Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gần Nhau Thêm Một Chút

Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

Chúng tôi cứ đứng bên cạnh bức tường bằng kính cường lực nhìn xuống con đường vắng vẻ lúc ban trưa. Lan không nói thêm gì trong khi bên tai tôi còn văng vẳng lời đề nghị của cô ấy lúc nãy:

"Mình quen nhau đi, công khai tình cảm chẳng lẻ đến lúc đó Phương còn muốn làm kỳ đà cản mũi..."

Tôi khẽ đưa mắt nhìn Lan, có nên thẳng thắng từ chối hay từ tốn giải thích cho cô ấy hiểu rõ thân phận thật sự tôi chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, không môn đăng hộ đối như Lan đã tưởng, đến lúc đó cô ấy tự khắc sẽ hối hận tự khắc rút lui. Lan là một cô gái tốt nếu tôi thẳng thừng ngay lúc này sẽ khiến Lan cảm thấy xấu hổ nhiều hơn đau lòng vì cảm xúc của Lan bây giờ vẫn còn mong manh lắm ví như sương sớm chỉ vì thiếu mặt trời mà lụy vào cái lạnh lúc giao ngày và rồi khoảnh khắc mặt trời xuất hiện màng sương đó dần biến mất không một chút dấu tích.

Lan đợi không nỗi câu trả lời của tôi tiếp tục hỏi.

"Anh đã yêu người khác rồi phải không?"

Tôi bối rối đáp.

"Không."

"Là Phương phải không?"

Tôi thôi dựa lưng vào tường đứng thẳng người nhìn vào đôi mắt to tròn dần đỏ lên của Lan.

"Anh đã nói là không rồi mà."

Lan như muốn bật khóc rời đi, tôi lại đứng chết trân nhìn theo từng bước chân của cô ấy. Một vài nhân viên xuất hiện bắt đầu xì xầm.

"Cô Lan bị từ chối tình cảm rồi."

Suốt buổi chiều hôm ấy, khắp công ty lúc nào cũng nghe thấy họ nói với nhau, tôi bèn xen vào một nhóm nhân viên đang thì thào bàn luận.

"Ai nói với mọi người tôi từ chối cô ấy, còn nữa mang chuyện cá nhân của người khác vào lúc làm việc là phong cách của mọi người ở đây sao?"

Kẻ nhiều chuyện ở đâu cũng có, điểm chung của họ là chẳng quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai họ chỉ tập trung lan truyền câu chuyện của mình. Tôi thiết nghĩ ngoài việc phô trương bản tính xấu của mình thì họ được ích lợi gì từ việc mang chuyện của người khác đi kể tam sao thất bản?.

Tôi trở về văn phòng trong lòng cảm thấy khó chịu không yên, chắc Lan đang buồn lắm tại sao tôi lại để cô ấy rời đi một mình như thế lẽ ra tôi phải bên cạnh cô ấy lúc này mới phải. Tôi nhấc người khỏi bàn làm việc Phương liền lên tiếng.

"Anh đi tìm Lan sao?. Đã từ chối người ta thì đừng cố ra vẻ thương hại cô ấy."

"Anh không thương hại cổ, anh là muốn an ủi cổ."

Tôi bước nhanh khỏi phòng, chạy thật nhanh đến tìm Lan, nhìn thấy Lan vẫn ngồi ở phòng làm việc tôi thở phào nhẹ nhỏm đến bên cạnh Lan.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã khiến em buồn. Anh..."

Nói đến đây tôi thở dài nhìn Lan, cô ấy không muốn nói chuyện, cố ý tránh né xem tôi như không tồn tại nhưng tôi không thể xem như không có gì được chính tôi là kẻ khiến cô ấy buồn như vậy.

"Tình cảm cũng cần có thời gian bồi đắp, Lan cho anh thời gian có được không?"

Đối với kẻ rắc rối như tôi Lan giận dỗi đáp.

"Anh có trân trọng mối quan hệ này không?"

Có chứ, từ khi trở về đây tôi chỉ có duy nhất một người bạn là cô ấy, cô ấy khiến những lúc mệt mõi căn thẳng tan biến. Luôn bên cạnh tôi suốt khoảng thời gian lâu như vậy. Tôi gật đầu

"Có chứ, tất nhiên là có rồi."

Mặt Lan giản ra.

"Chỉ cần anh Khanh nói như vậy thôi những việc còn lại em có thể làm vì anh."

Tại sao Lan lại nói những lời khó hiểu như vậy cô ấy sẽ làm mọi việc vì tôi? Làm mọi việc để tôi có thể chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Sao cũng được dù sao thời gian lâu dần cô ấy cũng sẽ nghĩ lại thôi bởi vì có những sự thật không thể thay đổi cũng như một số loại tình cảm sẽ dần phai dấu theo thời gian.

Cuối cùng tin đồn lại là tôi và Lan đang hẹn hò nên giận hờn nhau, câu truyện trở thành drama hot nhất công ty với tình tiết ly kỳ mà chỉ có những bộ óc khéo tưởng tượng thêu dệt nên đến nỗi chú Cường phải kéo tôi vào họp riêng.

"Gần đây cháu nổi tiếng khắp cái công ty này rồi, dừng lại đi người ở tập đoàn truyền thông họ Trần không dễ đụng đâu."

"Đó chỉ là tin đồn, tụi con vẫn chỉ là bạn."

Chú nhìn tôi đăm đăm đáp.

"Vậy thì tốt, sau này đừng bảo chú không nói trước."

Tôi chưng hửng nhấc chân ra khỏi phòng, chú lại gọi trở vào bảo.

"Giành thời gian cho Phương nhiều vào, chú thấy tình cảm giữa hai đứa không có tiến triển gì cả phải yêu thương nhau nhiều hơn."

Không phải chú cũng đã bảo Phương như thế trước cho nên mấy hôm gần đây em hay muốn theo cùng tôi ăn trưa.


Công ty lại ký thêm hợp đồng mới, tất cả là nhờ vào chuyến công tác ở Đà Nẵng. Phương được thưởng một chuyến đi sapa kèm theo người trợ lý đã trực tiếp hổ trợ em ấy, người đó không ai khác chính là tôi và chuyến đi này lại được một vị vô cùng đặc biệt tài trợ vé, nhà tài trợ đặc biệt này gần đây hay mua rất nhiều đồ trên mạng vô tình tìm được công ty du lịch với các dịch vụ ghi trên giấy rất hấp dẫn nên đã quyết định tặng cho hai đứa cháu yêu một chuyến đi nhấn mạnh đi rồi sẽ nhớ mãi.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.