Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 867 chữ

...

Xin lỗi em, dù biết em đang khóc... nhưng anh vẫn chỉ có thể câm lặng...

.

.

.

- Trời ơi!! Hai đứa sao lại... - Bà Trương Hồng bàng hoàng, nhìn hai đứa con ướt sũng, thậm chí nó còn bị ngất đi, mặt tái xanh nằm trong vòng tay của anh, phút chốc... anh siết chặt cánh tay lại...

- Mẹ tắm cho Trinh giúp con!! Con bé bị sốt...

Dứt lời, anh đỡ nó xuống, trao lại cho mẹ với sự lưu luyến... Vẻ mặt xót xa vẫn thấm đầm trên gương mặt...

- Ừ!! Con cũng đi tắm đi!! Kẻo cảm!! - bà Trương nhắc nhẹ nhàng như nhận ra vẻ mặt mệt mỏi của người con trai...

- Vâng!! - anh gật nhẹ đầu, bước đi một cách dứt khoát... Giá như anh có thể tự vả vào mặt mình, tự đấm vào mặt mình. Như vậy, liệu anh có thể tự tha thứ cho chính bản thân??...

.

.

.

...

Nó choàng tỉnh trong đêm tối, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cạnh bàn... 21h30?? Ôi...

Nó gượng dậy, cơn đau buốt bất chợt truyền đến đi sâu vào tế bào não... Chiếc khăn lạnh rơi xuống bàn tay nóng hổi làm nên cái cảm giác lành lạnh, khó chịu... Thở hổn hển... Nóng!! Sao lại nóng thế cơ chứ??...

... // Cạch //...

Chiếc cửa khép hờ bỗng choàng mở khiến nó giật mình, nằm vội đến chăn không kịp đắp... Hai mắt nhắm tịt mãi đến không dám mở ra...

....

.

.

.

....

Không khí trầm trầm, thậm chí có cơn gió thổi ngang qua cũng thấy rợn người. Nó cơ bản vừa nóng vừa lạnh, ấy vậy mà phía bên kia vẫn không có động tĩnh gì... Ôi, sốt ruột chết mất...

...

Nó nóng, nóng, nóng đến kinh khủng. Mặt mày đỏ gay, thở hổn hển. Ai kia thấy vậy mà không khỏi nheo nheo mày...

Một bàn tay to to, vừa thoải mái vừa dễ chịu áp vào trán nó. Ư ~!! Thật là thoải mái nha ~!! Bất giác, nó nhếch khoé môi cười cười. Người kia không phản ứng gì, hơi rụt tay lại...

Cái cảm giác đó thoáng chốc đến rồi đi, nó luyến tiếc hơi nheo mày... Cái cảm giác nóng hừng hực đó lại quay trở về rồi!!...

...

Chưa đến ba phút sau, cơ mặt nó hơi giãn ra... Có cái gì đó lành lạnh nha ~!!... Môi nó cảm nhận được cái gì đó hơi ươn ướt, nhồn nhột cạ vào môi... Rồi lại có cái gì đó luồn vào, tách hai hàm răng nó ra một cách nhẹ nhàng, rồi một dòng nước đá từ đó khẽ lách vào khoan miệng...

Chất lỏng dịu ngọt, thoang thoảng lại dễ chịu. Trái hẳn với nó bây giờ, vừa nóng lại vừa khó chịu... Nó ngu mụi mà thèm khát, muốn rồi lại muốn thêm nữa. Vô chấp, nó đáp lại, cuồng bạo thứ gì đó đang luồn lách quấn lấy lưỡi. Hai tay lại vô thức ôm chặt phía đối diện, để cho nguồn nước dịu ngọt kia từ từ đi xuống cuống họng...

...

Nó mở mắt, không khí giờ đây ngập tràn mùi ám mụi cứ như mơ. Thật thật ảo ảo!!... Nó nheo mắt hoàng hồn...

...

Hiển... Khiêm??...

...

Nó có mơ không?? Anh đang... hôn nó??...

...

Nó bất lực, hai tay theo đó mà thả lỏng. Nửa muốn ôm chặt chiếm hữu, nửa lại muốn đẩy anh ra. Đầu óc cũng theo đó mà như mất tri mất giác, không tự chủ cắn phập vào môi anh...

...

...mùi máu...

.

.

.

....tanh...!!

.

.

.

..... Sáng.....

Nó đứng trước gương. Thật không thể tin được!! Cái thảm hoạ nhan sắc gì thế này??... Ai đó hãy nói cho nó biết, con nhỏ trông vừa đần vừa xấu. Hai mắt thâm quầng cùng cái đầu ổ quạ này là ai thế??...

Nó gãi rối, vô thức bờ môi lại hơi đau nhức...

... Sực tỉnh, bàn tay không tự chủ đưa lên chạm vào bờ môi... Tối hôm qua... có thật là mơ không nhỉ??...

Phút chốc, gương mặt phút chốc ửng đỏ. Lại là do nó nghĩ quá nhiều chăng???...

.

.

.

....

- Ôi trời!! Cái bản mặt đưa đám gì đấy?? - Bảo Thy trợn mắt, xoa xoa trán nó. Tự biết thở dài, nó chán nản lắc đầu...

Hôm nay lạ thật nha. Anh không đợi nó, cứ thế mà đi học trước. Không hiểu sao, nó cảm thấy buồn ghê gớm!! Anh giận nó ư??...Thậm chí hôm qua nữa, anh còn không thèm giải thích...

...

Nó lại thở dài, thở dài mãi... Kề cái cằm lêm bàn trông hệt chú mèo con đang buồn bã. Bảo Thy kế bên cũng chỉ biết bất lực xoa đầu nó...

- Hiển Trinh!! Chị nào tìm gặp kìa!! Xinh ngất ngây luôn...!! - một nữ sinh chạy vào từ lớp, vẻ mặt hơi đo đỏ ngượng ngùng. Cô nàng nào mà có khả năng làm con gái cũng phải e thẹn luôn vậy nhỉ??... Với sự tò mò, nó bước chân ra khỏi lớp...

.

.

.

- Chị là...

- À!! Em là Hiển Trinh?? - chị gái kia ngập ngừng, trông yêu phết... Quả là một mỹ nhân hiếm thấy đấy nha ~!!!

Bạn đang đọc Em Gái ! Hãy Cùng Anh Ăn Trái Cấm của _MeoQuy_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.