Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều kiện

Tiểu thuyết gốc · 1011 chữ

“Đồ gian xảo, đáng ghét, biến tháiii!”

Đùng đùng bước trở lại trước mặt Thiên Hạo và nói:

“Theo khoản 1 điều 111 và 141 bộ luật hình sự về tội cưỡng bức không thành và chiếm hữu trái phép tài sản của người khác. Còn nữa, tội anh ghi âm lời nói của tôi khi chưa được sự cho phép với ý đồ xấu, với ba tội này đủ để tôi kiện anh ra tòa chưa hả?”

Gương mặt của Thiên Hạo có chút cau mày nghĩ thầm “Cô gái này thật thú vị! Có lẽ mình đã đánh giá quá thấp cô ta”

Sau đó nói:

“Được thôi, cô muốn kiện thì cứ kiện”

“ANH!?.”

Tiểu Như rất giận nhưng gương mặt vẫn là nét dễ thương chết người.

“Haa, Con mèo bé nhỏ đã xù lông rồi à? Nhưng có điều lúc cô giận trông cũng không tệ nha, Tiểu Như”

“Ơ, sao anh biết biệt danh của tôi? Chúng ta mới gặp nhau hôm nay thôi mà?” Cô ngẫm lại một lát rồi nói tiếp:

“À, là tấm ảnh”

Sau đó một tay chống lên eo còn tay kia chìa ra:

“Đừng đánh trống lãng nữa. Anh nhanh trả tấm hình và đưa luôn đoạn ghi âm đó rồi tôi tha cho!”

“Nhìn bộ dáng của cô không giống như bị uy hiếp chút nào hết.”

“Ý anh là sao?”

“Muốn tôi trả hình với đoạn ghi âm cũng được, nhưng với một điều kiện” Một nụ cười đầy ẩn ý xuất hiện trên mặt Thiên Hạo.

“Điều kiện? Điều kiện gì?” Gương mặt Tiểu Như trở nên nghiêm túc.

“Cô biết như thế là được, hai ngày sau tôi sẽ tìm cô và nói điều kiện đó”

Nói dứt câu không thèm nghe cô trả lời ngay lập tức đứng lên bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. Tiểu Như ngơ ngẩn như không hiểu chuyện gì xảy ra nên quyết định không quan tâm hắn nữa, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa đi vừa mắng thầm trong bụng: “Tên đáng ghét, đại biến thái, đã chiếm tiện nghi người ta đã vậy còn dám đòi điều kiện với mình, dù có là gì ngươi cũng đừng mong bổn cô nương nghe theo. Thật là tức chết mà!!”.

Rời khỏi sảnh khách sạn , lúc này đã hơn 11h đêm, đường phố không còn nhiều xe nữa.

“Muốn bắt một chiếc taxi cũng khó a, lại còn không mang theo điện thoại nữa”

Tiểu Như thầm than thở, cô vừa đi vừa tìm cách đón xe. Đi được một quãng thì phía sau có một chiếc siêu xe hiệu Roll Royce đời mới rất sang trọng đang chạy đến, nhất định người ngồi bên trong là một nhân vật tầm cỡ. Chiếc xe chạy chậm rồi dừng hẳn trước mắt Tiểu Như, bước xuống xe là một thân hình lẫn gương mặt quen thuộc.

“ĐẠI BIẾN THÁI!” Tiểu Như chỉ ngón trỏ vào Thiên Hạo và hét lớn.

Vẫn là gương mặt lạnh của Thiên Hạo? Không! Hình như anh đang bị đơ thì đúng hơn và trên đầu đang hiện hữu một vạch hắc tuyến dài. Giữa đường giữa xá lại bị nữ nhân gọi là ‘biến thái’, tuy rằng không có ai nhưng vẫn khiến anh muốn độn thổ.

“Anh theo sau tôi làm gì? Định theo dõi tôi? Đúng là biến thái mà!”

“Cô thôi ngay đi được không?” Lông mày anh giật giật và trên đầu là một biểu tượng tức giận.

“Thế tại sao anh lại ra đây?”

“ Khuya rồi, đường xá nguy hiểm để tôi đưa cô về”

“Sao tự nhiên tốt vậy? Không phải có ý đồ xấu đó chứ?” Gương mặt Tiểu Như vừa hỏi vừa có vẻ đề phòng.

“Làm như tôi thèm cô? Lên xe đi! Cô còn phải thực hiện điều kiện nữa mà, nên tôi phải giữ an toàn cho cô”

“Hứ, Chẳng phải lúc nãy anh còn định giở trò với tôi, hên là tôi chạy kịp chứ không thì… vậy mà giờ còn nói không thèm” Tiểu Như lẩm bẩm trong miệng.

“Còn không nhanh lên?” Thiên Hạo quát lớn.

“Được rồi, được rồi!”

Tiểu Như bước đến và mở cửa xe, nghĩ thầm trong bụng: “Anh mà có ý đồ xấu gì thì đừng trách bổn cô nương”. Xe lăn bánh, trên đường đi thấy Thiên Hạo mặt lạnh im lặng không nói gì, trong người cảm thấy khó chịu, Tiểu Như đành lên tiếng:

“Này!”

“Chuyện gì?”

Vẫn là gương mặt đó. Cô nghĩ thầm: “Cái tên này thái độ thật khiến người khác ghét mà, hắn khinh thường mình sao?”.

“Lúc đó… đồ của tôi?

“Thấy hết rồi!”

“Hả???”

Gương mặt Tiểu Như thoáng chốc đỏ bừng đến tận mang tai, mắng to:

“Anh đúng là tên chết tiệt!”

Không để ý đến lời của cô, Thiên Hạo chạy thẳng một mạch đến trước cổng trường Đại học Y dược Đà Nẵng.

“Tới trường rồi, nhà cô ở đâu?”

Tiểu Như nhìn xung quanh và xác nhận đúng là trường của mình, cô nghĩ: “Mới đó đã tới rồi? Sao hắn rành đường thế nhỉ?”.

“Chạy phía trước 300m, dãy trọ màu xanh phía bên trái” Cô vừa nói vừa chỉ.

Xuống xe, Tiểu Như không nói gì cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp bước thẳng về phòng mình và đóng cửa lại.

“Hôm nay thật xui xẻo, đụng phải cái tên này. Hừ!! Tức chết mà!!!”

Sau khi hạ hỏa, Tiểu Như đánh răng rửa mặt, sau đó nhìn đồng hồ đã chỉ 12h.

“Trễ vậy rồi sao? Mai mình có tiết học lúc 7h, sau đó còn đến bệnh viện và đi làm nữa. Nhanh nhanh đi ngủ thôi!”

Cô trực tiếp nằm xuống chiếc giường thân yêu của mình nhưng không tài nào chợp mắt được, trong đầu cứ quanh quẩn lời nói của Thiên Hạo. Cứ thế cô trằn trọc suốt hai tiếng sau mới có thể ngủ được.

Bạn đang đọc Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ sáng tác bởi duyendotroidinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyendotroidinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.