Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30

Phiên bản Dịch · 2948 chữ

- - Đầu dây bên kia trả lời

- Minh Hồng đây, còn nhớ chứ?

-<> - Bên kia cười nham nhở

- Tôi cần anh làm 1 vụ này, tôi sẽ trả tiền công xứng đáng

-

- Thực ra vụ này anh cũng muốn đấy, anh có muốn trả thù ko? Kẻ mà đã hại anh phải nghỉ học, gia đình phải bán xới ra ngoài này đó

-

- Chẳng lẽ anh quên mối thù của anh với con bé Trúc hả?

- - người bên kia nghiến răng ken két

- Ha ha ha, vậy thì tốt lắm, tôi có kế hoạch này cho anh nè - Minh Hồng cười phá lên

-

- Thế này nhé....sau đó anh sẽ....và........ - Minh Hồng nói 1 lèo

-

- Đồ hèn, sao mà nó biết đc... anh có làm ko, anh yên tâm thế lực gia đình tôi thế nào chắc anh cũng biết, vả lại tội vạ đâu tôi chịu, anh làm đi...sau việc này tôi sẽ trả anh một khoản kha khá đó.

-

-Ok, có gì tôi sẽ nt lại cho anh

Con nhóc cúp máy, có cười...nó khóc...nó gào lên...nó chẳng còn gì để mất nữa...đằng nào cũng thế...nó phải cho kẻ nó ghét nhất trên đời phải lãnh hậu quả!!!

Long lôi xềnh xệch Trúc ra ngoài theo cửa sau của trường, ở ngoài đó đã có 1 chiếc ô tô đón sẵn, nó kéo tay Trúc ấn vào trong xe và nó cũng vào theo sau. Nó nói giọng như ra lệnh với người lái xe

- Đi thôi

- Khoan...ít ra Long cũng phải nói cho Trúc là đi đâu chứ, tại sao lại lôi Trúc đi như vậy?... - Trúc bất bình

- Đi với Long, Trúc cảm thấy khó chịu lắm sao? - Long nhìn Trúc nói mắt đỏ hoe bừng bừng tức giận, có lẽ Long đã kìm nén lâu lắm rồi

- Không...chỉ là...- Trúc lúng túng khi thấy thái độ đó của Long

- Vậy thì ta đi thôi...- Long quay ra nói với người lái xe

Trúc đành im lặng ko nói gì nữa, nó nghĩ thái độ kì lạ này của Long có lẽ do sự việc hôm qua cộng với bài báo sáng nay nữa. Tốt nhất là im lặng và chờ đợi, nó nghĩ vậy và rút điện thoại ra bấm...

- Trúc gọi cho ai thế? - Long giật điện thoại của Trúc

- Đưa điện thoại cho Trúc, Trúc phải nhắn tin cho Dung báo với lớp trưởng hôm nay xin phép nghỉ học - Trúc khó chịu

- Khỏi cần, lúc đợi Trúc ở trước cửa lớp Long đã dặn Thục Nhiên hôm nay Trúc xin nghỉ rồi...Long muốn Trúc dành toàn bộ thời gian ngày hôm nay cho Long...- thằng nhóc tắt nguồn điện thoại của Trúc và đưa điện thoại cho con nhóc

Trúc cầm điện thoại và định bật nguồn lên nhưng Long ngăn lại và nhìn nó bằng ánh mắt tha thiết...

- Trúc...Long xin Trúc đó...Long không muốn chúng ta bị quấy rầy...

Con nhóc thấy vậy, nó thở dài và cất chiếc điện thoại vào trong cặp

- Ít ra Long cũng báo với Dung hộ Trúc 1 câu kẻo Dung lo lắng...

- Long đã nhắn tin cho Dung rồi, Trúc yên tâm - Long mỉm cười

Trúc nghe Long nói vậy thì ngạc nhiên vô cùng, có lẽ Long đã có chủ đích về chuyện này rồi, tất cả Long đã sắp xếp đâu ra đấy. Dù sao như vậy cũng đc, nó cũng yên tâm phần nào về chuyện này. Nó ngồi im trên xe ko nói gì, Long cũng vậy, 2 đứa cứ im lặng suốt quãng đường đi...Ngồi 1 lúc con nhóc có vẻ khó chịu vì thái độ này của Long, nó liền mở lời trước

- Long tính đưa Trúc đi đâu đây?

- Yên tâm, Long ko bắt cóc Trúc đâu, Long đưa Trúc đến một nơi rất hay, đảm bảo Trúc sẽ thích, đã lâu lắm rồi Long ko có thời gian ở bên cạnh Trúc...Long muốn hôm nay chúng ta phải chơi cho thỏa thích...- Long mỉm cười

- Long làm Trúc hồi hộp quá đó, úp úp mở mở, mệt ghê - Trúc phì cười

- Vậy mới hay chứ

Trúc thích thú ngắm cảnh xung quanh, xe chạy đc khá xa, có lẽ ra đến ngoại thành HN rồi cũng nên, nó lại thấy những hàng cây xanh tít tăp ở 2 bên đường, nó nhớ lại cái hôm Hoàng đưa nó đi Đường Lâm chơi, nó tủm tỉm cười thích thú

- Trúc cười gì thế? - Long hỏi

- Àh...àh...ko có gì...chỉ là thấy phong cảnh đẹp, toàn cây cối xanh mát khác hẳn với trong thành phố lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, không hiểu sao cứ nhìn những hàng cây xanh kia, những cánh đồng kia Trúc lại cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm

- Trúc cũng lãng mạn ghê nhỉ, ai bảo đây là thủ lãnh khét tiếng một thời chuyên cầm đầu đi oánh nhau với một lũ con trai - Long khúc khích

- Long lại trêu Trúc hả, vì ai mà Trúc phải rửa tay gác kiếm chứ...nếu ko vì chuyện đó có khi bây giờ Trúc là trùm mafia rồi cũng nên...- Trúc tủm tỉm đùa lại

- Ối, ghê quá, trùm mafia cơ đây, ha ha ha ha - Long cười ngặt nghẽo

- Ha ha ha ha ha - Trúc cũng cười tít mắt

2 đứa nhóc lại cười đùa với nhau, tụi nó như trở lại cái thời thơ ấu trong sáng ngày xưa, thật đẹp đẽ và hạnh phúc...Cuối cùng cũng đã đến nơi, chiếc xe ô tô ghé vào một khu ghi là Hùng Long resort . Trúc đang ngạc nhiên quay ra phía Long thì Long cười toe nói

- Đây là khu resort của tập đoàn Hùng Long, trong này có nhiều thứ hay lắm, nhất định Trúc sẽ thích

Long kéo Trúc ra khỏi ô tô, ở xung quanh nhân viên biết cậu chủ đến đã ra chào đón rất nồng nhiệt, một người đàn ông khoảng trên dưới 35 tuổi có vẻ là quản lý của khu này chạy ra lịch sự nói

- Chào cậu, cậu đã đến, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cậu rồi, tôi sẽ cho người dẫn cậu lên phòng ngay bây giờ

- Tốt lắm...- Long gật đầu hài lòng và cầm tay Trúc kéo đi - Mình đi thôi Trúc

Nhân viên xung quanh thầy hành động tình cảm của Long dành cho Trúc thì khúc khích cười xì xầm bàn tán làm cho Trúc ngượng đỏ bừng mặt

- Nhìn cậu chủ tình cảm chưa kìa

- Cô bé kia trông xinh xắn dễ thương đó chứ, nhìn 2 người tình cảm quá đi mất...

- Có khi đó là vợ tương lai của cậu Long cũng nên...

Phải đến khi quản lý hắng giọng thì mấy người nhân viên mới thôi bình phẩm, tuy vậy trông anh quản lý đó có vẻ đang tủm tỉm cười...

Long và Trúc đến 1 khu nhà rất đẹp, xung quanh là vườn hoa, ở giữa là hành lang dài dẫn đến các phòng, đến một khu có ghi là VIP thì người nhân viên lịch sự nói

- Thưa cậu, đây là phòng của cậu, cần gì cậu cứ gọi - người nhân viên cúi đầu chào

- Ờ, tốt lắm, cảm ơn anh, có gì tôi sẽ gọi

Long thẻ mở phòng...Trúc đứng nghệt mặt ra, chẳng lẽ nó sẽ ở chung phòng với Long sao...từ trước đến giờ nó với Long vốn rất thân thiết, hồi nhỏ Long đã từng sang nhà nó ngủ cùng nhưng bây giờ thì...

- Trúc vào phòng đi...- Long mỉm cười

Trúc nghe vậy giật mình, nó bối rối nhìn Long

- Trúc...phải...vào hả? - Mặt con nhóc bắt đầu đỏ lên

Như hiểu được tâm trạng của Trúc, Long cười tủm tỉm nói

- Thì phòng Trúc phải vào chứ, phòng Long ở bên cạnh phòng Trúc nhá, Trúc vào phòng của mình nghỉ ngơi chút đi, đi đường chắc hơi mệt rồi phải không, tý Long sẽ qua gọi - Long nháy mắt

Con nhóc cười tít mắt, nó liền đi vào phòng, vậy mà trước lúc đó nó đã nghĩ...nó cười vì cái đầu óc đen tối của mình (he he he). Trúc bật đèn lên...con nhóc sững sờ trước những gì nó nhìn thấy...Đây là một căn phòng ư?...Có là một cái nhà thì có...mà phải nói là một cái nhà rộng thênh thang... (híc híc), đồ đạc trong phòng vô cùng tiện nghi và sang trọng, phòng của Trúc gồm 2 phòng ngủ một nhà tắm có phòng tập thể dục, mỗi phòng ngủ đều có đầy đủ tiện nghi. Trúc bước vào nhà tắm...nó tý té ngửa...nhà tắm có cần thiết phải xây rộng thế này ko?...gạch lát đá hoa sáng lóa...có một cái bồn tắm to đùng...có cả buồng xông hơi nữa... Tóm lại là một căn phòng vô cùng tuyệt vời, con nhóc thích thú thăm thú khắp nơi...

Nó đang ngồi thử lên chiếc giường vừa to, vừa êm thì có chuông điện thoại, nó cầm máy lên nghe

-

- Ừ, Trúc đây, có chuyện gì thế Long

-

- Quá hài lòng í chứ, chưa bao giờ Trúc vào căn phòng nào đẹp thế này, nhưng Trúc thấy hơi phí, căn phòng rộng thế này một mình Trúc ở thì...

- - Long cười phá lên

- Thôi, không được đâu, vậy kì chết - Trúc ngượng ngập luống cuống nói

- <>

- Ơ, quần áo nào? Trúc có mang quần áo theo đâu

-

- Nhưng....

- - Long cười và cúp máy

Trúc tần ngần đến bên tủ quần áo, nó mở ra, cơ man đủ loại quần áo, bộ nào cũng sang trọng và đắt tiền...Nó bỗng thấy ngại ngại...lỡ chẳng may làm rách mấy bộ này thì có mà đền ốm...Nó lựa mãi chẳng thấy cái quần nào toàn váy là váy (hu hu hu) Trúc nhắm mắt lựa đại một bộ trông có vẻ giản dị nhất, chắc bộ này ko đắt lắm, có chẳng may làm rách thì cũng ko đến nỗi...Nó lon ton vào buồng tắm...Nhìn cái bồn tắm đẹp thế kia...nó tự nhủ chỉ tắm 30 phút thôi...còn thay đồ hết 10 phút...vậy là vẫn kịp

Con nhóc rất thích thú với cái bồn tắm, nó ngâm mình trong đống xà phòng và nghịch ngợm thổi bong bóng...có mấy cái nút bấm...nó tò mò bấm thử...2 bên bồn tắm những tia nước bắn ra xối xả...con nhóc khoái chí cười tít mắt...Nó cứ nghịch ngợm và hát véo von như thế quên cả thời gian...40 phút trôi qua nhanh chóng

Long đứng trước của phòng Trúc, trông thằng nhóc có vẻ căng thẳng, tay nó cầm một bó hoa rất to, nó gọi điện thoại cho Trúc...ko thấy con nhỏ trả lời...Nó bấm chuông mãi cũng ko thấy tăm hơi Trúc đâu. Có khi nào Trúc bị làm sao không, thằng nhóc vội vàng cầm chiếc thẻ của nó (thẻ của Long có thể mở đc tất cả các cửa) quẹt vào cửa của Trúc nó đi vào...Nó gọi Trúc mãi ko thấy con nhỏ thưa ( đang hát ầm ĩ trong buồng tắm kia kìa). Long chạy khắp các phòng không thấy Trúc đâu... Nó nghĩ có khi nào Trúc bỏ về rồi không...Nó gọi to

- Trúc...Trúc ơi, Trúc ở đâu vậy?

Trúc ở trong buồng tắm nghe thấy tiếng Long, nó giật mình nhớ ra là đã muộn, con nhỏ luống cuống phi ra khỏi bồn tắm, trên người nó vẫn đầy xà bông ướt nhẹp...nó vội vàng xả nước và vớ lấy chiếc khăn tắm. Và do quá vội vàng nó luống cuống ngã oạch một cái.

- Ối...Ui da....- con nhóc đau đớn kêu lên

Long ở ngoài nghe thấy tiếng Trúc kêu động và tiếng thất thành của Trúc, nó hoảng hốt lao vào và thế là....một cảnh tượng ko hay mấy xuất hiện...Trúc đang nằm trên sàn nhà, trên người chỉ có độc chiếc khăn tắm đã bị tụt xuống do ngã....Long đứng khựng lại...và quay vội mặt đi

- AAAAAAAAAAAAAAAA- Trúc kêu ầm lên

- Long...Long xin lỗi....- Long đỏ mặt chạy vội ra ngoài, tim nó đập thình thịch người nó nóng ran lên...

Trúc vừa đau vừa xấu hổ, con nhóc cứ ngồi trong nhà tắm mà lẩm bẩm một mình...Ôi, còn mặt mũi nào mà nhìn Long chứ...một lúc sau nó trấn tĩnh lại. Nó mặc đồ vào và rụt rè mở cửa ra.

Long ở ngoài ngồi, tim nó vẫn chưa hết loạn nhịp, mặt nó vẫn đỏ bừng bừng, nó vừa xấu hổ vừa trách bản thân, kiểu này Trúc giận nó chết mất. Thằng nhóc ngồi nhăn nhó trông rõ là khổ sở... Đúng lúc đó cửa nhà tắm cũng mở...Trúc bước ra, con nhóc mặc bộ này trông thật dễ thương và xinh xắn, 2 má con nhóc vẫn còn hồng hồng vì ngượng ngập.

Long ngây người ra nhìn Trúc...con nhóc đẹp quá...

- Long nhìn gì mà ghê vậy? - Trúc rụt rè

- Ah, không chỉ là...Long thấy Trúc xinh quá thôi...Long có cái này cho Trúc - Long luống cuống cầm lấy bó hoa đưa con nhỏ.

- Àh, cảm ơn Long, hoa đẹp quá - Trúc đỡ lấy bó hoa, mặt nó vẫn ko dám nhìn thẳng vào Long...

- Chuyện lúc nãy í mà...Long... chưa nhìn thấy gì hết... Trúc đừng giận Long nhá- Long luống cuống

- Thật sao? - Trúc mừng rỡ ngước lên nhìn Long

- Thật...- Long gật đầu lia lịa ( nó đang nói dối đó)

- Vậy thì tốt rồi - Trúc cười khì khì (sao dễ tin người thế nhỉ)

- Bây giờ mình đi thôi - Long dịu dàng cầm tay Trúc kéo đi

- Đi đâu bây giờ...

- Đi theo Long sẽ biết

.............................................

Có một người ở trường gần như phát cuồng lên...đó là người mà ai cũng biết là ai đó "Hoàng". Thằng nhóc sau khi biết tin Trúc bỏ học đi với Long nó gần như hóa điên lên. Nó gọi điện thoại cho Trúc nhưng ko liên lạc đc. Nó không còn tâm trí nào để học hành nữa, nó cứ ngồi ôm cái điện thoại...chốc chốc nó lại gọi điện thoại nhưng chỉ có âm thanh quen thuộc của nhân viên tổng đài trả lời nó. Nó nhắn tin cho Trúc liên tục...nhưng ko có tin báo cáo phản hồi gì hết...Hoàng vò đầu bứt tóc khổ sở...cứ nghĩ đến cảnh Trúc vui vẻ tình cảm bên Long là lòng nó lại nhói đau... Có chuông điện thoại reo...Hoàng giật mình mở máy

- Trúc à, em đi đâu đó? Sao e lại tắt máy? Em muốn anh phát điên lên vì lo sao? - Hoàng tuôn một lèo

-

- Vậy sao? Tao biết rồi - Hoàng thở dài chán nản

Nó vứt cái điện thoại lên giường, nó nằm vật ra giường mệt mỏi. Bây giờ Long đã đc tự do...ko vướng bận gì Minh Hồng nữa, như vậy việc Long ở bên Trúc như vậy cũng dễ hiểu thôi, từ trước đến giờ trái tim Trúc lúc nào cũng chỉ có Long mà...Nó chỉ là người thứ 3 mà thôi...Hoàng chán nản, nó vớ chai rượu tu ừng ực...

................................................� �................................................� ��....

Long đưa Trúc đi thăm thú khắp nơi, từ những vườn cây, vườn hoa, có cả vườn thú nữa. Trúc thích thú cầm thức ăn đưa cho lũ khỉ, con nhóc cười khanh khách...Một chiếc thuyền to đưa 2 nhóc ra giữa hồ ngồi câu cá và ngắm cảnh...

- Trúc thích không?

- Thích lắm, ở đây không khí thật là tuyệt vời - con nhóc cười sung sướng

- Nếu Trúc thích bất cứ lúc nào Long cũng sẽ đưa Trúc đến đây chơi

- Ừh, lần sau Long rủ thêm Dung Hoàng và Hùng đi cung đi, càng đông càng vui mà

- Ừh - Long ừ mà miệng cười méo xẹo, Trúc lại nhắc đến Hoàng, Long thấy hơi ấm ức trong lòng

Sau khi đi dạo quanh hồ chán chê, trời nhá nhem tối chiếc thuyền cập bến vào một khu nhà rất đẹp đc xây trên mặt hồ...

- Chúng ta xuống đây thôi - Long đứng dậy nói, Trúc ngoan ngoãn đi theo, không biết còn trò gì tiếp theo đây

Trong căn nhà trên mặt hồ đó là một nhà hàng rất đẹp...nhưng chỉ có mỗi Long và Trúc...căn phòng đc rải đầy hoa hồng, tiếng đàn du dương cất lên. Trong phòng có một chiếc bàn có nến thơm và rượu. Long lịch sự kéo ghế ra cho Trúc ngồi, và nó ngồi phía đối diện Trúc...Thức ăn lần lượt đc bê ra...Trông vô cùng ngon lành và thơm phức. Trúc mải chơi bây giờ nhìn thấy thức ăn nó mới thấy đói ngấu...

- Ngon quá...Trúc đói mềm nhũn người rùi nè - Trúc cười khì khì

- Vậy sao? Vậy Trúc phải ăn nhiều vào nhé, Long đã gọi rất nhiều món, không biết có vừa miệng Trúc không- Long cười dịu dàng gắp đồ cho Trúc

- Ngon lắm, món nào cũng ngon - Trúc cười tít mắt

2 đứa nhóc ăn uống cười đùa trong tiếng nhạc du dương nhè nhẹ, cảm giác vô cùng ấm áp, lâu lắm rồi 2 đứa chúng nó mới lại có thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau thế này

Bạn đang đọc Em ghét anh của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.