Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Họ Muốn

Tiểu thuyết gốc · 2455 chữ

Trời sáng.

Mắt đờ đẫn.

Về cơ bản là ngủ không đủ.

Thời gian gần đây, hắn ngủ không ngon giấc.

Bập chộp.

4 tiếng.

3 tiếng.

Sẽ lại giật mình dậy.

Hôm qua 2h sáng ngủ. giờ là 6h sáng.

Hắn uể oải mà ngồi dậy.

Lục trong tủ tìm xem còn gói cà phê dư nào không.

...Hết rồi.

Vẫn còn chút tiền lẻ...

Hắn mặc áo khoác vào mà rời khỏi phòng của mình.

.

.

.

"Yo, quả thật là cậu."

Vô Nhất dụi dụi mắt.

Nhìn người đang lái một chiếc mô tô đời mới.

Bảng điện tử. Nhiều đường vân tỏa ra ánh sáng neon.

Nhìn qua cũng biết nó rất mắc.

Hắn nhận ra người đang ngồi trên chiếc mô tô đen bóng đó.

Tô Trung Phong.

"Cậu... Là Tô Trung Phong hồi đại học ?"

Tô Trung Phong gật đầu.

"Ừa."

"Có việc gì sao?" Vô Nhất tay để trong túi áo khoác vì lạnh, đi bộ xuống các bậc thang rời khỏi chung cư.

Tô Trung Phong cầm điện thoại mà giơ ra.

Vô Nhất nhìn lấy.

Là lời mời Đan Nguyệt Bang mà hắn đã từ chối.

"Gia nhập tụi này đi." Hắn mỉm cười.

Vô Nhất nheo mắt.

"Tôi không có chơi Nhất Thế."

Tô Trung Phong lấy tay mà vỗ lưng hắn.

"Nói cái gì thế ?"

"Cậu là Vô Nhất, người nằm trong ba tổ đội vượt ải đầu tiên của 3 cái phó bản cấp 19,29 và 39."

"Các tổ đội đều có thành viên khác biệt, chỉ có cậu là người duy nhất nằm trong cả 3 phó bản."

Vô Nhất xua tay.

"Cậu nhận lầm người rồi."

Tô Trung Phong nhìn Vô Nhất định bỏ đi.

"Lầm cũng được. Ăn sáng không ? Gần đây có một tiệm mì xào mới mở, vị không tệ."

Vô Nhất khựng lại.

Mì xào.

Hắn nhớ lại đống mì ly mình ăn cả tháng này.

Có chút do dự.

"Tôi..."

"Tôi mời. Ở đó có cả thịt xá xíu cháy lắm."

Bụng hắn kêu ọt ọt.

"....Đi." Vô Nhất bị cái bụng của hắn bán đứng.

.

.

.

"Vậy là Đan Nguyêt Bang đang muốn khiêu chiến các phó bản mới, nên muốn mời tôi vào bang ?"

Tô Trung Phong gật đầu, uống một ngụm cà phê sữa.

"Ừa. Tôi thấy tên cậu quen quen nên tìm thử, quả thật là cậu."

Vô Nhất nhìn thông tin mà Tô Trung Phong đưa.

Ghi chép về các phó bản người chơi tìm ra mà chưa vượt qua được.

"...Tôi được gì ?"

Vô Nhất thẳng thắn mà hỏi.

"Gia nhập bang hội, Tôi sẽ được gì ?"

Tô Trung Phong nhìn hắn như thể nhìn thấy người lạ.

"Tôi không ngờ cậu sẽ hỏi tôi câu đấy luôn đó. Hồi học đại học chúng ta còn khá thân vì suốt ngày cày game mà."

Vô Nhất lắc đầu.

"Giờ khác xưa rồi. Cơm áo gạo tiền."

Hắn uể oải.

Mỗi tháng đều có bao nhiêu thứ tiền.

Hắn chơi game cũng để kiếm thêm thu nhập.

Hơi đâu mà vì sở thích nữa.

"Mì của quý khách đây."

Hai tô mì thơm phức được đặt lên bàn.

Thật sự khiến Vô Nhất nhìn vào phải thèm thuồng.

"Mẹ nó. Thịt kìa."

"Bao lâu rồi không được ăn thịt."

Vô Nhất lấy đũa mà ngay lập tức cuộn mì lên ăn.

Tô Trung Phong gãi gãi đầu.

"Hơi ngạc nhiên đấy, tôi cứ nghĩ cậu sẽ lập tức đồng ý khi tôi gặp cậu cơ."

Vô Nhất gắp thêm một đũa, ăn rồi bắt đầu nói.

"Tô Trung Phong. Hiện tại tôi không hứng thú với làm bất cứ việc gì mà không có tiền đâu."

"Hồi còn đại học tôi còn không phải lo nghĩ gì, nhưng giờ thì khác rồi."

"Tôi không làm mấy thứ vì nó vui được."

Tô Trung Phong nheo mắt nhìn hắn.

"Cậu rất khác xưa đấy."

"Tôi trưởng thành rồi. Không như cậu."

Vô Nhất gắp thịt mà bỏ vào miệng.

Tâm trạng quả thật có tốt hơn nhiều sau khi ăn được miếng thịt đó.

Tô Trung Phong im lặng.

Khoanh tay nhìn Vô Nhất ăn.

Sau đó gãi gãi đầu.

"Hầy. Mày khác xưa thật đấy."

"Cuối cùng cũng chịu nói tiếng chó rồi à?" Vô Nhất vừa nhai vừa cười.

"Bang chủ không cho tao xưng mày tao với đối tượng mời." Hắn làm quả mặt nhăn nhó vô cùng.

"Thế là buông xuôi tao rồi phải không?" Vô Nhất húp nốt nước mì.

"Hiện chắc là vậy. Nhưng theo mày nói, thì nếu mày được gì thì mày phải tham gia phải không ?"

Vô Nhất ngẫm nghĩ một chút.

"Nói đơn giản thì tiền, hoặc qua phương thức nào đó để tao có tiền là được."

Đôi mắt hắn thật sự trông rất mệt nhọc.

Tô Trung Phong gật đầu.

"Được, tao liên hệ mày sau nhé."

"Ừ..."

"Vô Nhất !"

Tô Trung Phong giật mình.

Ghế đổ.

Vô Nhất ngã quỵ xuống mặt đất.

"A lô ! ? Cấp cứu ! Tôi đang ở..."

Tô Trung Phong hoảng loạn mà gọi điện thoại.

.

.

.

"A... Đây là đâu ?"

Mắt hắn lờ dờ mở ra.

...Bệnh viện ?

Mẹ nó.

Không báo trước cho lão sếp.

Kiểu nào cũng bị kiếm cớ trừ lương.

"Con trai tôi ! Nó có sao không bác sĩ !"

Vô Nhất nghe được tiếng ầm ỉ từ bên ngoài.

Giọng nói to, không kiềm được mức độ này.

Là mẹ hắn.

Bán hàng ngoài chợ, to tiếng rao hàng đã thành thói quen.

Chính bà cũng không biết âm lượng bản thân bao nhiêu là vừa phải.

Tiếng quát thật to cả hành lang đều nghe được.

Vô Nhất vờ mà nhắm mắt.

"Bác bình tĩnh... Cậu ta chỉ là kiệt sức vì làm việc quá độ thôi, tịnh dưỡng là được."

Tô Trung Phong giảng giải.

Hắn là người đưa Vô Nhất vào viện.

Khút khít.

Mẹ của Vô Nhất sụt sịt mũi.

"Thằng nhỏ này... Cứ làm người khác lo...!"

Bà dụi dụi nước mắt.

Tô Trung Phong nhìn mẹ của Vô Nhất, không khỏi thương cảm.

"Bác ra đây nghỉ một chút. Từ quê chạy vội lên đây chắc phải xa lắm."

"Uống nước rồi nói chuyện với cháu, để Vô Nhất nó nghỉ ngơi một chút nhé."

.

.

.

"Đứa nhỏ này..."

"Nó suốt ngày ôm hết trách nhiệm về bản thân thôi."

Mẹ của Vô Nhất ngồi hàn thuyên cùng Tô Trung Phong.

Phần nhiều vẫn là mẹ Vô Nhất nói.

Mặc bộ quần áo thường thấy của các bà cô ngoài chợ.

Gương mặt nhiều nếp nhăn, da đã đen. Tóc đã có sợi bạc.

Nhìn qua, Tô Trung Phong cũng hiểu cuộc sống của mẹ hắn phải cơ cực lắm.

"Vô Nhất cũng là muốn lo cho bác thôi, bác đừng trách quá. Cháu sẽ canh chừng không cho cậu ta làm việc quá mức."

Mẹ của Vô Nhất gật gật đầu, nắm tay Tô Trung Phong mà cảm tạ.

"Được vậy thì tốt quá, bác cảm ơn cháu...!"

Trong lúc họ trò chuyện, thì có một người nhân viên bệnh viện đến.

"Người nhà bệnh nhân Vô Nhất, xin ký tên và đóng tiền viện phí ở đây."

"A...!"

Mẹ của Vô Nhất cầm bảng thông tin viện phí.

"300 000... Để xem..."

Bà móc trong quần ra một cái bóp da đã sờn rách.

Trên bóp da còn được khâu tỉ mỉ hai chữ "tặng mẹ."

Tô Trung Phong nhìn tiền bên trong của bà.

một ngàn lẻ.

10 ngàn lẻ.

Chẳng được bao nhiêu.

Đồng tiền đều sờn rách.

"A... Cậu chờ tôi chút nhé, tôi về nhà lấy tiền ngay...!"

Bà ngồi bật dậy, nhưng Tô Trung Phong đã ngăn bà lại.

"Không sao đâu bác, dù gì cháu còn nợ Vô Nhất chút tiền ăn nhậu hồi trước, để cháu trả cho nó."

Tô Trung Phong mỉm cười mà lấy thẻ của mình ra trả.

"A... Cảm ơn cháu ! Cho bác xin tài khoản, bác sẽ gửi lại."

Tô Trung Phong chỉ xua xua tay.

"Không không ! Không cần đâu !"

Cơ mà...

Tô Trung Phong tính nói gì, rồi lại thôi.

"Bác đi mua chút đồ ăn chờ nó tỉnh dậy, cháu chờ bác ở đây nhé !"

"Vâng ạ."

Mẹ của Vô Nhất cứ vậy rời đi.

Tô Trung Phong nhìn tờ giấy xét nghiệm.

Nhớ lại lời bác sĩ khi nãy.

"Chủ yếu là làm việc nhiều nên kiệt sức, nghỉ ngơi là được."

"Tuy nhiên trong bệnh án của cậu ta có bệnh trầm cảm từ mấy năm trước... Nhưng không có thông tin chữa trị."

"Nếu được, cậu hãy bảo cậu ta đi khám bệnh thường xuyên nhé. Các bệnh tâm lý, để càng lâu càng khó giải quyết."

Tô Trung Phong thở dài.

Hắn không biết mẹ Vô Nhất có biết không, nhưng lúc này hắn không nghĩ nên làm bà lo thêm.

Hắn bước vào phòng, ngồi lên ghế bên cạnh giường mà nhìn Vô Nhất.

"Dậy đi."

"Tao biết nãy giờ mày tỉnh rồi."

Vô Nhất mở mắt ra.

Đôi mắt có rất nhiều buồn rầu.

"Tháng sau tôi gửi trả cậu."

"Tao không mượn mày trả."

Hắn gãi gãi đầu.

"Có nghĩ đến đổi việc làm chưa ?"

"Làm bán mạng thế này, độ vài năm là mày chết queo luôn."

Vô Nhất lắc đầu.

"Chết cũng được."

"Hồi đó tao kể mày về ước mơ của tao rồi đó."

"Ít nhất tao làm như bây giờ, còn có hi vọng mua nhà cho mẹ sống trước lúc phải ra đi."

Tô Trung Phong nghe vậy, như bị chạm vào vảy ngược.

Đứng dậy mà nắm cổ áo hắn lôi lên.

"Nói con c*c gì đấy thằng chó ?"

"Mày nghĩ mày là người bệnh, thì tao không dám đánh mày phải không ?"

Vô Nhất mở to mắt mà nhìn Tô Trung Phong.

"Cậu phẫn nộ cái gì vậy ?"

"Mày còn không biết?" Tô Trung Phong nghiến răng.

"Mẹ của mày, nghe tin mày bệnh, ngay lập tức chạy từ dưới quê lên."

"Nãy tao trò chuyện cùng bà, nhìn điện thoại bà, tin nhắn gửi cho mày gần như là hằng ngày."

"Tới bây giờ, cũng là vội mua gì đó, sợ mày tỉnh dậy bị đói."

"Mày còn dám sủa mấy câu ngu l* như thế ?"

Vô Nhất im lặng.

Hắn không đáp trả gì với những lời của Tô Trung Phong.

"Cái nhà...!? Quan trọng lắm sao?"

"Mày nghĩ mày cho mẹ mày cái nhà, là mày trả ơn sinh thành cho bà rồi à?"

"Mày nghĩ như thế là mẹ mày vui ?"

Cổ áo Vô Nhất bị Tô Trung Phong kéo lôi lên mạnh đến muốn rách.

Mỗi người, dễ bị kích động nhất, là khi đồng cảm.

Lúc này đây, tự Tô Trung Phong đang hận hắn, như cách hắn hận bản thân mình.

Cuối cùng, hắn tự làm dịu cơn thịnh nộ lại mà thả Vô Nhất ra.

"Tao có một đứa em."

"Nó cũng như mày, được chẩn đoán là trầm cảm."

"Nó bị bạo lực học đường, nó bị bắt nạt."

"Đến nỗi mà sau khi vụ việc được giải quyết, nó cũng không dám đến trường."

"Nó sợ ánh mắt của mọi người."

"Nó phải chuyển trường đi vì không chịu được những người nhìn thấy quá khứ của nó."

"...Nó tự ti. Nó cảm thấy bản thân thấp hèn so với mọi người."

"Nó cảm thấy không bằng mọi người."

"Dù cho tao có động viên, nói chuyện với nó hằng ngày."

"Tao vẫn thấy trong ánh mắt nó, có tâm tư, có vết thương, sợ là không biết có thể chữa lành hay không."

"Nó muốn rời khỏi thế giới này."

Tô Trung Phong nắm tay hắn mà kéo lên.

"Đừng nghĩ tao không biết, hay xạo l* với tao."

"Cái vết rạch trên tay này, tao là người rõ nhất ý nghĩa của nó là gì."

Tay hắn bóp chặt cổ tay của Vô Nhất.

Hắn có thể cảm nhận được tay Tô Trung Phong đang run run.

"Tao chỉ có thể nói với mày, cũng là những lời tao nói với em gái tao."

Hắn im lặng, như lấy lại bình tĩnh trong lòng.

"Yêu thương bản thân đi."

"Trước khi mày có thể yêu thương bất kì ai."

"Hãy yêu thương bản thân đi."

"Đừng nghĩ đánh đổi bản thân cho người mình trân trọng."

"Nếu họ cũng trân trọng mày. Họ phải nhìn mày đau đớn, dày vò vì họ."

"Một chút họ cũng không cần !"

Tô Trung Phong quăng cánh tay hắn đi.

"Thứ họ muốn, chắc chắn không phải là mày tự mình cam chịu tất cả."

"Thứ họ muốn, họ thực sự muốn, là thấy mày vui vẻ."

"Thấy mày mạnh khỏe."

"Thấy mày khi gặp họ, đều nở ra một nụ cười hạnh phúc."

Tô Trung Phong như sắp không nhịn nổi.

"Nghe lọt lỗ tai mày thì nghe, không thì coi như tiếng chó sủa đi."

"Mày bảo tao chưa trưởng thành ? Thế trưởng thành của mày, là như thế này sao?"

"Tự giết bản thân ?"

Hắn mở cửa mà rời đi.

Trong đầu hắn lúc này, ký ức Hoa Nhi phải chịu những tổn thương kia hiện ra trong lòng hắn.

Hắn rốt cuộc cũng chỉ giận người khác, vì giận bản thân mình vô dụng.

Cũng chả phải người tốt gì.

---

[ Góc viết thêm của tác giả ]

"Tình Kiếm ta đây, nhất định không để mất đi chữ Tình !"

Lại là góc viết nhảm đây.

Như lần trước nói, Tình Kiếm, hắn trẻ trâu.

Đứa bốc đồng, dễ chơi * nhất bọn.

Hắn là đứa trẻ. Nhưng không phải là đứa trẻ vì chưa trưởng thành.

Bởi hắn đã trưởng thành, nên hắn mới trẻ con.

Trưởng thành của một người, là do chính người đó quyết định ý nghĩa.

Biết lo toang cho gia đình, đấy là trưởng thành.

Lãnh cảm trước thương đau, đấy là trưởng thành.

Biết tự sống vì bản thân, đấy cũng là trưởng thành.

Hắn bốc đồng, hắn miệng hỗn.

Nhưng hắn là đứa sẵn sàng vì những người mình yêu quý mà một mình đương đầu với tất cả.

Trưởng thành của Tình Kiếm, là biết được dù đường đời có thế nào, có phải đối mặt với khó khăn như thế nào.

Hắn cũng sẽ không một lần nữa vứt bỏ đi chữ Tình trong tên.

Một thanh kiếm, có thể đả thương người.

Một chữ tình, có thể cứu vớt người.

Bạn đang đọc Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !? sáng tác bởi Vudoctruyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vudoctruyen
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.