Coi như ngang hàng
Trong phòng ngoại trừ bà vợ Diệp Tân Vĩ ra, không có người nào khác, cô con
gái cũng là cô giáo, dạy học bên trong trường trung học thành phố Tử Kim,
không ở cùng bố mẹ.
Bà vợ Diệp Tân Vĩ không dám tùy ý như Diệp Tân Vĩ, nhanh chóng vào bưng
trà ra cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên vội vàng đứng dậy tiếp.
Dương Tử Hiên biết rõ, quyết sách chính đàn trong nước sẽ dần dần coi trọng ý
kiến của chuyên gia, nhất là sau khi Uông Thong Long phó thủ tướng chủ chính,
loại xu thế này càng thêm rõ ràng, những người có địa vị trong nền kinh tế học
đều là nước lên thì thuyền lên, thậm chí sinh ra một ít học trò đồng môn đi vào
vòng tròn luẩn quẩn chính trị, ảnh hưởng quá nhiều.
Đương nhiên, tại năm 93, loại xu thế này vẫn chưa phát triển quá rõ ràng.
Diệp Tân Vĩ ngồi ở trên ghế sa lon, đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, đối với
nhân vật chính đàn, hắn cũng không mưu cầu danh lợi như một ít giáo sư hiện
nay.
Biết được minh tinh chính đàn đang thế bay lên tỉnh La Phù này muốn bái hắn
làm thầy, hắn cũng không vui không buồn, nhưng bên trong học viện lại có mấy
giáo sư mưu cầu danh lợi trong công tác hành chính rất hâm mộ hắn.
Diệp Tân Vĩ cười cười, nói: "Năm nay học viện chúng tôi có không ít nghiên
cứu sinh, khả năng phải quy hoạch đến một lớp riêng, thuận tiện cho việc quản
lý."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Tất cả mọi việc, em đều nghe theo thầy an
bài, không cần đặc thù."
Diệp Tân Vĩ ừm một tiếng, đối với Dương Tử Hiên, hắn cũng không có ấn
tượng quá tốt, từ trước đến nay hắn không màng danh lợi, cũng không quá ưa
thích loại quan lớn chính đàn này đến dưới cửa xin học, trong ấn tượng của hắn,
loại quan viên chính đàn này, tri thức trụ cột kinh tế học đều thiếu trầm trọng,
thật sự nói ra, vẫn không đủ tư cách làm nghiên cứu sinh của hắn.
Chỉ là, người ta đã chỉ mặt gọi tên, muốn bái hắn làm thầy, hắn cũng không thể
đẩy Dương Tử Hiên ra ngoài đường.
Diệp Tân Vĩ thoáng trầm mặc một tý, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Hiện trung
ương đang đưa phân chế độ thuế ra sân khấu, tỉnh ta làm nơi thí điểm phân chế
độ thuế, cậu có ý kiến gì không?"
Cái eo Dương Tử Hiên thẳng tắp, hắn biết rõ Diệp Tân Vĩ hỏi vấn đề này, xem
như là thử thách trình độ của hắn về kinh tế, Dương Tử Hiên cũng không dám
giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nói: "Có thể nói, từ cuối niên đại 80 đến đầu niên
đại 90, tài chính trung ương trong nước đang lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, tỉ
trọng tài chính gdp thu vào và tỉ trọng tài chính trung ương thu vào nhanh chóng
giảm xuống, chính phủ trung ương gặp phải trạng thái yếu nhược trước nay chưa
có, đây là bối cảnh lớn.”
“Nhưng loại thay đổi phân thuế thu nhập này, dựa theo biện pháp quan hệ lệ
thuộc và phân chia thuế, sẽ từng bước thành lập trụ cột cho trung ương và làm
cho kinh tế xã hội không ngừng phát triển, ngay ở bên trong thể chế kinh tế, giúp
tài chính trung ương cân bằng, nhưng sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái nhất định!”
“Đặc biệt là thuế thu nhập xí nghiệp ở thành phố, dựa theo quan hệ lệ thuộc
phân chia lợi nhuận với trung ương, trong tương lai tất nhiên sẽ cổ vũ chính phủ
địa phương, vì theo đuổi lợi ích thu thuế mà làm những việc bảo vệ chủ nghĩa
địa phương và lặp thuế, làm xí nghiệp khốn đốn, liên tục điều chỉnh kết cấu kinh
tế, đặc biệt sẽ bất lợi đến việc cân đối tài chính."
Diệp Tân Vĩ có chút kinh ngạc rồi, hắn vốn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ nói
một phen lời nói khách sáo để đùn đẩy vấn đề này sang một bên, không nghĩ tới,
Dương Tử Hiên có vào phân tích sâu như vậy.
Thậm chí ngay cả một ít ảnh hưởng mặt trái của phân chế độ thuế trong tương
lai, cũng đã có thể đoán được, đây là chuyện hầu hết nhà kinh tế học trong nước
đều không có biện pháp đoán được ra, lại làm cho Diệp Tân Vĩ lắp bắp kinh
hãi.
Ngay sau đó, Diệp Tân Vĩ lại hỏi Dương Tử Hiên mấy cái vấn đề kinh tế học
tương đối có chiều sâu, Dương Tử Hiên đều có thể trả lời tự nhiên rõ ràng từng
vấn đề, một ít quan điểm, thậm chí so với bản thân Diệp Tân Vĩ thì càng thêm
xâm nhập sâu.
Diệp Tân Vĩ thật sự là đứng ngồi không yên.
Kinh tế học đang biến chuyển từng ngày, Dương Tử Hiên là một người tiếp xúc
qua thế kỷ mới, còn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi trường kinh tế hàng đầu thế
giới, có thể cho Diệp Tân Vĩ một câu trả lời chiều sâu, cũng không có gì kỳ
quái.
Ngay sau đó, Diệp Tân Vĩ khảo nghiệm Dương Tử Hiên về một ít mô hình toán
học kinh tế học, thậm chí còn ngồi tại chỗ, ra nhiều đề tính toán kinh tế học rất
khó cho Dương Tử Hiên, bắt hắn làm ngay ở hiện trường.
Học vị tiến sĩ của Diệp Tân Vĩ là lấy được ở trường đại học tự nhiên nổi tiếng
nước Mỹ —— đại học Princeton, toán học trụ cột vi phân và tích phân không
phải tốt bình thường, ra đề mục cũng cực kỳ khó, Dương Tử Hiên vẫn có thể
giải đáp từng bài.
Thân thể Diệp Tân Vĩ một lần nữa hãm sâu xuống dưới ghế sô pha, trong ánh
mắt đầy vẻ không thể tin, hắn biết rõ, vấn đề lớn nhất của kinh tế học trong
nước, chính là bàn suông, không chú trọng làm chủ trụ cột.
Phải biết rằng, đại bộ phận nhà kinh tế học nổi tiếng phương tây hiện đại, đầu
tiên phải là một vài học giả hoặc là cao thủ toán học, tiếp theo mới là một nhà
kinh tế học, dùng tổng số Logic để phân tích nói chuyện, mà không phải tựa như
một ít chuyên gia trong nước, ngay cả vi phân và tích phân cũng không quá quen
thuộc, tất cả chỉ là bàn suông lừa dối, giả mạo.
Diệp Tân Vĩ hồi lâu mới thở dài, lắc đầu cười khổ, nói: "Trong nước hiện nay
không có mấy thầy cô giáo có thể dạy cậu, cậu đến làm môn hạ của tôi, lại thiệt
thòi cho cậu."
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Nhưng nhiều khi, bằng cấp vẫn là một cái
chỉ tiêu chính, nhất là trong thể chế, có một vài quy tắc trò chơi vẫn phải tuân
thủ!"
Diệp Tân Vĩ cười ha ha, có chút thưởng thức đối với loại thẳng thắn thành khẩn
này của Dương Tử Hiên, nói: "Được, lúc khai giảng, cậu sẽ tới báo cái tên là
được rồi, giữa chúng ta có thể thường xuyên thảo luận tựa như bạn bè, quan
viên trong nước có người có trình độ lý luận kinh tế như cậu, có thể nói là hiếm
như kim cương."
…..
Hoàn cảnh đại đạo Bắc Sơn cực kỳ yên tĩnh u nhã, mặc dù cách khu vực phồn
hoa nhất trong thành phố không xa, nhưng với tư cách trung tâm quyền lực toàn
bộ tỉnh, không có ai dám làm càn kêu to ở chỗ này.
Tiết Kế Ngay buông bức màn xuống, sờ lên cửa sổ, nói: "Lực cản phân chế độ
thuế rất lớn."
Trần Chí Ôn gật gật đầu, nói: "Thượng cấp đặt nhiệm vụ này lên trên bờ vai tôi,
đúng là áp lực rất lớn."
Tiết Kế Ngay bỗng nhiên cười cười, nói: "Nhưng thật sự làm thành công chỗ thí
điểm này, chỉ sợ trung ương cũng sẽ không bạc đãi công thần như anh, tôi cảm
thấy sở dĩ Hoàng Văn Thanh bí mật ra sức ngăn cản phân chế độ thuế như vậy,
không phải là vì cân nhắc đến vấn đề tài chính.”
“Mà là cân nhắc đến việc trung ương ném một cái nhiệm vụ quan trọng như vậy
cho anh phụ trách, mà không phải để hắn, một người chủ tịch tỉnh phụ trách."
Trần Chí Ôn lắc đầu, cười khổ nói: "Văn phòng ủy ban tỉnh đều náo loạn ngất
trời rồi, áp lực của tôi cũng rất lớn, mấy phó chủ tịch tỉnh không phải đứng ở
bên Hoàng Văn Thanh, chính là làm ra vẻ bí ẩn, làm người ta phát bực, chỉ có
Quan Quang Cốc phó chủ tịch tỉnh sắp lui lại tuyến hai tương đối ủng hộ tôi."
Tiết Kế Ngay buông bức màn xuống, hai tay xiên ở trước ngực, cười nói:
"Quan Quang Cốc là lợn chết tiệt không sợ nước nóng, dù sao hắn cũng muốn
cắn người, bị Hoàng Văn Thanh đè ép lâu như vậy, trả thù đứng ở anh cũng
không kỳ quái, ngoài ra còn nhờ nguyên nhân Dương Tử Hiên, quan hệ giữa hắn
và Dương Tử Hiên lại rất không tệ."
Trần Chí Ôn phụ họa nói: "Dương Tử Hiên cũng không phải thằng nhóc quá tệ,
nhưng là gần đây đã đắc tội với không ít người, dường như Hà Tân Nghi có ý
kiến rất lớn về hắn."
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |