Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06

Phiên bản Dịch · 2871 chữ

- Sáng hôm sau đi học, ô tô chở cả Trúc và Dung đến trường

- Ôi kì quá, bồ cho mình thay đồ đc ko - Trúc nài nỉ

- Kì gì, rất xinh đó, bây giờ có đồ đâu mà thay, nhanh ra khỏi xe còn lên lớp

Dung giục Trúc và kéo Trúc ra khỏi xe, vào đến lớp, cả lớp ngạc nhiên khi nhìn thấy Trúc, lũ con trai còn ko nhận ra

- Tụi mày nhìn kìa, trông con bé kia dễ thương quá

- Đâu, uh, xinh quá mày ơi, sao tao trông quen thế

Trúc hôm nay mặc đồng phục váy, áo sơ mi thắt nơ, mái tóc xõa dài óng ả, tóc mái cũng ko cặp lên nữa, thêm cái bờm trắng chầm bí nhìn, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú, đánh thêm chút son bóng trông Trúc càng trở nên đáng yêu

- Ôi giời ơi, Trúc hả, giống Chae Gyeong thế - Lũ con trai hét tướng

- Ôi Trúc xinh quá, Trúc của lòng tôi ơi- 1 tên con trai ôm ngực

Dung lúc này đáng vô cùng đắc ý về thành quả của mình, còn Trúc thì ngượng đỏ mặt, mặc dù trông cô lúc này xinh đẹp vô cùng

- Tóc bồ đẹp quá, từ xưa đến nay chưa thấy ai tóc mượt mà mềm thế này - Cái Trang cùng lớp nói

Reeeeeeeeeeeeeeeeng, tiếng chuông vào lớp mới khiến lũ quỉ trong lớp ngừng lại, trong giờ học thỉnh thoảng lũ con trai lại quay lại ngắm trộm Trúc. Bây giờ là tiết Hóa. Thầy giáo của môn này nổi tiếng hắc ám, đề bài ra toàn hóc búa, lắt léo, lên bảng mà ko giải đc thể nào cũng bị dũa 1 trận te tua nên mọi người sợ lắm. Thầy dò sổ điểm

- Hoàng Thanh Trúc, hôm trước e thiếu 1 bài kiểm tra lên bảng đi (lạnh lùng như thạch sung)

Trúc đứng dậy, ông thầy giáo này rất kị với ai xinh xắn, vì ông cho rằng xinh thường ko chịu học. Trúc tự tin lên bảng, ông thầy nhìn Trúc như thể chuẩn bị 1 bài la mắng quen thuộc, đối với 1 thần đồng thì bài này ko phải là khó, sau 1 hồi tính tính viết viêt, cuối cùng cũng xong. Thầy giáo đi ra xem, sau 1 hồi ngạc nhiên

- Xuất sắc, bài này e giải theo cách này rất hay, tôi cho e 10 điểm. - Thầy mỉm cười

Cả lớp vỗ tay rào rào

- Bồ giỏi ghê - Dung cười toe

......................

..................................................

Hôm nay biết Trúc sẽ đi học, Hoàng hồi hộp lắm, định sáng sẽ đón đầu ở trường nhưng ko hiểu sao xe máy lại trục trặc làm đến muộn mất 1 tiết, đành để giờ ra chơi gặp vậy

Giờ ra chơi, ở căn tin trường Trúc và Dung đi vào căn tin, lũ con trai háo sắc nhìn thấy Trúc thì đểu quay ra, Trúc liền nhanh nhanh chọn 1 chỗ cho mình và Dung vì căn tin lúc này đã chật cứng người.

- Mình giỏi chen để mình mua cho, bồ ngồi đây đợi mình nha - Trúc đề nghị

- Ok mình ăn bánh mì và sữa tươi nhé

Trúc đi rồi, đúng lúc đấy Hoàng bước vào sau 1 hồi tìm kiếm thì thấy Dung, Hoàng bước tới phía Dung mặc kệ bao lời mời chào của lũ con gái mê trai

- Chào e, anh ngồi đây nhé, hết chỗ mất rồi

- Ah vâng, anh ngồi đi - Dung ngước lên khi thấy Hoàng

- Trúc khỏe chưa, hôm nay có đi học ko?

- Khỏe rùi anh ah, Trúc đag mua đồ an kia kia - Dung chỉ về phía Trúc

Hoàng quay ra phía Dung chỉ, chẳng thấy đâu, vì Hoàng chỉ nhìn con bé nào buộc tóc cao, mặc quần

- Đâu, anh có thấy đâu

- Đó, Trúc là người tóc dài đang la hét ầm ĩ kia kìa

- Hả? Hoàng ko tin vào mắt mình nữa

- =================

- Trúc đang cười tươi tiến về phía chỗ Dung và Hoàng ngồi, tay bưng 1 khay thức ăn với đủ thứ. Trông Trúc bây giờ thật khác với Trúc mà Hoàng vẫn thường gặp, chẳng thấy 1 con bé Trúc bướng bỉnh, đanh đá đâu mà chỉ thấy 1 con bé xinh xắn như thiên thần vậy. Trúc càng tiến gần đến nơi Hoàng cảm thấy tim mình càng đập loạn xạ hơn

- Bồ đợi mình lâu ko, đông quá, mình chen mãi mới đc, hi hi cũng may có mấy bạn trai ga lăng nhường mình mua trước ko thì chắc ko kịp ăn mất - Trúc đặt khay thức ăn xuống cười tươi rói (lại cười)

" Sao bấy lâu nay mình ko để ý là cô ta có cái răng khểnh xinh thế nhỉ?" Hoàng nghĩ

- Ủa, sao anh lại ngồi đây? Trúc ngạc nhiên hỏi Hoàng, làm Hoàng chợt tỉnh

- Ờ, tại hết chỗ rồi nên mình nói anh Hoàng ngồi đây đó - Dung đỡ lời

Trúc đặt khay thức ăn xuống bàn và ngồi cạnh Dung, tức là ngồi đối diện Hoàng. Tự dưng cả 3 im bặt chẳng ai nói gì

- Hết ốm chưa? Hoàng hắng giọng

- Ờ, tui cũng đỡ rùi, hôm bữa đó cảm ơn anh nhé-

- Ờ, ko có gì - Hoàng giả vờ như là chuyện nhỏ nhưng thực ra trong lòng đang sung sướng lắm (hé hé)

- Anh ko ăn gì sao? Trúc hỏi

- Ờ, tôi chỉ uống nước thôi- Nói xong Hoàng ra giấu với chị Hoa bán hàng ở cantin là 1 lon coca. Chị Hoa đon đả mang nước ra cho Hoàng, có lẽ ở đây chỉ có Hoàng mới đc đon đả như thế vì mua đồ ăn ở đây là phải ra tận quầy mua, đông như thế này có khi phải chờ dài cổ ý chứ, còn Hoàng thì luôn đc phục vụ tận nơi dù trong mọi hoàn cảnh nào. Khỏi nói cũng biết tại sao

Chị Hoa mang nước ra xong rùi lại tất tả quay về, cả 3 đứa lai im lặng, đang chưa biết mở đầu thế nào thì Hùng ở đâu chạy đến

- Mày khún mày ở đây àh, làm tao tìm mãi,vừa ra chơi đã thấy mày mất hút rồi, hóa ra qua cantin gặp mấy e mà ko rủ tao hả?

- Tao cũng vừa mới xuống thôi, tao đoán thế nào mày cũng xuống đây mà

- ủa, 2 cô e xinh đẹp nào đây, lớp nào vậy mày? Hùng xí xớn

- Mày ko nhận ra ai hả?

- Ủa, tao quen hả?

- Uh, quen lắm, mày nhớ lại xem

- Xem nào, ah kia là Dung hay đi với Trúc con nhỏ hàng xóm của Hoàng, còn kia là ai nhỉ, trông vừa lạ vừa quen, ko lẽ đó là...- Hùng quay ra nhìn Hoàng

Hoàng gật đầu

- Hả?????????? là "cây tre" hả - Hoàng há hốc

- Tui ko phải cây tre, zô ziên - Trúc lớn tiếng

- Trùi, tui ko ngờ "cây tre" xinh zị chứ - Hùng ngạc nhiên

- Xinh cái gì mà xinh, mắt mày có vấn đề àh, trông cô ta... ngố bỏ xừ - Hoàng chống chế mặc dù trong lòng nghĩ là "ko phải xinh mà là quá xinh í chứ''

- Nè tui xinh hay xấu mắc mớ gì mấy anh ngồi đấy mà bình phẩm chứ, vô duyên quá cơ, thích bình phẩm ra chỗ khác mà bình phẩm nhá - Trúc nổi quạu

- Tôi chỉ nói sự thật thôi nhá, mà sự thật thì vốn mất lòng mà, một người xấu xí như cô thì có dát vàng lên người vẫn cứ xấu thôi - Hoàng tỉnh bơ

- Ừ, thì tôi xấu nhưng bản chất tôi nó tốt đẹp, còn ai kia mang tiếng là hotboy nhưng bụng dạ thì xấu xa, hẹp hòi, lại còn có sở thích sống chung với chuột nữa ọc ọc - Trúc giả vờ như mắc ói

- Thôi Dung ơi, ghê ghê thế nào í, vào lớp thôi, ở đây có mùi chuột ăn sáng ko nổi nữa - Trúc cười tỉnh bơ kéo Dun vào lớp

Nói xong Trúc kéo Dung vào lớp để Hoàng tức nổ đom đóm mắt- "Thật tình tại sao cứ phải nói ngược với lòng mình vậy chứ, mà thôi mặc kệ con nhỏ đáng ghét đó, việc gì mình phải quan tâm tới nó, biết vậy hôm trước ko thèm đưa cô ta vào phòng y tế, đúng là 1 con nhỏ vô ơn, bạc bẽo. Nhưng mà....hôm nay cô ta xinh thiệt, tại sao mình lại chê cô ta chứ, chắc cô ta ghét mình lắm, trước mặt cô ta mình toàn ko làm chủ đc lời nói và suy nghĩ vậy, phải chăng, phải chăng...."

-Này, mày làm cái gì mà thần người ra vậy? Hùng hét vào tai Hoàng

- Kệ tao - Hoàng gắt

- Mày bị chập cheng à, tao thấy cô ta xinh thiệt mà, sao mày nói như tát nước vào mặt người ta thế

- Mày thì biết cái gì

- Mày ko thích thì nhường tao đi, em í hơi dữ 1 tý nhưng dễ thương quá đi - Hùng cười

- Mày nói cái gì, tao cấm đó, ko đc đụng đến cô ta - Hoàng giãy nảy lên

- Ha ha ha ha , tao đùa chút thôi mày làm gì ghê vậy, kết người ta bỏ xừ còn bày đặt - Hùng cười ngặt nghẽo

Câu nói của Hùng có lẽ đã trúng tim đen của Hoàng, tự dưng mặt nóng bừng

- Chằng...chẳng qua là đó là "con mồi" của tao, tao phải xử cô ta vì cô ta đã dám chọc giận tao thôi - Hoàng chống chế yếu ớt

- À ừ - Hùng cười rất đểu, làm sao chuyện đấy qua mặt đc Hùng, dù gì trong chuyện này Hùng kinh nghiệm hơn Hoàng nhiều

- Thôi tao vào lớp đây - Hoàng đi nhanh chỉ sợ cái mắt như mắt Tôn ngộ Không của Hùng biết hết tâm can của mình

................................................� �....................................

Trong lớp của Trúc

Trúc vẫn chưa thôi hậm hực vì chuyện lúc nãy ở canteen, vừa mới có cảm giác bớt ác cảm với Hoàng thì hôm nay lại càng thấy hắn ta kênh kiệu đáng ghét hơn, cái bộ mặt lúc nào cũng vênh váo, ăn nói thì mở mồm ra toàn những điều chói tai, đúng là cái đồ "ma giáo". Thật là đáng ghét

- Anh Hoàng thích bồ đó - Dung nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Trúc

- Vớ vẩn, hắn ghét tớ lắm đó, mình là cái gai trong mắt hắn mà, tất cả những hành động của hắn đểu chỉ có 1 mục đích là khiến mình ko chịu đc mà rời khỏi cái nhà đó thôi - Trúc phản đối ngay

- Tại bồ ko để ý đó thôi, hí hí chứ sao qua đc mắt mình - Dung nháy mắt

- Là sao? Trúc ngạc nhiên

- Là thế đó, từ từ bồ sẽ bít thui mà hé hé, nói ra mất vui

"Ko thể có chuyện hắn ta thích mình đc, nhất định là Dung nhầm lẫn rồi, hắn ta chỉ có nước chưa bóp cổ mình thôi í chứ, tình huống kia khả năng xảy ra là 0% thôi." Nghĩ xong Trúc tự cười và học bài tiếp

................................................� �..................

Hoàng cúp tiết, dường như Hoàng ko có tâm trạng học hành gì cả, hôm nay quả là 1 ngày mà mọi chuyện cứ rối tung lên. Hoàng đi ra khu nhà phía sau ngồi, đây là nơi mà Hoàng và Hùng thường ra đây mỗi khi có chuyện gì buồn, chỗ này rất ít người qua lại và tất nhiên với 1 người như Hoàng thì chuyện cúp tiết này quá là dễ dàng. Nhưng hôm nay Hoàng ra đây 1 mình, có lẽ Hoàng muốn suy nghĩ 1 mình chứ có thằng Hùng ở đây thể nào nó cũng nhặng xị cả lên, hơn nữa Hoàng cũng sợ cặp măt thiên lý nhãn của nó lắm, nó là thằng có thể hiểu thấu tâm can của Hoàng mà.

Hoàng ngồi đây 1 mình, cảm giác này thật nhẹ nhõm" Sao trước đây mình ko nhận ra nhỉ?" - Hoàng cười mỉm. Bây giờ đã là cuỗi tháng 10, tiết trời đã hơi hơi lành lạnh, ko còn cái oi bức như mùa hè. Hoàng khoan khoái nhắm mắt tận hưởng từng cớn gió mát thổi vi vu vào ngươi. Nhắm mắt vào Hoàng lại nhìn thấy Trúc, nụ cười của Trúc, cái răng khểnh đáng yêu, ngón tay nhỏ nhắn, cái giẩu mỏ tinh nghịch. Hoàng cười, Hoàng cảm thấy tìm chợt đập nhanh hơn, thế là hắn vội mở mắt ra

"Không đc, tại sao cứ nhìn thấy cô ta chứ" - Hoàng lắc lắc cái đầu

"Khỉ thật mình làm sao thế này, sao cô cứ lởn vởn trong đầu tôi thế, cô ko thấy mỏi chân hả, cây tre ngốc kia" Hoàng vò đầu bứt tai trông rõ là khổ sở

- Anh lại trốn tiết ra đây hả, sao lại vò đâu bứt tóc thế kia? 1 giọng nói quen quen cất lên

Hoàng quay lại nhìn thì hóa ra là Tuyết Mai, vậy mà lúc trước Hoàng đã mong đó là người khác. Tuyết Mai là hotgirl học lớp 11A4, xinh đẹp, nhà giàu là con gái của chủ tịch tập đoàn 1 hãng thời trang nổi tiếng, rất nhiều chàng trai ngưỡng mộ nhưng cô ta chỉ thích Hoàng tử nhà ta thôi. Tuy vậy Hoàng chẳng có chút cảm tình với Tuyết Mai chút nào, ở cô ta Hoàng chỉ thấy toàn sự giả dối, lố lăng chảnh chọe và 1 chút bất an.

- Kệ tôi, cô ra đây làm gì? - Hoàng lạnh lùng

- Em thấy ngột ngạt ra đây chơi cho thoáng thì gặp anh thôi- Thực ra là Tuyết Mai tình cờ nhìn thấy Hoàng ra ngoài này nên cô nàng cũng lẻn theo sau

- Vậy cô cứ tự do hít thở cái ko khí trong lành đi, tôi đi- Hoàng tính đứng dậy đi

- Khoan đã, sao anh cứ tránh mặt e thế- Tuyết Mai giật giọng

- Tôi thấy ko khí từ lúc cô bước vào đây ngột ngạt quá tôi phải đi chỗ khác

- Anh... anh thật là quá đáng, sao anh lại đối xử với e như thế chứ - Tuyết Mai chớp chớp mắt như sắp khóc. Chiêu này của Tuyết Mai đã làm khối anh mềm nhũn nhưng với Hoàng có vẻ vô dụng

- Tôi làm gì cô chứ, cô bỏ cái kiểu đó đi, kiểu đấy chỉ lừa đc mấy thằng dại gái ngoài kia thôi, trông thật là lố bịch

- Đúng là anh Hoàng "của em" (của e mới sợ chứ) mà, em quả ko chọn lầm đối tượng, anh càng lạnh nhạt với em, em càng thích - Tuyết Mai cười gian

- Cô đừng có hòng, sao trên đời lại có loại con gái trơ trẽn như cô nhỉ - Hoàng vẫn lạnh lùng nói

Tuyết Mai tức tím ruột gan nhưng vẫn cười giả lả (nham hiểm thế)- Có phải vì con bé đó ko?

- Con bé nào -Hoàng chột dạ

- Con bé Trúc ở lớp chuyên toán đó, có phải vì nó mà anh lạnh nhạt với e ko, e nghe đồn nó là mục tiều tiếp theo của anh phải ko

- Cô chỉ nói vớ vẩn, chằng có mục tiêu mục tiếc gì hết - Hoàng đổi sắc mặt

Điều đó khiến Tuyết Mai nhận ra ngay, từ xưa nhắc đến con gái trước mặt Hoàng, Hoàng đều có thái độ lạnh nhạt, vậy mà nhắc đến cô ta mà Hoàng lại có vẻ bối rối thế.

- Vậy sao, em cũng nghĩ như thế, vì e ko nghĩ mục tiêu của Hoàng "hoàng tử" lại tầm thường như thế, phải ko anh?

- Cô bỏ ngay cái giọng khinh người đó đi, tôi ko muốn nói chuyện với cô nữa, ra ngoài này hóng gió chút cũng ko yên, thật là là bực hết sức mà- Hoàng bỏ đi để Tuyết Mai chưng hửng 1 mình

Tuyết Mai tức muốn nghẹn giọng, đúng là tại con bé đó mà Hoàng ko thèm để ý gì đến nó, nó cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề, 1 con bé xinh đẹp, hoàn hảo như nó mà lại thua 1 đứa tầm thường như thế, điều đó khiến Tuyết Mai thực sự ko cam lòng chút nào. Xưa nay nó vốn là đứa muốn gì phải có bằng được dù bằng bất kì thủ đoạn nào, nhất định nó phải chiếm bằng đc Hoàng.

"Con Trúc đáng ghét, mày hãy đợi đây, dám đụng vào anh Hoàng của tao (của tao mới sợ chứ), tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của Tuyết Mai này" Tuyết Mai nghiến răng nói

Bạn đang đọc Em ghét anh của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.