Ngu Nhạc Thành(1)
Dương Tử Hiên biết rõ Trương Bích Tiêu không muốn tham mưu gì ở phương
diện này, người luôn có tự ái, cô gái cũng không ngoại lệ, cho dù Trương Bích
Tiêu kiên cường đến mức nào, cũng không thể không đếm xỉa đến chuyện
Dương Tử Hiên và những cô gái khác mập mờ.
Chuyện này không quan hệ đến việc tình cảm sâu hay cạn, chỉ là thiên tính của
cô gái mà thôi.
Cái loại hậu cung hài hòa, chỉ có thể là trạng thái lý tưởng hóa.
Dương Tử Hiên biết rõ mình không có biện pháp tìm được cách giải quyết
tương đối hữu hiệu từ trong miệng Trương Bích Tiêu, lúc này hắn phát hiện, xin
cố vấn Trương Bích Tiêu thật đúng là sai lầm, loại chuyện này chỉ có thể nói
với những cô gái vẫn chưa có tồn tại quan hệ gì với mình thôi.
Chuyển chủ đề một chút, Dương Tử Hiên liền dẫn thoại đề về phía dây truyền
sản xuất máy nhắn tin, nói: "Nhóm máy nhắn tin đầu tiên này chuẩn bị thế nào?”
Trương Bích Tiêu chép miệng nói: "Chắc hết tuần này là có thể đưa ra sản
xuất.”
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đây một tin tức rất tốt, hiệu suất của các em
không thấp. "
Nói đến công tác, Trương Bích Tiêu vừa giống như thay đổi thành một con
người khác, có chút tự hào nói: "Không phải là nhờ có anh chỉ đường cho bọn
em sao, bằng không thì chỉ cần là phương diện nhân tài kỹ thuật, cũng không
biết phải hao phí bao nhiêu công phu rồi!”
“Bây giờ trực tiếp lấy mấy hạch tâm kỹ thuật viên từ Tích Giang, cùng với một
nghiên cứu viên máy nghiên cứu phát minh nhắn tin Motorola đến, vài người
này cống hiến thật sự là không nhỏ..."
Dương Tử Hiên sờ sờ cái mũi, nói: "Nhóm sản phẩm đầu tiên đi ra, cũng nên
làm chúc mừng, đến lúc đó, có thể mời mời một ít lãnh đạo người phụ trách
phân công quản lý kinh tế trong tỉnh tới thăm và chỉ đạo.”
“Đây cũng là một cách tuyên truyền rất tốt, có lợi thật lớn đối với hoàn cảnh
chúng ta phát triển trước và vay vốn ngân hàng trong tỉnh về sau này.”
Trương Bích Tiêu gật gật đầu, nói: "Em cũng nghĩ như vậy, em muốn mời chủ
tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh tới, lúc trước đấu giá nhà máy vô tuyến điện số hai
chính là hắn đánh nhịp đồng ý, hiện tại làm ra thành quả, mặt mũi hắn cũng rất
sáng rọi!”
“Đi ở đằng trước chúng ta, cũng chỉ có xí nghiệp Bộ Đạo tỉnh Chiết Giang
thôi!”
“Bộ Đạo là xí nghiệp trung ngoại hùn vốn, hưởng thụ rất nhiều tài nguyên và
điều kiện, sớm đã xây dựng thành công dây truyền sản xuất máy nhắn tin tiếng
Trung thứ nhất...”
“Chúng ta có thể lấy được danh dự xây dựng thành công dây truyền sản xuất
máy nhắn tin tiếng Trung thứ hai trong nước, các lãnh đạo trong tỉnh cũng rất có
mặt mũi."
Đối với thể chế trong nước mà nói, mặt mũi có thể nói là cực kỳ quan trọng, tổn
hại mặt mũi một người, tuyệt đối là triệt để đắc tội với người đó.
Nhưng cho một cán bộ chút mặt mũi, rất có thể sẽ được hắn thưởng thức và đề
bạt.
"Mấy năm này kinh tế tỉnh La Phù không có nhiều thành tích lắm, các em xây
dựng thành công dây truyền sản xuất máy nhắn tin tiếng Trung thứ hai, sẽ để cho
chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh rất có mặt mũi, ra ngoài tỉnh khảo sát hay làm
báo cáo với trung ương, đều có điểm sáng để tự hào.”
“Nói về bên trong tỉnh, cũng giúp cho Hoàng Văn Thanh có quyết đoán và can
đảm tiến hành cải cách quyền tài sản, nói không chừng bởi vì việc này, hình
tượng bảo thủ ngoan cố Hoàng Văn Thanh của sẽ thay đổi trong suy nghĩ của
lãnh đạo trung ương, nhảy lên trở thành nhân vật phái cải cách.”
“ Các em phải bắt được hắn, nếu có thể, cứ việc yêu cầu hắn đưa ra một ít
chính sách nghiêng về phía công ty, bắt cơ quan ủy ban tỉnh mua sắm máy nhắn
tin, tất cả cán bộ trong tỉnh đều mua sắm sản phẩm chúng ta tự sản xuất này.”
“Hoàng Văn Thanh này là người cẩn thận mà lý tính, người để cho hắn làm ra
chiến tích, hắn chắc chắn sẽ không biết tiếc rẻ cái gì, cũng sẽ không hề keo
kiệt.”
Trương Bích Tiêu giễu cợt Dương Tử Hiên nắm tâm lý của Hoàng Văn Thanh
quá rõ ràng.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Đây cũng là nhờ kết quả trường kỳ đấu tranh,
hắn không để anh vào mắt, nhưng anh cần phải làm rõ tâm lý hắn, sau đó mới có
thể đúng bệnh hốt thuốc.”
“Hội chúc mừng, anh sẽ không đi, nhưng phải biến nó trở thành kịch hay cuối
năm, anh sợ anh đi, sẽ khiến Hoàng Văn Thanh liên tưởng đến cái gì đó, cho
rằng anh và xí nghiệp Thần Quang có quan hệ gì trong bóng tối."
Sau khi cắt điện thoại với Trương Bích Tiêu, về sau, Dương Tử Hiên liền trực
tiếp lái xe đi đến "Ngu Nhạc Thành”.
Có Hứa Tinh ở trong nhà, Dương Tử Hiên thật sự là không thể về quá sớm, vừa
vặn nhận được điện thoại của Hồ Tự Lập, liền đi đến Ngu Nhạc Thành.
Ngu Nhạc Thành có hương vị nồng đậm của loại hộp đêm thập niên 90, nhưng
cửa ra vào không có các cô gái lộ ra mảng lớn tuyết da thịt trắng.
Dương Tử Hiên âm thầm suy nghĩ, hộp đêm Hồ Tự Lập mời mình đến này, cũng
coi như ;à sạch sẽ.
Đẩy cửa thủy tinh cực lớn ra, Dương Tử Hiên có thể chứng kiến không gian
rộng rãi bên trong.
Cũng là một mảnh xa hoa truỵ lạc thối nát, hộp đêm thập niên 90, chính là danh
từ xa đọa mục nát, thẳng đến có quán bar ăn đêm xuất hiện, rất nhiều thành phần
tri thức đến quán ăn đêm phóng thích áp lực, về sau, mọi người mới có chút đổi
mới về suy nghĩ về chỗ ăn chơi loại này.
Kiếp trước tuy Dương Tử Hiên không phải là người phóng khoáng lạc quan,
thích đến quán ăn đêm, nhưng đối với loại quán ăn đêm này, thật sự là không lạ
lẫm, cũng không phải không thể tiếp nhận.
Hồ Tự Lập cửi đồng phục cảnh sát ra, đường cong trên mặt đầy vẻ kiên cường,
bên cạnh là một tiểu thư rót rượu tướng mạo thượng đẳng, đối diện còn có mấy
người mặc quần áo tây vây quanh, người sáng suốt xem xét là biết, đám người
này là quản lý hạch tâm trong Ngu Nhạc Thành.
Loại chỗ ăn chơi này, không có một người cảnh sát quyền lực mạnh làm ô dù,
căn bản là không làm được.
Bình thường Hồ Tự Lập đến nơi này ăn chơi, đều có thể kinh động đến tất cả cổ
đông Ngu Nhạc Thành, chỉ cần không phải có việc gấp, đều sẽ đến nói mấy câu
cùng với cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim này.
Có thể được Hồ Tự Lập đáp lễ một chén rượu, đó chính là vinh hạnh lớn lao.
Dương Tử Hiên đang phỏng đoán nguyên nhân Hồ Tự Lập an bài gặp mặt mình
ở chỗ này.
Loại trường hợp này xem như tương đối gần gũi rồi, không thể so với loại ăn
cơm khách sạn.
Có thể mời một cán bộ tới chỗ ăn chơi kiểu này đàm luận, nói rõ Hồ Tự Lập
đang cố ý lôi kéo quan hệ với Dương Tử Hiên, cố ý dẫn Dương Tử Hiên tới
nơi này, để quan hệ biểu hiện thân cận giữa mình và Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cười cười, đối với ý tứ thân cận của Hồ Tự Lập, Dương Tử
Hiên cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao thì hắn và Hồ Tự Lập vẫn đang sống trong
tuần trăng mật.
Dương Tử Hiên đến, Hồ Tự Lập và đám người kia lập tức đứng dậy, đi về
hướng Dương Tử Hiên, ôm bả vai Dương Tử Hiên, cười nói: "Còn tưởng rằng
cậu không đến nữa!”
Khuôn mặt Dương Tử Hiên lập tức chồng chất dáng tươi cười, nói: "Tôi vẫn
chưa đến mức không nhấc chân nổi!”
Người bên cạnh không biết người trẻ tuổi Dương Tử Hiên này rốt cuộc là thần
thánh phương nào, lại có thể bắt Hồ Tự Lập, cục trưởng cục công an thành phố
này đứng dậy đón.
Hồ Tự Lập hướng người xung quanh giới thiệu: "Đây là người anh em của
tôi...Về sau hắn đến chỗ các cậu tiêu sài, các cậu phải từ từ hầu hạ cho tốt."
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |