Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão đệ thần bí

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

Lung linh một đóa hoa hồng

Đầu bù tóc rối Thu Hằng ra ao

Trên đầu bầu trời thật cao

Miệng cười duyên dáng ra chào bình minh.

Như thường lệ, vào mỗi sáng sớm ngủ dậy, Thu Hằng có thói quen đón bình minh. Nàng mở cửa đó ánh nắng ban chiếu sáng cả căn nhà của mình. Ánh nắng dịu dàng rọi vào gương mặt thanh tú của nàng, nhẹ hôn lên làn tóc rối vẫn chưa kịp chải. Thu Hằng đứng đó một lúc rồi mới quay vào chải tóc, sáng nào cũng thế, đánh răng rửa mặt xong là nàng ra đón bình minh còn tóc thì chải sau cũng được. Nàng ra ao cho cá ăn thì thấy một thanh niên tầm 26 tuổi đang ngồi dựa lưng vào tường nhà mình. Thấy hắn Thu Hằng hỏi:

- Lão Bạch mày vẫn chưa đi à, định ăn chực nhà chị đến lúc nào đây?

- Ai mà biết! Hắn đáp.

Cái lối nói chuyện của hắn rất chối tai, nếu không phải hắn ở đây lâu ngày, nghe quen rồi thì thật sự rất muốn đấm hắn một trận. Chưa đợi nàng hỏi tiếp hắn đã lên tiếng:

- Nhà bá còn gì ăn không em xin tạm ít.

- Còn có phân thôi mày ăn không.

- Bá lại cứ vui tính!

Nàng cũng chán nói với hắn rồi nên đi vào nhà lấy cây kiếm mà cha nàng để lại. Thu Hằng sống một mình cha mẹ mất sớm nên những ngày không phải ra đồng nàng thường luyện võ, những bài võ mà cha nàng đã dạy. Nào là Hổ quyền, Hạc quyền, Xà quyền rồi luyện kiếm. Khi nàng thu kiếm thì ngoài cửa có tiếng gọi:

- Hằng ơi!

Nàng ra ngoài thì trước mặt nàng là một thanh niên trong làng, cũng là người mà nàng thầm yêu. Tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mặt vuông chữ điền, không để râu nhưng để một hàng ria mép. Thân thể cao to vạm vỡ, vai u thịt bắp, ngực nở, lưng to như cái phản. Thân cao một trượng hai xích, giọng nói trầm ấm làm nàng mê luyến. Nàng khẽ thưa:

- Anh Vĩnh, anh lại có gì cho em đấy, mời anh vào.

Nàng mở cánh cổng ra để Vĩnh đi vào. Trên tay anh xách một con cá chép to khoảng 2 cân.

- Anh có con cá chép, vừa mới câu lúc nãy, về đây mang sang biếu em.

Vĩnh nói.

- Ôi! Con cá to thế, em cảm ơn nhá! Hằng líu ríu cảm ơn.

Thanh niên ngồi dựa tường kia dường như mông dính vào đất không đứng dậy nổi, thế nhưng rất thích chọc phá chuyện tình cảm của người ta. Hắn ngồi đó nói:

- Con cá ngon đấy, không có bụng mấy.

- Mà ông anh định câu chị thằng này kiểu gì đây.

- " Anh có con cá chép, mới câu lúc nãy, bây giờ, cho phép anh được câu em nhé."

Hằng quay lườm hắn một cái rồi gắt lên:

- Thằng kia im!

Vĩnh đưa nàng con cá rồi về, nàng lưu luyến nhìn theo bóng Vĩnh. Hôm nay là giỗ mẹ nàng nên nàng ra mộ để thăm viếng cũng như dọn cỏ. Nàng sắm sửa dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì lên đường. Trên đường đi nàng cảm thấy vắng vẻ đến lạ thường, bỗng đằng xa Thu Hằng thấy một dáng người cao to vạm vỡ rất quen thuộc. Tay hắn cầm một cái túi, hắn giơ lên thì hút lấy hai vợ chồng già. Thu Hằng đến gần hơn thì thấy rõ hai người này là bố mẹ của Vĩnh cũng là bố mẹ chồng tương lai của mình. Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì thế này, nàng bối rối trong cả suy nghĩ khi thấy cảnh này. Không hề run tay nàng một kiếm đâm từ đằng sau kẻ cầm cái túi ấy, với thực thực của Luyện thể tầng một nàng dễ dàng đâm đối thủ trọng thương. Kẻ đó quay lại, cách không vung tay một cái làm nàng lùi về sau mấy chục bước. Khi thấy hắn nàng bật thốt lên:

- Lão Bạch!

- Sao thế, chị lo cho bố mẹ chồng của mình à?

- Mày đừng có nói liên thiên!

- Mà những vụ dân làng mất tích là do mày làm phải không?

- Không chỉ có dân làng ở đây đâu, mà cả huyện này người đều bị em bắt đi.

Nàng thét lên:

- Khốn kiếp!

Rồi đem thanh kiếm đặt lên cổ hắn.

- Mày rốt cuộc là ai đến từ đâu, tới đây làm gì, tại sao lại nhằm vào tao? Nàng phẫn nộ hỏi.

- Em đã nói rồi, chỉ là một đầu bếp qua đường mà thôi, hãy nhớ lấy. Lão Bạch thong dong trả lời.

- Mà thứ chị dùng là hai mươi sáu kiếm pháp Dương gia một trong, cùng với cây kiếm của Dương tướng quân.

- Sao ngươi biết!

- Em với Dương tướng quân là cùng một chiến tuyến, có gì không biết.

- Vậy thì mau thả hết mọi người ra, niệm tình chị em, chị sẽ để mày đi.

- Cái này thì em xin khất.

Rồi Thu Hằng hét lên:

- Đừng có đùa!

Nàng thuận kiếm khứa trên cổ hắn một vết thương rất sâu, máu tươi bắn tung tóe. Rồi hắn cười lớn, nàng hỏi hắn "mày không đau hay sao mà cười" thì hắn trả lời:

- Có đau nhưng đau hơn cả là bạn bè không tin tưởng vào bản thân mình!

Nàng vứt kiếm xuống đất, đôi tay dính máu run lẩy bẩy, máu của Lão Bạch vẫn đang tuôn ra và hắn ngã ầm xuống, nàng hoảng quá chạy một mạch về nhà. Về đến nhà, Thu Hằng đóng hết cổng cửa ngồi ôm đầu gối trên giường mà hai hàng nước mắt vẫn đang tuôn rơi. Vừa khóc vừa lẩm nhẩm:

Không! Mình không có giết nó, mình không giết người! Cứ như vậy cho đến khi nàng ngất đi.

Ngoài bờ tường Lão Bạch máu me đầy người đang dựa tường trong tư thế hấp hối.

Bạn đang đọc Em nguyện làm một người bình thường để bên anh sáng tác bởi tựhuyềnvăn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tựhuyềnvăn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.