Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Cha Con Đoàn Tụ III

Tiểu thuyết gốc · 2524 chữ

Có chuyện này kể ra thì buồn cười, vừa buồn vừa cười.

Con gái cảm giác thực lực không đủ, cho rằng mình không xứng đáng với cha, thế nên tự ti không dám nhận cha.

Người cha cảm thấy có lỗi với vợ, cho rằng bản thân không có tư cách yêu thương, thế nên không dám gặp lại người yêu để hàn gắn.

Lúc nhận ra sự trùng hợp này, God Serena chỉ biết cười một trận rồi cảm thán một câu: “Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

Thật ra . . . chỉ là suy đoán của hắn thôi. Nhưng hắn nghĩ Cornelia chưa từng oán hận Gildarts, Gildarts cũng chưa từng thiếu cơ hội để tái ngộ với Cornelia.

Nguyên nhân khiến Cornelia bỏ đi có lẽ không xuất phát từ cơn giận hay sự nổi nóng nhất thời mà đến từ mong muốn Gildarts ngừng các cuộc du hành liên miên của anh ấy lại mà tập trung vào vun vén hạnh phúc gia đình.

Cụ thể là: Trước đó, sau khi đã khuyên nhắc quá nhiều lần nhưng Gildarts vẫn chứng nào tật nấy nên Cornelia chuyển sang sử dụng phương thức cực đoan khác là trực tiếp bỏ đi.

Tiếp đó, sau khi Gildarts quay về, không thấy Cornelia đâu thì sẽ sốt sắng đi tìm. Và rồi khi tìm thấy thì khoảng thời gian xa cách lâu dài, cảm giác tội lỗi, dằn vặt, trách nhiệm cùng nhiều yếu tố khác nữa sẽ khiến Gildarts từ bỏ lối sống lang bạt kia của anh.

Đáng tiếc là Gildarts đã lo nghĩ quá nhiều đâm ra mọi sự đổ bể cả.

Hắn biết là giả thuyết này nghe có phần lạc quan thái quá. Tuy nhiên, phải biết rằng, từ lúc bỏ đi đến khi lìa xa trần thế vì bệnh tật, Cornelia không hề tái hôn.

Nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, sẽ có người cho rằng là do cô ấy mất niềm tin vào tình yêu. Nhưng với God Seren thì điều này có nghĩa rằng trong suốt 7 năm ấy, Cornelia vẫn đặt niềm tin vào Gildarts mà nguyện lòng chờ đợi.

Đừng quên rằng, Cornelia là một mỹ nhân tuyệt sắc, cứ nhìn Cana lúc trưởng thành là rõ. Kể cả đã qua một đời chồng và có một đứa con, người muốn lấy cô ấy về làm vợ vẫn phải xếp được thành hàng. Nếu muốn tái hôn thì không khó để lấy được một tấm chồng tốt hơn Gildarts gấp nhiều lần.

Tình yêu chung thuỷ đến vậy mà không hàn gắn được sao?

Giá như khi đó, Gildarts không trốn tránh mà lựa chọn đối mặt và sửa chữa sai lầm thì mối tình giữa đôi bên đã không biến thành âm dương cách biệt.

Về phần tại sao Cornelia không chịu quay trở về, dù đã đến thời khắc sinh tử vẫn không liên lạc với Gildarts nhờ giúp đỡ thì God Serena có vài phỏng đoán, tuy nhiên . . .

Hắn không phải người trong cuộc nên không thể hiểu rõ trọn vẹn. Hắn chưa từng có người yêu. Lí lẽ, định nghĩa, quan điểm về tình yêu và sinh mệnh của hắn khác với bọn họ, thử hỏi làm sao mà hắn hiểu được?

Tất nhiên, mọi thứ trên chỉ là giả thuyết mà hắn tạo ra dựa trên những thông tin có được. Nhưng từ tận sâu trong trái tim, hắn mong rằng điều này là sự thật.

Dù với giả thuyết của hắn, Cornelia sẽ trở thành một người mẹ vô trách nhiệm vì đã lựa chọn tình yêu chứ không phải tình mẫu tử.

Nhưng thế còn đỡ hơn là chiều hướng ngược lại.

Hơn nữa, ích kỉ thì đã sao?

Ích kỉ hiển nhiên là xấu. Hành động tiên tình hậu tử của Cornelia cũng xấu nốt.

Tuy nhiên, cuộc sống là vậy, quá phức tạp và mỏi mệt. Ưu tiên mong muốn của bản thân đâu hẳn là sai trái?

Ha ha, nghĩ sâu nghĩ xa là thế, chứ thực ra cũng có thể là Cornelia vì một lí do nào đấy không thể liên lạc được với Gildarts nên mọi chuyện mới thành ra bất đắc dĩ như vậy.

Nếu sự thật là thế thì cái giả thuyết kia của hắn xem như vứt vào sọt rác.

Cứ coi như là đầu óc hắn đi chơi xa một chuyến đi.

Giả thuyết cũng chỉ là giả thuyết, God Serena cũng chỉ đưa ra một khung cảnh dựa trên những thông tin mà hắn có thôi. Hắn cũng chẳng muốn hỏi Cana để xác nhận, thế thì vô duyên quá, vả lại, hắn cũng sợ mình sẽ vô tình xúc phạm hay động vào vết thương lòng của cô bé.

Dù sao sau này khi nào rảnh rỗi thì hắn đi đến thị trấn nơi Cornelia ở rồi điều tra là được. Nếu sự thật trùng khớp với giả thuyết mà hắn đặt ra thì hắn sẽ kể lại cho Gildarts và Cana nghe (trong trường hợp Cana không biết), còn nếu ngược lại hoặc tệ hơn thì cứ giấu kín đi là được, nhiều khi có những sự thật không được đưa ra ánh sáng thì sẽ tốt hơn.

Mà thôi, chuyện tương lai để tương lai giải quyết. Hiện tại, hắn có việc phải làm.

“Quá khứ là không thể thay đổi, sự cũng đã rồi, chìm đằm trong sai lầm không thể vãn hồi thì có ích gì?” God Serena buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, chầm chậm rời khỏi quầy rượu để tiến lại gần Gildarts, hắn vừa đi vừa nói.

“Đã là con người thì không thể tránh khỏi việc phạm sai lầm. Đời người xưa nay, có ai mà không mắc lỗi? Nhỏ hay lớn, sai lầm vẫn là sai lầm.”

“Sai lầm lớn nhất của anh chưa bao giờ là bỏ mặc Cornelia để chu du ngoài kia. Mà là không dám gặp lại cô ấy.”

God Serena dừng bước, khoảng cách giữa hắn và Gildarts chỉ còn khoảng 5 bước chân.

“Anh đã sợ.” Hắn nói với sự khẳng định chắc nịch.

“Anh sợ khi hai người quay lại với nhau, anh sẽ lặp lại sai lầm tương tự và khiến cho trái tim của người con gái anh yêu lại bị tổn thương lần nữa.”

“Tôi nói có đúng không?”

Từ tận đáy lòng mình, God Serena thực sự cảm thông với Gildarts.

Bởi vì hắn cũng đã từng mắc rất nhiều sai lầm. Đời hắn nói không ngoa chính là tập hợp của một chuỗi thất bại, sai lầm, hối hận.

Hắn đã từng thử đứng dậy, nhưng rồi lại tiếp tục mắc sai lầm. Hắn thất vọng, hồ nghi về bản thân, hắn mệt mỏi, hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn trốn chạy, hắn sợ phạm sai lầm.

Mà sai lầm lớn nhất con người có thể mắc phải trong đời là luôn lo sợ mình sẽ mắc sai lầm.

Mọi cảm xúc lẫn sự kiện có thể không tương tự hoàn toàn, nhưng xét cho cùng giữa chúng vẫn sẽ giao thoa ở một điểm nhất định nào đó. Nên, hắn muốn giúp những người đồng cảnh ngộ với hắn hết sức mình, để họ tỉnh ngộ mà không lạc lối vào con đường hắn từng đi.

Không nhận được câu trả lời, God Serena cũng không để ý, hắn tiếp tục nói: “Không đúng cũng chả sao. Cái chính ở đây là anh đã mắc lỗi mà không dám sửa.”

“Sai lầm không có gì xấu, Gildarts ạ. Và lí do tại sao lại thế thì một người trải đời như anh chắc cũng biết rồi. Điều quan trọng là sau mỗi lần vấp ngã, anh phải biết rút kinh nghiệm và thề rằng sẽ không để nó diễn ra lần nào nữa.”

“Nhưng. . . Dù cậu. . . có nói thế thì c-“

Cuối cùng, Gildarts cũng chịu mở miệng, nhưng God Serena không để hắn hoàn thành câu nói.

“Nhìn đi.” Lúc này, God Serena đã di chuyển sang bên trái của Gildarts, hắn luồn bàn chân xuống cằm anh, nhấc nó lên.

Gương mặt tèm lem bị cưỡng ép ngẩng lên, Gildarts vô lực mở đôi mắt ra một cách miễn cưỡng.

Chấn động.

Thời khắc các dây thần kinh thị giác xử lý thành công những tín hiệu mà võng mạc truyền lên đến não, Gildarts đã ý thức được về vật thể mà anh nhìn thấy, và rồi sau đó, một cơn chấn động mãnh liệt dội thẳng vào trong tâm trí Gildarts.

Bởi vì. . .

Quá giống.

Mái tóc đó, đôi mắt đó, khuôn mặt đó, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hình ảnh đứa trẻ phản chiếu trong mắt Gildarts hiện tại cùng hình bóng Cornelia trong ký ức của anh ngày xưa, giờ phút này, chồng lên nhau một cách hoàn hảo, như thể chúng vốn là một. Những ký ức tự sâu trong đáy lòng của anh, những tiếng cười, những cái ôm ôn nhu, âm thanh ngân vang của tiếng chuông lễ đường đã bao trùm nội tâm của anh.

Lúc này, tim của Gildarts đang đập mạnh.

Không dám tin tưởng vào ý nghĩ xuất hiện trong đầu mình, Gildarts quay lại nhìn God Serena, mong chờ một sự xác nhận.

Đáp lại cái nhìn đó, God Serena rút chân về và nở một nụ cười.

“Còn chờ gì nữa, lại cho con bé một cái ôm đi.”

Con mắt Gildarts mở ra.

Ngay lập tức, không chần chừ hay lãng phí thêm một phút giây nào nữa, anh hốt hoảng đứng dậy, chạy như điên về phía trước, về phía Cana.

Thế nhưng, mặc dù con đường phía trước rất bằng phẳng, không hề có vật cản, khoảng cách cũng không xa. Gildarts lại cứ vấp ngã không ngừng, dáng chạy trông cũng cực kì buồn cười. Cứ như thể anh đã quên mất cách chạy, chân anh giờ đây giống như chân của một con cừu non mới sinh, yếu ớt. Đôi chân vững chãi đã từng ngao du qua không biết bao miền trên nhân gian của một pháp sư cấp S, nay bỗng nhiên đánh mất đi bản thân nó, trở nên vụng về, èo oặt không tả nổi.

Dẫu vậy, chẳng có một tiếng cười nào vang lên.

Về phần Cana, với mỗi bước chân của Gildarts tiến lại gần, cô bé có thể cảm thấy dường như nhịp đập của trái tim cô bé đang dần nhanh hơn. Nhờ cuộc nói chuyện cũng như những lời bộc bạch vừa rồi của Gildarts, Cana biết rằng cha mình đã mắc nhiều lỗi lầm trong quá khứ và không hiểu sao, vào cái khoảnh khắc mà cô bé luôn hằng mong mỏi này, một mỗi sợ mơ hồ và khó diễn tả đột nhiên hình thành bên trong cô. Đó có lẽ là sự e sợ rằng cuộc đoàn tụ này có thể sẽ mang đến đau khổ cho cả hai, cả cô và cả cha, giống như giữa mẹ cô và cha cô. Nhưng khi Cana nhìn thấy Gildarts vụng về vấp ngã, cùng với cả vẻ lem luốc trên khuôn mặt anh, cô bé không còn suy nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa, giờ đây, điều cô bé muốn chỉ có một. . .

“Hơi ấm.” God Serena dõi theo từ xa, thì thầm: “Trao cho con bé đi.”

Cuối cùng, Gildarts đã đến gần Cana, với hai cái đầu gối yên vị trên mặt sàn. Anh không biết làm sao mình lại đến được đây, mọi thứ diễn ra đối với anh quá bất ngờ và chóng vánh. Khi nãy, trong tâm trí anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, và nó đã điều khiển cơ thể anh đến vị trí này, nhưng giờ khi phải đối diện với cô bé nhỏ nhắn trước mắt này, anh bất chợt cảm thấy một sự căng thẳng xen lẫn lo sợ trước giờ chưa từng có.

Có lẽ trong lần đầu tiên chiến đấu với quái vật, anh cũng không cảm thấy sợ hãi đến mức này.

Mò mẫm trong tâm trí mù mờ, rối ren hiện giờ của mình, Gildarts nhớ rằng cô bé mà chính là đứa con gái yêu dấu của anh đây không ai khác ngoài cô bé đã ngồi kế cạnh God Serena, Thế mà. . . thế mà anh lại không nhận ra nó, thật không biết khi bị cha ruột ngó lơ, con bé đã cảm thấy tổn thương đến nhường nào?

Trời ơi, anh muốn chết, muốn chết quá đi. Loại cha còn không nhận ra con như anh đáng ra không nên tồn tại trên đời.

Chợt, trong đầu Gildarts hiện lên suy nghĩ trốn chạy, như hồi đó, loại chồng loại cha rác rưởi như anh thì lấy tư cách gì mà yêu thương, nuôi nấng, chăm sóc con bé?

Thế nhưng . . .

“Sai lầm không có gì xấu, Gildarts ạ. Và lí do tại sao lại thế thì một người trải đời như anh chắc cũng biết rồi. Điều quan trọng là sau mỗi lần vấp ngã, anh phải biết rút kinh nghiệm và thề rằng sẽ không để nó diễn ra lần nào nữa.”

Mình không muốn phải hối hận thêm nữa. Con bé cần mình! Nếu chỉ vì không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi này mà bỏ rơi cô bé, sau này khi chết đi, mình làm sao có thể đối mặt với Cornelia?

Đủ rồi. Mình sẽ không trốn tránh nữa. Mình sẽ nói, mình sẽ làm, kể cả con bé có ghét bỏ mình cũng không sao, nhưng mình phải hành động, bây giờ, hoặc không bao giờ! Mình sẽ không mắc thêm sai lầm nào nữa!

Gildarts thu hết can đảm, lấy hết sức bình sinh, cứ như thể đang trải qua một trận đấu sinh tử. Tất cả, chỉ để thốt ra hai từ: “Con gái. . .”

“Cha. . .” Cana đáp lại, giọng cô run rẩy.

Gildarts nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc nhưng cũng đẫm lệ của con gái, ánh mắt mà anh đã từng bỏ lỡ trong quá khứ. Lòng anh chợt tan chảy, mọi suy nghĩ tiêu cực bỗng tan biến không còn tăm hơi, anh tiến lại gần hơn, ôm lấy Cana thật chặt, như muốn ôm lấy một phần của thế giới mà anh đã lạc lối trong suốt một thời gian dài, mềm mại và ấm áp.

“Xin lỗi. . . xin lỗi vì đã. . . không nhận ra. . . con. Xin lỗi vì. . . đã khiến con. . . chịu. . . đựng nhiều.”

Gildarts cố gắng nói một cách trôi chảy, nhưng cổ họng anh cứ run lên khiến cho những câu từ cứ rời rạc, rối rắm.

Còn Cana, cô bé không nói gì, mà chỉ ôm cha mình thật chặt và để mặc cho nước mắt cô tuôn rơi và những dòng cảm xúc trong lòng cô dần trôi qua.

. . .

. . .

. . .

“Hãy để cha có quyền yêu thương con.” – Gildarts Clive, Fairy Tail chương 251.

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495

Truyện Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.