Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàng Quang

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

"Những bộ ủy này không để quan to địa phương vào trong mắt, muốn gặp bọn

hắn, thật đúng là không dễ dàng..." Tống Tịnh Thông đã làm chủ tịch huyện,

kinh nghiệm chạy bộ ủy cũng không thiếu, ở bên cạnh xen vào một câu.

Trong nội tâm hắn cũng có cảm giác thất lạc rồi, hắn vốn cho rằng Dương Tử

Hiên có nhân mạch nào đó tại đây, mới nghênh ngang cao giọng chạy vào kinh

thành như thế, không nghĩ đến, thị trưởng này cũng là dạng chưa quen cuộc sống

nơi đây, còn phải nhờ đến Tôn Quản Chính.

“Thị trưởng, làm sao lại làm việc không đáng tin cậy như vậy?” Tống Tịnh

Thông nhíu mày hỏi.

Dương Tử Hiên có thể lập tức cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình đã

có chút thay đổi.

Tới đón chính là chủ nhiệm văn phòng Quảng Lăng thành phố trú đóng ở kinh

thành, chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành tên tuổi khá là buồn cười, gọi

Bàng Quang, ăn no đến mức óc đầy bụng phệ, đi lại khó khăn.

Thời điểm Lôi Tụng tại nhiệm trước kia, không sai biệt lắm, hàng năm đều

chuyển bảy tám vạn kinh phí cho văn phòng trú đóng ở kinh thành, coi đó là

nghiệp vụ tiếp đãi.

Bàng Quang nhìn thấy Dương Tử Hiên đứng ở trung tâm đám người, trong lòng

sợ hãi kêu lên một tiếng, đều nói thị trưởng rất trẻ tuổi, nhưng không đến mức

giống như con của hắn chứ?

Tuy Bàng Quang ngồi ở kinh thành, nhưng đối với chính đàn Quảng Lăng, vẫn

luôn chú ý mật thiết, thời điểm Quảng Lăng động đất, ngay cả đêm hắn cũng

không thể ngủ.

Hiện tại đã đổi thị trưởng mới, hắn lại lo lắng thị trưởng mới sẽ đổi hắn đi, vị

trí chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành này, hắn làm rất thoải mái, thật

sự không muốn chuyển ổ, vậy nên rất chú ý việc tiếp đón thị trưởng lần này.

Nhiều cô gái mặc một thân quần áo màu hồng đi đến, xách hành lý cho Dương

Tử Hiên, các nhân viên công tác trú đóng ở văn phòng kinh thành thật sự là cực

kỳ chói mắt, con mắt giống như có thể phóng ra điện.

Các cô gái có thể được tuyển chọn đến văn phòng trú đóng ở kinh thành, dáng

người, hình dạng thật sự là không kém, lòng dạ mọi người đều biết rõ, chút ít cô

gái trong văn phòng đóng ở kinh thành phải thật đẹp, để dễ giao tiếp.

Cô gái Viên Nghi đứng ở giữa đặc biệt nổi bật, da thịt trắng muốt, vô cùng mịn

màng, tựa như véo một cái là có thể chảy ra nước, trên mặt có vẻ đỏ ửng nhàn

nhạt, xinh đẹp bức người.

Bình thường tiếp đãi khách quý, Bàng Quang đều mang Viên Nghi theo sau, có

một xinh đẹp cô gái đi cùng, mọi việc đều thuận lợi, trong ngoại giao, điều tiết

không khí là rất quan trọng.

Hôm nay hắn càng chú trọng mang Viên Nghi theo, hơn nữa còn để cho Viên

Nghi ăn mặc đặc sắc một chút, tốt nhất là có thể làm cho hai mắt người tỏa

sáng, cả cơ thể đầy cảm giác thanh xuân, phải coi việc lần này trở thành là

nhiệm vụ chính trị tối quan trọng nhất năm nay.

Viên Nghi một thân quần áo màu hồng cũng không để cho Bàng Quang thất

vọng, nhất điểm hồng trong vạn người, thật sự là có độ hấp dẫn cực cao.

Nghỉ ngơi nửa ngày tại văn phòng trú đóng ở kinh thành, Dương Tử Hiên liền

bảo Bàng Quang đưa một ít hạng mục mấy năm này vừa hoàn thành tới, để cho

hắn xem qua.

Đối với cơ cấu văn phòng trú đóng ở kinh thành mục nát, chuyên dùng để vui

chơi giải trí như thế này, Dương Tử Hiên không hề ghét, nhân tình xã hội, rất

nhiều chuyện không thể tránh khỏi, điều kiện tiên quyết là phải làm ra thành

tích.

Tài chính chính phủ thành phố Quảng Lăng cũng không thể nuôi dưỡng một đám

cán sự sâu mọt ăn uống không ở kinh thành.

Nhìn thấy thời điểm Dương Tử Hiên lật xem những hạng mục này, lông mày

nhíu càng ngày càng sâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Bàng Quang liền có

cảm giác tai vạ sắp đến nơi, vội vàng kêu Viên Nghi đến pha trà cho Dương Tử

Hiên.

Bàng Quang thoáng nhìn qua, thấy nàng vẫn mặc một thân quần áo màu hồng vô

cùng chặt chẽ kia, lập tức tức giận rồi, thấp giọng răn dạy: "Có cái áo nào ngực

thấp hơn không, nhanh đi đổi..."

Ấn ấn thái dương, Dương Tử Hiên lắc đầu, công tác của văn phòng trú đóng ở

kinh thành mấy năm này thật sự là quá chậm chạp ít hiệu quả, ngẩng đầu đánh

giá Bàng Quang đang che che lấp lấp phía sau cửa, trong nội tâm hắn liền sinh

ra một cảm giác chán ghét, không biết tốn bao nhiêu chi phí chung, mới nuôi ra

cái tên một thân thịt béo này.

Dương Tử Hiên cũng không nên lập tức bốc lửa răn dạy Quảng Lăng, Quảng

Lăng rất ít cương vị nhàn rỗi mà hưởng thái bình, chủ nhiệm văn phòng trú đóng

ở kinh thành tính toán là một.

Vừa rảnh rỗi lại mập mạp, không cần các loại chỉ tiêu khảo hạch, có thể nói là

cực kỳ tiêu diêu tự tại, có thể ngồi vào vị trí chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở

kinh thành, hơn phân nửa là có chút bối cảnh, cũng không biết bối cảnh Bàng

Quang này rốt cuộc là ở nơi nào, hắn cũng không muốn hành động thiếu suy

nghĩ.

Trong lúc đang suy nghĩ đó, lỗ mũi bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của cơ thể

thiếu nữ, ngửa đầu lên, hắn liền nhìn thấy một mảnh trắng bóng trắng nõn.

Viên Nghi xấu hổ bưng trà cho Dương Tử Hiên, một nửa bộ ngực lộ ra ngoài,

trông như cặp bánh bao căng tròn.

Dương Tử Hiên hơi chau mày kiếm lại, nói: "Cô bảo Bàng chủ nhiệm chuẩn bị

xe, hiện tại chúng ta lập tức đi đến Bộ tài chính..."

Bàng Quang nhận được tin tức, vội vội vàng vàng điều tạm vài cỗ xe Vương

Miện tới, tiến gần đến bên cạnh Lí Nghĩa Đông nói mấy câu.

Lí Nghĩa Đông liền truyền đạt cho Dương Tử Hiên: "Bàng chủ nhiệm nói, hắn

vừa nghe được tin tức, hôm nay mấy lãnh đạo phòng dự toán Bộ tài chính sắp

tham gia yến hội khởi công tại khách sạn Hương Sơn, chúng ta đi khách sạn

Hương Sơn, nói không chừng có thể ôm cây đợi thỏ..."

Dương Tử Hiên không nói chuyện, cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại của Đái

Mộc Cát, nhận được điện thoại của Dương Tử Hiên, trong giọng nói Đái Mộc

Cát mang theo một tia mừng rỡ, hỏi: "Đồ ngốc, lâu như vậy, rốt cục cậu cũng

nghĩ tới tôi hả? Chúng ta đã làm xong quảng trường buôn bán, muốn kéo cậu tới

kinh thành mừng công, vậy mà cậu lại không tới."

"Ha ha, cô cũng biết thân phận và công tác của tôi rồi đấy, không quá thích hợp

lẫn vào bữa tiệc mừng công của xí nghiệp buôn bán..."

"Biết rồi, biết rồi, mới nói được mấy câu, đã ra vẻ giáo huấn người, cậu thật

xấu xa, không có tí đầu óc nào!" Giọng nói Đái Mộc Cát khá lười biếng, ở

trước mặt Dương Tử Hiên, nàng mới không còn vẻ nghiêm chỉnh như bình

thường.

"Bây giờ tôi đang ở kinh thành đây, cô đang ở đâu?"

"Không nói cho cậu biết! Cậu nói cho tôi biết trước, cậu đang ở đâu, đến kinh

thành có ý đồ gì?" Đái Mộc Cát tựa như đứa bé gái, giọng đầy hờn dỗi. nguồn

tunghoanh.com

"Văn phòng trú đóng ở kinh thành của Quảng Lăng, tôi vừa mới đến đây xong,

sứt đầu mẻ trán tại Quảng Lăng, đã đến đây, không phải tìm cha cô và bác trai

xin giúp đỡ sao!"

"Hừ! Đã biết trước cậu tới kinh thành là không có chuyện gì tốt, thì ra vẫn là

đại sự cái rắm trong quan trường... Tôi cho cậu biết một tin tức bất hạnh, hôm

nay bác tôi đi cùng phó thủ tướng Uông Thong Long gặp khách rồi, hôm nay cậu

nhất định không gặp được ông ấy...buổi tối tôi sẽ đi tìm cậu!"

Dương Tử Hiên bất đắc dĩ cúp điện thoại, xem ra ít nhất phải đến sáng ngày

mai mình mới có thể gặp Đái Tự Lập và Đái Mộc Đức rồi.

Vừa mới lên nhậm chức, nếu như không phải bất đắc dĩ, Dương Tử Hiên cũng

không muốn vào kinh thành làm gì, ở thêm mấy ngày, sợ là Chu Lập Xương sẽ

thừa dịp hắn ra ngoài, làm đột nhiên tập kích nhân sự quan trọng tại Quảng

Lăng, đợi lúc hắn trở về, một ít an bài nhân sự quan trọng đã qua chương trình

hội thường ủy, ngay cả việc mở miệng cũng không có cách nào phát ra thành

tiếng.

Tuy loại xiếc này, thị ủy không thể thường xuyên chơi, dù sao thì hội thường ủy

nói chuyện thế nào, nhân viên dự họp gồm có ai, những việc này đều phải ghi

chép trong hồ sơ, đảng uỷ thượng cấp đều có lãnh đạo xem xét.

Nhưng loại tình huống đột nhiên tập kích này chỉ phát sinh một lần, sẽ không có

mấy ai quan tâm, nhưng vắng họp một lần, cũng đủ để hình thành hạn chế rất lớn

đối với Dương Tử Hiên.

Nhìn thấy Dương Tử Hiên cầm điện thoại, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ từ

ngoài cửa tiến đến, ánh mắt của một vài người trong đám người lại biến dị càng

lợi hại, cho rằng Dương Tử Hiên đã vấp phải trắc trở khi tìm quan hệ ở kinh

thành.

"Chúng ta cứ đi khách sạn Hương Sơn thử thời vận đã..." Dương Tử Hiên ngẫm

nghĩ, đi thử thời vận cũng chưa hẳn không thể, mặt khác, hắn cũng muốn nhân cơ

hội nhìn xem Bàng Quang có chút tài năng nào không.

Tài năng nhìn mặt nói chuyện của Bàng Quang cũng không tệ lắm, nhìn thấy

Dương Tử Hiên cực kỳ bất mãn đối với năng lực công tác của hắn, hắn liền biết

thị trưởng này là loại thị trưởng thích hiệu suất công tác cao, không phải loại

người như Lôi Tụng, nhìn thấy xinh đẹp cô gái liền không nhấc nổi chân, mới

nghĩ ra kế này, hy vọng có thể thay đổi hình tượng của mình ở trong suy nghĩ của

Dương Tử Hiên.

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.