Không cần bỏ đi
Vốn công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có phân phối phòng ở mấy quản lý
cao tầng, nhưng Trương Bích Tiêu không muốn tiếp xúc với quá nhiều người,
Dương Tử Hiên cũng ngại đi đến chỗ nhiều người lai tạp, liền mua một mảnh
đất bất động sản ở tiểu khu Bích Bộ này.
Đầu năm nay giá cả bất động sản cũng không tăng vọt gay gắt như đời sau,
người có tiền mua một căn phòng vẫn khá nhiều.
Thời gian đã vào giữa hè nóng bức, một ít người già và trẻ nhỏ trong khu ào ào
đi ra ngoài ngõ, hóng mát dưới cây đại thụ, Dương Tử Hiên đi đường vòng đến
tiểu khu Bích Bộ, không quấy nhiễu những cư dân này.
Dương Tử Hiên biết rõ, thành phố Tử Kim phát triển đô thị hóa, cái khu vực
này bị dỡ bỏ là chuyện sớm hay muộn, kiếp trước Dương Tử Hiên không sống
tại La Phù tỉnh, cho nên không quá rõ ràng về thời gian cụ thể.
Ngừng xe, lên lầu, Dương Tử Hiên mở cửa ra, trong phòng ngọn đèn lờ mờ,
một thân thể mềm mại bỗng nhiên đánh tới, hai mảnh môi ẩm ướt mềm mại cũng
đưa lên.
Trương Bích Tiêu đến tỉnh thành, về sau, liền bận rộn tiếp nhận công tác công ty
cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Bởi vì trước kia Trương Bích Tiêu chưa từng có kinh nghiệm công tác tại xí
nghiệp, một tháng này đều đang quen thuộc quá trình vận hành của công ty cổ
phần Dương Ban Mai Xích, hơn nữa còn phải cẩn thận lẩn tránh gặp mặt hay
phát sinh xung đột trực tiếp cùng với Tô Ban Mai.
Vô luận là Tô Ban Mai, hay Trương Bích Tiêu, cũng biết sự tồn tại của đối
phương, đều ở lưu ý động tĩnh đối phương, đang cẩn thận đo lường tâm tư đối
phương, nhưng chắc chắn là không muốn gặp mặt nhau, loại quan hệ này cực kỳ
vi diệu.
Trương Bích Tiêu biết rõ Tô Ban Mai là người cùng Dương Tử Hiên cùng nhau
gây dựng sự nghiệp, cũng là phó tổng uy vọng cao nhất bên trong công ty cổ
phần Dương Ban Mai Xích, thậm chí có thể nói là người phát ngôn của Dương
Tử Hiên tại lĩnh vực kinh tế, nàng sẽ không dễ dàng đánh vỡ loại cân đối vi
diệu này, làm cho Dương Tử Hiên khó xử.
Đã công tác tại văn phòng thành ủy, đảm nhiệm qua cục du lịch trưởng, mặc dù
nói công tác chính trị đảng và công tác xí nghiệp hành chính có chỗ khác nhau,
nhưng vẫn có rất nhiều chỗ tương thông.
Quan trường có thể tôi luyện tâm trí, tâm tính còn có cả khả năng xem xét sắc
mặt nói chuyện, năng lực thấy mầm biết cây của một người.
Trương Bích Tiêu phụ trách công tác hành chính hằng ngày và công tác đưa hoạt
động vào bình thường của điện tử Dương Ban Mai Xích, sau khi quen thuộc
hình thức xí nghiệp, có kinh nghiệm chịu đựng quan trường, tất cả có vẻ rất
thành thạo.
Trong khoảng thời gian này, Trương Bích Tiêu cuối cùng cũng được thở dài một
hơi.
"Em còn tưởng rằng anh đã quên tại đây còn có em?"
Giọng nói vẫn mê hoặc người trước sau như một, nhưng trong đó nhiều hơn một
tia oán hận, lại làm cho Dương Tử Hiên nhớ tới những ký ức vụn vụn vặt vặt
khi mình mới tới Nam Hồ, cục diện khó có thể mở ra, trải qua cô gái quyến rũ
này chỉ điểm, mới chậm rãi ổn định gót chân.
"Em coi anh trở thành người nào rồi? Lãng tử chơi trò phong trần sao?" Hai bờ
môi tách ra, trong bóng tối, Dương Tử Hiên cánh tay nhéo nhéo khuôn mặt vô
cùng mịn màng của Trương Bích Tiêu.
"Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Trong tủ lạnh còn nguyên liệu
nấu ăn, thức ăn sẵn cũng có, có muốn em đi hâm nóng không..."
Trương Bích Tiêu nhẹ nhàng nói bên tai Dương Tử Hiên, bỗng nhiên thân thể
nàng cứng đờ, nửa bộ ngực đã bị Dương Tử Hiên nắm lấy xuyên qua áo ngủ
mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn, Trương Bích Tiêu không chịu được, thoáng giãy
dụa một tý, lại làm cho động tác của Dương Tử Hiên càng thêm cuồng dã.
Khuôn mặt Trương Bích Tiêu chậm rãi nóng hổi, nhiệt độ dần dần lan xuống
toàn thân, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra dáng tươi cười mê hoặc, bao
quát con mắt Trương Bích Tiêu, phảng phất như quân vương trong đêm tối.
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé và yếu ớt của Trương Bích Tiêu, nhét vào trong trong
đũng quần mình, để nàng tự do thăm dò, thời điểm tiếp xúc với nhau, Dương Tử
Hiên bỗng nhiên nở nụ cười: "Nó rất bức xúc, em làm cho nó nóng lên đi..."
Trương Bích Tiêu đâu chịu được khiêu khích như vậy, thân thể càng thêm nóng
bỏng, nhiệt độ cơ thể cô gái nếu so với đàn ông thì thấp hơn không ít, tay
Trương Bích Tiêu hơi lạnh buốt, làm cho thằng em quan trọng phía dưới thân
thể Dương Tử Hiên bắt đầu đứng dậy, lại làm cho Dương Tử Hiên không nhịn
được, hàm răng bắt đầu nghiến vào nhau, hô hấp dồn dập.
….
Dưới ánh trăng, thân thể trắng như tuyết lộ ra hương vị thành thục, Dương Tử
Hiên và thân thể Trương Bích Tiêu chậm rãi nằm ra, triển khai thực chiến trên
sàn nhà.
Trong phòng mở điều hòa, điều hòa dán nhãn hiệu Bất Dương Mai trên bề mặt
lóe ra ánh sáng, độ ấm rất vừa vặn thích hợp, nhẹ nhàng sờ mó thân thể chỉ
thuộc về hắn, Dương Tử Hiên tinh tế ngậm lấy cái cổ trắng nõn của Bích Tiêu.
"Em có phải tránh né Tô Ban Mai không?"
Thời điểm tay phải Dương Tử Hiên tham lam tiến vào giữa hai chân Trương
Bích Tiêu, trên tay dính đầy dịch nhờn, lại nghe Trương Bích Tiêu hỏi một câu
như vậy, lại làm cho Dương Tử Hiên hơi sững sờ, trong lòng thoáng tỉnh táo
một tý, nhìn con mắt Trương Bích Tiêu tràn ngập tình ý và mâu thuẫn, có chút
đau lòng.
"Em không cần tránh nàng, em là cô gái của anh!"
Dương Tử Hiên tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn chằm chằm vào con mắt
Trương Bích Tiêu, đầu đặt xuống bộ ngực đẫy đà của Trương Bích Tiêu, bên
dưới chậm rãi tiến vào địa phương được sưởi ấm và ướt át, thân thể chậm rãi
đẩy lên.
Trương Bích Tiêu cũng triệt để trầm luân, hai tay quấn chặt lấy thân thể Dương
Tử Hiên, hai thân thể kết hợp chặt chẽ với nhau, móng nhọn ngón tay như muốn
chìm vào ánh mặt trăng chiếu rọi phía sau lưng Dương Tử Hiên...
Tóc đen lộn xộn loạn, Trương Bích Tiêu nằm ở trên ngực Dương Tử Hiên, bộ
ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, đều rơi vào trong mắt Dương Tử Hiên,
thở phì phò nói: "Có muốn em lui ra khỏi Dương Ban Mai Xích không!"
Ngón tay Dương Tử Hiên nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng muốt mịn màng
của Trương Bích Tiêu, thở dài: "Các em không phải là kẻ thù có thâm cừu đại
hận, lui ra ngoài làm gì đây?”
“Tô Ban Mai có ý nghĩa rất đặc thù đối với anh, em đối cũng có ý nghĩa rất đặc
thù với anh, anh không muốn nhìn thấy giữa bọn em tồn tại khúc mắc gì, không
cần phải bởi vì anh mà khó xử, huống chi nếu như em ra khỏi Dương Ban Mai
Xích, lai lịch của chút ít cổ phần dưới danh nghĩa em ở công ty cổ phần Dương
Ban Mai Xích không thể nói rõ ràng rồi!"
Bích Tiêu lại không nghĩ tới bên trong còn một tầng liên quan như vậy, nhíu mày
nói: "Chút ít cổ phần công ty của em có thể tạo thành uy hiếp gì với anh, làm
cho đối thủ chính trị của anh có cơ hội tấn công anh không?"
Dương Tử Hiên lắc đầu nói: "Rất khó, thời điểm anh và Tô Ban Mai sáng lập
Dương Ban Mai Xích, cũng không đăng kí công ty, cái gọi là phân phối cổ phần
công ty, chỉ là là một cái hiệp nghị miệng mà thôi, không có văn bản tài liệu có
hiệu lực pháp luật cụ thể lưu lại, đăng kí trở thành công ty là chuyện về sau
Dương Ban Mai Xích lớn mạnh trong tỉnh!”
“Chuyện đăng kí của công ty Từ Minh đi làm, lúc ấy anh đã trực tiếp đưa hết cổ
phần công ty hiệp nghị miệng trước kia đến tên của em rồi, về sau em cũng
nhanh chóng rời khỏi thể chế, không người nào có thể động tay chân tại điểm
này!”
“Nhưng em cậu cũng không nên cầm quá nhiều cổ phần, anh sẽ tiếp tục nghĩ
biện pháp để đưa một bộ phần cổ phần công ty ra ngoài, dù sao thì một khi đưa
cổ phần công ty Dương Ban Mai Xích ra thị trường, tỷ lệ cổ quyền của tất cả cổ
đông sẽ được công khai hóa, em sẽ bạo lộ sẽ dưới ánh mắt công chúng, đối với
em cũng không phải là chuyện gì tốt!"
Trương Bích Tiêu lắc đầu nói: "Những cổ phần công ty này đều là của anh, em
không muốn, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích chi cho em tiền lương rất
cao, gấp bảy tám lần khi làm cục trưởng cục du lịch, đủ để cho em trả tiền phí
dụng đọc sách của em gái và em trai, không cần phải chiếm cổ phần của anh,
hiện tại em chỉ thay anh cai quản mà thôi, nếu như anh tìm được người tin tưởng
được, có thể tùy lúc chuyển đi!"
Đăng bởi | Watt |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt đọc | 24 |