Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn.

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

---- 7giờ sáng – trường Hoàng Lâm---

-Tiểu thư, sao hôm nay cô đi học sớm thế ạ - Ely hỏi nó vì trường nó 8 giờ mới vào học. Bình thường nó đến trường cũng đã 7 giờ 45’.

-Ta có hứng – Nó đáp gọn làm Ely sững sờ.

Nó và Ely không nói gì, bình thản bước đến lớp. Vừa đặt chân vào lớp nó đã thấy Thiên, cậu ngồi úp mặt xuống bàn…ngủ. Nó không hiểu vì sao cậu lại thích ngủ đến vậy. Chỉ biết khi gặp cậu là cậu chỉ ngủ thôi. Ely muốn gọi cậu dậy nhưng bị nó ngăn cản. Nó ngồi xuống, nhìn cậu chăm chú.

“Cậu ta cũng đẹp đấy nhỉ, tóc màu nâu nhạt. Mũi cao…” – Nó nhìn cậu, suy nghĩ. Nó nhìn cậu chăm chú nhưng khi Ely ra ngoài. Và khi một người bạn bước vào nó giật mình xoay đi chỗ khác.

-Cậu đến lớp sớm nhỉ?

Nó ngước mặt lên, nhìn người vừa thốt ra câu nói đó. Chính là Hoàng Oanh.

-Cậu cũng vậy – Nó nhìn Oanh đáp nhẹ nhàng.

-Hì, thói quen của tớ, và khi tớ vào lớp hình như lúc nào tớ cũng thấy cậu ta đang ngủ - Hoàng Oanh vừa nói, vừa lấy tay chỉ chỉ Thiên.

-uhm khi học tớ cũng thấy tên ngốc này đang ngủ. – Nó nhìn cậu, mỉm cười và trả lời Oanh.

Oanh không nói gì, cô cười nhẹ, một nụ cười bí ẩn đến không ngờ.

-Cậu ta ngủ không chán nhỉ? – Ngọc Anh từ đâu xen vào.

-Chào cậu – Oanh lên tiếng.

-Tớ không biết nhưng như khi lúc ngủ nhìn cậu ta giống như một thiên thần – Nó lại mỉm cười ngây ngô.

-Hì, chú ý ghê ta, mà đúng rồi Di, cậu đã trả lời câu tỏ tình của cái tên ngốc đang ngủ này chưa. – Anh lên tiếng.

Oanh liền lấy tay bịt miệng nhỏ lại (hjx, khổ thân con bé).

-Chưa, tớ chưa nghĩ đến – Di sựng lại.

-Hả? – Anh hét to, làm Ely ở dưới sân trường phải chạy lên lớp xem có chuyện gì, cậu cũng giật mình thức dậy.

-Có chuyện gì thế? – Cậu và Ely đồng thanh.

Ngọc Anh hơi đỏ mặt. Oanh liền phân bua

-Không có gì không có gì. À ha ha ha ha ha

Ely và cậu hơi bất ngờ. Nó thì lại trở về vẻ lạnh lùng vốn đã ăn sâu vào nó.

---5 tiết học trôi qua---

-Di này, tôi có chuyện muốn hỏi? – Cậu nhìn nó.

-Uhm hỏi đi? – Nó vừa cất sách vở, vưa trả lời.

-Di…Di…có…có nhớ….-Cậu ngập ngừng.

-Chị, về thôi – Ely lên tiếng cắt ngang lời nó của cậu.

-Uhm, thôi chào, chuyện gì mai nói – Nó lạnh lùng trả lời và đứng dậy ra khỏi lớp cùng Ely.

Cậu vẫn đang đỏ mặt. Oanh thì cười. Ngọc Anh thì không hiểu gì. An thì không quan tâm.

-Về thôi Thiên – Bỗng một tiếng nói vang lên.

NHững người còn ở trong lớp nhìn ra phía cửa thì thấy Duy, Tường Khánh đang đứng đó. Cậu giật mình.

-Giờ có đi hay không? – Duy bực mình.

-Đi – Cậu trả lời, quay về con người tỉnh bơ của cậu…

----Nhà họ Lâm----

Reng…reng…reng…

-Alô

-Xin chào tôi là Trịnh Thị Hoàng Oanh là bạn của Thái Di, cho hỏi Thái Di có ở nhà không?

-Tiểu thư đang ở nhà ạ, tôi sẽ kết máy với tiểu thư

-Nhờ cô

Khi giọng của cô gái biến mất, Oanh, An, Anh cũng bất ngờ vì không hiểu tại sao cô gái đó lại gọi nó là “Tiểu thư”.

----5 phút sau---

-Alo – một giọng nói lạnh băng.

-Chào Di, mình là Anh đây

-Uhm, bạn tìm mình có chuyện gì.?

-Bọn mình muốn đến nhà cậu chơi, được không?

-Hơ…

-Không được à?

-Không cậu đến đi. Có cả An, Oanh nữa đúng không?

-Uhm.

-Địa chỉ của mình các cậu cũng biết rồi, vậy thì lát găp nhé – Nó cười.

-Uhm. Bye

-Bye

Tít…tít…tít…

-Tiểu thư, vậy được không ạ, họ sẽ biết quan hệ của chúng ta mất – Ely lo lắng.

-Quản gia, ônt biết phải làm gì rồi chứ. – Nó cười đưa mắt nhìn Trần Quản gia.

-Vâng tiểu thư – Lão cung kính cúi chào nó rồi ra ngoài.

---Lát sau---

Oanh, Anh, An đã đứng trước cửa “nhà” của nó, ba đứa vô cùng bất ngờ vì gia thế nhà nó lại cao sang như vậy. Ba đứa tranh giành nhau vào nhà…sau cùng vì hồi hộp quá.

Nhưng đang cãi nhau thì Trần Quản gia đã xuất hiện.

-Mời Trịnh tiểu thư, Phạm Tiểu thư, Du tiểu thư vào. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư của chúng tôi đang đợi ba vị. – Lão nhẹ nhàng nói và đưa tay vào trong ra dáng muốn mời bọn đang ngu ngơ, ngây ngô đứng nhìn lão không chớp mắt. – Ba vị mời vào. – Lão nhắc lại lần nữa.

A, vâng. – Oanh lên tiếng

Ba đứa đi theo lão quản gia, đi đâu bọn chúng cũng bất ngờ vì các hầu nữa đang làm việc theo quy củ, không một tiếng động ồn ao buôn chuyện. Các vệ sĩ thì đứng nghiêm trang. Cả ba cùng có một câu hỏi: “Thật ra Thái Di là ai?”

Đi qua nhiều dãy hành lang, qua nhiều tầng lầu cuối cùng ba đứa nó cũng đã đến một nơi, có một cách cửa rộng làm bằng gỗ lim. Lúc ba đứa đang ngẩn tò te thì:

-Đại tiểu thư, nhị tiểu thư của chúng tôi đang ở trong chờ đợi ba vị. – Lão quản gia lên tiếng.

-Vâng, cảm ơn ông. – An cúi đầu chào lịch sự.

-Không có gì, đó là nhiệm vụ của lão, mời ba vị vào trong, lão có việc phải đi đây – Trần quản gia vừa nói vừa chào ba đứa nó rồi bước đi.

N.Anh mở cánh cửa ra. Cả ba đứa choáng ngộp khi phía sau cánh cửa là một “thư viện” với toàn sách là sách. Cả ba đứa đảo mắt quanh căn phòng cuối cùng dừng lại ở một à không ai cô gái đang ngồi uống trà.

Một cô có mái tóc màu vàng nhạt, tóc hơi xoăn ở phần đuôi, cô đang mặc một bộ váy màu vàng nốt. Tay trái đang mân mê ly trà, tay phải đang chăm chú đọc một quyển sách. Cô còn lại có mái tóc màu đen mượt mà, vận một chiếc váy trắng tinh. Đôi mắt với con ngươi màu đen láy không ngừng chuyển động chăm chú vào quyển sách. Ánh sáng từ khung cửa sổ xuyên qua lớp

voan mỏng làm rèm thêm một làn gió mát rượi thổi vào làm hai cô gái đó như tiên nữ.

Thấy động cô gái tóc vàng quay lại.

-A, chào Oanh, Anh, An.

-Hơ, cho hỏi hai bạn là….? – Anh ngu ngơ.

-Mình là Ely đây – cô gái tóc vàng mỉm cười.

-Ely có mái tóc màu hạt dẻ mà – N.Anh nghi ngờ đáp

-Đây là màu tóc thật của mình, mẹ mình là người Anh, cha mình là người châu Á.

-À. – An gật đầu. – còn cô gái kia là Di đúng không?

Cô gái tóc đen thấy nói đến mình, liền dừng việc đọc sách, đứng dậy.

-Không là mình chứ còn ai? – Nó lên tiếng liền làm cả ba đứa đang ngu ngơ bất động.

Nó và Ely hơi hoảng khi thấy Oanh, Anh, An “hóa đá”.

-Này ba cậu không sao chứ? – Nó dùng tay chém gió trước mặt ba đứa.

-Hơ, không sao? – Oanh giật mình.

-Uhm – Nó hơi yên tâm. – Mời ngồi.

-Cảm ơn – An lên tiếng.

Khi vừa ngồi xuống N.Anh đã hỏi:

-Ely đi đâu thế.

-Đang ở kia.

“Quản gia cho tôi….” – Ely đang nói qua một cái máy liên hệ với Trần Quản gia.

Trong khi đó….

-Lâm Thái Di thật ra cậu là người như thế nào? - N.Anh nhìn nó đầy nghi ngờ.

-Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó – Nó lạnh lùng

-Cậu họ Lâm cũng đủ tôi phải nhìn cậu bằng đôi mắt đó rồi – N.Anh cãi.

-Mọi người trà đến rồi đây! – Ely cầm khay trà tiến đến cái bàn.

-^^, tôi là Lâm Thái Di, cái họ cũng đủ đế nghi ngờ, khi gặp cái nhà này còn nghi ngờ hơn đúng không? – Nó nhìn cả ba đứa hỏi.

-Uhm – Cả ba đồng thanh làm Ely hơi bất ngờ.

.-Tôi họ Lâm nhưng không như các bạn nghĩ, tôi không có quan hệ nào với Lâm Gia của Williams cả. Cha mẹ tôi là người Châu Á, làm ăn phát đạt nên mới có ngôi nhà này. Ely mồ côi từ nhỏ nên đã được gia đình tôi nuôi lớn, Ely còn là con của em gái mẹ tôi nên tôi xem Ely như em ruột. Cha mẹ tôi xem Ely như con cái trong nhà. Sao hiểu chưa? – Nó nói một hơi làm cả ba phải gật đầu không tự chủ

-Thì ra là chuyện này. Mà cả ba bạn cất công đến đây không phải chỉ vì chuyện lai lịch của hai đứa tôi chứ? – Ely xem ra đã hiểu và hỏi ba đứa nó.

-Không. Tôi chỉ muốn hỏi Di có thích Thiên hay không thôi? – An hỏi làm cho nó và Ely hơi sựng lại.

-Sao bạn lại hỏi tôi như vậy? – Di lúng túng.

-Vì tôi thích cậu ấy. – An cương quyết làm cả nó và N.Anh sững sờ. Oanh thì không chút biểu hiện gì.

-Tôi chưa có quyết định, xin lỗi cậu. Tôi hơi mệt. Tạm biệt. Ely tiếp khách nhé!!! – Nó đứng dậy quay đi và bước đến cửa phòng.

Ba à không bốn đứa con gái, ngồi cùng một chiếc bàn, uống cùng một loại trà nhưng không biết làm gì hơn…

Nó quay về lại phòng riêng, ngã người xuống chiếc nệm êm ái. Chưa bao giờ nó lại rối trí như vậy trong vòng 2 năm nay. Nó mới có bạn, đúng đã lâu rồi ngoài Ely, Cao Văn và “người đó” nó mở lòng mình như vậy. Nó không muốn mất đi một tình bạn đẹp vì hình như nó cũng có chút rung động với cậu...nhưng trong lòng vẫn có chút luyến lưu về “người đó” nó nên làm sao đây??? Phải chi…phải chi có “bạn” của “người đó” ở đây!!!. Dày đặc trong mớ suy nghĩ, đến chập tối nó mới bước ra khỏi phòng. Anh, An, Oanh đã về hết, mọi chuyện lại như cũ. Nó ngán ngẩm xuống lầu, ăn tối và bước lên phòng làm tiếp công việc mà nó bỏ dở hôm nay. Ely nhìn nó chỉ lắc đầu, cô không làm được gì hơn.

Đêm nay, một đêm không ngủ…

Bạn đang đọc Em Nợ Anh của Icy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.