cảm xúc ấy được giấu kín trong đôi mắt.

- Em…nói gì? – cô ngạc nhiên và có phần lúng túng.

- “Anh đừng đi” – anh đáp lại.

- Chuyện này…là thật sao? – cô hỏi nhỏ.

- Trên đời này chỉ có tôi biết. – anh khẽ nhấp ngụm coffee.

- ……... – cô không nói gì, ánh mắt cô nhìn đang trốn tránh cái nhìn thẳng của anh.

- Tôi là bạn cô à? - anh gằn giọng.

- ……... – cô gái sững sờ, đôi tay bóp chặt vào nhau.

- Vậy bây giờ hai người quay trở lại ? – anh cười.

- Anh ấy nói muốn làm lại từ đầu…và em đã – cô bỗng dừng lại.

- Cô còn nhớ tôi đã nói gì không?...Tình yêu không trở lại. – anh chậm rãi, từng chữ nghe thật rõ ràng.

- Anh muốn nói giữa em…. và anh ấy? – cô lúng túng, khuôn mặt như sợ một điều gì.

- Không…giữa – tôi – và - cô. – anh nhấn từng chữ một cách vô cảm, khuôn mặt cô cừng đờ, tái mét.

- ………... – khoảng lặng đáng sợ giữa họ kéo dài, cảm tượng như vô tận.

- ………… – anh móc ví, đặt tờ tiền dưới ly coffee vẫn còn nguyên và ra về.

- Đừng hận em – cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ.

- Không…vì tôi đã hứa. – anh đáp và ngoảnh mặt đi, rất nhanh anh biến mất, không để lại một dấu vết.

Tôi nhìn cô, không hiểu cô đang khóc vì điều gì. Người yêu cô đã về bên, cô phải hạnh phúc chứ. Nhưng tôi vẫn thấy một người đau đớn, rất đau đớn, vì điều gì, không thể trả lời được.

……….*………….

Chỉ là một giấc mơ, nhưng nó rất thật. Chuyện của tôi và Quỳnh Chi kết thúc sau một tháng. Một tháng là ngắn với một đời người, nhưng đủ dài với một chuyện tình. Kết thúc nhanh như khi nó bắt đầu và cũng lặng lẽ như thế, chưa có một câu nói nào: “anh yêu em”, “em yêu anh” chỉ có tôi và Quỳnh Chi hiểu là ai đã yêu ai. Nhân và Huyền hoàn toàn không hay biết chuyện, nhưng tôi thường cố tình tránh mặt ở những buổi nhóm đi chơi khi tôi biết Huyền cùng đi. May mắn là thằng Nhân không nghi ngờ gì vì nó thích đi riêng với Huyền hơn.

Một thời gian sau, tôi nghe Nhân kể chuyện của Quỳnh Chi.

- Mày còn nhớ Quỳnh Chi bạn của Huyền không?

- Uh…nhớ…Có chuyện gì? – tôi làm như không quan tâm.

- Em ấy bị thằng bạn trai đánh, rồi hai đứa chia tay…Quỳnh Chi phải nằm viện điều trị.

- Thiệt thế à…? – tôi nhếch mép vẻ thích thú.

- Mày sao thế. – nó ngạc nhiên nhìn bộ dạng lạnh lùng của tôi.

- Kể đi – tôi lạnh lùng nói.

- Thương tích không có gì nghiêm trọng, xây xát chút thôi, nhưng cái chính là tâm lý…Quỳnh Chi buồn bã, không chịu ăn uống, sút cân, ngất sỉu trên giảng đường… Bác sĩ nói em nó bị suy nhược cần tĩnh dưỡng. – Nhân chậm rãi.

- ……... – tôi chẳng nói gì khi nghe hết câu chuyện. Tôi không biết nên nghĩ gì, buồn ư? hả hê ư? Từ một nơi xâu thẳm trong tôi khẽ thì thầm – “Quỳnh Chi…em đừng có chuyện gì nhé.” - Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà bỏ, thiệt tao chưa thấy ai ngu như thằng đó. – thằng Nhân vẻ tiếc nuối.

- Giá như đó là tao thì mày đã đúng – tôi chậm rãi lòng xót xa. ………………..*………………

Buổi sáng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng tỏ chiếu xuyên qua cửa sổ kính. Tôi mở mắt và thấy Quỳnh Chi đang nhìn mình.

- ……...

- …….. - hai đứa cứ nhìn nhau như thế vài giây.

- Quỳnh Chi dậy khi nào vậy? – tôi nói như ngáp, có tỏ ra tự nhiên.

- Em dậy lúc lâu rồi. – nàng quay mặt đi.

- Minh xin lỗi. - tự nhiên thấy chiếc áo ngủ của nàng mà tôi lỡ lời.

- Chuyện gì?

Tôi đâm sợ sệt - “lỡ khai chuyện hôm qua cởi áo…cởi quần nàng thì chắc có nước lên giá treo cổ, thôi không nói cho chắc…nhưng chuyện rành rành ra đó…Ôi cái đ*”.

- Ừ thì…ngủ lại nhà Quỳnh Chi. – tôi chống chế một cách yếu ớt.

- Cảm ơn anh đã chăm sóc em. – Quỳnh Chi khẽ cười, nàng hoàn toàn không nghi ngờ gì.

- Minh. – tôi định nói thì thấy Quỳnh Chi nhìn tôi như muốn nói gì đó, môi nàng mấp máy - Anh …à…đó là việc anh nên làm mà. – tôi ấp úng.

- Anh nghỉ chút đi…để em làm gì đó cho anh ăn. – nàng ngồi dậy đi về phía tủ lạnh.

- Ấy thôi, anh còn phải qua nhà Nhân nữa – tôi chợt cầm lấy tay nàng, Quỳnh Chi quay lại, thấy thế tôi liền thả tay ra.

- Chỉ một lát thôi. - nàng khẽ cười.

20 phút sau, khi tôi đang nghịch chiếc laptop của nàng thì Quỳnh Chi bê hai tô bò kho đang nghi ngút khói, đặt lên chiếc bàn con.

- Anh lại ăn nè. – nàng dịu dàng nói.

- À…ừ - tôi shut down máy và quay sang.

- Ăn nhiều vào nhé – nàng cười.

- Uhm…trông vẫn ngon như ngày nào. – tôi khen, nhưng chợt nhận ra mình lỡ lời.

- Anh ăn đi. – đôi mắt nàng chợt buồn đi.

- ……...

- ………...

Đến khi ăn xong, hai chúng tôi chẳng nói câu nào. Nàng rửa bát, tôi lau chiếc bàn và gấp lại chỗ cũ, mặc chiếc sơ mi và lấy đồ đạc, việc đó diễn ra rất nhanh, cảm tưởng như tôi và nàng phải nhanh chóng thoát ra một hoàn cách khó xử. Nàng cười với tôi, mở cánh cửa.

- Anh về nhé. – tôi chào, khẽ cười thật tự nhiên rồi quay đi.

- ……... – bất ngờ từ phía sau nàng ôm lấy tôi, bàn tay bấu chặt lấy sơ mi.

- ……... – tim tôi đập nhanh, một thoáng giật mình, cảm giác ấm áp chuyển dần sang lạnh nơi lưng.

- Hãy cho em một cơ hội nữa anh nhé. – nàng thì thầm vào tai tôi, hơi thở đều đều.

- Em mở cổng giúp anh. – tôi lấy tay mình gỡ tay nàng, khuôn mặt cố giữ vẻ thản nhiên. Tôi hiểu, nhưng trái tim đã lãnh lẽo lắm rồi.

Nàng đi ra phía trước mở cổng, tôi dắt xe đi sau. Trong phút chốc, tôi thấy nàng sững sờ nhìn ra ngoài đường. Tôi dắt xe ra khỏi cổng thì thấy một chàng thanh niên đang dựng xe trước cổng, anh ta nhìn nàng như muốn hỏi gì đó. Ánh mắt anh ta chuyển sang tôi đầy giận dữ. Tôi nghĩ là có điềm, khẽ quay lại gật chào Quỳnh Chi mà không nói gì, sau đó lặng lẽ đi nhanh. Xe tôi đi ra gần cuối hẻm thì một chiếc ba gác bị kẹt lại, không đi tiếp được. Tôi quay đầu nhìn về phía cánh cổng nhà Quỳnh Chi, thấy hai người họ đang cãi nhau gì đó, Quỳnh Chi đóng cổng cái rầm, tên kia quay sang nhìn tôi đầy hằn học. Tôi nghi rồi mà. Chiếc ba gác đi lọt qua hẻm, tôi đi theo, chạy xe thẳng đến nhà Nhân.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.