Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 3807 chữ

- Hoàng thấy Long quay lại phía nhà kho, nó cũng quay lại, biết đâu đấy, dù sao cả trường cũng chỉ còn chỗ này là chưa tìm. Long mở cửa, nó hồi hộp theo từng động tác của Long, tim nó đập thình thịch. Ánh sáng lọt vào bên trong, nó thấy Trúc nắm bất động, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồng phục thể dục ngày hôm qua. Một cảm giác lạnh toát sau lưng, nó lao về phía con nhóc

- TRÚC!! TRÚC ƠI!!! Cả Hoàng và Long cùng hét lên

Người con nhỏ lúc này mềm oặt, chẳng có động tĩnh gì, mặt mũi nhợt nhạt, tụi nó sờ lên trán con nhóc, nóng ran, chân tay lại lạnh ngắt.

-Sốt cao quá- Long nghèn nghẹn

- Từ hôm qua nó đã chịu đói chịu rét trong cái nhà kho ẩm thấp này rồi, trời ơi là trời, làm sao con nhóc chịu nổi chứ - Hoàng nghiến răng

. 2 thằng nhóc nhận ra điều đấy, tụi nó thấy lòng đau nhói. Sao lại ra nông nỗi này chứ??? Mặc cho 2 thằng nhóc lay lay gọi gọi mắt con nhóc vẫn nhắm nghiền. Hoàng ko chịu nổi, nó bế thốc Trúc lên, quay ra bảo Long

- Gọi cấp cứu đi!!! Nhanh lên...! Trúc mà có bề gì...thì vợ chưa cưới của cậu tôi cũng ko tha đâu!!! - Mắt nó vằn lên những tia đỏ

- Cậu nói thế là sao? - Long ngạc nhiên

- Hãy hỏi Minh Hồng sẽ rõ, tất cả những chuyện này chắc chắn đều do 1 tay cô ta sắp đặt! - Hoàng bế Trúc chạy ra khỏi nhà kho hướng thẳng tới phòng y tế, Long sững người lại, nó chạy theo Hoàng. Sao Hoàng lại bế con nhỏ thế kia?? Còn nhắc tới chuyện vợ chưa cưới của nó nữa. Cô ta là chủ mưu ư???

Hùng và Dung cũng đang chạy nhanh tới phía đó, Dung nhìn thấy Trúc, nó hốt hoảng

- Trời ơi, Trúc ơi, bồ sao thế này?

- Long và Hoàng tìm thấy Trúc trong nhà kho của trường, Trúc bị nhốt ở trong đó - Long nói

- Sao cơ??? Trúc còn mặc đồ ngày hôm qua...có nghĩa là Trúc ở trong đó suốt cả đêm hôm qua còn gì - Dung hốt hoảng

- Trời, sao mà chịu nổi chứ, sao lại có chuyện đó - Hùng kêu lên

Tụi nhóc lao vào phòng y tế, cô bác sĩ ko có ở đó, Hoàng gầm lên

- Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!! Làm ăn thế này hả??? Tôi sẽ đuổi, đuổi hết.

Dung cuống cuồng đi tìm khăn ướt đắp cho Trúc, nó lấy ít nước đút nhẹ cho Trúc. Mắt con nhỏ rơm rớm nước

Lúc đó thấy nhốn nháo, lũ nhóc ở trong lớp liền ào ra ngoài, cửa phòng y tế đông nghịt, tất nhiên có xuất hiện cả 2 nhân vật phản diện kia nữa Minh Hồng và Tuyết Mai. Tụi nó thấy cả Long và Hoàng đều lo lắng phát điên lên vì Trúc thì bực bội vô cùng, kế hoạch của tụi nó mĩ mãn thế sao lại có thể đổ bể đc. Nhất là Minh Hồng, cả ngày hôm qua nó ko liên lạc đc với Long, đến sáng nay thì thấy Long ở đây.

- Anh Long! Hóa ra anh ở đây! Cả ngày hôm qua e ko tài nào liên lạc đc với anh, hóa ra là anh lại ở bên con Trúc hả - Minh Hồng hùng hổ lao tới

Long, Hoàng và Hùng quay ra, cả 3 thằng con trai nhìn Minh Hồng, 3 ánh mắt đều căm phẫn tột độ. Hoàng nhìn Minh Hồng rồi quay ra phía đám đông nói

- Những chuyện mọi người nghe về Trúc từ trước đến giờ chỉ là tin đồn, thủ phạm thực sự muốn hại Trúc, tôi đã biết thủ phạm là ai, tạm thời tôi đã có 1 số bằng chứng, khi nào thu thập đủ thì tôi sẽ công bố, nếu người đó biết điều tôi sẽ nương nhẹ còn ko thì.... - Hoàng bỏ lửng như vậy, lũ nhóc xung quanh tái mét mặt, nó biết hậu quả của đằng sau câu nói lấp lửng đó

- Đúng...bất kì là ai...tôi sẽ cho người đó biết thế nào là hậu quả - Long gằn lên từng tiếng, tiếng nói của Long lạnh lùng đanh thép

Mặt Minh Hồng và Tuyết Lan tái đi, tay chân tụi nó bủn rủn, tụi nó thừa biết ẩn ý trong câu nói của Long và Hoàng. 2 người này từ xưa đến nay nói là làm. Cả lũ nhóc xì xầm bàn tán. Có vẻ mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào người bị hại trong tin đồn là Minh Hồng...

- Xe cấp cứu đến rồi - 1 tên nhóc chạy vào

Hoàng ko chần chừ bế Trúc lên chạy như bay ra xe, 3 nhóc còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.

................................................� �................................................� ��....

Tại bệnh viện......

Sau khi được truyền dịch, hạ sốt, trông Trúc đã có vẻ hồng hào trở lại nhưng Trúc vẫn mê man, thỉnh thoảng còn mê sảng, hoảng hốt. Dung thấy vậy sợ lắm nó khóc ầm lên

- Bác sĩ ơi, bạn con làm sao thế này hu hu

- Không sao, cô bé bị cảm lạnh, nên sốt cao, có vẻ cô bé bị căng thẳng hoặc sợ hãi quá thôi. Nhưng chú ý bồi dưỡng cho cô bé nhé, thể trạng gầy yếu quá. Nên để lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa để theo dõi. Các cháu lên làm thủ tục nhập viện đi nhé

- Dạ, cảm ơn bác sĩ- Hoàng và Long đồng thanh, 2 thằng nhóc quay ra nhìn nhau, trong lúc Trúc bị nạn 2 tên nhóc này có vẻ hiệp sức mà quên đi chúng đang là tình địch của nhau

Hoàng và Long đi vào phòng, Trúc vẫn nằm thiêm thiếp.

- Trúc rất sợ bóng tối và sấm sét - Long nhìn Trúc nói

- Sao cơ?

- Hồi nhỏ, Trúc đã chứng kiến mẹ Trúc bị tai nạn do cứu mình, hôm đó trời cũng mưa tầm tã, tối đen như mực. Cho nên Trúc hay bị ám ảnh chuyện đó. - Long nhìn Trúc xót xa

- Thật sao? Tụi tui ko biết gì hết, chỉ biết là Trúc mất mẹ từ nhỏ thôi - Hoàng nói

- Tôi cũng ko biết, mãi cho đến khi có 1 hôm nhà Trúc mất điện, bố lại ko có nhà, tối hôm đó mưa cũng to khủng khiếp, sấm chớp đầy trời, Trúc khóc âm ĩ, may hồi đó tôi sang nhà, thì thấy Trúc đang khóc và sốt cao.

- Chúng tôi thật vô tâm, chả biết gì về Trúc cả - Hoàng ngậm ngùi

Đúng lúc đó, có cô y tá vào, đưa cho 3 đứa 1 bộ quần áo

- Mấy e thay cho bạn nhé

Hoàng và Long nhìn nhau ngượng đỏ hết mặt, 2 thằng ngượng ngịu lóng ngóng đưa bộ quần áo cho Dung và nhẹ nhàng ra ngoài. Dung tủm tỉm cười

- Mấy anh ra đi, e chưa gọi là chưa đc vào đâu đó

- --------------------------------------------------------------

- Ngoài hành lang bệnh viện....

Long và Hoàng ngỗi xuống hàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nó không ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc. Tụi nó ngả người ra sau ngồi nhắm mắt, có lẽ bây giờ tụi nó mới yên tâm đc phần nào. Chợt nhớ ra câu nói lúc nãy của Hoàng, Long hỏi

- Câu có thể giải thích cho tôi đc ko?

- Chuyện gì? - Hoàng vẫn nhắm mắt

- Chuyện cậu nói về Minh Hồng đó, tôi ko hiểu gì cả

- Chuyện đó hả, đó là do chúng tôi suy đoán thôi,

- Là sao?

- Là thế này.......sau đó....và thế là....nhưng.... và thế là chúng tôi đang nghi ngờ thủ phạm chính là Minh Hồng - Hoàng kể lại hết từ chuyện tin nhắn đến chuyện tin đồn, rồi chuyện Trúc bị nhốt

- Có chuyện đó thật sao? - Long nắm chặt tay, nó đang kìm nén cơn tức giận xuống, ko ngờ Minh Hồng lại quá xảo trá ác độc đến thế

- Phải, nhưng hiện tại chưa tìm đc bằng chứng để kết luận ai là thủ pham nhắn tin, lúc nãy tôi chỉ dọa vậy để phủ đầu thôi. - Hoàng nói giọng chán nản

Long suy nghĩ 1 lúc, đăm chiêu lắm thì nó chợt nảy ra sáng kiến

- Đúng rồi...cái điện thoại đó.... -Long cười toe toét

- Cái điện thoại làm sao? Í cậu nói tin nhắn cho tôi trong điện thoại của Trúc hả, cô ta đâu có ngu mà ko xóa đi chứ, xì...tưởng gì

- Không...!! Dấu vân tay, chắc chắn in dấu vân tay của thủ phạm, từ hôm qua đến giờ chỉ có Trúc với cô ta đụng vào máy. Nếu cô ta ko xóa đi thì ta có thể tìm ra kẻ chủ mưu

- Đúng rồi!!! Cậu thông minh quá, vậy mà tôi ko nghĩ ra chứ - Hoàng đập vào trán nó

- Tôi sẽ cho tiến hành ngay dấu vân tay, phen này hung thủ chạy đi đàng trời

- Nếu cô ta là vợ sắp cưới của cậu thì sao - Hoàng nhìn Long nghi ngờ

- Tôi rất ghét con nhỏ đó, ghét từ hồi cấp 1 lận, nó hay chành chọe với Trúc lắm, vậy mà ko hiểu sao bố mẹ nó với ba mẹ tôi lại đính ước với nhau. Tôi chỉ giả vờ chấp nhận thôi. Tôi sợ nếu tôi ko nghe theo ba tôi sẽ làm Trúc tổn thương, ông ý vốn là người sắt đá, muốn gì phải làm bằng đc... Tôi thì ko muốn Trúc bị làm sao, nhưng đã đến nước này thì.... - Long trầm ngâm

- Vậy sao? Hóa ra là như thế, chứ tôi tưởng cậu mắt có vấn đề nên chọn con nhỏ đó làm vợ chứ - Hoàng nhếch mép

- Vậy còn cậu, tôi nghe cậu nói cậu là....- Long ngập ngừng

- ...là vị hôn phu chứ gì? Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra điều đây hôm đi sinh nhật Hùng thôi. Tôi nghĩ chuyện này với Trúc là quá bất ngờ, có lẽ cô ý khó có thể chấp nhận điều này, tôi ko muốn ép Trúc....tôi....

- Cậu...thích Trúc lắm đúng ko?

-......................- Hoàng im lặng cười nhẹ

- Vậy là đúng rồi...Chúng ta đều giống nhau...Trước kia tôi lo lắng khi Trúc ở bên cạnh cậu...Tôi sợ cậu sẽ làm Trúc tổn thương, tôi sợ cậu sẽ cướp mất Trúc của tôi...Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác, cậu yêu thương quan tâm Trúc như thế ko có nghĩa lý gì cậu sẽ làm tổn thương cô ý, nhất là thời điểm này tôi nghĩ cô ý sẽ an toàn khi ở bên cậu, còn về việc kia tôi muốn....chúng ta...cạnh tranh công bằng... - Long nhìn Hoàng nói

- Cạnh tranh...công bằng?

- Phải? Tôi muốn Trúc đc hạnh phúc, hãy để Trúc lựa chọn...Đc chứ? Nếu cô ý chọn cậu tôi sẽ rút lui, và chúng tôi vẫn là bạn bè bình thường thôi - Long cười nhẹ

- Được, tôi đồng ý - Hoàng cười

2 thằng nhóc bắt tay nhau....Trông chúng nó ko ai nghĩ là tình địch của nhau cả.

- Muốn cạnh tranh thì phải ăn đã chứ - Hùng ở đâu xuất hiện, nó cầm trên tay 4 cái túi to đùng đủ thứ lỉnh kỉnh, nào là đồ ăn, nào là sữa, nước, trái cây, bánh ngọt....

- Ối trời mày mua cho cả cái bệnh viện này ăn đấy hả?

- Thằng khốn, ko đỡ dùm tao đi lại còn ở đó mà kêu hả - Hùng nhắn nhó

- Đây đây, làm gì khó tính thế, có gì cho tao ăn ko, tao đói muốn xỉu rồi nè - Hoàng nhe răng cười

- Đây nè, của mày với Long đó, tao đem vào cho Dung ăn

- Khoan.....- Hoàng và Long đồng thanh kêu

- Gì nữa?

- Mày ko đc vào, Dung đang thay đồ cho Trúc ở trong đó - Hoàng nói nhanh

- Vậy sao? Vậy tao đợi ngoài này vậy

Đúng lúc đó Dung ngó đầu ra nói

- Mọi ngươi ơi vào đi, xong rồi đó, Trúc đỡ sốt rồi hi hi hi

3 thằng nhóc lao vào, Long và Hoàng mỗi thằng cầm 1 tay Trúc, sờ trán Trúc, rồi nhìn nhau...cười ha ha ha. Dung chả hiểu gì cả, quay ra nhìn Hùng,

- Mấy thằng hâm í mà e, e ăn đi, từ hôm qua đến giờ chưa ăn uống ngủ nghỉ gì cả, mệt lắm đúng ko? - Hùng cười dịu dàng với Dung

- Dạ, e cảm ơn anh - Dung cười lí nhí đáp lại

................................................� �......................

Trúc dần dần mở mắt ra....trước mặt nó là 1 màu trắng toát, đầu nó nhức như búa bổ, từng đốt xương như muốn rời ra, cổ họng nó khát cháy. Mọi vật đang mờ mờ ảo ảo bỗng rõ dần trong mắt nó. Nó nhìn xuống thấy 1 cảnh tượng rất là ngộ nghĩnh: 2 thằng nhóc Hoàng và Long ở 2 bên giường nắm chặt tay nó và gục đầu xuống giường ngủ ngon lành, Dung gục vào vai Hùng ngủ còn Hùng ngả người ra sau và ngủ nốt. Nói chung là cả phòng đã ngủ và chỉ có mỗi Trúc là thức.

- -----------------------------------------------

- Trúc dần dần mở mắt ra....trước mặt nó là 1 màu trắng toát, đầu nó nhức như búa bổ, từng đốt xương như muốn rời ra, cổ họng nó khát cháy. Mọi vật đang mờ mờ ảo ảo bỗng rõ dần trong mắt nó. Nó nhìn xuống thấy 1 cảnh tượng rất là ngộ nghĩnh: 2 thằng nhóc Hoàng và Long ở 2 bên giường nắm chặt tay nó và gục đầu xuống giường ngủ ngon lành, Dung gục vào vai Hùng ngủ còn Hùng ngả người ra sau và ngủ nốt. Nói chung là cả phòng đã ngủ và chỉ có mỗi Trúc là thức.

Nó mệt mỏi nhìn quanh phòng tìm nước, kia rồi, trên cái tủ nhưng xa quá, sao bây giờ???? Hic híc, sắp chết khát đến nơi rồi. Nó cố gắng ngồi dậy...Nó nhúc nhích như vậy tất nhiên là khiến cho 2 tên nhóc tỉnh dậy rùi, chúng nó giật mình ngước lên thấy con nhóc đã mở mắt

- Trúc, Trúc tỉnh rùi hả? Long lo quá!! - Long nắm tay nó cười tươi hạnh phúc

- Nước...làm ơn...lấy dùm mình...? - Trúc mệt mỏi

2 thằng nhóc cuống quýt lao ra lấy nước và tự dưng con nhóc có 2 cốc nước ở trước mặt, cả 2 thằng nhóc đều nhìn nó với vẻ hi vọng con nhóc sẽ chọn cốc của mình.. (ặc chỉ là cốc nước thui mà). Trúc nhìn sang 2 bên, 2 thằng nhóc đang nở nụ cười hi vọng....trông mặt 2 tên nhóc này ngố hết sức đi...Trúc mỉm cười đón cốc nước từ tay ....Long.

- Cảm ơn Long nha...Trúc đang khát cháy cổ rồi...

Mặt Hoàng có vẻ thoáng chút gì đó thất vọng...rõ ràng Trúc còn giận chuyện nó nói với Trúc lắm... Mà ko giận làm sao đc...Chắc kiểu này ko bao giờ Trúc thèm nói chuyện với nó mất. Mặt Hoàng xịu ra trông đến tội nghiệp. Dung và Hùng nghe tiếng động cũng tỉnh dậy, Dung dụi dụi mắt 1 lúc thì lao ra phía Trúc

- Trời ơi, bồ tỉnh rùi hả, mình lo quá đi mất, lúc nãy bồ sốt cao mê sảng làm mình và mọi người sợ muốn đứng tim luôn - Dung nói 1 lèo

- Sao...Trúc lại ở đây?

- Câu đó phải để tụi mình hỏi Trúc đó, sao Trúc lại chui vào cái nhà kho đó làm gì?

- Àh, ờ... hôm qua...sau khi tan học xong thì lớp trưởng Thục Nhiên có nhờ mình cất hộ dụng cụ vào kho vì bạn í phải lên văn phòng có việc gấp. Mình lại làm đổ hết đống bóng trong đó, đang xếp thì ai đó đóng cửa lại. Mình gọi mà ko ai thưa hết. Chắc bác bảo vệ tưởng học sinh quên đóng nên đóng cửa lại đó

- Bảo vệ gì chứ, nếu là bảo vệ thì khi bồ lên tiếng phải quay lại chứ, đằng này...

- Mình cũng ko rõ nữa hì hì hi - Trúc cười toe, nó thấy nó ra được ngoài này là sung sướng lắm rồi, cảm giác hôm qua ở trong nhà kho thật là khủng khiếp.

- Bồ đó...cũng may là có anh Hoàng với Long phát hiện ra, ko thì ko biết hậu quả thế nào đó.

- Ah, uhm hi hi hi cảm ơn mọi người - Trúc cười toe nhưng ánh mắt nó chỉ hướng về Long và Dung, còn Hùng và Hoàng nó vấn lạnh tanh

Long và Dung biết chuyện đó, tụi nó nhìn nhau, dù gì cũng là hiểu lầm thôi, cả 2 chẳng ai có lỗi cả.

- Mình phải về thôi, từ hôm qua đến giờ chưa về nhà, cũng may báo bác Lê rồi, bác Lê lo cho bồ lắm đó, bây giờ mình về thay đồ rùi báo tin mừng cho bác luôn - Dung cười và nhìn Hùng

- Ờ...Ờ đúng rồi đó, để...anh đưa em về...- Hùng hiểu và nói theo luôn

- Ah...Ừh...Long cũng phải về...hôm qua đến giờ Long cũng chưa về, Long về gặp ba đã rồi Long qua nhé, Hoàng nè, cậu ở lại trông Trúc 1 lát nhé, tý tụi tui quay lại thay ca cho cậu - Long nháy mắt với Hoàng

- Ơ, mọi người về hết hả nhưng sao lại...- Trúc định nói là "sao lại để tên cà chớn này ở lại chứ?" nhưng con nhóc thôi dù sao mọi người cũng quá mệt vì nó rùi.

- Tý nữa tụi mình quay lại mà - Dung nháy mắt và khép cửa lại

.............................................

Trong phòng chỉ còn lại Hoàng và Trúc, Trúc vẫn giận Hoàng từ hồi đó, nó ko ghét chỉ giận là sao Hoàng ko tin nó mà tin mấy lời đồn đại vớ vẩn đó.

- Em...em ăn cháo nhé? - Hoàng lắp bắp

- Không...cảm ơn đã làm phiền anh - Trúc lạnh tanh

- Em vẫn giận anh sao...anh....anh...xin lỗi mà... - Hoàng lúng túng đến tội nghiệp

- Anh có lỗi gì mà phải xin chứ...chẳng phải anh nói ko muốn nhìn thấy mặt tôi sao?

- Khổ quá! Em để cho anh giải thích đc ko? Chuyện ko như e nghĩ đâu!!..Anh cũng là người bị hại thôi... - Hoàng vò đầu bứt tóc

- Bị hại?..Là sao?

- Là thế này....thực ra....sau đó....thế là...................- Hoàng kể tất cả lại từ đầu. Trúc trợn tròn mắt, sao lại có chuyện như thế xảy ra nhỉ

- Tôi ko hề nhắn tin cho anh...tôi thề đó...lúc đó tôi... - Trúc đang nói thì Hoàng lấy 1 ngón tay chặn lên môi Trúc

- Anh biết rồi...em không phải thề...Anh thật ngu ngốc... Từ nay anh sẽ luôn tin e...cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa anh cũng luôn tin e...

- Thế mà tôi cứ tưởng anh giận tôi vụ tin đồn? - Trúc chớp chớp mắt nói

- Cái tin đồn vớ vẩn đó hả? Trời!! Nói vậy mà cũng nghe đc!!! Anh đã chứng kiến e suýt bị Minh Hồng đánh, rồi cô ta đe dọa e, còn ngươi ve vãn ko phải e mà là anh...anh ve vãn e mới đúng, tin đồn nhảm, toàn nói ngược lại sự thực - Hoàng phồng mồm nói, vừa nói vừa hua chân múa tay

- Thôi...thôi đc rồi...tôi tạm tin anh đó...- Trúc bịt miệng cười tủm tỉm

- Vậy là anh đc tha thứ hả??? - Hoàng mừng cuống quýt, cười tươi rói - Nụ cười của thẳng nhóc thật quyến rũ

- Đồ cà chớn..mau lấy gì cho tôi ăn đi...đói quá hà - Trúc cười toe toét

- Đây, đây, đồ ăn nhiều lắm...em ăn nhiều vào, e ăn gì hả có cháo, phở, cơm, bánh, sữa.... - Hoàng lấy từng thứ ra một

- Thôi...thôi nhiều thế, tôi ăn cháo đc rồi....

- Anh đút cho e nhé

- Tôi tự ăn đc mà - Trúc ngại ngùng

- Để anh đút cho, e còn yếu lắm - Hoàng cười

- Không, tôi ăn đc, nhưng anh cũng phải ăn cùng tôi đó, ăn một mình buồn lắm - Trúc cười

- Thôi đc rồi, anh để lên đây nhé, e tự xúc ăn nhé, nếu mệt quá nói anh nha.- Hoàng kéo chiếc bàn lại trước mặt Trúc- Anh cũng măm đây, kiến bò bụng rùi nè - Hoàng lè lưỡi. Hoàng rút 1 hộp cơm ra vừa ăn vừa cười tít mắt khoái chí lăm.

2 đứa nhóc ngồi ăn, vừa ăn vừa cười đùa, khoảnh khắc này thật là hạnh phúc, mọi sự hiểu lầm đã đc hóa giải. Bầu trời sau cơn mưa đã trở nên trong sáng và quang đãng lạ thường. Khi Hoàng vui vẻ thật dễ thương biết bao...

................................................� �..............................................

Những ngày sau tụi nhóc thay phiên nhau đến chăm sóc Trúc mặc dù Trúc kêu không cần nhưng tụi nhỏ ko chịu. Hàng ngày sau giờ đi học là tụi nhóc kéo đến bệnh viện thăm Trúc, tụi nó mang bao nhiêu là đồ ăn tới, ăn chung với nhau ở trong phòng, nói chuyện với Trúc. Cũng may là Trúc nằm phòng riêng biệt dành cho Vip nên việc ăn ở sinh hoạt thoải mái hơn.

- Trúc, anh miếng cam này nè, nhiều vitamin C lắm, đẹp da nữa - Long đưa vào miệng Trúc

- Ăn táo nè Trúc, táo ngon lắm, ngọt nữa - Hoàng cũng giơ miếng táo lên miệng Trúc

- Cam của Long ngon hơn

- Táo của anh ngon hơn

2 thằng nhóc cứ tranh giành nhau làm Hùng và Dung ở ngoài cười ngặt nghẽo. Nhìn 2 thằng nhóc y như 2 thằng con nít.

- Thôi, thôi khỏi tranh, Trúc...măm cả 2 - nói xong Trúc cầm cả 2 miếng táo và cam bỏ tọt vào miệng nhai nhồm nhoàm.

- Ôi giời ơi, con gái con đứa kìa, vô duyên quá - Hoàng lè lưỡi

- Kệ tui, miếng ăn đến miệng tội gì ko hưởng he he he các bạn có lòng thì mình cũng có dạ dày mà - Trúc cười tít mắt, lâu lắm rùi tụi nó mới thấy Trúc cười hồn nhiên đến thế. Cả lũ nhóc cũng cười ầm lên....

Bạn đang đọc Em ghét anh của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.