Không đến
Trải qua bản án này, Hồ Tự Lập càng hiểu sâu về Dương Tử Hiên, cán bộ cấp
sở trẻ tuổi nhất trong tỉnh này, tuy thủ đoạn kinh người, nhưng vẫn có chút lý
tưởng chủ nghĩa nhân đạo.
Có đôi khi Hồ Tự Lập tự vấn lòng, nếu như đổi lại, mình là Dương Tử Hiên,
mình có thể hay không vì một cô gái quan hệ không lớn, mà đi đắc tội với bí thư
chính pháp ủy không?
Hắn chìm nổi quan trường nhiều năm, trong lòng đã sớm chết lặng đối với loại
thương cảm này.
"Chuyện trước kia tôi đã giúp anh, tranh cãi ngoại giao, cục công an thành phố
các anh vẫn phải gánh chịu một chút trách nhiệm, là trách nhiệm xử lý không
tốt. Cục công an mở hội nghị, thảo luận một chút, tìm cừu non thế tội ra, tốt nhất
là người tâm tính nô tài thân Nhật Bản tương đối mạnh...Bằng không thì tôi cũng
không có biện pháp bàn giao với Tỉnh ủy."
Không muốn tiếp tục dây dưa đến chủ đề kia, Dương Tử Hiên liền thay đổi một
chủ đề khác.
Hồ Tự Lập trầm ngâm một chút rồi nói: "Tốt, lát nữa tôi sẽ lập tức tổ chức hội
nghị, thảo luận một chút, xem xem nên cầm ai ra tế cờ...”
Nhìn thân ảnh Hồ Tự Lập rời xa, Dương Tử Hiên thay đổi thân thể, cuộc giao
dịch với Hồ Tự Lập xem như đã xong rồi.
Chỉ là, Hà Khôn không biết về quan hệ chính thức giữa hắn và công ty cổ phần
Dương Ban Mai Xích, không thể giận chó đánh mèo, chơi xấu công ty cổ phần
Dương Ban Mai Xích.
Tranh cãi ngoại giao cuối cùng vẫn phải kết thúc, Dương Tử Hiên chủ đạo điều
tra cả án kiện.
Đệ trình báo cáo điều tra lên Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Ban Kỷ Luật Thanh
tra tỉnh đưa lên hội nghị Tỉnh ủy để thẩm tra, Tỉnh ủy rất nhanh đã tiến hành xử
lý đối với các nhân viên công tác có liên quan.
Đồn trưởng phố Trung Hưng bị mất chức, cục trưởng cục công an phân khu Tử
Dương bị chuyển cương vị, phó cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Trần
Trung bị miễn chức, phó thị trưởng thành phố Tử Kim phân công quản lý ngoại
sự Liễu Trọng Hiên bởi vì nguyên nhân thân thể, đã từ chức phó thị trưởng.
Tranh cãi ngoại giao xem như đã được nhấn xuống một dấu chấm tròn trọn vẹn.
"Liễu Trọng Hiên là phó thị trưởng được phân công quản lý công nghiệp, Nhậm
Đoàn đã từng chọn Liễu Trọng Hiên là đại tướng, sau khi Nhậm Đoàn đến thành
phố Tử Kim mới đề bạt lên..." Tiết Kế Ngay vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn
một chút, ngắm nhìn ra ngoài bến sông.
"Vậy thì Nhậm Đoàn khẳng định đã hận tôi đến tận xương rồi.” Dương Tử Hiên
cười khan một tiếng.
Trong chính trị, càng lên cao, càng cần lập trường chính trị tươi sáng rõ nét,
làm kẻ hai mặt mơ hồ là không thể nào được lãnh đạo cao tầng thưởng thức,
Dương Tử Hiên cũng khó có thể nịnh nọt cả Đại Danh hệ và Nhậm Đoàn.
Năng lực của Nhậm Đoàn, Dương Tử Hiên rất thưởng thức, nhưng Nhậm Đoàn
là loại quan phát triển kinh tế thuần túy, coi đó là chiến tích và đá kê chân để
bản thân bay lên, điểm này, không được Dương Tử Hiên tán đồng.
Loại quan điểm phiến diện phát triển kinh tế, không để ý đến phát triển tổng thể
này, không phải thứ tốt cho quốc gia.
Dùng câu nói chính đàn trong nước đời sau nghĩ lại để nói, loại quan niệm phát
triển kinh tế này, chính là cái xương ống không thịt, cái cây chỉ thấy ngọn mà
không có tán.
Tuy gdp địa phương rất cao, nhưng dân chúng bình thường không được lợi
nhiều lắm, chỉ nuôi dưỡng các nhà đầu tư bên ngoài cùng một số nhân vật nắm
đặc quyền.
Loại tâm tính táo bạo và quan điểm phát triển kinh tế phiến diện này của Nhậm
Đoàn, là rất khó chính thức làm tốt kinh tế một phương, nhưng cán bộ cùng loại
với Nhậm Đoàn, loại cán bộ mang chính trị kinh tế ra làm thẻ đánh bạc, lại
càng ngày càng phát triển mạnh, được trung ương phân công và sử dụng.
Dương Tử Hiên cũng không biết, lần này mình triệt để đắc tội Nhậm Đoàn, là
phúc hay là họa.
Đái Mộc Cát cũng đã nói, Nhậm Đoàn này ở kinh thành cũng có được các mối
quan hệ rât sâu, mấy năm này làm kinh tế tại thành phố Tử Kim, xác thực cũng
có hiệu quả rõ ràng.
Lần tranh cãi ngoại giao này đứng sai đội và trước kia chủ trương để thành phố
Tử Kim thực hành quan điểm chính sách tài chính rộng thùng thình, mặc dù sẽ
có một chút ảnh hưởng đối với hình tượng Nhậm Đoàn trong chính đàn, nhưng
Nhậm Đoàn chắc chắn có thể tiến được thêm một bước phát triển, đây là
chuyện không thể nghi ngờ.
"Thành phố Tử Kim là thành phố công nghiệp lớn, nhất là công nghiệp nặng, lần
này thị trưởng ngài lại một mình một người phóng lên trên rồi."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Nhậm Đoàn bí thư lần này ngã bổ nhào một
cái mạnh như vậy, chắc tạm thời cũng khiêm tốn hơn rất nhiều, không thể thiết
kế quá nhiều chướng ngại trên mặt chọn lựa phó thị trưởng."
Phó thị trưởng thành phố Tử Kim là cán bộ cấp chính sảnh, người để chọn lựa
phó làm thị trưởng phải được thông qua tại hội nghị thường ủy Tỉnh ủy trên,
nhưng thành phố Tử Kim, với tư cách cấp phó tỉnh thành thị, đối với nhân sự
trong phạm vi nhà mình, thị ủy Tử Kim cũng có được quyền đề cử quan trọng.
"Đề bạt trong thành phố Tử Kim, dường như không quá hiện thực, không phải
người thời gian công tác, kinh nghiệm quá nhỏ bé, chính là thái độ chính trị mơ
hồ, tôi cũng không dễ tuyển." Tiết Kế Ngay đau đầu nói: "Đành phải cân nhắc
đến chuyện hàng không rồi, cậu tới lại rất hợp."
Dương Tử Hiên lại càng hoảng sợ, vội vàng phất phất tay, nói: "Thị trưởng quá
đề cao tôi rồi, tôi mới vừa vặn nhận việc tại Ủy ban hoạch định chính sách, vẫn
chưa có làm ra thành tích gì, liền lập tức nhảy đến Tử Kim đảm nhậm phó thị
trưởng, chỉ sợ không thích hợp, cũng không phù hợp với điều lệ phân công cán
bộ!”
"Quy củ là chết, người là sống, điều lệ phân công cán bộ cũng không thể để một
cán bộ chết ở trên một vị trí, mấu chốt vẫn phải xem ý tứ của cậu, có muốn đến
Tử Kim làm trợ thủ của tôi không?” Tiết Kế Ngay tiếp tục giựt giây Dương Tử
Hiên.
Tiết Kế Ngay cũng hiểu rõ, Dương Tử Hiên hiện tại đã đảm nhiệm tác dụng phụ
tá sau lưng Đại Danh hệ, đối với phát triển kinh tế cũng có giải thích đặc biệt
của riêng mình, nếu như Dương Tử Hiên muốn đến thành phố Tử Kim, lại có
thể trở thành trợ lực không nhỏ đối với hắn.
Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, mặc dù nói phó thị trưởng thành phố
Tử Kim là cán bộ cấp chính sảnh, Dương Tử Hiên nhậm chức mà nói, coi như
là vượt qua một bước quan trọng, nhưng hắn vẫn chưa muốn cuốn vào vòng
nước xoáy thành phố Tử Kim này, liền uyển chuyển cự tuyệt.
Mặc dù Tiết Kế Ngay có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu, phó thị trưởng thành
phố Tử Kim, đối với con đường làm quan của Dương Tử Hiên, có lẽ không
phải là cái ván cầu gì đặc biệt tốt, liền nói giỡn: "Chim khôn biết chọn cây mà
đậu, xem ra vị trí phó thị trưởng thành phố Tử Kim này đúng là không hấp dẫn
được cậu...”
“Đi theo Chí Ôn chủ tịch tỉnh, làm ra mấy cái hạng mục lớn tại Ủy ban hoạch
định chính sách, cũng là lựa chọn không tệ, giải quyết đãi ngộ chính sảnh tại Ủy
ban hoạch định chính sách, cũng là lựa chọn không sai, phó chủ nhiệm Ủy ban
hoạch định chính sách, có thể trực tiếp nhảy về đảm nhiệm chức thị trưởng."
…………
"Dương Tử Hiên này, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, vậy mà lại
muốn đối kháng với tôi.”
Nhà hàng Tây, âm nhạc rất nhẹ nhàng, tường màu lam nhạt, có vẻ nhàn nhã thanh
cao, cửa sổ kính cực kỳ tinh sảo khéo léo, đèn chùm lịch sự tao nhã, có tốp năm
tốp ba tình nhân mặt đối mặt uống nước rất vui vẻ.
Hà Khôn nhìn rượu đỏ như máu trong chén, chậm rãi nói.
Người con gái ngồi đối diện hắn nhíu mày, tim đập nhanh một hồi, kéo kéo tay
áo, bàn tay trắng nõn quấy cà phê, nói: "Làm sao anh lại có quan hệ với hắn."
"Khả năng là em có chỗ không biết rồi, gần đây hắn vì một cô gái, vậy mà lại
đối kháng với anh, hắn cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng, là một
cán bộ cấp phó sở, đã nghĩ đến chuyện đứng đối lập với cha anh...” Hà Khôn
cười cười, có chút dương dương đắc ý.
Lông mày cô gái lại càng nhíu vào, nhưng không biết nàng bất mãn đối với việc
Dương Tử Hiên cả ngày tìm hoa, hay là bất mãn đối với loại cuồng vọng này
của Hà Khôn.
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |