Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng của tai nạn xe (15)

594 chữ

Má Trương dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cung kính đồng ý.

Qua khoảng mười mấy phút, Cố Dư Sinh một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay Tần Chỉ Ái đi xuống lầu.

Cố lão gia đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thất thần, nghe tiếng động liền lập tức thu lại tầm mắt, trên mặt vẫn lạnh lẽo, nâng tách trà lên từ từ thổi rồi uống một ngụm.”

“Ông, cũng không còn sớm nữa, con và Tiểu Ái về trước.”

Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái, nói với Cố lão gia một tiếng.

Cố lão gia lúc này mới ngước mắt lên nhìn qua Cố Dư Sinh, bình tĩnh “ừ” một tiếng, sau đó lúc thu lại tầm mắt, dư quang vẫn nhìn Tần Chỉ Ái một vòng.

Chờ sau khi Cố Dư Sinh nói xong, Tần Chỉ Ái cũng lễ phép: “Tạm biệt ông.”

Cố lão gia lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục uống trà.

Cố Dư Sinh không dừng lại quá lâu, liền nắm tay Tần Chỉ Ái đi ra cửa.

Lúc Cố Dư Sinh ngồi xổm xuống giúp Tần Chỉ Ái thay giày, Cố lão gia quay đầu, nhìn má Trương đứng bên cạnh, nháy mắt ra dấu với bà, ý nói bà tiễn hai người họ.

Má Trương không hiểu ý của ông, liền “Hả?” Một tiếng.

Cố lão gia ra hiệu cho má Trương đừng lên tiếng, sau đó là ra sức nháy mắt với bà, cuối cùng má Trương thật sự không hiểu lại hỏi: “Lão gia, mắt của ông không khỏe sao?”

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy như vậy liền đồng loạt quay lại nhìn về phía ông.

Cố lão gia thấy má Trương ngốc như vậy, tức đến nỗi muốn thốt lên: “Mắt của ta chả sao cả, ta là muốn bà tiễn hai người họ.” Kết quả nhìn thấy Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đang nhìn mình, ông vội vàng uống một hớp trà, bởi vì uống tốc độ uống quá vội, lại không cẩn thận bị sặc, khiến ông ho khan hai tiếng đầy nặng nề. Sau đó ông tức giận ném cốc trà lên khay đến rầm một cái, sau đó gõ gậy, đi vào thư phòng.

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhau một cái, sau đó lại tạm biệt má Trương, sau đó mới về nhà.

...

Đợi đến khi xe đi rồi, Cố lão gia mới đi ra lần nữa.

Má Trương thấy ông đi ra, liền lên tiếng: “Lão gia, bây giờ tôi lau người cho ngài...”

Má Trương còn chưa nói xong, Cố lão gia liền nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tôi chưa từng thấy ai ngốc như bà vậy!”

Má Trương vô duyên vô cớ bị mắng ngốc, mơ hồ nhìn chằm chằm Cố lão gia một chút, sau đó vừa chuẩn bị mở miệng dỗ ngọt ông, lại bị ông chặng miệng hỏi: “Tiểu Trương, bà thấy người phụ nữ kia thế nào?”

Má Trương biết ‘người phụ nữ kia’ mà Cố lão gia đang nói là ai: “Đẹp đẽ, hiểu chuyện, có giáo dục, lễ phép.”

Nói với bà thật phí lời, trong lòng Cố lão gia lặng lặng nghĩ như vậy nhưng lại hỏi lần nữa: “Còn Tiểu Khấu thì sao?”

“Lương tiểu thư dù xuất thân tốt nhưng tính khí hơi ngạo mạn, nhưng dù sao cũng thật lòng đối xử tốt với ông, hơn nữa Lương tiểu thư là người

Bạn đang đọc Ép Yêu 100 Ngày của Diệp Phi Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.