Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Giúp

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Vẫn may lúc hắn chưa thực hiện ý định thì đã có một vật thể bay đến đáp ngay vào đầu hắn. Là đá.

Hắn buông cô ra rồi đưa tay ôm lấy đầu, hét to

  • LÀ ĐỨA NÀO?

    Hắn im bặt chết lặng khi phát hiện cách đó không xa có một đám người đang đứng nhìn sòng sọc hắn, ai nấy đều đằng đằng sát khí.

    Phương Ly ngây người nhìn vào vị trí trung tâm.

    Lâm Hạo đứng đó cứ như một vệt sáng nổi lên khi khắp nơi xung quanh đều là bóng đêm bao trùm vậy.

    Hôm nay anh khoác lên mình bộ vest đen thẳng tắp, tôn lên khí chất tôn quý cộng thêm dáng người cao lớn, gương mặt hút hồn, thần thái nổi bật. Cô chưa từng thấy anh mặc vest cũng chưa hề nghĩ đến lúc anh mặc vest lại đẹp thế này, phong độ và chững chạc so với ngày thường.

    Mà khoan…đây không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó!

    Đây chẳng phải là đám đàn em của anh ở quán bar lần trước sao?

  • Các…các…người là ai? - Lát sau tên đó hoảng hốt

    "Đại tẩu tụi tao mày cũng dám động"

    "Chúng ta cùng kiếm chỗ tối một chút nào tâm sự nhé."

    "Đại ca, em vừa tóm được thêm một tên cầm máy quay phim cố tình quay lại cảnh vừa rồi."

  • Nhẹ tay thôi. Nơi này là trường học. - Lâm Hạo cất tiếng, rất nhẹ con ngươi như tỏa ra luồn khí lạnh đến thấu xương - Còn nữa, làm sao cho tối nay hai tên này chẳng thấy gì cả.

  • Dạ, tụi em biết.

  • Này, các người, tôi chỉ giỡn một chút thôi mà. - Tên đó gào lên

  • Thế tụi tao cũng giỡn với mày nhé.

    Rồi cả bọn kéo hai tên biến thái đó đi, chỉ còn lại cô và Lâm Hạo đứng đối mặt nhau, anh cứ nhìn cô khiến cô lúng túng không biết nói gì, chỉ cố hít thở sâu để qua cơn hoảng sợ, đưa tay chỉnh lại tóc và quần áo.

    Sao tên tiểu nhân này lại có hứng đến đây, chẳng phải hôm trước đã tuyên bố sẽ không xuất hiện sao, có khi nào là vì cô?

    Khùng quá, làm sao cô có thể khiến anh đến đây được chứ, nếu thế thì trời đã mưa to lễ hội bị hủy rồi chứ chẳng được thế này.

  • Anh đến lâu chưa? - Định thần lại Phương Ly mới cất tiếng hỏi

  • Mới. - Lâm Hạo trả lời cụt ngủn

    /Mới đến, thế có nghĩa anh ta không biết chuyện về Giang Tuấn/

  • Chẳng phải trước đó anh bảo không đến, cũng không thích khiêu vũ, sao giờ lại đến? - Cô lại hỏi

  • Bọn nó muốn cua gái trường này, nhờ tôi dẫn vào, đang định về thì gặp cô. - Lâm Hạo rất nhanh đã bật ra câu trả lời cứ như biết trước cô sẽ hỏi vậy

    Phương Ly biết ngay mà, việc giúp cô cũng là tình cờ đi ngang qua, nhưng thật sự cô rất cảm kích, nếu không có anh không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy đến với cô nữa.

    Cô có nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ đến thật ra cuộc đối thoại của cô và chị Gia Mỹ trước lúc đến đây bị anh vô tình nghe được.

  • Cảm ơn anh. - Môi cô vẽ lên ý cười, dù là hơi gượng

  • Không cần. Mà cái người hô hào sẽ khiêu vũ cùng cô đâu mà lại để cô một mình ở đây?

  • Giang Tuấn. À, vì trong đó ngột ngạt quá làm tôi nhức đầu nên xin về trước. Anh ấy nói muốn đưa tôi về nhưng tôi bảo không cần.

    Phương Ly cố nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể. Chỉ là…cô không muốn đem chuyện mình ra để đổi lấy đồng cảm hay thương xót gì từ người trước mặt, càng không muốn anh thương hại cô.

    Lâm Hạo chân mày chau lại. Phương Ly này đúng thật bị ngốc rồi, chuyện Giang Tuấn dẫn cô gái khác đến khiêu vũ, cô ta bị đá sang một bên mới đi đến cổng anh đã nghe xôn xao, giờ đứng đây nói tốt cho kẻ đã bỏ rơi mình, cố tỏ vẻ mạnh mẽ như không có gì cho ai xem.

  • Thế cô định đứng đó đến bao giờ?

    Câu nói của anh làm cô sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ

  • Ừ, phải, vậy tôi về đây.

    Đi chưa đi được mấy bước thì Lâm Hạo chau mày một cái rồi bất ngờ vươn cánh tay săn chắc kéo tay cô lại, vài giây sau Phương Ly hốt hoảng khi nhận ra người cô lúc này gần như tựa sát vào người anh

    Tay chân cô cứng đờ, tim như muốn ngừng đập.

  • Tôi có bảo cô về à?

  • Không về…thế…thì đi đâu? - Mặt cô đỏ lựng, ấp úng nói

    Lâm Hạo dùng tay còn lại khẽ nâng cầm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, dưới ánh sáng mờ nhạt vẫn nhìn thấy vài giọt nước trong suốt còn đọng lại trên khóe mắt lấp lánh dưới ánh đèn

  • Cô làm người yếu đuối như vậy à? Bị bỏ rơi chỉ biết khóc lóc bỏ về. Dù sao cũng đang rảnh, hay để tôi ra tay cứu giúp cô.

    Hóa ra..anh đã biết chuyện đó rồi.

    Cô di di mũi giày, giọng nói nhỏ hẳn đi

  • Tôi không về thì chỉ ở lại đó làm trò cười, cũng đâu có ai muốn khiêu vũ với tôi. Anh thì giúp được gì?

    Phương Ly đang nói thì ngưng hẳn. Vài giây sau mắt cô mở to như chịu đả kích mạnh mẽ

  • Khoan đã…đừng bảo là….

    Cô cố giật tay ra khỏi tay anh nhưng không được

  • Yên lặng và đi theo tôi. - Lâm Hạo giọng như ra lệnh, nắm chặt tay cô lôi đi

    Nhưng thế này đâu gọi là đi theo, gọi là kéo theo mà!

  • Tôi không biết anh muốn cứu giúp hay hại tôi nữa! Nhưng nếu tối nay tôi nhảy với anh thì ngày mai nữ sinh trường này đều sẽ xem tôi như kẻ thù và muốn ăn thịt tôi mất.

  • Đại ca, anh đi đâu vậy? - Tên đàn em đã xử xong hai tên khi nãy, chạy ra gặp anh hỏi

  • Mặt nạ. - Lâm Hạo đưa tay ra

  • Cái này là dụng cụ hành nghề em dùng cua gái, anh đẹp trai thì cần…

    Lâm Hạo giật phăng chiếc mặt nạ trên tay tên đàn em, không nói không rằng dẫn cô quay trở lại hội trường diễn ra tiệc khiêu vũ.

    Anh đeo mặt nạ rồi ngẩng mặt lên nhìn cánh cửa lớn trước mắt, đôi môi cong lên một nụ cười thích thú

  • Tôi muốn xem loại tin tức tôi tạo ra và loại tin tức cậu ta tạo ra cái nào sẽ gây náo loạn hơn.

  • Anh và Giang Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì vậy?

    Phương Ly không kìm được thắc mắc trong lòng. Lúc đầu cứ nghĩ cả hai là bạn tốt, nhưng càng ngày càng thấy không giống, lần trước trong hội học sinh và cả bây giờ, chẳng phải đang hơn thua nhau sao?

    Lâm Hạo không trả lời câu hỏi của cô, không phải vì anh cố tình lờ đi mà bất chợt những hình ảnh trong quá khứ cứ ngỡ chúng đã biến mất như làn khói khói khỏi tâm trí mình lại đột ngột hiện về.


Hôm ấy cũng là một đêm đầy sao tuyệt đẹp như thế này, dưới gốc cây hoa anh đào, người con gái xinh đẹp như thiên thần hí ha hí hửng lay lay cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt lấp lánh tựa vì sao trên kia

"Anh nghe truyền thuyết Lễ hội khiêu vũ của Trung Học An Hoa chưa? Người ta nói là linh nghiệm lắm. Nhưng tận năm năm mới tổ chức một lần. Hai năm sau chúng ta cùng đi nhé!"

"Chúng ta vốn dĩ là duyên phận rồi, còn xem cái gì nữa." - Anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô gái

"Em muốn đi xem thử thôi mà, nha, dù kết quả thế nào chúng ta vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau."

"Thế thì hai năm sau anh dẫn em đi." - Anh gật đầu chắc chắn

"Vậy chúng ta hẹn ước với nhau nhé, tuyệt đối không ai được nuốt lời, chúng ta không gặp không về. Nếu anh không đến em sẽ chờ đến khi nào anh xuất hiện mới thôi." - Cô gái vui cười đưa ngón út lên trước mặt anh

Cả hai nghéo tay cùng nhau, trên môi không ngớt nụ cười hạnh phúc.


Sau này anh mới biết, trên đời này không có gì là mãi mãi, duyên phận cũng là thứ vốn dĩ không tồn tại trong cuộc đời anh. Là anh đã quá ngu ngốc tin vào điều đó, cuối cùng đổi lại chỉ là sự tàn nhẫn, là vết sẹo khắc sâu vào trong trái tim, năm tháng trôi đi không thể nào phai nhạt.

Quay trở lại hiện thực, Lâm Hạo nâng môi cười nhạt.

Anh đang nghĩ cái gì thế này. Đến tình yêu, tình thân cô ta còn vứt bỏ được thì một lời hứa có đáng là gì, không thể nào đêm nay lại xuất hiện ở đây.

  • Vào thôi…- Lâm Hạo quay lại dáng vẻ lãnh đạm nhìn cô

  • Nhưng…mà…

    Không có nhưng mà nữa, Lâm Hạo đã trực tiếp kéo tay cô đi thẳng vào trong.

    Phương Ly thực sự không thể tưởng tượng và không dám tưởng tượng, khi cánh cửa như chiếc hộp pandora này được mở ra thì chuyện gì tiếp theo sẽ xảy đến với cô đây.

Bạn đang đọc Em Là Cả Thế Giới Của Anh của Thanh Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.