Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (1)

701 chữ

Chu Tịnh gọi Tiểu Khấu hai tiếng cũng không thấy cô có dấu hiệu sẽ trả lời mình chỉ ngồi yên không nhúc nhích, Chu Tịnh vẫn đợi cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, Chu Tịnh mới giật hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đụng một vài của Lương Đậu Khấu: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Lương Đậu Khấu gục lên tay lái, giọng nghẹn ngào, không đáp lại.

Qua một phút, Chu Tịnh lại đụng vào vai của cô, nhìn cô vẫn không có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi, liền giữ bờ vai của cô, kéo cô ngồi dậy khỏi bánh lái, cầm khăn ăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.”

Lương Đậu Khấu muốn nói nhưng vì khóc quá lâu cũng không thể nói được gì, cuối cùng chỉ nhận khăn giấy từ trong tay Chu Tịnh lau lung tung lên mặt.

Chu Tịnh lấy chai nước trong xe, đưa cho Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu mở nắp chai, uống hai ngụm mới khàn khàn nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”

Chu Tịnh không nói gì, chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn cô.

Nhiều năm hợp tác như vậy, hành động này của Chu Tịnh cũng đủ để Lương Đậu Khấu hiểu cô ấy vẫn đang chờ mình kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra tối nay, cô tiếp tục uống hơn nửa chai nước, ngồi nghỉ một hồi mới kể lại toàn bộ đoạn hội thoại của cô và Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối cho Chu Tịnh nghe, nói xong câu cuối cùng, Lương Đậu Khấu trở nên hơi bất lực: “Chu Tịnh, cậu nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì? Cố Dư Sinh hoàn toàn chưa đăng ký kết hôn, hôn thú trong tay tớ là giả...”

Chu Tịnh nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa xe, không lên tiếng.

Sự trầm mặc của cô làm Lương Đậu Khấu phát sợ: “Hắn bây giờ còn đuổi tớ ra ngoài, hắn sẽ tìm con bé giả mạo kia, nếu như hắn thật sự tìm được, chúng ta thật sự sẽ chết chắc.”

“Sẽ không.” Chu Tịnh vẫn bình tĩnh bỗng nhiên dời tầm mắt lên người Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu nghe thấy hai chữ này lại sững sờ, Chu Tịnh lại nói: “Cố Dư Sinh sẽ không tìm thấy con bé kia.”

“Bởi vì tớ đã sớm chuẩn bị, ngày con bé kia rời khỏi mình cũng đã xóa hết mọi liên hệ của cậu với con bé kia, dù Cố Dư Sinh có thần thông quản đại đến mức nào cũng không thể nào tìm ra được dấu vết gì đâu, trừ phi là chính miệng tớ nói ra, bằng không sẽ không có người thứ ba biết cuối cùng con bé nghèo kiết xác kia là ai.”

“Thì ra cậu đã xử lý tốt từ trước hết rồi.” Lương Đậu Khấu không phải không biết Chu Tịnh rất thông minh, chỉ là cô không nghĩ đến Chu Tịnh đã xử lý xong tất cả những đầu dây mối nhợ để người khác có thể tìm ra được con bé kia từ cô.

“Đúng, vì vậy, cậu cũng không cần quá lo lắng, con bé nghèo kiết xác kia đã đi rồi, cô ta nghe được đoạn ghi âm chúng ta nói, sẽ không thể nào trở về tìm Cố Dư Sinh, như vậy Cố Dư Sinh sẽ không tìm được cô ta, bọn họ sẽ không đụng nhau, như vậy Cố Dư Sinh bây giờ so với Cố Dư Sinh trước kia cũng chỉ là một người thôi.” Nói tới đây, Chu Tịnh giơ tay lên an ủi vỗ vai Lương Đậu Khấu ba lần: “Mà cậu không phải còn có Cố lão gia sao? Chỉ cần lấy lòng ông, cậu còn sợ sẽ không dính với hắn sao?”

ChuTịnh nói vậy làm Lương Đậu Khấu yên tâm hơn rất nhiều: “Chu Tịnh, mình biết chỉ cần có cậu, dù có khó khăn đến thế nào cũng có thể giải quyết mà.”

Bạn đang đọc Ép Yêu 100 Ngày của Diệp Phi Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.