Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 40

Phiên bản Dịch · 2992 chữ

-Các em về nhớ ôn bài ngày hôm nay . Sắp thi rồi cho nên học hành cho nghiêm túc vào . Rõ chưa ?

-Rồi ạ . Cả lớp hô to như lũ trẻ lớp 1 , cô giáo gật đầu hài lòng rồi đi khỏi lớp . Chỉ chờ có thế là lũ học sinh cũng xách cặp chạy như bay ra về , đối với học sinh thì ai cũng muốn đi học mau mau được về để không phải nghe mấy ông thầy bà cô càm ràm, tụng kinh các kiểu .

Anh nhanh tay cất sách vở vào cặp để tới gặp nó hỏi xem có biết cô đang ở đâu không. Cho đến giờ anh vẫn chưa liên lạc được với cô , mấy ngày nay cũng không thấy cô đến lớp nên rất lo lắng , không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô lại cắt đứt liên lạc với anh như thế .

-Anh Nam ! Anh đang dắt xe ra cổng trường thì nghe tiếng gọi , cứ ngỡ là cô gọi nên vui mừng quay phắt lại .

-Nhi ! Em ... Nhưng chưa kịp vui mừng hết thì anh lại phải thất vọng , người gọi anh không phải là cô mà là Linh . Có lẽ vì thói quen được cô gọi từ xa ở cổng trường cộng thêm nỗi nhớ bấy lâu nay nên anh sinh ra ảo giác chăng .

-Em Linh mà , có phải nó đâu . Em cũng đang định hỏi anh nó ở đâu mà mấy hôm nay không đi học đây, cả con Quỳnh cũng không thấy nữa .

-Cả Quỳnh cũng không đi học sao?

-Vâng. Không biết có chuyện gì không , gọi Nhi thì không được , Quỳnh thì không bắt máy . Em lo quá .

-Anh cũng không biết có chuyện gì nữa nên đang định tới gặp Quỳnh để hỏi đây.

-Thế cho em đi với. Nghe thế nhỏ sốt sắng cả lên đòi đi cùng.

-Ừ. Lên xe đi. Linh leo lên ngồi sau anh, anh rồ ga lao vút đi để lại làn khói mịt mù.

--------------------------------------------------

-Quỳnh ? Con là Quỳnh phải không ? Nó theo cô giúp việc vào nhà , vào đến nhà đã thấy cả nhà ngồi ở phòng khách như thể đang chờ nó về vậy , có lẽ cô đã liên lạc với họ trước khi nó sang đây .

Nó xúc động vứt hết hành lí xuống chạy lại ôm ba mẹ mình . Hạnh phúc? Vui mừng ? Ấm áp ? .... Tất cả những từ ấy đều không thể diễn tả được cảm xúc của nó hiện tại .

-Con là Quỳnh thật sao ? Mẹ cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại con nữa chứ. Mẹ nó khóc nấc lên ôm chặt lấy nó , ba nó dù có là đàn ông mạnh mẽ cũng không kìm nén nổi nước mắt , ông nhẹ nhàng xoa đầu đứa con gái lâu rồi không được gặp.

-Con nhớ ba mẹ lắm? Nó khóc , được khóc trong vòng tay ba mẹ thì còn gì bằng .

-Chị...Nó ôm chị nó đang đứng bên cạnh .

-Thời gian qua em có khỏe không ? Mọi người lo cho em lắm .

-Em khỏe , xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng .

-Thôi về nhà là tốt rồi . Chợt nhớ ra gì đó chị buông nó ra . -Gioi thiệu với em đây là anh Long chồng chị.

-Chào anh rể . Nó nhí nhảnh .

-Mừng em về nhà nhé . Anh ấy cũng vui vẻ chúc mừng nó .

-Còn đây là bé Phong. Chào gì đi con .

-Con cào gì. (Là “ Con chào gì “ -_- ) Chị Vân bế đứa bé lại với nó , giọng nói ngây ngô của đứa bé mới biết nói làm cả nhà phá lên cười .

-Đáng yêu quá . Nó bế đứa bé từ tay chị của mình , đứa bé cũng ngoan ngoãn để cho gì nó ẵm .

-Thôi được rồi , cả nhà vào ăn bữa cơm đoàn tụ đi . Hôm nay con rể trổ tài nấu rất nhiều món đấy nha. Haha . Ông Dương ôm bà Yến kéo theo cả nó vào bếp .

-Ba quá khen rồi. Anh Long ngượng ngùng gãi đầu .

-Mày vào cùng... Uả đâu rồi ? Nó định gọi cô vào để giới thiệu với gia đình thì đã không thấy bóng dáng cô đâu , rõ ràng vừa nãy còn đứng ở cửa .

-Cô chủ muốn nhắc tới cô gái đi cùng ạ ? Cô ấy vừa đi rồi . Người giúp việc lễ phép trả lời .

-Con này , khó khăn lắm mới lôi được nó đến đây vậy mà ? Nó cảm thán.

-Có chuyện gì vậy ? Chị Vân hỏi .

-Em định giới thiệu mọi người 1 người bạn đã cứu mạng em mà có vẻ như không được rồi .

-Có phải cô gái đã gọi điện tới sáng nay không ? Mẹ nó hỏi

-Đúng rồi ạ .

-Cô gái ấy chắc chắn là người tốt .Sau này nhất định ba phải gặp cô ấy 1 lần để báo đáp mới được .

-Gặp được nó bây giờ có lẽ khó lắm ... Nó tự nói với mình , đây như lời nhắc nhỏ nó vậy . Có ích kỉ không khi mà cô đang đau khổ vì 1 tấn những bi kịch thì nó lại hạnh phúc bên gia đình có đầy đủ người thân có ba mẹ , anh chị, cả đứa cháu đáng yêu này nữa .

-Gì cơi , on mói òi (Gì ơi! Con đói rồi ) Cái giọng ngọng líu lo của bé Phong vang lên giúp cả nhà thoát khỏi những suy nghĩ riêng của mình , đặc biệt là nó . Cả nhà phá lên cười , tiếng cười ròn tan phá tan bầu không khí u ám trong căn nhà mấy năm nay .

-----------------------------------------------

Cô lao vun vút trên đường bỏ lại đằng sau mọi thứ với con xe phân khối lớn mà cô yêu quý, dù nằm phủ bạt trong nhà kho lâu rồi nhưng vẫn còn rất mới vì nó vẫn thường xuyên chăm sóc cho con xe này . Từng cơn gió lạnh thấu da thịt tạt vào người vào mặt nhưng hình như cô không hề có chút cảm giác nào vì nỗi cô đơn đang vây kín tâm hồn.

Sáng nay nó đòi cô đưa nó về nhà để giới thiệu với ba mẹ chứ không chịu đi 1 mình , bị nó vo ve bên tai mãi nên cô mới lưỡng lự gật đầu. Khi thấy cảnh đoàn tụ hạnh phúc của gia đình nó cô đã lặng lẽ rời đi vì không muốn là người thừa chen ngang. Dù nó có muốn trách cô thì cũng đâu thể trách được nữa .

Chợt , cô phanh gấp lại khi thấy ở đằng xa anh và Linh đang bấm chuông căn nhà cô đang ở. Có lẽ không liên lạc được với cô nên anh tới tìm Quỳnh , nhưng anh đâu biết rằng căn nhà đó thực ra là của cô . Cô phân vân không biết nên đứng đây đợi đến khi anh đi hay sẽ lại để dứt khoát với anh mọi chuyện để anh không phải chờ đợi trong vô vọng nữa . Nhưng cần phải bắt đầu từ đâu để anh có thể từ bỏ, hơn nữa cô chưa đủ can đam để đối diện với con người đó , cô nhắm nghiền đôi mắt xanh mệt mỏi .

-Con nhỏ này đi đâu rồi không biết . Hà.. hà ? Linh xoa xoa 2 bàn tay vào với nhau để tìm chút hơi ấm , đã đợi ở đây 1 lúc lâu rồi nên nhỏ thấy lạnh cóng hết cả chân tay , anh thấy vậy nên cởi áo khoác ra đưa cho nhỏ .

-Em mặc đỡ đi, rồi bắt taxi về trước , anh ở đây đợi cũng được .

-Không sao đâu , em muốn đợi nó , anh mặc vào không cảm . Linh từ chối nhưng anh lại mặc kệ lời của nhỏ mà cầm cái áo khoác lên người Linh . Linh đỏ bừng mặt tim đập thình thịch khi anh làm vậy , cứ đứng đơ ra chân tay thừa thãi không biết nên làm gì . Đã thế anh lại còn nhéo mũi nhỏ nữa càng làm nhỏ bối rối hơn.

-Muốn ở lại thì nghe lời đi , biết chưa ? Nhỏ ngây ngô gật đầu như con rối .

“Mày bị điên rồi, điên thật rồi . Nghĩ gì vậy chứ ? “ Linh chỉ biết cảm thán như vậy.

Gừm ... Gừm ... Gừm

Đúng lúc có tiếng động cơ khiến 2 người chú ý . Trước mắt họ là 1 cô gái bận đồ đen bí ẩn đi chiếc xe phân khối lớn cũng màu đen nốt đang đi về hướng họ (Chị như con quạ vậy >< ///////// Nàng ý kiến chi -- ) . Chiếc mũ bảo hiểm che hết khuôn mặt nên không thể thấy rõ mặt cô ấy , có điều cả anh và Linh đều cảm nhận được thân hình mảnh mai kia rất quen thuộc .

-Mắt xanh ? Linh lẩm bẩm trong miệng , tự hỏi không biết mình có nhìn nhầm không nhưng rõ ràng nhỏ nhìn thấy 1 đôi mắt màu xanh qua lớp kính bảo hiểm .

-Cẩn thận . Mải suy nghĩ Linh không biết cô đang lao xe tới nên anh mới kéo Linh về phía mình . – Em có sao không ? Anh lo lắng , nhỏ lắc đầu nhưng hồn thì đang đi theo cô rồi .

Cô dừng xe lấy chiếc điều khiển từ xa mở cổng , cô cố không để tâm đến họ mặc dù biết họ đang nhìn mình chằm chằm như 1 tên trộm . Cổng vừa mở, cô định cho xe vào thì anh chạy lại chặn trước đầu xe .

-Khoan đã ... Cô là ai ? Sao lại tự tiện vào nhà người khác như thế ? Cô nhếch môi cười , giờ đến cả nhà của mình muốn vào mà cũng phải báo cáo nữa .

Có nên trả lời anh không hay cứ thế đi qua , nếu hôm nay không nói chuyện với anh thì cả đời này mãi mãi không còn cơ hội nữa. Người đang đứng trước mặt là người cô rất yêu nhưng cũng là người cô mắc nợ rất nhiều. Mới mấy ngày không gặp mà anh đã tiều tụy thế kia , mắt có quầng thâm , không còn năng động vui vẻ như Thiên Nam mọi ngày , chắc anh đã rất lo lắng cho cô. Trời lạnh mà chỉ mặc 1 cái áo mỏng với quàng cái khăn cô đã tặng , còn áo khoác thì đã nhường Linh rồi (Chị mặc còn mỏng hơn anh mà nói ai :D )

Cô vặn ga , tiếng động cơ gầm rú cả bầu trời , anh ngoan cố đứng đó nhìn chằm chằm khuôn mặt khuất sau chiếc kính mũ bảo hiểm , Linh đứng ngoài thì sợ xanh cả mặt .

-Tránh ra . Cô nói to, giọng ồm ồm vì cái mũ đã che kín với lại do tiếng xe nên anh không nhận ra đó là giọng cô .

-Cô trả lời tôi trước đi... cô là ai và Quỳnh- chủ căn nhà này đâu ? Anh vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích mặc dù biết có thể chiếc xe sẽ lao đến mình .

Cô cụp mắt mệt mỏi, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng để cô đi qua nên đành thả tay ga. Tiếng máy dần dần bé lại rồi tắt hẳn , cô đưa tay lên tháo mũ bảo hiểm khỏi đầu, mái tóc cũng vì thế mà rơi xuống tung bay đùa nghịch cùng gió .

Anh bàng hoàng khi cô tháo chiếc mũ ra , không nghĩ rằng đây là người anh đang tìm kiếm mấy hôm nay . Cô thay đổi mọi thứ từ ngoại hình đến khuôn mặt - lạnh lùng không chút cảm xúc khiến anh không thể nhận ra . Linh thấy anh đứng như chôn chân dưới đất nhìn người con gái đó nên cũng tò mò đến cạnh anh để xem cô ấy là ai , nhỏ cũng không khá hơn là mấy chỉ biết đưa tay lên bịt miệng để không phải thốt lên tiếng ngỡ ngàng .

-Đây là nhà của tôi chứ không phải của Che... của Quỳnh .

-Nhi ! Mắt em... cả tóc nữa , bị sao vậy ?

-Không có gì phải ngạc nhiên , mắt và tóc tôi vốn dĩ là như vậy. Tôi là Ruki chứ không phải Nhi như anh đang gọi. Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh phủ nhận, nhưng tim cô đang nói rằng muốn anh gọi cái tên Bảo Nhi thân thuộc , muốn anh ôm vào lòng che chở cô như trước kia .

-Ruki ? Linh chợt nhớ ra cái tên này , thảo nào khi nhìn thấy đôi mắt xanh ấy nhỏ hơi ngờ ngợ . Nhỏ được kết bạn với Ruki , vậy cũng có nghĩa là Quỳnh chính là Cherry ? Là thật hay chỉ là giấc mơ , và đã có chuyện gì xảy ra với 2 đứa bạn nhỏ vậy?

-Phải . Đó là tên tôi . Cô khẳng định lại chắc nịch 1 lần nữa .

-Em nói cái gì vậy hả? Đi đâu mấy ngày nay anh không liên lạc được , giờ lại nói linh tinh. Anh nắm lấy vai cô như muốn cho cô tỉnh ngộ . Không đâu cô đang rất tỉnh táo đấy chứ , tỉnh táo nên mới có thể đối diện và nói chuyện với anh như vậy.

-Buông ra. Cô gạt tay anh ra khỏi người mình 1 cách dứt khoát . –Nếu anh đã hỏi tôi nói luôn chúng ta chia tay đi .

-Em nói gì ? Tại sao lại chia tay... chẳng phải chúng ta đang rất vui vẻ hay sao ? Hay anh đã làm gì sai ? Nói đi , anh sẽ sửa chữa .

“Anh không sai, anh là người con trai tốt . Người có lỗi là em , là em không xứng với anh . “ Cô nghĩ là thế nhưng lại nói ra ý khác khiến anh đau lòng đến gục ngã .

-Tôi chán anh , chán cái tình yêu này rồi vậy nên đừng tìm đến tôi nữa ... Tạm biệt. Lời tạm biệt cô nói ra không đơn giản chỉ là tạm biệt thông thường , nó là lời tạm biệt đối với anh , đối với tình yêu của 2 người và tạm biệt tất cả những kỉ niệm, những kí ức đẹp anh và cô đã trải qua .

Cô lên xe phóng vào trong nhà, cánh cổng từ từ đóng lại ngăn cách cô và anh thành 2 thế giới khác biệt không thể với tới. Khi cánh cổng đã che khuất, anh mới chợt bừng tỉnh nhận ra anh đã để tuột mất cô khỏi tầm tay .

-Anh sẽ không từ bỏ đâu , em phải nói chuyện rõ ràng với anh . Anh nói to vào trong để cô nghe thấy sự quyết tâm của mình.

-Yaaaaa ... Anh đấm mạnh tay vào tường đến bật máu , Linh chứng kiến tất cả , mặc dù nhỏ là người ngoài cuộc mà còn cảm thấy đau lòng thì những người trong cuộc sẽ như thế nào. Linh thấy khó hiểu , cô là người muốn gạt anh ra khỏi cuộc sống vậy mà khi cô đi vào nhỏ lại thấy mắt cô ngấn nước như thể đang cố kìm nén để không bật khóc vậy .

-Anh Nam! Đừng như vậy nữa . Linh hốt hoảng giữ tay anh lại khi thấy anh định tiếp tục hành hạ bản thân .

-Em nghe thấy rồi chứ , cô ấy nói chán anh ... hết yêu anh rồi nên muốn chia tay . Tại sao lại vậy , rốt cuộc là tại sao ? Hả ? Em nói đi... Anh dựa người vào bức tường , nước mắt nóng hổi của 1 thằng con trai lăn dài trên khuôn mặt .

Người ta nói , khi con gái quá đau khổ nước mắt sẽ chảy ngược vào tim , còn khi 1 thằng con trai rơi nước mắt có nghĩa là người đó đang phải gánh vác 1 nỗi đau không hề nhỏ . Anh cũng vậy , đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn khi mất đi người mình yêu nhất cuộc đời này .

Linh nhẹ nhàng đến bên cạnh ôm anh , nhỏ cũng đã từng trải qua những nỗi đau nên hiểu dù có mạnh mẹ đến đâu thì những lúc như thế này đều cần 1 bờ vai để dựa vào.

Cô ngồi bó gối ở bên trong , nghe thấy tiếng anh khóc mà trái tim cũng như bị dao cứa sâu vào khiến nó chảy máu . 2 người ngồi đối diện nhau chỉ qua 1 bức tường mà như cách nhau cả 1 vòng trái đất .

Cô có thể an tâm khi gia đình nó đã đoàn tụ , giải tán anh em trong bang để họ có cuộc sống riêng , mặc dù biết cả 2 đều rất đau nhưng cô cũng đã dứt khoát được với anh , chia tay anh để sau này không còn phải lưu luyến và anh cũng không phải mòn mỏi chờ đợi mình trong vô vọng nữa . Vậy là , chỉ còn duy nhất 1 việc cô nhất định phải hoàn thành song trước khi rời nơi đây tới 1 nơi yên bình – nơi cô sẽ có những nụ cười hạnh phúc không phải bận tâm tới thế giới ngoài kia nữa .

-Em không dám mong anh sẽ tha thứ cho em... chỉ mong sau này...không còn em bên cạnh anh nhất - định phải sống thật tốt... Hãy quên em đi... như 1 kí ức buồn của anh nhé . Em- xin- lỗi .

Bạn đang đọc Em Sẽ Yêu Anh của Bao_Nhi_007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.