Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Mặt Hân Kiều

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Chương 7 - Gặp mặt Hân Kiểu

Buổi gặp mặt hai gia đình diễn ra 2 ngày sau đó. Lần gặp này chỉ đơn giản có cha của Hân Kiều và nàng, bên kia đồng thời cũng chỉ có Chí Thiện và Lai lão. Đương nhiên, với Hân Kiều thì Chí Thiện chả có ấn tượng gì để nàng phải nhớ. Còn Chí Thiện thì đây đúng là lần đầu tiên gặp nàng. Vẻ đẹp của nàng đúng là khiến cho Chí Thiện gặp lần đầu phải sửng sờ đôi chút. Nhưng trong đầu lại cứ mang máng như đã quen tựa bao giờ.

Tính gã nhút nhát nên cả buổi chỉ nghe hai vị phụ huynh trò chuyện, bốn mắt nhìn nhau với Hân Kiều, không có điểm nổi bật gì để hai người phải nói với nhau.

Hai vị phụ huynh mới bắt buộc hai người đưa số điện thoại của nhau, sau đó... hai lão kiếm chuyện ra về để cho hai bọn trẻ ngồi tự do nói chuyện.

Hai lão nhân gia vừa đi... Chí Thiện vẫn im ru không đáp, buộc lòng Hân Kiều phải lên tiếng trước?

- Anh đã thấy mặt tui từ trước? Nên mới kêu cha anh nói cha tôi mối mai?

- Không... không... đây là lần đầu tiên tui được nhìn thấy cô. Từ đầu chí cuối là cha tui biểu tui đi gặp mặt vợ tương lai, tui cũng đã từ chối mấy bận, nhưng ông đe dọa đòi đốt mớ sách của tui, tui mới đi đấy.

Chí Thiện sợ cô gái hiểu lầm mình tham luyến sắc đẹp của cô nên mới dựng ra câu chuyện này, vội đưa tay phản bác.

- À... té ra là anh cũng bị bắt buộc.

- Cô cũng bị bắt buộc à? - Chí Thiện nhanh trí nghe ra là đối phương cũng bị thúc ép.

- Cũng gần đúng như thế, nên tui mới hỏi anh cho ra lẽ để tìm cách đối phó đây.

- Cách gì, tui không dối gạt cha mình được đâu, cô muốn gì thì cứ từ chối thẳng đi.

Chưa nói hết câu, đã bị Chí Thiện gạt phăng, Hân Kiều tức tối nghĩ: "Cái tay ngốc nghếch này, gì mà dối gạt cha mẹ chứ, chưa gì đã né việc rồi à, để bà đây ra tay trị cho biết"

- Thì anh và tui vẫn cứ làm quen, gặp nhau bình thường, sau này mượn cớ không hợp nên chia tay, anh đi đường anh, tui đi đường tui, chứ ai bắt anh dối gạt gì cha mẹ anh mà anh tự dưng nhảy dựng?

- Tui tưởng... tui tưởng... - Chí Thiện lại ấp ớ, nói không nên lời.

Thực ra, sự hiểu biết và ăn nói của Chí Thiện, không phải là dở cũng chẳng phải là dạng dễ dàng cho người ta bắt nạt, nhưng gặp con gái là gã ta lại nhún nhường không muốn nói năng to chuyện hay dùng lời lẽ khó nghe để đối phó với họ. Do vậy, mà Hân Kiều tưởng gã ta ngốc nghếch dễ nắm đầu.

- Vậy cô nói tiếp đi... tui thấy hợp lý sẽ làm theo.

- Này nha... anh và tui, cứ gặp gỡ hẹn hò nhau bình thường để cho hai vị phụ huynh thấy. Chúng ta hàng tuần cứ sắp xếp một cuộc hẹn, đi chơi hay xem phim gì đó tùy anh quyết định, để tui có chuyện về bẩm báo với phụ huynh, sau 7 8 tháng gì đó... thì chúng ta cứ về nói với cha mẹ hai bên rằng, là do tính tình đôi bên không hợp nhau nên chia tay. Như thế là rõ ràng, không ai ép ai. Sao anh thấy ý kiến này ok chưa?

Hân Kiều nói một tràng thao thao bất tuyệt như mọi thứ đã sắp xếp thẳng bao giờ. Chí Thiện nghe ra cũng thấy hợp lẽ, người ta là gượng ép mới đến đây gặp mình, sĩ diện gã cao, không thích bị sự ép buộc, cũng không muốn ai bị ép buộc mới làm chuyện đó cho mình, nên tán đồng nghe theo. Mà không đưa ra ý kiến gì thêm.

Hai lão phụ thân, đã cố tình chơi chiêu, chỉ để một xe ở lại, nên Chí Thiện phải có trách nhiệm đưa Hân Kiều về nhà. Chở người đẹp, mà nàng ngồi cách xa cả khúc, gã ta cũng tự hiểu là cô ta cũng chẳng ưa gì mình nên thôi cứ làm theo mọi sự cô ấy sắp xếp cho yên lành.

Tố My vẫn ngày ngày nhắn tin cho Chí Thiện, hai anh em nói chuyện này kia rất hiểu ý nhau. Đặc biệt là đụng tới vấn đề sử sách, Chí Thiện có kiến giải rất ư là mới mẻ, một bụng kinh sử của gã ta quả là gặp đúng người tìm hiểu ham học hỏi như Tố My, nên nói thao thao cả ngày không hết.

Hôm nay, là ngày hẹn của Diệp Quỳnh Trân và Lai Chí Thiện... từ chiều anh ta đã đứng ngồi không yên, mong cho đến tối nhanh để có thể gặp gỡ người trông mộng. Cả tuần này, nàng cũng không đến không biết là có chuyện gì không. Chí Thiện nhắn hỏi đôi ba lần nhưng nàng chỉ đáp là có việc đột xuất chứ không nói gì hơn.

Quỳnh Trân ngồi từ sớm để đợi Chí Thiện ở một quán ăn nhỏ gần khu ký túc xá của trường đại học quốc gia. Quán ăn này ngồi bệt theo kiểu Nhật Bản, nên các bàn ăn đặt cạnh nhau, khoản cách không quá lớn.

Nàng hôm nay trang điểm nhẹ, mái tóc dài được bó lên rất gọn gàn tinh tế, toát lên vẻ kiêu kỳ, nàng còn không mang cả gương, cái kính cận mà lúc nào đi đâu nàng cũng đeo, thật khác xa với dáng vẻ hàng ngày.

Chí Thiện thì ăn bận đơn giản, tóc tai chải sơ gọn... đến gặp Quỳnh Trân mà lòng cứ ngẫn ngơ không thốt nên lời. Nàng phải chủ động bắt chuyện hỏi han, thì gã ta mới đáp được mấy câu... còn thì cứ ậm ờ... ậm ừ.

Bất chợt bàn bên cạnh có một cô gái, vì cải lộn với người yêu mà làm mình làm mảy, hất đỗ luôn ly nước trên bàn văng qua cả sang bàn của Chí Thiện và Quỳnh Trân. Cô gái ấy không xin lổi, còn có vẻ muốn sinh sự với bàn của gã, thằng bạn trai đứng dậy khuyên can, rồi mò qua bàn của Chí Thiện lau khăn giấy ra lau dọn, mắt không quên liếc nhìn Quỳnh Trân một lát. Quỳnh Trân bận váy ngắn, đã cố né tránh ra khu vực gã lau dọn, nhưng gã ta vẫn cố tình đưa tay đẩy tới gần gấu váy của nàng. Bất chợt bàn tay của Chí Thiện chụp lại cái tay đang lau của gã kia.

- Bọn mày diễn đủ rồi đấy.

- Ý anh là sao? Bọn tôi lỡ đỗ nước mới qua lau dọn giúp anh, anh khó chịu gì nữa vậy.

Gã kia bị chụp tay thì khó chịu vặn lại. Chí Thiện nói:

- Tao lạ gì cái trò diễn của tụi mày, hai đứa mày không phải người yêu chi cả, lúc nảy tao thấy tụi mày ra chiều ánh mắt đánh đố cô ấy bận nội y màu gì rồi, nên mới có cái trò cố tình hất ly nước sang đây.

Quỳnh Trân nghe Chí Thiện nói vậy, thì sợ hãi, liền đưa tay che túm gấu váy của mình. Gã kia ném miếng khăn giấy xuống tức giận đứng lên nói:

- Ê! Mày đừng có vu khống nha. Tao đã có lòng xin lỗi mới qua lau dọn chỗ này, nếu mày không thích thì tao về. Tỏ vẻ làm gì chứ thằng nhóc, định ra oai trước mặt người đẹp à?

Chí Thiện không nói thêm gì nữa, bước qua chỗ Quỳnh Trân nói:

- Thôi mình ra tính tiền rồi đi quán khác.

Quỳnh Trân khẽ gật đầu rồi đi theo sau Chí Thiện. Gã kia nhìn theo cặp mông kia của nàng mà tắc lưỡi thèm thuồng. Khiến cô bạn kia nhìn thấy cũng nổi gai óc đầy mình. Sau đó cô ta lấy điện thoại ra, rồi gọi cho ai đó nói:

- Tui thấy bạn gái của ông đang đi ăn riêng với gã nào đó, ông liệu mà xem nha.

Đầu dây bên kia, tức giận la lối "Kẻ nào dám đứng trên đầu ông, Liên Hoa mày nói cho rõ ràng, ông đi bẻ họng nó?"

- Tụi nó vừa mới rời quán Momoshi, đi về hướng bờ hồ của trường đại học đó, ông cho người đi kiếm đi.

Người đang nghe máy không ai khác là Trần Gia Việt, hắn nghe nói thế thì cúp máy và nhấn nút gọi liền cho Quỳnh Trân, nàng mở máy ra thấy hắn gọi đến, cảm thấy phiền phức nên không bắt máy. Hắn càng tức điên hơn, đập luôn cái điện thoại. Sau đó, lấy điện thoại của đàn em, kêu bọn nó lập tức đi truy tìm nàng, hể thấy bất cứ kẻ nào đi chung thì không nói nhiều lao đến mà đập.

Bạn đang đọc Duyên Trời Gặp Gỡ sáng tác bởi phuckhungkalabu

Truyện Duyên Trời Gặp Gỡ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phuckhungkalabu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.