Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ từ mà mài

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Cân Vân Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hán tử ngã xuống đất, dùng thanh

âm nghiêm khắc hỏi.

Cân Vân Sơn đương nhiên nhận ra Hắc Ba này, Hắc Ba trước kia là lưu manh

nổi danh Hồng Thủy huyện, vốn tên là Bất Kiêu Hắc Ba, về sau bởi vì cúng bái

Đông Bắc Kiều Tứ, đổi tên là Hắc Ba.

Mấy năm trước, không biết đi nơi nào tụ tập một số đông người, trở lại Hồng

Thủy huyện, làm các loại mua bán, tựa như nhận thầu xây dựng các công trình,

làm mua bán cát đá, lại còn mở đệ nhất gia Ngu Nhạc Thành ở Hồng Thủy

huyện, là một loại phòng ca múa trong đêm, thuộc về dạng hộp đêm sơ khai

nhất.

Bất quá, Hắc Ba một mực đều bảo trì quan hệ tương đối khá cùng không ít cảnh

sát công an huyện cục, còn có cả đồn công an Hồng Hà khu, cho nên, cho tới

nay, đều bình yên vô sự.

Hắc Ba không nghĩ tới, người ở trong phòng này dĩ nhiên là phó cục trưởng cục

công an, bị Cân Vân Sơn làm cho giật mình, vậy mà người đầy mồ hôi, tỉnh

rượu hơn phân nửa.

“ Nguyên lai là Cân cục trưởng à, ngài nhìn đầu heo ta đây này, một khi uống

say liền không nhận ra người nào rồi, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. “

Hắc Ba cũng bất chấp một thân quần áo tây bị làm dơ do ngã lên trên mặt đất,

vội vàng vỗ vỗ cái đầu làm ra vẻ ngây ngô, sau đó lại từ trong túi tiền xuất ra

một bao gấu trúc, đưa cho Cân Vân Sơn, gập cong cười nói: “ Cân cục hút điếu

thuốc, ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy? Đến Kiến Giang cũng có thể thông báo

với ta một tiếng, ta và lão bản Kiến Giang cũng là ông bạn già lâu năm, dù như

thế nào cũng có thể để ta làm một nửa ông chủ. “

Cân Vân Sơn, nhìn cũng chưa từng nhìn Hắc Ba bên trong yên, hừ lạnh một

tiếng, ngồi trở lại bên cạnh Dương Tử Hiên, nói: “ Xem ra tại cả Hồng Thủy

huyện, Hắc Ba ngươi là đại tài chủ, chúng ta tới Kiến Giang ăn cơm, cũng phải

báo cáo cho ngươi một tiếng, mới có thể mua được cơm ăn rất tốt? “

Hắc Ba không nhịn được, hung hăng đánh vào mặt mình một cái tát, tại sao

mình lại đi chọc Cân lão hổ này vậy, hiện tại cũng không biết nên làm như thế

nào cho xong việc.

Phải biết rằng, Cân Vân Sơn tiền nhiệm được không bao lâu, liền chỉnh đốn bầu

không khí trị an ngay tại địa phận toàn bộ huyện một phen, thủ hạ Hắc Ba chính

là đám tiểu lưu manh, đều bị Cân Vân Sơn phái người bắt đi không ít.

Hắc Ba đã từng đi tìm mấy lãnh đạo trong huyện biện hộ để được thả người,

nhưng vừa nghe đến là Cân Vân Sơn bắt người, cũng bắt đầu chú ý mà nói với

hắn nên cẩn thận.

Hắc Ba không phải kẻ ngu dốt, hắn thoáng nghe ngóng một tý là biết, Cân cục

này là lão bằng hữu của chủ tịch huyện Hồng Thủy huyện hiện tại, danh tiếng vô

cùng vang dội.

Lập tức liền biết Cân cục mới nhậm chức này là con cọp, không sờ bờ mông

hắn được, cho nên lập tức thu liễm đi rất nhiều, hơn nữa, hắn còn nhắc thủ hạ đề

phòng, về sau thấy Cân cục này, đều phải đi đường vòng, không nên trêu chọc

hắn.

Ai biết hôm nay, hết lần này tới lần khác, mình lại chọc vào tên ôn thần này,

Hắc Ba bây giờ thật sự là kẻ câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được gì...

“ Cân cục, ngài nói gì vậy, mặc dù Hắc Ba ta muốn sĩ diện, cũng không dám

phô bày cái gì trước mặt ngài. “ Hắc Ba ăn nói khép nép, nếu như bị thủ hạ của

hắn, những tiểu lưu manh kia chứng kiến lão đại bình thường mắt cao hơn đầu,

cúi người cười cười lấy lòng như vậy, chỉ sợ sẽ cả kinh đến mức con mắt rớt

xuống dưới mặt đất.

Cân Vân Sơn chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.

Hắc Ba thấy Cân Vân Sơn không muốn chào đón hắn, liền chú ý tới người trẻ

tuổi bên cạnh, hắn vẫn một mực bất động thanh sắc mà nhàn nhã uống trà.

“ Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là thân thích của Cân cục sao, đến hút điếu thuốc,

nếu muốn ăn cái gì, cứ việc gọi, đêm nay ta tính tiền... “

Hắc Ba xem xét tuổi Dương Tử Hiên còn nhỏ, khí chất nho nhã, còn có chút

phong độ của đệ tử và người trí thức, cho rằng hắn chỉ là thân thích của Cân

Vân Sơn, nhưng lại không thể nghĩ ra, làm sao Cân Vân Sơn lại đến khách sạn

Kiến Giang, bao cái phòng xa hoa này để mời một tiểu thân thích.

Dương Tử Hiên tiếp nhận thuốc Hắc Ba đưa tới, ánh mắt nhìn vào, cười cười

nói: “ Thuốc không tệ đó. “

“ Nếu ngươi ưa thích, ta sẽ đưa mấy bao cho ngươi. “ Hắc Ba thấy Dương Tử

Hiên thật dễ nói chuyện, cho là mình đi một bước này đúng rồi, lúc này liền mặt

mày hớn hở nói.

“ Đưa thì thôi đi. “ Dương Tử Hiên thản nhiên nói: “ Thuốc lá mắc như vậy,

nếu quen hút, nuôi dưỡng miệng đến thèm thuồng rồi, về sau ta cũng không có

tiền mua. “

Hắc Ba lại là im lặng một hồi, cũng không thể nói về sau sẽ mỗi ngày đưa gấu

trúc cho tiểu thanh niên này.

Mỗi ngày đưa cho Cân Vân Sơn, hắn cũng không biết tiếc nuối, nhưng hắn

không biết quan hệ chính thức giữa Dương Tử Hiên cùng Cân Vân Sơn.

Nên chỉ đơn giản phỏng đoán hai người là quan hệ thân thích, nếu như tiểu

thanh niên này chỉ là một bà con xa của Cân cục, quan hệ bình thương, vậy sau

này phải mỗi ngày đưa cho tiểu thanh niên này gấu trúc, chẳng phải là thiệt thòi

lớn rồi?

Cân Vân Sơn là người tinh, thoáng cái đã nhìn ra Hắc Ba đang suy nghĩ gì,

không khỏi hèn mọn nói: “ Như thế nào, không phải mới vừa rồi còn lớn tiếng

khoe khoang sao, hiện tại đưa thuốc cho người bằng hữu này của ta, liền bắt đầu

keo kiệt rồi? “

Hắc Ba thật sự bị Cân Vân Sơn ép buộc đến mức phát điên rồi, đành phải kiên

trì cười nói với Dương Tử Hiên: “ Nếu quen hút, sẽ phải hút, đã là lão ca ta

lên tiếng, ngươi cứ đi chỗ nhà máy cát đá bờ sông sông Hồng Thủy tìm ta là

được rồi. “

Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: “ Coi như hết, tâm ngươi cũng không

cam lòng tình nguyện đưa thuốc, ta cũng sẽ không đi quấy rầy ngươi làm gì. “

Mặt già Hắc Ba đỏ lên, không nghĩ tới hôm nay còn bị tiểu thanh niên này xếp

đặt, hỏi: “ Tiểu huynh đệ rất có thể ăn nói đó, rất là có khiếu làm việc buôn

bán, tên gọi là gì, có hứng thú cùng lão ca ca làm việc buôn bán hay không? “

“ Ta là Dương Tử Hiên! “ Thanh âm Dương Tử Hiên nhàn nhạt, phun tên của

mình ra.

“ Dương Tử Hiên... Dương Tử Hiên... Cái tên này rất quen thuộc đó! “

Cái đầu cực lớn của Hắc Ba rốt cục cũng nhúc nhích, đột nhiên nghĩ đến cái gì

đó, nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, nói: “ Chủ tịch huyện chúng ta cũng

có tên như vậy. “

Lại chăm chú nhìn khuôn mặt Dương Tử Hiên một chút, trên trán Hắc Ba không

khỏi toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, dù hắn không có kiến thức như thế nào, cũng

biết người trước mắt này, chính là một trong những nhân vật chạm tay có thể

bỏng nhất tại Hồng Thủy huyện, chủ tịch Hồng Thủy huyện.

Dương Tử Hiên cũng không muốn kết giao cùng Hắc Ba, tùy ý nói vài lời, liền

đuổi Hắc Ba đi...

“ Tên Hắc Ba này, là thủ lĩnh lưu manh huyện chúng ta, rất hung hăng càn quấy,

vẫn muốn tìm một cơ hội bắt hắn vào ngục cho rồi, bất quá, trong huyện thường

xuyên có người nói chuyện cho hắn, vẫn có chút cố kỵ. “ Cân Vân Sơn hút thuốc

rồi nói.

“ Hả? “ Dương Tử Hiên có hứng thú rồi, lãnh đạo huyện ủy có thể làm cho Cân

Vân Sơn cố kỵ cũng không có mấy người, liền lên tiếng hỏi: “ Là lãnh đạo

huyện ủy nào? “

“ Còn có thể là ai? Chính là lão Hà à, ai, giữa lão Hà và hắn khẳng định có

chút ít quan hệ bí mật, chính là không tìm thấy chứng cớ, hơn nữa, lão Hà cũng

sắp về hưu rồi, lãnh đạo trên thành phố giống nhau, cũng lại bảo vệ khí tiết tuổi

già cho hắn, cho dù có căn cứ chính xác, cũng thật đúng là khó làm hắn nhào

lộn. “ Cân Vân Sơn hút thuốc, nói mấy lời hờn dỗi.

Dương Tử Hiên nghĩ đến lông dài thanh niên gọi Hà Long Bân là thúc kia, nghĩ

đến thanh niên lông dài kia đuổi bắt mình, làm cho mình phải nhảy sông bỏ chạy

mới có thể tránh cho một hồi đòn hiểm.

May mắn, kỹ thuật bơi lội của chính mình kiếp trước là tuyệt đối vượt qua kiểm

tra, bằng không thì một hồi đòn hiểm quần ẩu kia coi như xác định rồi, trong

lòng cảm thấy có tức giận, vô luận là vì Từ Minh hay là vì chính mình, cơn tức

này, đều phải xả ra.

Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ bả vai Cân Vân Sơn, nói: “ Cái này

thì ngươi không cần phải gấp gáp, hiện tại ngươi cứ triệt để đứng vững gót chân

tại huyện cục trước, ác nhân sao, nhất định phải chậm rãi mài mới có thú vị,

thoáng cái đả đảo sẽ không có nhiều ý tứ lắm. “

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.