Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CON ĐƯỜNG MÀU XANH - Chương 20

4643 chữ

- Quỳnh hát hay lắm – tôi ngẩn ngơ nhìn nàng.

Tiểu Quỳnh thẹn thùng, im lặng đưa bàn tay nhỏ ra hứng những giọt nước. Một giọt rơi “tách” vào giữa lòng bàn tay nàng, tôi giật mình…Dẫu cho những cảm xúc vừa rồi là gì, tôi cũng không thể … - Mình về thôi.

- Um…trả Minh cái áo nè. – Tiểu Quỳnh mỉm cười cởi chiếc áo.

- Quỳnh giữ lấy che đi, còn mưa nhỏ đấy. – tôi đẩy chiếc áo về phía nàng.

- Vậy… - Nàng cắn môi.

- Đi thôi – tôi nói rồi bước ra xe, lấy tay lau nước trên yên. Tiểu Quỳnh líu ríu đứng bên.

- Trời mưa chắc mọi người về hết rồi, Minh chở Quỳnh về nhà luôn nhé.

- Ừ…Quỳnh lên xe đi.

Đường về, trời mưa nhỏ, chốc chốc lại có tiếng sấm rền vang, gió làm tôi lạnh run. Tiểu Quỳnh nép sát vào lưng tôi. Nàng hỏi khẽ.

- Có lạnh không?

- Lạnh. – tôi nói thay cho trái tim mình.

Bỗng một bàn tay vòng qua eo tôi rồi lại một bàn tay nữa. Mái tóc Tiểu Quỳnh tựa vào vai, một mùi hương nhè nhẹ. “Nếu không thể là gì của nhau… vậy thì cứ để khoảnh khắc này dài đến mãi mãi”- tôi nghĩ thầm. Về đến nhà Tiểu Quỳnh, trời cũng đã khuya, nàng xuống xe, vén lại mái tóc rồi trả chiếc áo cho tôi.

- Minh về nhé – tôi gật đầu chào, tính đi ngay.

- Ấy khoan đã…Minh đợi một chút. – nói xong Tiểu Quỳnh vội vào nhà. Tôi vẫn chưa hiểu nàng định làm gì. Vài phút sau, nàng mang ra một chiếc áo mưa đưa cho tôi.

- Minh mang theo đi…trên đường lỡ có mưa thì mặc vào.

- Minh cảm ơn – không thể từ chối, tôi nhận lấy. Dù thật lòng, nếu có mưa nữa, tôi cũng chẳng muốn mặc.

- Vậy …về cẩn thận – Tiểu Quỳnh ấp úng.

- Bữa sau, Minh sẽ mang trả cho Quỳnh. – tôi khẽ cười.

- Uhm…lúc nào cũng được.

- …… - …….. – chúng tôi yên lặng vài giây.

- Vậy…tạm biệt nhé. – tôi nói rồi cho xe chạy đi. Qua gương chiếu hậu, Tiểu Quỳnh vẫn nhìn theo.

3h sáng…. “Lộp…cộp ….” ….“Tách” – tôi bật điện, run cầm cập, cố mở to mắt tìm mấy viên Panadol hạ sốt, nhưng chỉ còn cái vỉ trống không . Mới sáng sớm, người vẫn nóng hầm hập…điện thoại reo inh oải, là thằng Ngọc, chắc nó gọi đi đá banh. Tôi mệt mỏi nhắn cho nó một tin gọn lỏn - “ốm”, rồi lại chui vào chăn rên hừ hừ.

Tôi sốt mê man, không biết là mơ hay thực nhưng tôi nghĩ có ai đó đang ở trong phòng …mí mắt vừa mở đã cụp xuống, rồi chìm vào bóng tối. Lần thứ 2 tỉnh dậy, có cái gì đó nằm trên trán tôi, hình như là một bàn tay…cố mở mắt, một cô tiên…mang tên Tiểu Vy. Tôi muốn nói, nhưng miệng khô khốc và quá mệt nên không thể cất tiếng.

- Anh ráng ngồi dậy uống thuốc nè. – Phương Vy nâng đầu tôi dậy.

- Ực…ặc – tôi sặc.

- Từ từ thôi – em ấy lo lắng vuốt lưng tôi.

Uống thuốc xong, tôi nằm xuống nhìn Phương Vy xếp chiếc khăn ướt đặt lên trán mình, một cảm giác thật dễ chịu và tôi lại thiếp đi. Lần thứ 3 tỉnh dậy, bàn tay nhỏ của Phương Vy đang đặt lên trán tôi.

- Anh đỡ sốt rồi – Phương Vy vắt chiếc khăn lau người cho tôi.

- Sao…em... – tôi ú ớ một cách khó khăn.

- Em hiểu rồi – Phương Vy lấy ngón tay ra hiệu im lặng. – Lúc sáng anh Ngọc đi đá banh về ghé qua chỗ em chơi, anh ấy nói anh bị ốm. Em đoán là hôm qua anh mắc mưa, em lo, nên qua thăm anh.

- Sao … vào được.

- Em gọi điện nhưng anh không nghe máy, cũng may có cô bạn mở cổng ra ngoài nên em vào.

- Cảm ơn …em. – tôi cảm động nói.

- Anh nghỉ đi, đừng nói nữa – Phương Vy mỉm cười đặt chiếc khăn ướt lên trán tôi.

Mới ngủ được một lúc thì tôi bị đánh thức bởi mùi thơm phức, Phương Vy đang bê lên một tô cháo đặt trên chiếc bàn con, hơi bốc lên.

- Gì thơm vậy em? – tôi thì thào.

- Cháo thịt em vừa nấu…anh ráng ngồi dậy ăn cho khỏe. – Phương Vy đưa tay định giúp nhưng tôi từ chối rồi tự mình chống tay ngồi dậy.

- Chà…phù…phù…ngon – tôi vừa thổi vừa húp.

- Còn nóng lắm, ăn từ từ thôi…phỏng bây giờ. – Phương Vy tủm tỉm cười.

Húp một cái lèo đã gần hết tô cháo. Tôi ngâng cổ lên hỏi.

- Mấy giờ rồi?

- 1h chiều - Mà…em ăn gì chưa? – tôi liếc qua.

- Em ăn rồi.

- Ăn gì? – tôi thắc mắc - Em ăn lúc sáng, bây giờ chưa đói. – Phương Vy lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên trán tôi.

- Hay em cũng ăn một tô đi, ngon lắm – tôi liếm môi.

- Em có ốm đâu mà ăn cháo…trong nồi cơm điện còn đấy, anh ăn thêm để em múc cho.

- Ừ…cho anh tô nữa. – tôi gật đầu.

Ăn xong, mồ hôi túa ra, tôi thấy khỏe hẳn. Ngồi tựa vào tường nhìn Phương Vy dọn dẹp, thật lòng không biết phải cảm ơn em ấy thế nào cho đủ. Từ bé đến giờ tôi đã quá quen với sự chăm sóc của Phương Vy, nhiều lúc vô tâm cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm anh trai, em gái. Tôi mở chiếc laptop định làm bài, Phương Vy lại ngồi bên cạnh.

- Anh đang ốm mà nghỉ đi hôm khác làm.

- Ừ…em muốn nghe nhạc không?

- Uhm…để em nghĩ đã. – Phương Vy suy tư.

Ngoài trời bắt đầu mưa, bên cửa sổ những giọt nước rơi xuống kêu “tí…tách”, Phương Vy nói nhỏ.

- Mở bài “Phố Xa” đi anh.

- Ừ…đợi chút. – tôi vào zing.

Bản nhạc nhẹ nhàng, da diết…nghe như một miền kí ức đượm buồn.Tôi chợt nhớ Tiểu Quỳnh và đêm hôm qua.

“Mưa về trên khúc hát Lắng u buồn đợi bóng hình ai Như tìm về thoáng hương xa Con đường giờ là kỷ niệm Giọt sương lặng lẽ bên em Đọng trên đôi mắt vô tư Để buồn cho con phố nhỏ Để một người đến vấn vương….”

- Bài hát buồn quá, mở bài khác đi anh. – Phương Vy lắc đầu.

- Ơ…hay, em chọn mà – tôi nhăn mũi – bài nào đây?

- Bài “Ngày Xưa Ơi”- em ấy nheo mắt cười. Tôi gõ bàn phím.

“….

Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu.

Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ Xa cánh diều chở bao ước mơ Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mưa tím….”

- Anh còn nhớ anh từng hứa gì không? – Phương Vy nói nhỏ - Hứa… - tôi nghĩ ngợi.

- Thôi, chắc quên rồi chứ gì – em ấy phụng phịu.

- Anh từng hứa sẽ bảo vệ em suốt đời, năm đó lớp Ba phải không? – tôi khẽ cười.

- Ừa… - Phương Vy thẹn thùng.

- ……..

- ……… - chúng tôi yên lặng nghe bản nhạc lặp lại lần thứ hai.

Bài hát kết thúc, mưa cũng dần tạnh.

- Sao em không yêu ai đó? – tôi nhìn Phương Vy.

- Có chứ…nhưng tên đó ngốc lắm – má Phương Vy ửng hồng.

- Đừng yêu những gã ngốc…em sẽ ế đấy. – Tôi chậm rãi.

- Vậy thì …em sẽ ở vậy – Phương Vy nhún vai.

- Con bé này. – tôi khẽ cốc vào trán em ấy.

- Ui da…anh trả ơn ân nhân thế hả. – Phương Vy xoa trán, làm mặt dỗi - Hê… hê…ai cho em ế hả.

- Ứ thèm chơi với anh nữa. – em ấy quay mặt đi.

- Em về sớm đi, lỡ chiều mưa thì sao?

- Thì em ở lại đây. – Phương Vy nói tỉnh bơ.

- …….. – tôi đần mặt ra.

- Nói giỡn thôi, anh cũng tin à. Xuống mở cửa cho em. – Phương Vy đứng dậy.

Tiễn Phương Vy về xong, nhìn đồng hồ đã 4h. Trời vẫn âm u, dù còn hơi mệt nhưng tôi quyết định sẽ đi đến nhà Quỳnh Chi chuyển nhà cho mấy con cá. Lúc dắt xe ra cổng, mới để ý thấy chiếc áo mưa của Tiểu Quỳnh. “Biết làm gì với nó đây?” – tôi nghĩ thầm rồi cất vào cốp xe.

Tôi cho hai con phượng hoàng vào một cái bịch rồi thổi căng lên, chậu thủy tinh thì cho vào ba lô. Xong đâu đó tôi chạy xe qua nhà Huyền.

- Alo…Huyền ơi, có nhà không?

- Huyền không có nhà, có chuyện gì vậy Minh?

- Minh mang mấy con cá cho Quỳnh Chi.

- Vậy để Huyền gọi nó xuống mở cửa.

- Có được không?

- Để Huyền thử xem…Minh đợi một chút nhé.

Tôi đợi khoảng 15 phút thì cửa mở, không phải Quỳnh Chi mà là Minh An.

- Chào Minh An – tôi gượng cười.

- Quỳnh Chi nó nhờ An... – Minh An cắn môi vẻ khó xử.

- Minh An mang mấy con cá cho Quỳnh Chi nhé – tôi đưa bịch cá cho Minh An.

- Ừ…để mình. – Minh An tươi cười nhận lấy.

- À… cái chậu nữa – tôi lấy cái chậu từ trong ba lô.

- Hi…hết chưa? – Minh An tủm tỉm.

- Còn cái này nữa – tôi móc từ trong túi chiếc hộp nhỏ có cái móc khóa. - Minh An gửi Quỳnh Chi cái này giúp Minh nhé. – tôi đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay Minh An.

- Hi...chiếc hộp đẹp quá.

- Ực …ực – tôi ho.

- Minh ốm à? – Minh An lo lắng.

- Không sao…Minh về nhé. – tôi chào Minh An.

Trong chiếc hộp nhỏ ấy, có trái tim tôi đã làm tặng Quỳnh Chi, tôi mong em ấy hiểu và tha thứ cho mình. Tối hôm ấy, tôi quyết định gọi cho Nhân, Ngọc và Nam.

- Nam à?

- Ừ…nói đi tao nghe.

- Tối mai, mày rảnh không? Tao có chuyện muốn bàn với mày.

- Chuyện gì nghe nghiêm trọng vậy?

- Mai sẽ nói rõ, tao cũng gọi cho thẳng Nhân và Ngọc nữa, quán cũ nhé.

- Ok…khoảng 7h được không?

- Uh…tầm đó.

Tối thứ Hai….tại quán café gần hồ bơi Rạch Miễu, tôi mở lời trước sự tập trung của ba thằng.

- Tao muốn hỏi ý kiến tụi bây về việc đập một thằng.

- Thằng nào vậy? – Nam thắc mắc.

- Thằng lần trước đánh tao – tôi gằn giọng.

- Nhân có kể tao nghe rồi, thắng chó đó phải đánh. – Ngọc giận dữ.

- Chuyện thế nào…Kể tao nghe với – Nam hóng hớt.

Tôi bắt đầu tóm tắt câu chuyện, tôi kể một phần còn thằng Nhân thêm mắm thêm muối hai, ba phần.

- Hôm qua, Huyền kể thằng đó vẫn còn gọi Quỳnh Chi – Nhân đập tay xuống bàn cái “bóp” - Thằng khốn đó dai thật …mày tính đánh nó như thế nào. – Nam hỏi.

- Thứ nhất là phải làm cho nó thò mặt ra. Thứ hai thì đánh một trận, tiếp đến là khiến nó biến mất khỏi Quỳnh Chi.

- Đánh thì dễ, cứ chặn đầu rồi đánh hội đồng, đảm bảo thằng này phải nhập viện nhưng còn để nó biến mất khỏi Quỳnh Chi hay không tìm mày để trả thù thì hơi khó. – Ngọc nhăn mũi.

- Vậy tao mới cần bọn bây tư vấn.

- Để nghĩ xem nào…ca này khó. – Nam suy nghĩ.

- …….

- ……. – cả bọn im lặng, tôi khẽ nhấp café .

- Tao có ý này – Nhân nói, mắt sáng trưng.

- Nói nghe… - Ngọc hí hửng.

- Chẳng phải thằng này có rất nhiều em sao, nó bắt cá nhiều tay như vậy kiểu gì chẳng có sơ hở. Mình tìm bằng chứng ép nó phải biến mất khỏi Quỳnh Chi – Nhân hào hứng.

- Ý hay đấy – Ngọc khoái chí – Nhưng mà làm sao để có bằng chứng, không lẽ phải theo dõi thằng này – Nó lập tức xuôi xị.

- Ừ khó đấy…nhưng đáng để thử, tao sẽ theo dõi nó - tôi trấn an thằng Ngọc.

- Mày đang làm đồ án, thời gian đâu mà theo thằng này – Nhân than thở.

- ………. – tôi hoang mang.

- Lỡ bị nó phát hiện thì ốm đòn nhen cu – Ngọc tiếp tục làm tôi chùn bước.

- Tao có cách…thằng Minh không cần phải ra mặt đâu.

- Nói nhanh nào? - cả hội đồng thanh - Trong câu lạc bộ moto, tao có quen một ông bạn, ông này làm một nghề rất đặc biệt đó là thám tử tư, dưới tay ông ta còn có mấy thằng đệ nữa. Ông bạn tao chuyên nhận theo dõi các ông chồng hay bà vợ ngoại tình, chụp ảnh làm bằng chứng thậm chí giúp thân chủ bắt tại trận.

- Vậy thuê ông bạn mày thì hết xẩy rồi. – Ngọc vỗ tay cái “chách” - Thuê ông ấy khoảng bao nhiêu? – tôi hỏi.

- Chừng 5-6 triệu.

- Ôi cái đ* …đắt vậy? – Nhân tặc lưỡi.

- Căng đấy, tao không có chừng đó. – tôi lắc đầu.

- Có thể không cần nhiều như vậy – Nam vừa nói vừa cười - Ý mày là sao – tôi chau mày.

- Lần trước tao môi giới giúp lão bán được con xe 250 phân khối được hơn 100 triệu…tiền hoa hồng tao chưa nhận, nên có thể nhờ lão vụ của mày.

- Vậy tao nhờ mày – tôi vỗ vai cảm kích.

- Chỗ anh em, tao sẽ giúp hết mình. – Nam cười.

- Vậy là xong vụ bằng chứng…bây giờ đến đánh nó – Ngọc thở phào.

- Tao muốn đánh tay đôi với nó, một chọi một – tôi nắm chặt tay.

- Không ổn….Lỡ nó chơi đểu, chơi hội đồng mày – Nhân lắc đầu.

- Thì còn bọn mình mà – Nam trấn an.

- Nhắm thắng không mày – Ngọc nhăn mặt.

- Mày quên là tao học Teawondo với bọn mày từ năm lớp 7 à, yên tâm đi đến lúc dùng đến nó rồi. – tôi cười trấn an bọn nó.

- Vậy chỉ còn chờ tin vui của thằng Nam, là bọn mình chiến thôi, tao thấy ngứa ngáy tay chân rồi đây. - Nhân bẻ tay răn rắc.

Tính đến hôm nay đã một tuần Quỳnh Chi tránh mặt tôi. Không thể cứ chờ đợi mãi như vậy, tôi định gọi cho nàng mấy lần, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy số em ấy là tôi lại quên bén câu mở đầu đầy ngọt ngào vừa nghĩ ra, chán nản… cũng chẳng thể tập trung vào bài vở, tôi ngửa đầu rồi nhẩm theo những ca từ trong bài “my love”. “I try to read, I go to work I'm laughing with my friends But I can't stop to keep myself from thinking.

I wonder how, I wonder why, I wonder where they are The days we had, the songs we sang together” Chiều thứ Ba dần trôi đi trong não nề và sầu muộn. “Ring…Ring”, có điện thoại, tôi đẩy chiếc ghế xoay từ cửa sổ chạy cái “soạt” về phía bàn học, là thằng Nhân.

- Alo…nghe nè mày.

- Có tin vui cho chú đây, hê hê.

- Nói nhanh nào.

- Hồi sáng, tao và Huyền lên kế hoạch tối nay đi xem phim ở Galaxy Nguyễn Du.

- Kệ vợ chồng mày chứ…khoe với tao chi? – tôi rầu rầu.

- Cái thằng này…nghe cho hết đã. Kế hoạch là tao, mày, Huyền, Quỳnh Chi và Minh An cùng đi.

- Quỳnh Chi có đồng ý không? – tôi hào hứng.

- Đồng ý rồi…tin tốt cho chú nhé.

- Thiệt cảm ơn vợ chồng mày hết sức… Nhân ạ.

- Anh mà đã ra tay thì… - Nhân bắt đầu leo cao.

- Xem xuất mấy giờ? Tao sang đón Quỳnh Chi hay sao? – tôi rối rít hỏi nó.

- Mày đến Galaxy luôn, 7h nhé nhưng đến sớm một chút, Minh An và Quỳnh Chi đi chung rồi, đến đó gặp.

- Ừ…vậy cũng được – tôi hơi hụt hẫng.

- Nên nhớ câu này “dụng tốc bất đạt”, cố gắng lên.

- Cảm ơn mày.

Tôi bắt đầu nghĩ xem nên làm lành với Quỳnh Chi như thế nào. Tôi viết ra một tờ giấy những tình huống, câu thoại hay nhất mà trí tưởng tượng thiên tài của mình có thể nghĩ ra, xong đâu đó tôi gấp lại để vào trong túi áo.

Chỉ mới 6h30 tôi đã có mặt ở Galaxy Nguyễn Du, tôi ngồi trong phòng đợi hồi hộp mở tờ bí kíp của mình ra xem 3, 4 lần...10 phút trôi qua, tôi quyết định gọi cho Nhân.

- Alo, đến chưa mày.

- Hi…Vừa mới đến thôi, Nhân đang gửi xe. – Giọng Huyền khúc khích, tôi đâm xấu hổ vì sự hấp tấp của mình.

- À…vậy Minh đợi bên trong nhé.

Tôi ra đứng ở sảnh, từ phía bãi xe, Huyền khoác tay đưa chiếc điện thoại cho Nhân, bên cạnh Quỳnh Chi và Minh An đang nói chuyện gì đó với nhau. Quỳnh Chi có vẻ rất vui.

- Hi…có người không đợi được … đến từ sớm kìa – Minh An nheo mắt tủm tỉm cười.

- Con nhỏ này tha cho người ta đi – Huyền mỉm cười.

- ……. – Quỳnh Chi không nói gì, nàng cúi mặt khẽ cười. Tôi cứ đứng đó ngẩng ngơ nhìn nàng, hôm nay nàng trang điểm nhẹ, mái tóc buông dài nổi bậc với chiếc kẹp màu trắng.

- Này đi lấy vé với tao - Nhân vỗ vai.

- Ừ… Lấy vé xong, chúng tôi vào nhận bắp rang và nước ngọt. Tôi mang ra phần của mình và Quỳnh Chi.

- Của em nè – tôi khẽ cười đưa chiếc cốc cho nàng.

- Em cảm ơn. – nàng mỉm cười cầm lấy nhưng không dám nhìn thẳng tôi.

- Em…dạo này em vẫn tốt chứ? – tôi lúng túng hỏi.

- Em vẫn bình thường ...anh thì sao?

- Anh khỏe – tôi gãi đầu.

- ………..

- …… - chúng tôi yên lặng nhìn nhau.

- Mấy con cá khỏe chứ? – không thể cứ yên lặng mãi, tôi hỏi đại.

- Chúng khỏe lắm, ăn nhiều nữa – nàng tủm tỉm cười.

- Ừ…vậy thì tốt.

- Cảm ơn anh – nàng nói nhỏ.

Vậy đấy, cuộc trò chuyện của chúng tôi sau một tuần gặp lại kết thúc bằng việc hỏi thăm sức khỏe mấy con cá ngốc nghếch kia, trước khi yên lặng nhìn màn chiếu sáng lên. Rốt cuộc mẫu giấy của tôi chẳng làm nên trò trống gì, đôi lúc dù bạn có chuẩn bị kĩ càng thế nào thì trong một cuộc hẹn mọi thứ đều được cảm xúc sắp đặt. Tôi và Quỳnh Chi ngồi cạnh nhau, Nhân, Huyền và Minh An ngồi phía trước. Tôi và Nhân đã cố ý sắp xếp như vậy.

Nhưng bây giờ tôi mới đau khổ nhận ra xem phim là một trong những cách hẹn hò chán nhất trần đời, thử nghĩ xem, mối quan tâm của bạn là người ngồi cạnh, nhưng mắt lại phải dán vào màn hình, đôi lúc bộ phim chẳng có tí tẹo lãng mạn nào cả, như phim hành động chẳng hạn. Bạn cũng không thể trò chuyện với nhau, điều duy nhất bạn và người đó có thể làm là nắm tay nhau. Và điều đó là ý định của tôi ngay lúc này đây.

Khổ một nỗi, bộ phim mà thằng Nhân lựa là phim “Kẻ Cắp Mặt Trăng”, mọi người cứ cười sặc sụa mỗi khi mấy con minion làm trò, Quỳnh Chi cũng cười và lúc nàng cười thì nàng lấy tay che miệng, vậy nên tôi chẳng thể nào cầm được đôi tay nhỏ kia. Đau khổ và sầu đời, tôi đâm ra ghét phim hoạt hình.

Thằng Nhân từ phía dưới quay đầu lên nháy mắt một cái liền bị Huyền véo vào hông, Quỳnh Chi tủm tỉm cười. Nhân lúc Quỳnh Chi đang tập trung tôi lặng lẽ cầm tay em ấy, vừa chạm vào nàng đã giật ra. Nàng nguýt tôi một cái như muốn hỏi “làm gì vậy?”, tôi buồn rầu quay trở lại với bộ phim “chán ngắt” kia. Một lúc sau, Quỳnh Chi quay sang đưa hộp bắp rang và hỏi.

- Phim vui quá ha? – nàng nheo mắt cười.

- Chán ngắt – tôi đáp xong liền bốc lấy nắm bỏng ngô bỏ vào miệng. Có lẽ cả rạp chỉ có mình tôi không vui.

- Người đâu kì lạ - nàng nói bâng quơ.

- Ừ…kì lạ. – tôi gật đầu đồng ý.

Chúng tôi im lặng xem tiếp, chỉ có điều Quỳnh Chi không cười nữa, nàng và tôi như hai viên đá lạnh nằm cạnh nhau, chỉ chờ xem ai sẽ tan chảy trước, và người đó là tôi. Lần này tôi lại nắm tay nàng lần nữa, cũng như lần trước nàng lại giật ra nhưng tôi không buông. Tôi biết nàng cũng sẽ không kêu lên giữa rạp đâu, vậy nên cựa quậy mấy giây thì nàng để yên cho tôi nắm. Cứ như vậy, tôi mỉm cười rồi bắt đầu cười phá lên khi mấy con minion làm trò, phim hoạt hình quả là hài hết xẩy.

Một lúc tôi buông ra, đan những ngón tay mình vào tay nàng và nắm lại, nàng không phản ứng gì cũng cầm tay tôi. Như vậy là thành công rồi…he he. Chúng tôi cứ cầm tay đến khi nàng quay sang, tôi mỉm cười khẽ cựa những ngón tay mình giữa tay nàng, Quỳnh Chi khẽ chúm chím một nụ cười rồi ngả đầu tựa vào vai tôi. Có hương nước hoa nhẹ thoảng, nàng không nói gì.

Buổi chiếu cuối cùng cũng hết, mọi người lục đục ra về. Tôi vẫn nắm tay Quỳnh Chi.

- Em theo anh. – tôi khẽ cười.

- Ừm…

Ra đến bên ngoài, cả Nhân, Huyền và Minh An đều ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Quỳnh Chi xấu hổ định đẩy tay tôi ra nhưng tôi không buông.

- Vậy là chúng mình hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ? – Huyền nheo mắt nhìn Nhân.

- Hoàn thành cực kì xuất xắc…hê hê. – Nhân cười khoái chí.

- Mọi người về luôn hay đi đâu nữa. - tôi vui vẻ hỏi.

- Chắc mình về luôn - Minh An tủm tỉm.

- Vậy mình cũng về luôn nhé? – tôi hỏi Quỳnh Chi.

- Để em nói chuyện với Huyền chút – Quỳnh Chi khẽ cười. Tôi buông tay ra.

Huyền, Quỳnh Chi và Minh An ra một góc nói chuyện gì đó với nhau, tôi bá vai cảm ơn Nhân.

- Chân thành cảm ơn mày.

- Mày cũng tài thật, mới lúc nãy còn lạnh như băng mà bây giờ đã ấm ấp rồi.

- Hê hê… - tôi khoái chí.

- Làm cách nào hay vậy?

- Bí kíp.

- Chia sẻ đi, lỡ bữa nào em tao nó giận còn biết đường mà làm lành.

- Thì chân thành vào là được – tôi ba hoa nhưng kì thực cũng chẳng biết bí kíp là thế nào.

- Cụ thể xem nào – Nhân tò mò. Đúng lúc này thì Huyền vẫy tay gọi chúng tôi.

- Để bữa khác bày cho, bây giờ về đã. – tôi tính đường chuồn.

Tôi ra ngoài lấy xe, sau đó đưa Quỳnh Chi về. Quay đầu ra sau tôi hỏi.

- Về luôn hả em.

- Chứ anh định đưa em đi đâu hả? – Quỳnh Chi nheo mắt - Hê hê…đâu có. – tôi bối rối.

Tôi chở Quỳnh Chi ra đến đường Cách Mạng Tháng Tám thì nàng vòng tay ôm eo tôi thủ thỉ.

- Đi dạo một lúc đi anh.

- Em muốn đi đâu?

- Tùy anh – Nàng tựa đầu vào vai tôi. Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chạy xe xuống Quận 7.

Đã 9h30, xe tôi băng băng trên đường, gió mát nhẹ thổi, tôi đưa 1 tay nắm lấy tay Quỳnh Chi.

- Anh xin lỗi.

- Uhm…tha cho anh lần này thôi đấy.

- Dù sau này có chuyện gì, em cũng phải suy nghĩ cho bản thân đừng dại dột nữa nghe không?

- Không nghe. – nàng nói tỉnh khô.

- Ơ…? – tôi ngạc nhiên.

- Em có anh rồi mà, anh phải bảo vệ em chứ?

- Ừ…tất nhiên rồi. – tôi nắm chặt tay nàng.

Tôi đưa Quỳnh Chi xuống hồ Bán Nguyệt, tôi muốn cùng nàng có những giây phút lãng mạn nhất. Đã lâu rồi, tôi mới có được cảm giác ấm áp như thế. Để xe xong, tôi nắm tay nàng đi dọc bờ hồ. Khung cảnh đẹp đẽ và lung linh, mặt hồ sóng sánh, những chiếc đèn trên lan can tạo thành những đóm sáng chạy dọc bờ hồ, phía bên kia mấy quán café vẫn đông người, ánh đèn làm bóng chúng tôi ngã dài trên mặt hồ.

- Anh…- Quỳnh Chi khẽ gọi.

- Sao vậy em? – tôi khẽ cười.

- Sao lần trước anh lại nói em là kẻ dối trá? – nàng dịu dàng nói nhưng tôi nghe như lời hoạch tội trước tòa.

- À…chuyện này. Có một bữa anh qua nhà em và tình cờ nhìn thấy em và người đó đang ôm nhau. Anh đã hiểu nhầm.

- Anh biết hết mọi chuyện rồi à - Quỳnh Chi chợt buồn.

- Ừ…Huyền kể cho Nhân và Nhân kể cho anh – tôi gãi đầu.

- Em không ngờ con người anh ta lại đốn mạt như vậy – Quỳnh Chi chực khóc.

- Không sao rồi – tôi vòng tay ôm chặt lấy nàng, khẽ đưa tay vuốt ve những sợi tóc.

Cảnh trời nước bao la, cảm tưởng như chỉ có tôi và nàng, hương thơm từ mái tóc mềm mại khiến tôi không thể cầm lòng, tôi đặt nhẹ lên đó một nụ hôn rồi hôn lên trán nàng.

- Mọi chuyện qua rồi, từ giờ anh sẽ bên em – tôi đặt lên môi Quỳnh Chi một nụ hôn.

- Em biết rồi anh sẽ về bên em mà, chàng ngốc. – nàng tủm tỉm, má ửng hồng.

Chúng tôi tay trong tay đi dọc bờ hồ đến khi đến cầu Ánh Sao. Chiếc cầu như được tạo nên từ ánh sáng, đúng như tên gọi của nó, huyền ảo và mê hoặc. Những cặp trai gái khác cũng đang trò chuyện tình tứ trên cầu. Tôi và Quỳnh Chi tìm cho mình một góc. Quỳnh Chi hướng ánh mắt ra thật xa, nàng mỉm cười hạnh phúc dang cánh tay ra đón những cơn gió, những sợi tóc của nàng bay bồng bềnh. Tôi khẽ bước ra sau vòng một tay qua eo nàng, nàng quay người lại choàng hai tay qua cổ tôi.

- Anh yêu em không?

Giây phút ấy, tôi biết điều mình nên nói.

- Anh yêu em. - giọng tôi khe khẽ và yếu ớt, chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy.

- Em cũng yêu anh – Quỳnh Chi nhón chân đặt lên môi tôi một giấc mơ muộn màng.

- Mãi mãi bên nhau anh nhé.– nàng tựa vào ngực tôi.

- Ừ Chiếc điện thoại từ trong túi quần bỗng reo, làm gián đoạn phút mộng mơ của chúng tôi. Người gọi là Tiểu Quỳnh. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi bấm im lặng, cứ để nguyên cho điện thoại tiếp tục nhận cuộc gọi. Tôi muốn Tiểu Quỳnh nghĩ tôi bận gì đó mà không trả lời. Quỳnh Chi thắc mắc hỏi.

- Ai vậy anh? Sao không trả lời?

- Chỉ là một người bạn thôi… – tôi vòng tay ôm Quỳnh Chi.

Xa xa, thành phố đầy ánh sáng, một cuộc sống sôi động, còn ở đây chỉ có chúng tôi.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.