Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Tiểu thuyết gốc · 1358 chữ

Lan nói sẽ đưa tôi đến gặp mẹ với một điều kiện rằng từ nay về sau tôi không được gặp lại người khiến tôi tổn thương. Nghe qua thì có vẻ mọi việc đều vì lo nghĩ cho tôi nhưng thật chất cô ấy đang muốn ra điều kiện với tôi bởi vì cô ấy không muốn tôi qua lại với Phương.

Tôi ậm ờ cho qua, Lan lại bắt tôi phải hứa trước, ừ thì tôi hứa cho cô ấy vui lòng. Ngồi trên xe mà tâm tư tôi đang lạc vào nơi vô định với hàng loạt câu hỏi vây quanh, tại sao mẹ, người sinh tôi ra trên đời này lại có thể nghĩ ra được câu nói " không nuôi con ngày nào nên không cần nó chăm sóc", bà ấy ví tôi chẳng khác nào người lạ không quen, người luôn tính toán thiệt hơn và tình thân giống như một cuộc mua bán có qua có lại, nếu như trong cuộc đời này, tất cả nhân loại đều có suy nghĩ ấy thì tại sao thượng đế lại ban cho con người tâm tư tình cảm để làm gì, thay vào đó cứ để mọi thứ xảy ra giống như bản năng ví như những con vật, không, dẫu chỉ là những con vật nhỏ bé cũng chẳng phải vì nuôi con mà tính toán.

Đau lòng lắm, nếu không phải ở hoàn cảnh này tôi cũng chẳng thể thấu nỗi, không thể khóc thành tiếng không thể kể thành lời, ví như vô hình có đôi tay bóp chặt trái tim, rỉ máu không ngừng, trong vô thức tôi vò tấm hình cũ đến nhăn nhúm, cuộn lại trong tay siết mạnh đến tận cùng sức lực

Gặp mẹ rồi tôi sẽ như thế nào đây?, hỏi bà ấy liệu có nhớ tôi không?, hoặc giận dữ trách móc, nói ra những lời không tốt.

Trước đây tôi đã nghĩ ra hàng trăm câu hỏi để hỏi mẹ nhưng hiện tại tôi lại chẳng muốn nói gì cả, có thể đến đó rồi tôi sẽ chỉ đứng nhìn gia đình nhỏ của riêng mẹ sau đó bước lùi lại biến khỏi cuộc đời của bà đúng như ý nguyện của bà.


Nơi tôi đến là khu chung cư nhỏ, những bức tường cũ, sậm màu. Lan đi được vài bước lại quay về sau đưa mắt nhìn tôi, đến lúc tôi bắt được ánh mắt của Lan, cô ấy chợt hỏi:

"Anh ổn chứ?"

Trước sự ân cần của Lan tôi đáp:

"ừ"

" Anh có hồi hộp không?, nắm lấy tay em đi."

Lan đưa tay, thấy mình thật thô lỗ vì sự chu đáo của Lan, tôi đành rút tay lại đáp:

"Xin lỗi em."

"Chẳng ai muốn nhận lời xin lỗi mãi đâu, thứ em cần là anh đừng tái phạm nữa."

Lan chạy đến siết lấy tay tôi:

"Sau này anh đừng hét vào mặt em như lúc nãy nữa nha."

Cái hành lang rỉ sét với những vết nứt nho nhỏ, rơi rớt vài mãng xi măng, tuy vậy nhưng con đường dọc suốt hành lang lại vô cùng sạch sẽ.

Lan chỉ vào cánh cửa màu bạc được sơn lại đẹp đẻ kia bảo:

"Chính là căn đó."

Nói xong Lan nhìn đồng hồ trên tay, tiếc nuối bảo:

"Em có việc gấp cần đi trước, anh cố lên nha tí nữa em quay lại đón anh"

Lan vội vã bỏ lại tôi, không sao tôi ổn mà.

Tôi bấm chiếc chuông cửa bên góc trái cánh cửa rồi lưỡng lự chờ đợi. Tôi có nên bỏ chạy không? Hoặc ở lại buộc người bên trong căn phòng đó phải thừa nhận mình, hoặc giả sử những lời Phương nói là giả, mẹ vẫn luôn muốn tôi trở về sống bên cạnh bà, hoặc chỉ có thể mọi thứ đều không giống như tôi nghĩ mẹ không hề lo sợ sự xuất hiện của tôi sẽ khiến gia đình của bà ấy rối tung lên.

Bên trong, tiếng trẻ con trong vắt vang lên khiến tôi hoàn hồn lại:

"Ai vậy?, mẹ con tăng ca rồi có gì chiều quay lại ạ."

Tôi bần thần đáp:

"Vậy mấy giờ mẹ em về?"

"không biết nữa."

Tôi đẩy tấm hình vào khe cửa bên dưới:

"Em nhìn xem người trong ảnh có phải mẹ em không?"

Bên trong im lặng một lát sau đó đáp:

"Em không biết nữa."

Tấm ảnh được hoàn trả theo lối cũ, tôi cũng không chắc rằng nơi này có đúng là nơi mẹ tôi thật sự đang sinh sống hay không.

Tôi bèn trò chuyện với đứa bé bên trong:

"Em có biết mẹ em tên gì không?"

"em không biết nữa."

Không biết vì lý do gì đứa bé chịu ngồi sau cánh cửa để trò chuyện với tôi, khi thì nhỏ đẩy ra cho tôi vài bức tranh tự tay nhỏ vẽ, trong bức tranh có cả gia đình ba, mẹ, nhỏ và anh trai. Khi thì nhỏ đẩy ra cho tôi vài món ăn vặt nhỏ có trong nhà ví dụ như bánh khô mực.

Nhỏ bảo mẹ đã dặn không được cho người lạ vào nhà, nhưng vì nhỏ muốn khoe tôi xem cái váy mới mà mẹ vừa mua cho nhỏ nên cánh cửa được mở ra sau vài phút trò chuyện.

Nhỏ làm tôi khá bất ngờ và không quên căn dặn:

"Em không nên mở cửa cho người lạ chứ, anh còn chưa biết tên em."

Nhỏ híp mắt cười trừ bảo:

"Anh không phải người xấu."

"Làm sao em biết chứ hả"

"Tại em thấy vậy."

Bước vào căn phòng chung cư vừa nhỏ vừa hẹp, nhỏ chạy vào góc nhà lấy tấm nệm nhỏ sau đó bố trí cho tôi một chỗ. Trong phòng không có bất kỳ tấm hình nào, còn nhỏ thì xum xoe áo đầm trên tay:

"Anh thấy đẹp không?"

Tôi đoán nhỏ khoảng 10 tuổi, khuôn mặt bụi bẩm đáng yêu với làn da trắng hồng.

Ngồi được một lúc nhỏ cứ chạy ra chạy vào thấp thỏm:

"Giờ này anh hai còn chưa về nữa."

Tôi nhìn đồng hồ cũng đã 5 giờ chiều:

"Em đã ăn gì chưa?"

Nhỏ nhìn tôi đáp:

"Chưa."

Thế là tôi quên mất bản thân vẫn đang là khách, tự ý tìm kiếm trong tủ lạnh rồi dùng biệt tài của mình nấu một vài món.

Hai anh em cứ thế được món gọi là...

6h30

Tôi nghe có tiếng gọi cửa, thì ra nhỏ tên là bé nị, cái tên đại trà dùng cho các bé gái, nghe qua cũng rất đáng yêu.

Tôi cùng nhỏ ra mở cửa, hít thở sâu, tôi lấy hết can đảm nở một nụ cười.

Người phụ nữ tròn người, khuôn mặt đỏ bừng cùng ngữ khí đang vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào tôi còn thôi thì…


Lan đã tìm đúng nhà, sở dĩ mẹ tôi về trể tất cả đều do cậu nhóc 14 tuổi kia, ở tuổi của nó tôi bận phải nhìn mặt người khác mà sống, chỉ sợ khiến người ta phiền lòng, sợ không được yêu thương, chăm sóc, còn nhóc, chắc có lẽ nhóc được ở với cha, mẹ cho nên nhóc chẳng cần phải lo lắng nhiều giống như những đứa trẻ thiếu thốn tình thương, sau khi tan học thì trốn ở quán nét, nếu không phải mẹ về sớm thì cậu nhóc đó đã bỏ mặt em gái đến tận 8 giờ tối.

Tôi nhìn mẹ tiều tụy rất nhiều, ở cái tuổi tứ tuần đáng lẽ mẹ đã được sống an nhàn nhưng đến bây giờ mẹ còn lo chăm con nhỏ, những đứa trẻ hiếu động, tinh nghịch.

Tôi đưa bức ảnh cho mẹ xem, bà ấy im lặng hồi lâu sau đó mới từ tốn nói:

"Mẹ xin lỗi con."

Chắc là do trong suốt cuộc đời này bà ấy đã khóc quá nhiều cho nên trước tình cảnh này chỉ thấy mỗi tôi rơi lệ.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.