Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo động

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Hứa Dân Đa cùng Lý Tư Thành thật đúng là hai cái đồ khốn kiếp, ngồi chồm

hổm trong ngục, tiêu xài thiếu hụt xong rồi, còn để lại một cái cục diện rối rắm

như vậy cho mình.

“ Chỉ là, huyện chúng ta còn có một khoản lợi nhuận, số lượng không nhỏ, nếu

có khoản tài chính này, tài chính chúng ta đây có thể sống qua cửa ải khó năm

nay rồi, chỉ là, chúng ta không dám động. “ Thái độ Quách Long biến đổi, thanh

âm giảm thấp xuống mà nói ra.

“ Tài chính gì? “

“ Đoạn thời gian trước, trong tỉnh cho huyện chúng ta tài chính trợ cấp, trợ cấp

mấy xã nghèo khó, có tám chín mười vạn. “

Tóc gáy Dương Tử Hiên dựng lên, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Đó là một bẫy rập đoạt mệnh, có người chuyên môn hạ xuống, chỉ cần mình hạ

lệnh tham ô khoản tài chính này, vậy thì người trốn trong chỗ tối sẽ đi tố giác,

chỉ sợ vị trí dưới mông đít này còn chưa ngồi ấm sẽ bị chuyển đi mất!

Người này rốt cuộc là ai? Khẳng định không phải Quách Long.

Bởi vì, một khi tham ô khoản tài chính này, Quách Long sợ rằng cũng phải bị

liên quan đến, hắn chắc chắn sẽ không làm sự tình ngu ngốc như vậy.

Thậm chí, chính Quách Long không biết, có người lợi dụng tâm lý bức thiết giải

quyết khốn cảnh tài chính của hắn, khiến cho hắn đánh chủ ý đến tài chính giải

quyết nghèo khó đó.

Từ hiện tại xem xét, chính mình dịch chuyển khỏi vị trí chủ tịch huyện, tìm được

chỗ tốt lớn nhất, đơn giản là hai người.

Một người là Lâm Nhược Thủy, một người là Phương Linh, hai người kia cũng

có thể.

Quách Long xem tròng mắt Dương Tử Hiên nhanh chóng quay ngược trở lại,

cho là hắn đã động tâm, liền bỏ thêm lửa, nói: “ Dương chủ tịch huyện, ngươi

xem như vậy được không? Số tiền kia có thể động hay không? “

Dương Tử Hiên nhìn Quách Long, nói: “ Lão Quách, chuyện này cứ đặt xuống

trước, chớ lộn xộn, dục tốc bất đạt, ta sẽ từ địa phương khác nghĩ biện pháp,

ngươi đi về trước đi. “

Quách Long chân trước đi ra ngoài, Tống An liền vội vã chạy tiến đến, vội la

lên: “ Chủ tịch huyện, xảy ra đại sự rồi, xã Thiên Mã phát sinh sự kiện bạo

động, nghe nói so sánh với sự kiện công nhân Hồng Thủy vây ủy ban huyện còn

muốn nghiêm trọng hơn,

tràng diện cực kỳ hỗn loạn, trưởng xã xã Thiên Mã điện thoại tới, nói đã sắp

đánh nhau, hắn hoàn toàn không khống chế được cục diện nữa, hướng huyện cục

công an cùng Huyện ủy huyện thỉnh cầu cứu viện! “

“ Thông báo bí thư Tô Nam chưa? Hắn có dặn dò gì không? “ Dương Tử Hiên

tạm thời mất linh hoạt khi đi đứng, phải vịn cái bàn đứng lên.

“ Huyện ủy bên kia đã sớm nhận được tin tức, ta được một phó chủ nhiệm văn

phòng huyện ủy bên kia truyền tin tức tới, chỉ là, huyện ủy bên kia còn không

thấy có động tĩnh gì. “

“ Khốn kiếp! “ Dương Tử Hiên không nhịn được, hung hăng vỗ bàn một cái,

nói: “ Nhân mạng là đại sự, còn muốn làm đấu tranh cái gì nữa! “

Rõ ràng Tô Nam không muốn ra mặt trước, mà là đợi ủy ban huyện bên này ra

mặt điều giải trước, vạn nhất đến lúc không khống chế nổi tràng diện, Tô Nam

cũng có thể có lý do thoái thác, cùng lắm thì bị thị ủy thoáng phê bình một tý,

nhưng không lo bị xử lý, nhưng mũ quan của Dương Tử Hiên khẳng định là phải

rơi.

Nếu như ủy ban huyện bên này phái người khống chế tràng diện, Tô Nam hắn

cũng có thể ôm công, nói là lãnh đạo huyện ủy làm việc đắc lực!

Hắn tính toán Dương Tử Hiên còn trẻ khí thịnh, không biết bỏ mặc đối với sự

kiện này, hơn nữa, nếu như ủy ban huyện cũng bỏ mặc đối với sự kiện này.

Đến lúc đó, tràng diện không khống chế được, Tô Nam hắn cũng có thể khấu trừ

đến trên đầu ủy ban huyện, chỉ trích ủy ban huyện không chấp hành mệnh lệnh

huyện ủy, đẩy trách nhiệm trốn tránh đến trên đầu Dương Tử Hiên, đến lúc đó,

Dương Tử Hiên cũng không thể chịu nổi.

Một mưu kế tốt, Tô Nam quả nhiên là lão quan cao, đầu toàn được mất, thậm

chí nghĩ đến vô cùng rõ ràng.

Vốn ấn tượng của Dương Tử Hiên đối với Tô Nam không tính là xấu, hiện tại

xem như triệt để căm hận người này.

Vì tư lợi bản thân, đến giờ này khắc này còn muốn đấu tranh!

Tống An cho tới bây giờ chưa thấy qua Dương Tử Hiên phát hỏa lớn như vậy,

trong nội tâm cũng cả kinh, không dám lên tiếng.

“ Gọi tiểu Trần, lập tức chuẩn bị xe, chúng ta cùng đi Thiên Mã xã! “

“ Alo, Vân Sơn, Thiên Mã phát sinh bạo loạn, ngươi lập tức điều cảnh sát

chống bạo động, tốc độ phải nhanh! Lần này không thể so với lần công nhân

Hồng Thủy vây quanh ủy ban huyện trước đây, lại càng lớn hơn sự tình Tiền Trì

trấn kia! Nghe nói hương dân xã Thiên Mã đều là cầm cuốc xẻng. “ Dương Tử

Hiên gọi điện thoại cho cục công an xong, sau đó mới thở ra một hơi.

May mắn, tại cục công an có người của mình, bằng không thì không biết làm sao

bây giờ, khó trách nhiều lần người đứng đầu đảm nhiệm đảng chính đều muốn

một mực khống chế vị trí cục công an này.

Hiện tại, thật sự là thời buổi rối loạn, tài chính cục tài chính có lỗ hổng, Tiền

Trì trấn trưởng tự sát, Thiên Mã lại làm ra bạo loạn, còn phải phân thần lưu ý

Huyện ủy huyện đâm sau lưng, khó trách người ta nói quan huyện áp lực rất lớn.

Chỉ là, Dương Tử Hiên cũng không sợ, ngược lại, càng kích phát ý chí chiến

đấu của hắn.

Tô Nam, Dương Tử Hiên khóe miệng hiện lên một nụ cười hung ác ý, cái oán

này coi như đã kết!

……………………………………

Đi đứng đau xót, lại khiến cho Dương Tử Hiên có chút mơ màng mê mẩn, mặc

dù nói đường núi xóc nảy, so với Tiền Trì trấn vẫn bằng phẳng hơn một ít,

nhưng vẫn thật sự chưa nói tới cái gì quá tốt.

Gặp gỡ đoạn đường như vậy, tiểu Trần cũng chỉ có thể cắn răng mà đi, chỗ ngồi

phía sau cũng chỉ có một mình Dương Tử Hiên, trên ghế lái phụ là chủ nhiệm

văn phòng ủy ban huyện Tống An, thân thể không tính cường tráng, hắn trường

kỳ ngồi ở văn phòng, sắc mặt tái nhợt tựa như tờ giấy, mấy lần suýt nôn ọe.

“ Chủ tịch huyện, qua ngọn núi này chính là xã Thiên Mã. “ Tuy Tống An rất

không thoải mái, nhưng cũng tận tâm tận lực giới thiệu khu vực dọc theo đường,

để cho Dương Tử Hiên có một nhận thức trực quan đối với hương trấn cấp

dưới Hồng Thủy huyện.

“ Xã Thiên Mã có tên như vậy, nguyên là ở xã Thiên Mã có tòa núi cao, độ cao

so với mặt biển đứng đệ tam La Phù tỉnh, Thiên Mã núi, ngoại hình đặc biệt

giống Thiên Mã, dãy núi bạc phơ mênh mông, liếc mắt không trông thấy điểm

đầu, quả thực là phi thường hùng vĩ. “

Tống An thuộc như lòng bàn tay đối với nhân văn địa lý Hồng Thủy huyện,

trước kia, lúc đang làm phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, ăn không ngồi rồi,

trong lúc rảnh rỗi thường xuyên nghiên cứu lịch sử địa lý Hồng Thủy huyện.

Ước chừng 30' qua đi, Nissan rốt cục cũng lái vào xã Thiên Mã, vượt qua một

tòa núi lớn, tiểu Trần cũng là đã đổ ra một thân mồ hôi, lúc này mới nhẹ nhàng

thở ra.

“ Chủ tịch huyện, phía trước chính là ủy ban xã Thiên Mã. “

“ Đỗ xe ở chỗ này, chúng ta đi qua xem xem. “ Dương Tử Hiên phân phó tiểu

Trần.

“ Chủ tịch huyện, phía trước là bạo dân tụ tập, bọn hắn đều cầm các loại cuốc

xẻng rồi, chân ngươi chân lại không tiện, đi qua không an toàn đây! “ Tống An

lo lắng khuyên can.

“ Không có chuyện gì, chân của ta có thể đi đường, lái xe đi qua cuối cùng vẫn

không tốt, đầu tiên là sẽ khiến cho dân chúng xã Thiên Mã cho rằng đại nhân

vật nào đến, khả năng càng kích động tâm lý cừu thị đối với chính phủ, không

muốn đàm phán cùng chúng ta. “ Dương Tử Hiên nói xong, liền mở cửa xe ra.

Tống An cũng tranh thủ thời gian xuống xe nâng đỡ Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên tìm một chỗ có nước lạnh rửa mặt trước, làm cho mình tỉnh táo

hơn một tý, mới chậm rãi bước đi thong thả về hướng ủy ban xã.

Trước mắt là một đám người đông nghịt, phỏng chừng có bảy tám trăm người,

đều là chút ít dân chúng ăn mặc bình thường, cầm trong tay cái cuốc hoặc là cái

xẻng, thậm chí đao đốn củi, dốc sức liều mạng lắc lư về phương hướng ủy ban

xã...

Quả nhiên như trưởng làng Lưu Kiện xã Thiên Mã nói, tràng diện đã triệt để

không thể kiểm soát, không ít dân chúng cũng đã mất đi lý trí, điên cuồng hò

hét...

“ Chủ tịch huyện, phía trước rất nguy hiểm, chúng ta có lẽ là không nên tới gần.

“ Tống An cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tràng diện này, tim đập bịch bịch.

Dương Tử Hiên không trả lời, tiếp tục đi lên phía trước, không nói gì, dựng

thẳng tai lắng nghe tiếng la của những người kia.

Nghe hơn nửa ngày, Dương Tử Hiên rốt cục xem như minh bạch ngọn nguồn

phát sinh bạo động.

Bạn đang đọc Giả Cán Bộ của Dương Tử Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Watt
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.