Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2.1

Phiên bản Dịch · 1434 chữ

"Cô nương đó đã tỉnh chưa?"

"Hồi bẩm Đô Úy, chưa."

Khanh Khanh vừa mới thức dậy liền mơ mơ màng màng nghe thấy một nam một nữ đối thoại.

Giọng nói này, như thế nào lại giống...

Vốn trong đầu cảm thấy choáng váng, bây giờ Khanh Khanh càng muốn hôn mê. Nghe thấy tiếng nữ tử kia cáo lui, song lại thấy bước chân nam nhân đến bên bàn rót nước. Khanh Khanh cẩn thận mở mắt, nhìn qua. Người nọ đứng quay lưng về phía nàng, một thân áo giáp, dáng người cao ngất... là, là Thường Tư Sâm!

Trong đầu Khanh Khanh ngay lập tức ong một tiếng, theo bản năng nắm chặt bàn tay, nhưng lần này khiến nàng càng ngạc nhiên hơn.

Nàng có tay, thật sự biến thành người?

Đã xảy ra chuyện gì?

Đây, đây là...

Thường Tư Sâm nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu ngoái lại thì thấy tiểu cô nương đã tỉnh. Trên mặt lộ ra nụ cười, đi đến hỏi: "Cô nương đã tỉnh."

Khanh Khanh tức thì ngồi dậy, lui vào bên trong, trước mắt vì tránh nam nhân trước mặt. Đôi mắt hiện ra ba phần kinh sợ, bảy phần mâu thuẫn.

Hành động này khiến Thường Tư Sâm không hiểu đứng ngẩn người, ngay sau đó như ngộ ra mà bật cười thành tiếng.

"Cô nương không cần phải sợ, ngươi té xỉu ở bờ sông, là ta cứu ngươi."

Trong đầu Khanh Khanh lại ong một tiếng, nhưng lúc này nàng lập tức hiểu. Nàng bây giờ bên trong đại trướng, y phục Thường Tư Sâm cùng lời hắn vừa nói, hết thẩy đều giống kiếp trước. Chẳng lẽ, chính mình trở về quá khứ?

"Nay năm bao nhiêu?"

Nam nhân nhìn tiểu cô nương trước mặt, trăm vạn lần không nghĩ tới câu đầu tiên đối phương mở miệng lại là một câu hỏi ngu ngốc đến vậy.

Thường Tư Sâm cười nhẹ, thanh âm ấm áp trả lời: "Huệ Khâm năm mười tám. Cô nương nhất thời hôn mê, ngay cả điều này cũng không nhớ rõ?"

Khanh Khanh lấy lại bình tĩnh, triệt để rõ ràng. Mặc dù rất khó tin, nhưng là thiên chân vạn xác, trước tiên không nói gì nữa, nam nhân trước mặt chính là bằng chứng tốt nhất. Ký ức cuối cùng kiếp trước, nàng nhớ rõ chính mình là con thỏ nhỏ của đại công tử Yến Vương Sở gia.

Nhớ lại những ngày tháng đó, nàng bị dồn vào đường cùng, kết quả nhảy sông tự vẫn. Nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới biến thành một tiểu bạch thỏ, sống quãng đời còn lại rồi chết đi, vì lần này nàng mở mắt tỉnh lại, trở lại chính mình của ngày trước.

Này...

Khanh Khanh á khẩu không trả lời được, cảm giác thời gian cũng muốn chậm lại.

"Cô nương...?"

Tiếng gọi của nam nhân đối diện kéo Khanh Khanh trở lại thực tế. Lúc này nàng mới đem lực chú ý chuyển đến trên người hắn. Ngay cả khi nhàn nhã làm tiểu bạch thỏ sáu năm, những gì trải qua ở kiếp trước nàng vẫn rất rõ ràng.

Nam nhân trước mắt không phải ai khác, chính là nam nhân kiếp trước của nàng, nhị thiếu gia Dự Đức Hầu phủ thứ xuất.

Khanh Khanh nhớ tới những lời hắn vừa nói không khỏi cười lạnh. Hắn rõ ràng đoạt nàng từ tay ca ca ngốc.

Khanh Khanh thuở nhỏ sinh sống ở nông thôn, cùng mẫu thân và ca ca ngốc lớn hơn nàng ba tuổi nương tựa lẫn nhau. Năm tám tuổi, ba mẹ con nàng lâm vào cảnh thất vọng cực điểm, không còn cách nào khác liền tìm đến sự giúp đỡ của họ hàng ở U Châu Tiết gia.

Mẫu thân có tay nghề thêu thùa tinh tế và biết một số nghề thủ công, như vậy được sắp xếp làm trong một phòng thêu.

Đây là khoảng thời gian dài bảy năm, mẹ con nàng ba người sống an an phận phận, thế nhưng đại trạch hậu viện vốn nhiều thị phi nên cũng không tránh khỏi việc bị cuốn vào trong, bị nhằm vào, bị khi dễ cũng là chuyện thường tình.

Hồi tưởng đến đoạn kí ức này, còn không phải là ra ngoài du ngoạn bị Tứ tiểu thư Tiết gia sỉ nhục, chà đạp, để nàng cắt lậu thuyền, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng khi rơi xuống nước của nàng hay sao.

Không ngờ trò đùa này lớn, đám người họ cho rằng nàng đã chết đuối, cứ thế bỏ mặc nàng ở đó mà quay đi. Duy chỉ mình hắn liều mạng nhảy xuống sông cứu nàng, đem nàng kéo lên bờ. Nàng kiệt sức mà ngất đi, tỉnh lại thì chính là lúc này.

Nghĩ đến đây, Khanh Khanh ngước mắt nhìn Thường Tư Sâm một chút, tất cả so với kiếp trước đều giống nhau, không có gì sai khác ngoại trừ nhận thức của nàng.

Nàng rơi vào tay hắn, dựa theo kí ức thì tối nay sẽ bị cưỡng ép, rồi sau đó hắn dụ dỗ, trấn an nàng, lấy danh nghĩa yêu thương ổn định nàng. Sau đó mang nàng về U Châu, bên ngoài lén lén lút lút che chở nàng.

Thân phận Khanh Khanh tuy không cao nhưng về sau sẽ có một cuộc hôn nhân cho chính bản thân, làm thê làm thiếp về mặt nào cũng không giống, huống chi là một dạng không thấy mặt trời, so với ngoại thất cũng không bằng.

Khanh Khanh đương nhiên không nguyện ý nhưng Thường Tư Sâm tiếp tục dụ dỗ, hứa hẹn, nói với nàng sau này nhất định sẽ cưới nàng, cho nàng danh phận.

Năm ấy Khanh Khanh mới chỉ mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ không biết gì, trong tình yêu mơ màng không phân biệt được đâu là lời nói gạt người, dĩ nhiên hắn vừa cứu nàng nên cứ như thế một dạng ngây ngốc tin tưởng hắn.

Hai năm, Thường Tư Sâm đối với nàng cũng không tồi, ngoại trừ việc không cho phép nàng ra bên ngoài, hắn vẫn cho nàng gặp mặt mẫu thân và ca ca. Những yêu cầu của nàng phần lớn được hắn đồng ý và đáp ứng. Có thể coi một đoạn thời gian này Khanh Khanh sống những ngày vô ưu vô lự. Thẳng cho đến khi hắn đem nàng cho nam nhân khác.

Nam nhân kia họ Cố, tầm ba mươi mấy tuổi, cũng có khả năng đã hơn bốn mươi tuổi, Khanh Khanh thật sự nhìn không ra tuổi của hắn. Trong đầu, trong lòng, ở mỗi tấc da thịt từ đầu tới chân đều tràn ngập nỗi sợ hãi. Nàng không ngừng vì sợ mà run rẩy mãi cho đến khi nam nhân kêu người mang đến một tấm chăn.

Nam nhân kia không chạm vào nàng, thậm chí còn không tới gần nàng. Chỉ cùng nàng ngồi đối mặt, nhìn nàng rất lâu. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn phái người đem nàng mang trở về.

Gặp lại, Thường Tư Sâm đem nàng ôm trong lòng khóc rống lên. Nói với nàng hắn có rất nhiều khổ tâm và bất đắc dĩ, hứa sẽ không để ý sự việc xảy ra tối qua, về sau nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều. Mặc cho Khanh Khanh nhiều lần nói với hắn đêm qua thật sự không xảy ra chuyện gì, Thường Tư Sâm chỉ cười cười.

Khanh Khanh biết Thường Tư Sâm không tin lời nàng nói.

Ngày hôm đó, thiếu nữ một đêm không ngủ, vì hắn mà khóc trọn một đêm. Nhưng nàng ngàn vạn lần không khi đến sự tình lại tiếp tục xảy ra, Thường Tư Sâm lần thứ hai mang nàng cho nam nhân khác.

Khanh Khanh vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phòng một nam nhân xa lạ. Tuổi của nam nhân cũng không lớn, vào rừng làm cướp vì khấu, một đôi mắt đã nhìn thấu phong lưu. Nhìn thấy bộ dáng Khanh Khanh sợ hãi cùng cự tuyệt, tâm hắn nhẫn nại dỗ dành nàng hai ngày.

NoãnChiêm

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜

Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘

Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

Bạn đang đọc [Edit] Thị Tỳ Thừa Hoan của Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Truyện [Edit] Thị Tỳ Thừa Hoan tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _HuyếtNguyệtCung_
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.