Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Cha Con Đoàn Tụ I

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Sau một tiếng, phi thuyền tiến vào phạm vi khu vực thị trấn Magnolia. Cana dù rất muốn phục thù, nhưng giữa được đoàn tụ với cha và thắng một trận đấu bài. Cô bé chọn cái nào, không cần nghĩ cũng biết.

Thật ra, tính theo tốc độ ra bài của hai người, một tiếng dư sức đánh ba, bốn ván. Chỉ là tại giai đoạn giải thích luật chơi với hướng dẫn trước đó tốn nhiều thời gian quá nên mới thành ra chỉ đấu được một trận.

Đỗ phi thuyền ở khu đất trống bên ngoài thị trấn, God Serena cùng Cana và Haku lục tục xuống thuyền, đi bộ vào thị trấn.

Lâu lắm mới quay trở lại, God Serena không khỏi cảm thấy là lạ trước sự thay đổi của cảnh vật.

Nhưng còn tốt, cư dân vẫn là những người thân thiện hiếu khách kia, bầu không khí như cũ tràn đầy sức sống, như thể có âm nhạc dạo quanh tai, khiến nội tâm bất giác thư thái dễ chịu. . .

Magnolia là một thị trấn lớn ở vương quốc Fiore, náo nhiệt phồn hoa, kinh tế thương mại phát triển, người qua kẻ lại nối liền không dứt, số lượng du khách, thương nhân ghé qua cũng không phải là số ít.

Mà nguồn gốc của sự thịnh vượng trên chính là vì nơi này là điểm toạ lạc của một hội pháp sư tiếng tăm lẫy lừng khắp vương quốc Fiore - Fairy Tail.

Tại vương quốc Fiore trù phú này, tồn tại hai hội pháp sư tiếng tăm lẫy lừng.

Một là Phantom Lord, có rất nhiều phân hội, nhân số cùng khu vực phân bố đừng đầu trong hết thảy các hội.

Hai là Fairy Tail, cái nơi trông như quán rượu này.

Trụ sở của hội là tập hợp của nhiều phong cách công trình kiến trúc khác nhau, kiểu dáng càng lên cao thì càng nhỏ như chùa, mái vòm tròn và nhọn ở đỉnh trông khá giống một cái hạt dẻ lộn ngược, tương tự như những gì được thấy trên các toà nhà Ả Rập. Dưới mái vòm, mái ngói tầng 3 là lá cờ in dấu biểu tượng của hội.

Đừng từ bên ngoài, xuyên qua cửa gỗ lẫu một đang hé, có thể nhìn thấy cảnh tượng tán gẫu cụng rượu bên trong, các loại âm thanh ồn ã huyên náo truyền ra không ngớt.

Chú ý tới vẻ lo lắng hiện rõ mồn một trên gương mặt Cana, God Serena đưa tay ra xoa đầu cô bé, trấn an: “Thả lỏng nào, đi gặp cha chứ có phải đi gặp yêu ma quỷ quái đâu.”

“Em biết, chỉ là . . . hồi hộp quá.” Cana trả lời, tay đặt lên ngực trái, cố gắng bình tĩnh lại.

“Hít thở đi, sâu vào.” God Serena không thúc dục, lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc sau, Cana thở phù một hơi, hai tay siết chặt, vẻ mặt tràn đầy sự quyết tâm: “Em sẵn sàng rồi.”

God Serena mỉm cười gật đầu, sau đó . . .

Rầm!

Mở cửa theo một cách không thể nào bạo lực hơn, God Serena bước vào hội quán, lớn giọng: “Lâu lắm không gặp, my fellas!”

Tiếng động to lớn nhanh chóng thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của các thành viên Fairy Tail. Nhìn thấy người đến là God Serena, bọn họ đều bỏ dở việc đang làm để quay sang chào hỏi một câu.

“Ồ, Serena-san! Tới chơi hả!?”

“Uống rượu không? Tôi mời!”

“Macao, hối lộ là không tốt đâu.”

“Im đi, Wakaba!”

Dựa vào nội dung và phương thức nói chuyện có thể thấy bọn họ đều biết God Serena là người của Hội Đồng.

Ấy thế mà xem ra mối quan hệ giữa đôi bên có vẻ rất tốt đẹp. Người ngoài trông vào nhất định sẽ cảm thấy cực kì bất thường, họ sẽ cảm thấy đây là một điều trái với luân thường đạo lý, hoàn toàn đạp đổ quan niệm xưa cũ. Đáng ra, lẽ thường mà nói, người của Fairy Tail với người của Hội Đồng phải ghét nhau như chó với mèo mới đúng chứ?

Muốn biết nguyên do của sự thân thiết này thì phải quay lại một năm sáu tháng trước.

Lúc ấy, ngay khi có được nguồn tài chính ổn thoả, God Serena đã xách va-li tới Fiore một chuyến để tham quan Fairy Tail.

Dẫu gì chuyển sinh vào Fairy Tail mà lại không đi xem bối cảnh chính của truyện thì ngược đời quá. Với cả xem phim đọc truyện bao năm, đương nhiên muốn tới ngó qua để thoả mãn trí tò mò xem những nhân vật trước giờ chỉ nhìn thấy qua màn hình điện tử, trang giấy bước ra ngoài đời thực sẽ trông như thế nào, rồi còn là vì niềm yêu thích của một fan hâm mộ nữa.

Lý do đi có rất nhiều, nhưng lý do không có đi thì chẳng có cái nào. Thế là, ngay buổi sáng hôm sau, God Serena đã có mặt tại Magnolia.

Mặc dù Fairy Tail vào thời kì đó chưa có các mỹ nhân như Erza, Mira, Juvia, Bisca, Evergreen, Kinana, Levy, Lisanna, Laki, Wendy mà chỉ toàn một đám đực rựa ( giờ thì hắn thấy có thêm nữ phục vụ rồi, xem ra quãng thời gian qua kinh tế Fairy Tail phát triển ổn phết không đùa ). Nói Fairy Tail lúc ấy là cái ổ nhậu chuyên biệt cho đám người đó chắc cũng không tính là nói quá. Nhưng tựu trung, chuyến đi khá là thoả mãn.

Ngắm gái đẹp cũng vui nhưng ăn chơi đàn đúm tiệc tùng với hội con trai cũng có cái vui của nó.

Sau lần đó, God Serena cứ đôi khi có dịp rảnh là lại tới Fairy Tail chơi, chủ yếu là vào các dịp lễ hội hay sự kiện gì đấy.

Và rồi, có một lần Fairy Tail gây rắc rối khi làm nhiệm vụ, như thường lệ, nhưng rắc rối lần này hơi “to”.

Cụ thể là.

Đánh sập nửa dãy núi Screven.

Thủ phạm không ai khác ngoài Gildarts Clive.

Thiệt hại to đùng như vậy, Hội Đồng không bắt lại xét xử mới lạ. Cũng may cho Gildarts là có hắn với Yajima nói đỡ cho, bằng không chắc giờ này tên đó đang ăn cơm tù rồi.

Các nghị viên cũng nể mặt hắn nên không truy cứu nữa, vả lại cũng không có ai mất mạng, cuối cùng đưa ra phán quyết Gildarts có tội không phạt, trở về hối lỗi viết kiểm điểm, giao cho hội trưởng Makarov đốc thúc, đồng thời phải bồi thường toàn bộ thiệt hại.

Khỏi phải nói, kể từ vụ đó, độ hảo cảm của Fairy Tail với hắn tăng ngàn trượng. Nói cái gì mà: “Dù cho cậu không phải là một thành viên của hội. Nhưng chúng tôi đều xem cậu như người nhà.”

Lời lẽ xúc động lòng người là vậy, nhưng God Serena lại khịt mũi coi thường: “Hừ, rặt một lũ thực dụng, thấy người ta lợi hại, địa vị cao, nhiều tiền nhiều của là muốn bắt quàng làm họ.”

Câu nói trên đương nhiên là nói đùa. Nói xong câu đó, God Serena đang định đính chính như thường lệ, nào ngờ phản ứng của cái hội này khiến hắn hoàn toàn câm nín.

“Chính xác! Chẳng lẽ lại bắt quàng làm họ với người vô dụng, địa vị thấp, nghèo rớt mồng tơi? Ha ha ha ha!”

Xin lỗi, tại hạ sai rồi, các ngươi mới là người lợi hại. Trần đời tại hạ chưa thấy cái hội nào vô sỉ như cái hội này.

. . .

Các thành viên Fairy Tail giật bắn mình khi nhận thấy God Serena đi cùng một cô bé.

“Ây, lần này làm sao lại dẫn theo con nít?”

“Serena! Cô con gái yêu dấu của cậu đó hả?”

“Không phải? Chẵng lẽ nào . . .?”

“Dừng dừng dừng! Đừng có mà suy diễn lung tung!” God Serena khẩn cấp ngăn không cho trí tưởng tượng của đám người không đứng đắn này bay xa.

Ừ thì đúng là bản tính của đám người này không xấu nhưng rượu vào cộng với cái đầu óc được tiếp xúc với đống tri thức cao siêu từ nhiều nền văn hoá nghệ thuật không tiện nói ra thì có thở được ra mấy câu nổ tung tam quan xứng đáng bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng chẳng có gì lạ.

Cứ đề phòng trước cho chắc ăn.

“Có trẻ em ở đây, đừng có phát ngôn mấy câu bậy bạ. Bằng không . . .” Vẫn cứ không yên tâm, God Serena đưa ra lời cảnh cáo kèm theo một động tác cắt cổ.

Đám người đồng loạt làm động tác khoá môi vứt chìa, biểu thị “đại ca yên tâm, chúng đệ tuyệt đối không dám ho he nửa lời”.

God Serena thở dài.

Chẳng biết liệu đám bợm rượu này có giữ lời không hay hai giây sau lại tai này lọt tai kia, song hắn cũng chẳng muốn để ý nhiều làm gì cho mệt đầu. Quăng chuyện đó sang một bên, hắn đi tới quầy rượu, nơi có một ông già đang ngồi chiễm chệ trên bàn.

Ông già lùn tịt, chắc chỉ bằng Cana là cùng, râu tóc trắng phau, đỉnh đầu hói sạch. Nhưng cái người già trông có vẻ vô hại này lại chính là Makarov Dreyar, hội trưởng đời thứ 3 của Fairy Tail, Thánh Thập Pháp Sư hàng thật giá thật.

“Yo!” Makarov cầm cốc gỗ trong tay, chào đón God Serena bằng giọng điệu vui vẻ, xem ra cũng có chút rượu trong người: “Sao bữa nay lại có hứng tới chơi thế. Lễ Thu Hoạch còn tận gần tháng nữa kia mà.”

“À, nói ra thì dài lắm. Nhưng tóm lại là vì có chuyện quan trọng.” God Serena ngồi xuống ghế, tự nhiên như ở nhà. Hắn cũng không lòng và lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Gildarts có ở đây không? Tôi tìm cậu ta có chút việc.”

Lời này vừa ra, hội quán đang ồn ào trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Riêng Makarov thì đổ mồ hôi lạnh, huyết áp tăng vèo vèo, bộ dạng như thể có khả năng bất tỉnh bất cứ lúc nào.

“Yên tâm đi, không phải là vì mấy chuyện đó đâu.”

God Serena thừa biết trong cái đầu chỉ toàn rượu với gái của mấy tên này nghĩ gì.

Mình xuất hiện vào ngày thường để tìm Gildarts = Gildarts phá hoại lúc làm nhiệm vụ => cư dân khiếu nại lên Hội Động, Hội Đồng cử mình đến xử lý.

Makarov tức thì nhẹ nhõm cả người.

Hội quán khôi phục lại sự ồn ào.

“Sao không nói sớm, hại ta đau cả tim. Thế rốt cuộc là chuyện quan trọng gì khiến cậu phải cần gặp Gildarts?” Makarov hỏi, nhưng ngữ điệu đã ngả ngớn hơn trước rất nhiều.

Xem ra trong mắt lão già U70 này, chỉ cần không dính dáng đến phá hoại, thiệt hại, khiếu nại, án phạt thì chuyện gì cũng là chuyện nhỏ.

“Không phải tôi.” God Serena lắc đầu, chỉ tay vào Cana ngồi kế bên: “Là cô bé này.”

“Cháu tên là Cana.”

Lần đầu tiên từ khi đặt chân vào Fairy Tail, Cana cất tiếng.

Makarov vừa nhìn Cana vừa uống rượu, dỏng tai lắng nghe.

Mặc dù khó hiểu tại sao một cô bé như Cana lại muốn gặp Gildarts. Nhưng Makarov có thể tưởng tượng ra vài nguyên do, như là như có thể cô bé là fan hâm mộ của Gildarts chẳng hạn. Dẫu sao cậu ta cũng là thành viên mạnh nhất của hội mạnh nhất Fiore, tuy tính cách tuy hơi khó mà thuộc vào hàng khiến bé gái yêu thích ngưỡng mộ, nhưng đời mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

5 phút sau. . .

“Cái gì!? Cháu là con gái Gildarts!!?”

“Sao!? Cornelia mất rồi!!?”

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.