Cười xấu(2)
Hà Tân Nghi, mày muốn từ chối tất cả trách nhiệm? Không có cửa đâu cưng.
Lúc trước Phương Vĩ vẫn lưu lại thủ đoạn, đương nhiên trước khi bắt Dương
Tử Hiên, hắn không thể không làm cho Hà Tân Nghi tự mình đưa ra một cái chỉ
thị phê, đơn giản chính là sợ Hà Tân Nghi trốn tránh trách nhiệm.
Lúc trước, Hà Tân Nghi đã xác định vững chắc có thể bắt Dương Tử Hiên, cho
nên cũng không tiếc rẻ một cái chỉ thị phê, ký tên lên đó, không ngờ một chữ ký
này lại trở thành căn cứ chính xác chứng minh hắn có trách nhiệm lãnh đạo.
Thu được phần báo cáo này của Phương Vĩ, về sau, Chu Trì Khôn rất nhanh
liền hẹn Hà Tân Nghi đến nói chuyện, đưa phần báo cáo của Phương Vĩ tới
trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Đồng chí Tân Nghi, đây là chuyện gì, lúc anh
đang ở trên hội thường ủy đã nói. Phương Vĩ không hề báo cáo với anh, hết lần
này tới lần khác, anh lại có chỉ thị phê, lời của anh mâu thuẫn trước sau."
"Anh đang muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"
Giọng nói Chu Trì Khôn càng lúc càng rét lạnh, nhưng trong nội tâm rất mừng
rỡ, với hắn mà nói, phần báo cáo này của Phương Vĩ quá quan trọng, chỉ cần
trong tay hắn có phần báo cáo này, sẽ không sợ về sau Hà Tân Nghi không nghe
lời.
Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm sở trưởng sở công an, xem
như một người rất có thực quyền, nhưng Chu Trì Khôn một mực không có biện
pháp khống chế, bởi vì Hà Tân Nghi một mực đi lại rất gần với phái bản địa, là
người phát ngôn trực tiếp của phái bản địa.
Hiện tại cuối cùng có thể khống chế, một khi phần báo cáo này truyền ra, Hà
Tân Nghi rất dễ dàng bị dính tội hãm hại cấp sở cán bộ, tiền đồ chính trị xem
như xong rồi, đời này cũng chỉ có thể dừng bước tại cấp phó bộ.
Phía sau lưng Hà Tân Nghi thầm lạnh lẽo, hắn vẫn chậm một bước! Hắn không
ngờ tin tức của Phương Vĩ vậy mà lại linh thông như vậy, hội thường ủy còn
chưa mở ra bao lâu, liền biết các thường ủy trên hội thường ủy nói gì.
Hắn không biết đây là do Tào Tử Ngang mật báo, làm Phương Vĩ trúng gió, mà
Tào Tử Ngang tinh thông tin tức như vậy, là vì Thạch Phong Tín cố ý nói cho
hắn.
Cho nên, Phương Vĩ lập tức chó cùng rứt giậu, cắn chặt Hà Tân Nghi vào đó.
Tại trước khi hội nghị công tác cải cách cả nước diễn ra, Dương Tử Hiên được
phóng thích, đưa tay ra đấm đấm lưng mỏi, mặt trời mùa đông có điểm chói
mắt.
Người tới đón Dương Tử Hiên không nhiều lắm, phải nói là cũng không có
nhiều người biết ngày hôm nay Dương Tử Hiên được phóng thích.
Hứa Tinh và tiểu Thiến, những cô gái này đều ăn mặc xinh đẹp tươi sáng, tiểu
Thiến vừa thấy được Dương Tử Hiên đi ra, con mắt liền đỏ lên, trong nội tâm
Hứa Tinh cũng rất xúc động, nhưng không dám lộ nhiều cảm tình như vậy trước
mặt người khác.
"Khóc cái gì...Yên tâm đi, không ai dễ dàng đả đảo tôi như vậy..." Tuy bị giam
bắt lại một thời gian ngắn, nhưng tinh thần trạng thái Dương Tử Hiên rất tốt,
không nhìn ra đã từng bị giam giữ một thời gian ngắn.
Hồ Khải và lão Lưu đi lên, mời Dương Tử Hiên lên xe, nói đám người Thạch
Phong Tín Cân Vân Sơn đã đặt phòng tại khách sạn, muốn làm bữa tiệc tẩy trần
cho hắn, thổi rơi những dơ bẩn và xui xẻo mấy hôm này.
Đang muốn lên xe, viện trưởng Phương Vĩ không biết xuất hiện từ nơi nào, trên
mặt tươi cười không ngớt, đi nhanh vài bước, nói: "Đồng chí Tử Hiên, hiểu lầm
một hồi, lại làm cho ngài bị sợ hãi, vừa rồi lãnh đạo đảng viện kiểm sát chúng
tôi đã quyết định rồi, sẽ tự mình chịu nhận lỗi với ngài.”
“Chỉ là, địa điểm chịu nhận lỗi này không thể quá keo kiệt rồi, chúng tôi đã
quyết định đặt phòng tại khách sạn Hợp Thành Phúc, hi vọng đồng chí Tử Hiên
có thể được hãnh diện... Đến lúc đó, bí thư Hà Tân Nghi cũng sẽ trình diện."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm cười lạnh, Phương Vĩ này thật đúng là
đã coi mình như thằng nhóc ba tuổi đối đãi, cho rằng một hồi tiệc rượu có thể
làm cho tôi bớt giận? Loại ý nghĩ này, không khỏi quá ngây thơ đấy?
Trong nội tâm đầy ý nghĩ, nghe thấy Phương Vĩ đến phút cuối cùng mới nói về
Hà Tân Nghi, liền hiểu được hàm nghĩa lời này của Phương Vĩ, đơn giản chính
là muốn nhắc nhở hắn, người chịu trách nhiệm chính thức là Hà Tân Nghi.
"Bị giam bắt vài ngày rồi, trong tay tôi cũng đã tích lũy một đống lớn công tác,
chỉ sợ không có biện pháp tham gia cái tiệc rượu này, hảo ý của Phương viện
trưởng, tôi sẽ tâm lĩnh, giúp tôi chuyển lời cho bí thư Hà Tân Nghi, biểu đạt áy
náy của tôi." Dương Tử Hiên kéo cửa sổ xe xuống, dáng tươi cười trên mặt rất
đậm.
Nhưng ở trong mắt Phương Vĩ, nụ cười này thấy thế nào cũng toàn mây mù âm u
dày đặc, da gà rơi đầy đất.
Chỉ là, câu nói trước khi Dương Tử Hiên đi, càng làm hắn tâm kinh nhục khiêu
(run rẩy sợ hãi).
"Viện kiểm sát nắm được cái gọi là chứng cớ có thể bắt người, xem ra Ban Kỷ
Luật Thanh tra chúng tôi cũng phải xem xem, viện kiểm sát vẫn chịu sự lãnh
đạo của đảng, Phương viện trưởng cũng là đảng viên, phải tiếp nhận Ban Kỷ
Luật Thanh tra giám sát cùng kiểm tra."
Phương Vĩ nhìn bóng lưng một đoàn người Dương Tử Hiên biến mất, thở dài,
đều nói Dương Tử Hiên là người có thù tất báo, quả là thế, thù này đã kết rồi.
Hi vọng về sau Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không làm cho viện kiểm sát khiến
gà bay vịt nhảy.
Tiệc chiêu đãi tẩy trần mở khá nhỏ, cũng chỉ có Dương Tử Hiên và vài người
Thạch Phong Tín, Dương Tử Hiên mở đầu liền giơ chén cảm tạ Thạch Phong
Tín hỗ trợ.
Thạch Phong Tín phất phất tay, nói: "Cái này vẫn là tài năng của cậu, nếu như
không phải cậu sai hai người Hồ Khải và lão Lưu đi cổ động vợ trước của Tôn
Xán, bắt được cái phần ghi âm kia, muốn cứu cậu ra ngoài, sợ rằng cũng phải
rất lớn phí chu chương (tốn công tốn sức)."
Dương Tử Hiên không tha cho hắn, rót cho hắn một chén rượu, chậm rãi cười
nói: "Chiếu theo tôi xem xét, án không làm tròn trách nhiệm lần này, đối với tôi
là một nguy cơ, đối với ông anh, lại là một cơ hội.”
"Sao lại nói vậy?"
"Biểu hiện của Hà Tân Nghi trên hội thường ủy, mọi người đều biết, dùng thân
phận và địa vị chính trị của hắn, không thể để xảy ra chuyện xấu như vậy, hắn
nhất định sẽ nhất định phải trả một cái giá lớn!" Dương Tử Hiên chậm rãi ngồi
xuống, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt, nhai từ từ nuốt chậm, chậm rãi
nói.
"Hắn đương nhiên phải trả giá thật nhiều, nhưng làm sao có thể liên hệ tới tôi
đây? Tại sao là một cái cơ hội với tôi."
Dương Tử Hiên trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Hà Tân Nghi phạm vào
sai lầm mang tính chính trị, tất nhiên không thể tựa như bây giờ, vừa chiếm lấy
bí thư chính pháp ủy, lại chiếm lấy cả vị trí sở trưởng phòng công an tỉnh.”
“Tôi cảm thấy ông anh cậu có thể thoáng tranh thủ một tý, anh là phó chủ tịch
tỉnh phân công quản lý chính pháp, kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh này
rất phù hợp."
"Ý của cậu là, cái chức sở trưởng sở công an tỉnh này của Hà Tân Nghi cũng sẽ
bị quăng ra?"
Thạch Phong Tín nhíu mày, lắc đầu nói: "Khả năng rất nhỏ, lúc đầu tôi có thể
phân công khối quản lý chính pháp này, đều phải tranh thủ sự đồng ý của người
phái bản địa, một khối chính pháp này, ngoại trừ phái bản địa ra, người khác có
thể nhúng tay vào sao?"
"Phái bản địa, loại gia tộc chính trị cấp tỉnh này sẽ từ từ suy sụp, chỉ là, lạc lạc
gầy vẫn lớn hơn ngựa, không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh xác thực là không
thể nhúng tay vào.”
“Nhưng chỉ cần Hà Tân Nghi phạm thêm chút sai lầm trên mặt chính trị, làm
cho nội bộ mâu thuẫn, cái vị trí sở trưởng phòng công an tỉnh này, anh có thể
nắm bắt..." Dương Tử Hiên cười hắc hắc nói.
Mỗi khi Dương Tử Hiên cười như vậy, liền có ý nghĩa hắn lại muốn đi ra
ngoài, gây tai họa cho người.
Cùng Thạch Phong Tín uống đến say khướt, Dương Tử Hiên chưa về nhà, mà là
mò đến nhà Trần Linh.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 29 |