Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
3831 chữ

“Whoa, quả là một cảnh tượng tuyệt vời.”

Từ trên thành lũy của Van nhìn xuống, tôi có thể thấy được năm vạn binh lực Lục quân Elfrieden dàn trận quanh Amidonia, và ở phía đối diện, là khoảng 50,000 lính tráng thuộc Đế quốc Quân Grand Chaos. Bên họ còn có sự góp mặt của nửa vạn nhân lực Quân đội Amidonia, nên tổng số lên tới xấp xỉ sáu vạn. Lượng binh lính hùng hậu hơn cuộc chiến trước rất nhiều và tất cả đều tề tựu ngay dưới tầm mắt của tôi đây.

“Nếu nhìn quanh, sẽ thấy đoàn quân địch hùng hậu đang dần tới, thật vui làm sao ♪~”[1]

“Bài hát đó là sao vậy ạ?”

“Đây là phiên bản sửa đổi của một ca khúc từ thời chiến tranh tại đất nước của anh ……. Đại loại là thế.”

Giai điệu là [đóng và mở]. Bà tôi từng nói, “[đóng và mở] ban đầu là một bài dân ca nước ngoài. Khi mới du nhập tới Nhật Bản, lời bài hát là [Nếu nhìn quanh, sẽ thấy cây liễu xanh hòa quyện với hoa anh đào]”. Bài ca tôi vừa hát mới đây là một phiên bản sửa đổi của bài [Nếu nhìn quanh]. Liscia đứng bên cạnh tôi đáp lại đầy kinh ngạc.

“Bài hát đó dành cho dịp nào vậy ạ? Nếu đội quân đó thực sự tới để tấn công, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Trước hết, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ bại trận. Phải chứ, Hakuya?”

Hakuya đứng kế bên gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Quả đúng như lời người nói, thưa Bệ hạ. Xét về số lượng binh lính, tướng tá, trang bị, kinh nghiệm và nhuệ khí …… Đất nước chúng ta thua thiệt về mọi mặt so với Đế quốc. Nếu đây biến thành một cuộc chiến, thì Quân đội của chúng ta không có cơ hội chiếm được ưu thế.”

“……… Dĩ nhiên, đúng như vậy.”

Chiến trận do [Thiên, Địa, Nhân][2] chi phối, chính là [Thiên thời (thời điểm tấn công), Địa lợi (lợi thế về địa hình) và Nhân hòa]. Đế quốc – Thủ lĩnh Quân đội Chống Quỷ Vương, nắm giữ thời cơ tấn công và Quân đội Amidonia sở hữu lợi thế địa hình. Thế nhưng, nếu được hỏi liệu Vương quốc có yếu tố Nhân hòa để chống lại Đế quốc hay không, thì tôi chỉ có thể trả lời: không hề. Tôi chỉ đủ khả năng phái đi binh lính thuộc Lục quân và Không quân, nhằm giúp họ miễn trừ khỏi cuộc nổi dậy phản nghịch của mình. Không đến mức tệ như vậy nếu đối phương chỉ có một mình Amidonia, nhưng khi địch thủ là kẻ vượt trội hơn về mọi mặt, hay Đế quốc Quân, thì dĩ nhiên chúng tôi không thể nào đặt kỳ vọng vào nhuệ khí chiến đấu từ binh lính của mình được.

“Nếu chúng ta chí ít có thể chiến thắng về mặt trang bị ……”

Ngay cả khi nhìn từ nơi này, tôi cũng có thể thấy được quân đoàn Rhinosaurus mang những khẩu Trường Pháo. Tôi đã nghe nói rằng Rhinosaurus được sử dụng trong các trận vây hãm lâu đài, nhưng dường như Đế quốc thậm chí đã cao tay hơn khi dùng chúng làm pháo di động. Thực ra, tôi cũng nảy ra ý tưởng tương tự, nhưng để một Rhinosaurus có thể được trang bị đại bác, thì việc “huấn luyện”[3] nhằm giúp chúng không trở nên kinh hãi trước âm thanh của các vụ nổ thuốc súng là điều quan trọng. Vì những con Rhinosaurus bên phía chúng tôi được tập hợp lại nhờ “khẩn cầu” của Tomoe-chan, nên tôi đã xếp xó viễn cảnh “huấn luyện” chúng.

Thật bực mình khi thấy Đế quốc đã hiện thực hóa quân đoàn mà tôi hiện có trong tâm tưởng. Thế nhưng, nếu để bất cứ một kẻ non nớt về quân sự nào suy nghĩ về vấn đề này một chút, thì người đó cũng sẽ nảy ra ý tưởng tương tự mà thôi. Miễn rằng có cầu, thì hầu hết những sáng kiến này sẽ được áp dụng. Dĩ nhiên đâu cần đến chiến tranh, chỉ đơn thuần giữ lập trường rằng có thể sử dụng nó trong chiến trận cũng đã trở thành một lá bài thương lượng rồi. Trái lại, có thể nói rằng Đội quân đang dàn trận ngay trước mắt tôi đây chính là lá bài mà Đế quốc chuẩn bị sẵn. Dẫu tôi đã biết về điều này, nhưng tình thế hiện tại khá nan giải đây.

“Thưa “Bệ hạ”, có một “binh khoa” xa lạ xuất hiện.”[4]

Từ một chỗ không cách tôi quá xa, Aisha vừa quan sát địch quân vừa lên tiếng.

“Lối chơi chữ gì vậy?”

“K – không, anh nhầm rồi, Bệ hạ! Ý em là quân đoàn của kẻ địch! Em có thể thấy một nhóm binh lính mặc giáp toàn thân màu đen tuyền!”

“Đen tuyền ư? …… Từ khoảng cách này anh không thể thấy rõ bất cứ lực lượng cỡ con người nào cả.”

“Thị giác của Hắc Tiên vô cùng tốt. Nhóm đó mang theo những thứ vũ khí rất dài.”

“Thần nghĩ có lẽ đó là [Ma Giáp Quân đoàn].

Hakuya tiếp lời Aisha. Đây là cụm từ tôi chưa từng nghe qua.

“Ma Giáp Quân đoàn?”

“Có lẽ có thể giải thích rằng họ là mâu bộ binh trọng giáp chuyên môn hóa chống ma pháp. Chiếc mũ sắt và giáp trụ màu đen ấy liên tục phát tiết một màn chắn đủ khả năng chống chịu trước bất cứ loại phép thuật nào. Người ta nói rằng những người lính này hành quân xa tới đâu, thì lãnh thổ của Đế quốc mở rộng đến đó, nên họ chính là đội quân quý báu mà Đế quốc tự hào bậc nhất.”

Ôi, thiệt tình …… Quả thực mâu bộ binh là dạng lực lượng sử dụng trường thương phục vụ trong chiến đấu chống kỵ. Dẫu tôi chỉ biết đến điều này qua các trò chơi, nhưng họ sẽ thiết lập một đội hình dày đặc sát nhau để chống lại kỵ binh tiến công. Vậy ra họ là đoàn quân phản kích bằng cách chĩa thương. Tất nhiên, tôi tin rằng tùy vào tình thế mà họ có thể trở thành một quân đoàn hùng mạnh…… Nhưng tới mức được gọi là một đội quân quý báu ư? Tôi hỏi Hakuya về điều này.

“Thưa Bệ hạ, người có nhớ lý do tại sao hỏa dược bộ binh không bao giờ xuất hiện ở cả trong lẫn ngoài Lục địa này không ạ?”

Anh ấy hỏi lại tôi.

“Bởi vì sức mạnh công kích của phép thuật lớn hơn và tầm khai hỏa xa hơn, nên không cần đến vũ khí dùng thuốc súng, phải chứ? Chính vì thế những khẩu đại bác lớn phóng hàng loạt chỉ được sử dụng trong các trận thủy chiến hoặc khi đánh phá tường thành được gia cố bằng phép thuật.”

“Chính xác ạ. Thêm nữa, những sinh vật cư ngụ trên Lục địa này sở hữu lớp da cứng, nên hỏa dược binh khí bình thường sẽ không đủ khả năng gây sát thương lên chúng.”

Nói cách khác, vì họ thậm chí chẳng thể sử dụng chúng làm vũ khí đi săn, nên đâu có lý do nào để phát triển súng chứ. Nhưng vậy thì đáng lý họ nên phát triển súng trường hoặc đạn xuyên giáp mới phải, đúng không? Thậm chí một khẩu súng hỏa mai chỉ có thể bắn ra một viên đạn tròn đúng nghĩa cũng phải phổ biến chứ (súng điểu thương nội địa Nhật Bản là dạng sơ khai của súng hỏa mai). Nếu tại một thời điểm nào đó mà chúng tôi có thể sản xuất được loại súng trường như thế, thì sức mạnh của đất nước sẽ gia tăng. Nhưng dẫu biết về lịch sử của súng hỏa mai, nhưng quả như dự đoán, tôi chẳng nắm rõ cấu trúc của nó. Hakuya tiếp tục lời giải thích của mình.

“Hơn nữa, tùy vào độ tương thích, mà bộ giáp cũng có thể được cường hóa với hiệu ứng giảm sát thương. Ngược lại, để xuyên qua lớp này, thông thường vũ khí phải khảm hiệu ứng tăng cường sát thương.”

“Ah, một vòng luẩn quẩn[5] ………”

“Đúng thế ạ. Còn một thực tế nữa là thuật cường hóa dành cho giáp và vũ khí mạnh mẽ hơn khi sử dụng lên những vật thể với khối lượng lớn hơn. Nói cách khác, tại thế giới này, tên mạnh hơn đạn nhưng lại yếu hơn thương[6].”

Vậy đồng nghĩa rằng, dẫu chúng ta có phát triển một khẩu súng trường, thì viên đạn nhỏ sẽ chẳng chứa bao nhiêu sức mạnh sao? Ngày mà quân đoàn dùng súng trở thành hiện thực càng xa xôi hơn …

“Thậm chí tại thế giới này, sử dụng phép thuật hay oanh tạc bằng phi long kỵ sỹ đều sẽ không hiệu quả để chống lại họ và kỵ binh công kích đơn thuần là bị khắc chế. Thêm nữa, nhằm bằn họ với đại bác cũng là điều bất khả (lớp vỏ không phát nổ)[7], nên rốt cuộc thì số đông mũ sắt và áo giáp đen ấy vẫn sẽ từ từ tiếp cận mà thôi. Đối với phe đối phương, sẽ …”

“Khá kinh hoàng. Trong mắt họ, đó chỉ còn là Quân đoàn Địa ngục.”

Nếu chiến đấu trên đồng bằng bằng phẳng, họ sẽ bất khả chiến bại. Nên có lẽ, giao tranh với họ tại vùng đồi núi hoặc địa hình đất ngập nước không có điểm tựa chân tốt, dẫn dụ họ về các cạm bẫy, hoặc bao vây và gây hỗn loạn trong đội hình …… là vài ý tưởng mà tôi nảy ra, nhưng những kế sách này chỉ áp dụng được trong thủ chiến. Kẻ xâm lược sẽ gặp khó khăn trong việc chọn lựa địa điểm giao tranh. Dẫu vậy [Ma Giáp Quân đoàn hành quân tới đâu, lãnh thổ mở rộng tới đó] thực sự là lối nói kỳ lạ.[8]

“Hơn thế nữa, Đế quốc Quân còn sở hữu những đơn vị hùng cường ngoài Ma Giáp Quân đoàn ra.”

Liscia vừa nhìn hàng ngũ địch vừa lên tiếng với tôi.

“Chưa kể tới Phi long Kỵ sỹ, họ còn có trong đội hình cả Điểu sư Kỵ sỹ mà mọi người nói rằng mạnh mẽ ngang ngửa Long Kỵ sỹ. Quân đoàn Pháp sư, Quân đoàn Rhinosaurus đặc hóa chiến đấu ……. Nếu giao tranh với Đế quốc, thì chúng ta sẽ cần đương đầu với tất cả số này.”

Ah … Cô ấy nói phải. Lực lượng địch không chỉ sở hữu mỗi Ma Giáp Quân đoàn. Vậy nên suy nghĩ của tôi về việc chiến đấu với họ tại địa điểm mà mình chọn quả là ngốc nghếch.

“…… Thật chẳng ngoài dự đoán, chúng ta không thể chiến thắng Đế quốc.”

“Souma ……”

“Bệ hạ……”

Tôi nhẹ mỉm cười vì Liscia và Aisha bộc lộ nét lo lắng trên khuôn mặt mình.

“Lúc này, thì chưa thể.”

“!?” x2 (Liscia)(Aisha)

“Giờ thì, chúng ta tiếp đón Jeanne và Julius chứ?”

Khi tôi đưa ra mệnh lệnh này, ba người kia đầy mạnh mẽ đáp lời.

.

“Vâng, thưa Bệ hạ!” x3

◇ ◇ ◇

Phòng Yết kiến tại Lâu đài Van.

Trong phòng yết kiến với lớp sơn và phần trang trí cuốn hút hơn ở Lâu đài Parnam, tôi ngồi yên vị tại chiếc ngai vàng. Đứng trên tấm thảm vài bậc phía dưới tôi là em gái của Nữ hoàng Đế quốc Grand Chaos, Jeanne Euphoria và trưởng nam của Thân vương Amidonia Gaius VIII quá cố, Julius. Julius, người tôi gặp lần đầu tiên, là một tay đẹp mã trong độ tuổi đôi mươi và mang vẻ lạnh lùng hệt như Hakuya, nhưng đôi mắt dường như luôn nhìn kẻ khác hạ đẳng hơn mình của hắn đem lại cho tôi cảm giác khó chịu. Hắn là một tên ikemen tôi không ưa nổi, hoặc ngắn gọn thì, kiểu cảm giác “eerikemen”[9].

Đội hình của chúng tôi tiếp kiến họ chỉ có Liscia và Hakuya ở hai bên tôi, và Aisha phía sau trong vai trò cận vệ. Chứng kiến điều này, Jeanne nghiêng đầu.

“Quả thực bất ngờ quá. Tôi đã hình dung rằng cuộc đàm phán sẽ diễn ra dưới sự quan sát của lực lượng binh lính hùng hậu cơ.”

“Không nên cần tới quân sỹ trong buổi yết kiến chỉ có hai người các vị, phải chứ? Sẽ vô cùng khiếm nhã.”

“Quả thực như vậy. Khả năng thấu hiểu thật đáng ngưỡng mộ.”

Jeanne lên tiếng đầy thán phục, nhưng tôi thầm thè lưỡi trong tâm trí. Đơn thuần tôi tin rằng nếu một vị vua trong Tam quốc diễn nghĩa thực hiện điều mà Jeanne vừa chỉ ra, thì sẽ xảy ra cảnh tượng đầy xấu hổ khi viên công sứ cất lời rằng, [Người chỉ có hai kẻ diện kiến, nhưng liệu nghi thức xã giao của Vương quốc là được vây quanh bởi quân sỹ hay chăng?] hoặc [Người cảm thấy bất an nếu không có binh lính bảo vệ ạ?]…… Nên tôi làm như vậy để cô ấy không thể lên tiếng được.

“À … Miễn rằng quý cô đó vẫn ở phía sau, thì anh sẽ cảm thấy an toàn, đúng chứ?”

Đôi mắt sắc sảo của Jeanne hướng về phía Aisha. Quân nhân sẽ phát tiết tinh hoa hay gì à? Cô ấy có thể nhìn thấu đầy chính xác khả năng của Aisha. Aisha cúi mình trong yên lặng.

“Anh sở hữu một chiến binh tuyệt vời đấy. Tôi muốn được đọ sức với cô ấy, nhưng tôi nghĩ mình sẽ khó mà giành phần thắng. Quả đúng như mong đợi từ Quốc vương Soma, anh có những cận thần vô cùng xuất sắc.”

Quả là một lời ca tụng. Tôi chẳng thể nhìn thấu trong đó chứa đựng bao nhiêu phần sự thật nữa. Cô ấy không nên là một kẻ sẽ thoái lui chỉ vì chứng kiến được diện mạo đầy thận trọng của Aisha, phải chứ?

“Vậy ra cô táo bạo tới mức không cần ai đồng hành dẫu rằng mình chuẩn bị đối mặt với quốc vương của một nước. Cô không hề bận tâm về nguy cơ bị ám sát ư?”

“Tôi tới nơi đây với vai trò đại sứ hòa bình. Tại sao tôi nên lo lắng về chuyện sẽ bị giết chứ?”

Vừa mỉm cười vừa nói ra điều này, Jeanne quả là một kịch sỹ không phải dạng vừa. Cô ấy “chẳng hề có ai đồng hành”, nhưng không phải cô đang được quân đoàn gián điệp Đế quốc đã thâm nhập vào lâu đài này bảo vệ sao? Có lẽ ngay lúc này đây, họ đang đọ kiếm với Lực lượng Hải quân Lục chiến của Juna-san hiện thời giữ nhiệm vụ bảo vệ hội nghị này.

“Thật vinh dự khi cuối cùng cũng được gặp anh. Tôi là Souma Kazuya.”

“……. Thân vương Amidonia Julius.”

Julius tự xưng là Thân vương mà vẫn không hề che giấu ánh nhìn đầy thù địch. Hắn chẳng thể thực hiện lễ đăng quang vì chúng tôi đã chiếm cứ Van, nên sẽ không đủ khả năng tự giới thiệu mình với tước vị Thân vương, nhưng tôi chẳng thể chỉ ra điều này vì chính mình cũng lâm vào tình thế tương tự.[10]

“Vậy, mục đích chuyến viếng thăm hiện thời của anh là gì?”

“…… Đúng là trò hề. Hãy trả lại Van ngay lập tức!”

“Julius-dono………”

Jeanne bộc lộ nét mặt đầy chua chát như thể vừa nuốt trọn một con bọ, nhưng Julius phớt lờ cô và tiếp tục lên tiếng.

“Công quốc Amidonia chúng ta là một thành viên của [Tuyên ngôn Nhân loại]. Trong đó có một điều khoản rằng [Thay đổi về biên giới do hành động quân sự sẽ không được công nhận]! Việc Van tước quyền sở hữu Van bằng hành động quân sự đã xâm phạm tới điều khoản này, nên ta yêu cầu trao trả lại Van ngay lập tức!”

“Cứ nói điều mình thích đi, nhưng..”

Tôi đặt tay lên ngai vàng và tựa cằm lên tay trước khi tiếp tục.[11]

“Kẻ xâm lăng Vương quốc Elfrieden không lâu trước đây, chẳng phải là phía các anh ư? Chính phe anh lập mưu định thay đổi biên giới bằng sức mạnh quân sự trước, nhưng khi thất trận thì lại phàn nàn về việc xâm phạm điều khoản. Liệu có hơi vô lý không?”

“…… Cuộc xâm lăng Vương quốc Elfrieden là hành động chuyên quyền của riêng Phụ vương … của Gaius.”

“Nhưng anh cũng tham gia cùng chiến dịch ấy, nên đó là lý do tại sao anh đồng phạm. Ngay từ đầu, trước khi thực hiện đàm phán về việc trao trả lãnh thổ, thì anh nên tạ lỗi vì đã xâm lược đất nước của chúng tôi, đúng chứ?”

“Kugh……”

“Julius-dono, điều Quốc vương Souma nói hoàn toàn đúng đấy. Vì vị trí hiện tại của chúng ta nằm ở thế thỉnh cầu trao trả lại lãnh thổ, chúng ta phải bắt đầu bày tỏ thiện chí bằng cách tạ lỗi trước nhất.”

Julius trong thâm tâm hoàn toàn cảm thấy khó chịu, nhưng đây là điều mà tia hy vọng cuối cùng của hắn, Jeanne, đã nói, nên dẫu ghét … không, cực kỳ căm thù, hắn vẫn phải cúi đầu.

“…… Mặc dù hành động xâm lược đất nước ngươi thuộc về riêng Thân vương quá cố Gaius, nhưng ta cũng có lỗi khi đã không thể ngăn cản người. Ta thỉnh cầu sự tha thứ cho điều này.”

“Tôi tự hỏi tại sao mình chẳng hề nghe thấy một ngôn từ xin lỗi nào cả …”

“Thế nhưng, ở tình thế hiện tại, quốc gia chúng ta đã bị đất nước ngươi xâm lược. Vì tham gia Tuyên ngôn Nhân loại, chúng ta có quyền kêu gọi Đế quốc, đưa ra yêu cầu trao trả lại phần lãnh thổ này.”

“Quả là lối diễn đạt đầy kiêu hãnh thay cho “ta sẽ phó mặc cho kẻ khác”. Julius đã nói vậy, nhưng Đế quốc suy nghĩ như thế nào vè chuyện này?”

Chứng kiến tôi đưa cô ấy tham gia vào vấn đề hiện tại, Jeanne nhún vai.

“Đế quốc không muốn ủng hộ Amidonia vì gieo gió thì gặt bão thôi. Thế nhưng, vì họ là một quốc gia thành viên của Tuyên ngôn Nhân loại, nên chúng tôi không thể nào khước từ yêu cầu từ họ.”

“Nói cách khác thì, Đế quốc mong muốn chúng tôi trao trả lại phần lãnh thổ mình chiếm cứ được trong chiến trận, bắt đầu từ Van sao?”

“Chính xác.”

Tôi đã đoán được rằng Đế quốc sẽ đặt mình vào một vị trí như thế. Tôi cảm thấy tức giận trước gã Julius đang đứng kế bên cô và trưng ra bộ mặt như thể muốn nói rằng: đây là chuyện chính đáng. Nhưng mọi thứ diễn tiến hệt như tôi đã nhận định. Do vậy, tôi đáp lại giống trong giả dụ.

“Tôi từ chối.”

◇ ◇ ◇

[1] Dựa trên phiên bản cũ của điệu hát dành cho thiếu nhi むすんでひらいて (https://www.youtube.com/watch?v=oypsXiOM3S0), bắt nguồn từ Le devin du village, một vở opera Pháp của Jean-Jacque Rousseau (hay còn được biết đến với cái tên Giấc mơ của Rousseau). Sau này, giai điệu được sử dụng trong màn biểu diễn Thánh ca “Xin Chúa hãy tha thứ cho chúng con với Phước lành của Người” (Phiên bản thánh ca Greenville http://www.hymnary.org/media/fetch/184008), sau này được bài dân ca Mỹ thế kỷ 19 sử dụng: Hãy đi nói với Dì Rhody (https://www.youtube.com/watch?v=v4vxDJKjoBI – bạn biết đấy, bài hát được sử dụng trong Resident Evil 7). Sau này nó được Bộ Giáo dục Nhật Bản mượn để dành cho Sách Thánh ca cho Trẻ Tiểu học vào năm 1881 với cái tên見渡せば (Khi tôi nhìn quanh) (https://www.youtube.com/watch?v=uKw6-6dZh0A), và khi Chủ nghĩa quân phiệt lên nắm quyền năm 1895, lời bài hát được đổi thành戦闘歌 (Chiến ca) (https://www.youtube.com/watch?v=YmOxqtGZMP8): Đây là phiên bản mà Souma hát. Sau Thế chiến 2, lời bài hát được thay đổi thêm một lần nữa như hiện thời. (Vamp: tất cả những tên tác phẩm đều là tạm dịch)

[2] Bắt nguồn từ Ba Yếu tố Chiến tranh của Mạnh Tử trong Công Tôn Sửu Hạ (公孫丑下): “Thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân hòa”. Souma sử dụng dạng rút gọn: “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa”. Nguyên lời Mạnh Tử: “Thời trời chẳng bằng lợi đất; lợi đất chẳng bằng lòng người hoà hợp”.

[3] Huấn luyện ở đây có nghĩa dùng vũ lực với một con thú khiến chúng phải nghe lời.

[4] Vamp: 陛下 và 兵科 đều đọc là heika, nhưng chuyển ngữ thì mất đi cái hay rồi. Ai có cao kiến xin góp ý.

[5] Vòng luẩn quẩn chỉ những chuỗi sự kiện phức tạp tự củng cố mình qua một vòng lặp hồi tiếp. Trong trường hợp này, sự tồn tại của phép thuật cường hóa phòng thủ dẫn tới sự phát triển của phép thuật cường hóa tấn công, gây nên sự phát triển của phép thuật cường hóa phòng thủ cao cấp hơn rồi làm nảy sinh sự phát triển của phép thuật cường hóa tấn công mạnh mẽ hơn, khiến phép thuật cường hóa phòng thủ thậm chí tuyệt vời hơn phát triển, cứ lặp đi lặp lại không hồi kết.

[6] Chính vì thế mà Ma Giáp Quân đoàn mặc những bộ giáp toàn thân rất đồ sộ và trang bị mâu: một vũ khí dài và nặng. Khối lượng lớn hơn đồng nghĩa với phòng thủ và tấn công tốt hơn.

[7] Chẳng phải đạn pháo đại bác là vũ khí chống bộ binh tuyệt vời sao???

[8] Vamp: tham khảo raw

[9] Đây là cách chơi chữ. イケメン (Ikemen) + 好かない (Sukinai ) = “いけ好かない” (ikesukinai). Vamp: chuyển ngữ kiểu gì được bây giờ, mình bó tay rồi, đành giữ nguyên bản eng, xin góp ý nhé :v

[10] Hãy nhớ rằng, ngay cả vào lúc này, Souma vẫn chưa chính thức đăng quang. Quyền thừa kế ngai vàng thực chất thuộc về Liscia, nên trừ khi Souma thành hôn với cô, thì cậu chỉ là, như cách cậu nói, Quyền Vương (Quyền mang nghĩa “tạm thời thực hiện nhiệm vụ của người khác”) chứ chưa phải một Nhà vua đanh chính ngôn thuận.

Bạn đang đọc Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki của Dozeumaru
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.