Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện thần bí

Tiểu thuyết gốc · 3262 chữ

"Thật là một vị khách hiếm hoi đến với gian hàng tồi tàn của 2 cái thân già này, quả là hỉ sự của vợ chồng già lão thân a! Đến, mời tiểu hữu ngươi xem hàng!" Sau ông lão là đến lượt bà lão vui vẻ hào sảng nói, câu nói còn khoa trương hơn cả trượng phu của bà.

"Vậy thì tiểu tử không khách khí!" Trần Vô Hạo thản nhiên cười nói, hai ông bà này thật sự rất thân thiện và hiền lành, tạo cho người khác một cảm giác tự nhiên mà bất giác có hảo cảm với họ.

Đứng trước quày hàng gỗ được dựng nên một cách có chút thô và cẩu thả, thể hiện rõ rành rằng gian hàng này là do đích thân đôi phu thê già này tự tay dựng nên, mà họ nhìn qua cũng đã phải ngoài tám mươi, nằm ở  cái độ gọi là thượng thọ rồi, vậy nên sức lực và khả năng cũng chỉ có hạn, dựng nên được một gian hàng như vậy đã là tuyệt với lắm đấy.

Ở những ngôi làng như thế này thì dân cư có duy nhất một việc làm ăn ổn định chính là buôn bán lương thực thực phẩm và là dụng cụ vật dụng đáp ứng nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống thường nhật, nếu không sẽ không có đủ tiền bạc để tiếp tục trang trải cuộc sống.

Bất kể là giả hay trẻ, nam hay nữ, đồng bóng hay biến thái,... cũng đều phải làm việc, không thì cái ăn đồng tiền cũng sẽ chẳng từ trên trời rơi xuống được, đôi laoz phu thê này cũng vậy.

Nhưng mà thứ họ bày bán trên mặt bàn quầy hàng lại khá khác biệt so với những người trong làng đang ở khu chợ này buôn bán...

Không phải lương thực thực phẩm, không phải đồ gia dụng, không phải dụng cụ làm nông các loại vốn nên phải là, mà toàn là những món đồ khá là kỳ lạ.

Chúng không có một cái chủ đề hay loại đồ vật nhất định nào mà là khá linh tinh lẫn lộn. Trần Vô Hạo thấy giam hàng này có bày mấy cục đá thô như để chơi đổ thạch, mấy viên ngọc châu đủ loại màu, có vũ khí Phàm Cấp và cả pháp khí Huyền Cấp Hạ Phẩm, có quặng khoáng sản, có thảo dược và độc dược, có các bầu, hồ lô, vò rượu,...

Thật sự là một đội hình rất lộn xộn, đã thế lại còn bán cả hàng Huyền Cấp của tu sĩ nữa, điều này làm hắn cảm thấy rất hiếu kỳ về đôi vợ chồng già này.

Cơ mà cũng chỉ là một chút mà thôi, vẫn có số ít phàm nhân sử dụng pháp khí của tu sĩ như dụng cụ hay đồ vật bình thường đấy, thậm chí lại còn thành bảo vật cổ truyền truyền từ đời này qua đời khác bởi vì độ bền mạnh mẽ của chúng nữa nên việc hai người này bán chúng cũng không phải việc gì quá lạ lẫm.

Chỉ là đồ của tu sĩ đối với người thường như họ là rất quý giá, hắn không nghĩ đến hai ông bà này lại có không chỉ một mà một phần mười cái gian này chính là hàng tu sĩ đấy.

Đây cứ như là cao nhân hay đại gia giả nghèo đi thử lòng người hoặc là tìm người hữu duyên ấy, rồi hắn sẽ trở thành thiếu niên "phàm nhân" có duyên với họ...?

Không để ý nhiều như vậy nữa, hắn bắt đầu đảo mắt nhìn quanh quầy bày bán các loại mặt hàng, thử kiếm tìm lý do tại sao trực giác của mình lại tạo cho hắn cảm giác ở gian hàng này, ở hai lão phu thê này sẽ có một điều gì đó đặc biệt và nên dừng chân lại.

Mà bởi vì đang chú tâm xem hàng mà Trần Vô Hạo lại không hề để ý đến đôi phu thê già nua này lại đang một lần nữa đánh mắt nhìn nhau thoáng qua với ý vị thần thần bí bí nào đó, cứ như đang định chơi chiêu thần giao cách cảm, không rõ trong đầu hai người họ đang nghĩ cái gì...

Qua một lúc ngắm nghía xong, bởi vì chưa xác định được nên lựa chọn món gì, mà cũng không biết có nên mua không hay tời đi, cuối cùng Trần Vô Hạo chọn cách nhắm lại đôi mắt của mình lại, muốn dựa vào trực giác khi nãy mà một lần nữa cảm nhận.

Nhìn thấy hành động này của hắn, hai vợ chồng già như được khơi dậy hứng thú hiếm hoi ở cái độ tuổi này, mỉm cười kiên nhẫn đợi chờ vị khách trẻ này lựa hàng.

Lại qua một lúc nữa, rốt cuộc chứng kiến Trần Vô Hạo lẳng lặng nhẹ mở ra hai mắt, trong đôi mắt tên này như loé lên một tia sắc bén, hắn vừa mới loáng thoáng cảm nhận được một cảm giác khác lạ nào đó đến từ một món đồ vật ở trên mặt bàn quầy hàng này.

Một lần nữa khép mắt lại, muốn một lần nữa thử dùng trực giác cảm nhận kỹ lưỡng hơn, hắn cần một sự chắc chắn...

Bất chợt, hắn đưa tay phải ra, với về phía quầy hàng, bàn tay lửng lơ giữa một đống đồ vật trên đó, sau đó bàn tay hắn dần dần hạ thấp xuống rồi nắm lại, cầm lên một món đồ...

Chứng kiến thứ đồ Trần Vô Hạo chọn, đôi vợ chồng già ấy lại một lần nữa liếc nhau tựa tiếu phi tiếu một cách thần bí tiếp.

Lúc này hắn mới mở mắt ra, xoè bàn tay nhìn vào món đồ mà mình vừa cầm lên, vật mà trực giác đã mách bảo cho hắn từ khi hắn đi ngang qua gian hàng này...

Chỉ thấy thứ đang ở trong tay hắn là một mảnh gương thuỷ tinh vỡ vừa trong suốt như pha lê lại vừa lấp lánh sáng ngời ánh cửu sắc, nhìn trông chẳng khác nào một vật vô dụng, phải nói là chẳng hiểu sao một gian hàng lại bán một thứ vứt đi như vậy.

Hoặc có thể là do mảnh gương vỡ này nhìn trông đẹp mặt, lại còn vỡ thành hình dạng của một hình thoi khá là đều nên hai người già này có thể là mới nhặt ở đâu đó hoặc là tự tạo ra như thế để bán làm vật trang trí hay làm thành trang sức cũng được.

Đối với hắn nói riêng và tu sĩ nói chung thì có thể mảnh gương vỡ này thật sự chẳng có chút giá trị nào, nhưng đối với người phàm bọn họ thì nó vẫn mang một phần nào giá trị trang trí đấy, vậy nên cũng có thể coi như đôi lão phu thê này bày bán nó cũng là chuyện bình thường.

Vả lại vật này hắn khẳng định là do đích thân trực giác của mình báo hiệu cho, vậy nên hắn dám cá rằng rất có thể đây là một vật gì đó đặc biệt, có thể là dựa vào tu vi hiện tại thì hắn nhất thời không tìm ra mà thôi.

Bất cứ sinh linh hay vật thể nào, bất kể phàm nhân, động vật, yêu thú, tu sĩ, thảo dược, quặng thạch,... đều có thiên địa linh khí bên trong, từ đó từng cử chỉ động tác của họ cũng có thể gây ra dao động linh khí xung quanh khác nhau...

Nhưng Trần Vô Hạo hắn lại chẳng cảm nhận được chút gì từ mảnh gương vỡ này cả, trong khi trực giác của hắn lại muốn nói rằng vật này rất quan trọng và hắn nên nắm bắt có được nó.

Mà hai vợ chồng già này thì chỉ là phàm nhân, Trần Vô Hạo thử đã cảm nhận rất rõ rồi, trừ khi đây là đại năng cấp bậc Phạt Kiếp Cảnh, thậm chí là Vũ Hoá Đăng Tiên thu liễm ẩn giấu tu vi khí tức, bằng không dù là dùng thuật pháp cũng vẫn sẽ có dao động linh khí cực nhỏ quanh họ...

Bình thường điều đó có thể cảm nhận được thôi nhưng không phải ai cũng tỉ mỉ cẩn thận và có giác quan dủ nhạy bén để nhận ra.

Thế nên hắn chẳng biết liệu đây có phải là hai vợ chồng già bình thường tình cờ có được một thứ đặc biệt này hay là hai vị đỉnh cấp đại năng nào đó đi giả làm người phàm trải nghiệm hồng trần tìm người hữu duyên nữa a!

Ít nhất thì cho đến tình hình hiện tại, theo phán đoán của hắn là vế trước.

Bất quá cũng không nên nghĩ nhiều làm gì, dù sao thì có suy luận, suy đoán tiếp cũng chẳng thu lại được kết quả gì, thẳng thừng hỏi thì lại càng không.

"Bá bá, bà bà, tiểu tử muốn mua thứ này, không biết là hết bao nhiêu tiền a?" Trần Vô Hạo cầm mảnh gương vỡ trong tay, hướng đôi lão phu thê hỏi giá để còn thanh toán tiền.

"Tiểu hữu thật có mắt nhìn a, mặc dù không biết xuất xứ hay có tác dụng gì hay không, nhưng bà già ta thấy mảnh gương thuỷ tinh này rất thích hợp dùng làm vật trang trí trong nhà hoặc làm thành đồ trang sức đấy, có thể đem tặng cho tình nhân của mình làm quà cũng không tệ đâu!" Lão bà cười nói rất tự nhiên giới thiệu hàng.

"Cái bà này, đừng trêu chọc người trẻ như vậy, xem người ta đang ngại kìa. Của ngươi hết 35 đồng, thấy tiểu hữu ngươi còn trẻ người non dạ, chúng ta giảm cho ngươi còn 30 đồng đấy!" Lão già cũng cười hùa theo, sau đó nói chuyện chính với hắn.

"Haha, tiểu tử trước này chỉ độc lai độc vãng đang quen, lấy đâu ra nữ nhân mà tặng chứ quà chứ? Thôi, tiểu tử không khách khí nữa." Trần Vô Hạo gãi đầu cười gượng, tay thò vào trong một cái túi vải mỏng buộc bên hông sẵn trước khi vào làng, lấy ra số tiền thanh toán tương ứng.

Hắn dù đã sống hơn trăm năm, bất quá chẳng có bao nhiêu trải nghiệm tiếp xúc gì với người khác, nữ nhân cũng toàn là thị nữ ở Đế Tài Các, chỉ có vài người đặc biệt như Hữu Cầm Thanh Nhã thì có ấn tượng làm thân hơn mà thôi...

Còn lại thì chẳng có suy nghĩ gì quá nhiều ngoài Nguyệt Minh Không có cái gì đó là lạ trong lòng là kết thúc câu chuyện, chẳng biết gì thêm, vậy nên nói về chuyện tình cảm mù tịt này thì hắn cũng biết ngại nha.

"Hahaha, ngươi vẫn còn trẻ, đời vẫn còn dài, cứ việc thoải mái tận hưởng đi. Ta thấy ngươi lớn lên cũng khôi ngô tuấn tú đấy, rồi sẽ đến lúc tìm được ý trung nhân thôi!" Bà lão một lần nữa khàn khàn giọng cười khích lệ.

"Đa tạ lời khen ngợi và khích lệ của bà bà! Giờ tiểu tử phải rời đi rồi, tạm biệt bà bà và bá bá!" Trần Vô Hạo chắp tay cười nói.

"Được rồi được rồi, người trẻ là luôn năng động vội vàng như vậy, là chuyện tốt." Lão bà nhẹ giọng xuống mà nói.

"Thật giống chúng ta ngày xưa a!" Lão già thì cảm khái nói, cách nói đúng kiểu người già đã trải đời nhiều.

Trần Vô Hạo không nói nhiều thêm, cúi đầu một cái rồi quay đầu thong dong rời đi...

...

"Hửm?" Mọi chuyện không có kết thúc như vậy, trực giác của Trần Vô Hạo lại như cảm ứng được điều gì đó quái lạ tiếp khiến bước chân của hắn khựng lại.

Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, bất giác ngoảnh đầu lại nhìn...

"Hả?!"

Cực kỳ kinh ngạc, tại vị trí vốn đáng lẽ ra là một gian hàng tồi tàn của đôi vợ chồng già kia lúc này lại hoá thành một bãi đất trống không chẳng có gì cả, tựa như vốn ở tại chỗ đó chẳng hề có quầy hàng nào từng được dựng, chưa từng có hai ông bà lão từng ngồi tại đó buôn bán!

Lập tức phóng ra linh thức dò tìm cảm nhận, vẫn chẳng tìm ra dấu vết gì, đến một dao động không gian, linh khí hay không khí cũng chẳng hề có cả.

Rồi hắn lại luống cuống lục tìm trong túi mình, phát hiện vẫn còn mảnh gương vỡ ấy vẫn còn ở trong, điều này càng làm hắn cảm thấy kinh dị hơn, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả cả.

Bôp

Thử vả mặt mình một cái, không có chuyện gì xảy ra, vậy thì không phải do hắn đang mơ rồi...

Âm thầm cảm thấy ngưng trọng, đảo bước chân quay lại nơi đó, kiếm tìm cho đến khi không thể tìm nổi một điểm gì bất thường mới bắt đầu trở lại con đường buôn bán kia, hỏi thăm người dân Tân Sơm Làng...

Hỏi hết người này đến người kia, càng hỏi càng kỳ quái hơn, không có một ai nhận biết hai phu thê già đó, càng là xác nhận tại vị trí ấy chưa từng có một gian hàng nào được đặt tại.

Chưa khi nào mà hắn cảm thấy kỳ quái đến như thế, dù với nội tâm luôn trầm tính nhàn nhã và tâm cảnh không tồi của mình cũng bị loạn cả lên.

"Rốt cuộc là hai vị đại năng nào đây...?" Sự việc này thật sự là rất nghiêm trọng, xuất hiện mà chẳng ai để ý, biến mất cũng không có ai hay, thật sự quá thần bí.

Ban đầu hắn đã dò xét rất kỹ mới thiên về cái vế rằng đôi lão phu thê này chỉ là một cặp phàm nhân bình thường đang tận hưởng cuộc sống bên nhau cùng mưu sinh những năm cuối đời mà thôi...

Giờ thì lại có thể cùng một gian hàng không cánh mà bay chẳng để lại vết tích gì, người dân quanh đây lại như chưa từng nhìn thấy cũng như nhận biết họ, chính bản thân Trần Vô Hạo cũng không cảm nhận được họ là tu sĩ, đồ vật kỳ lạ có khả năng giá trị cực lớn thì lại chỉ bán với giá còn không bằng một viên Hạ Phẩm Linh Thạch cho hắn...

Dù sao thì tên này đã từng tiếp xúc với tầng thứ Hợp Đạo Cảnh, đọc sách thì không biết gì nhiều nhưng ít nhất vẫn có thể ghi nhớ được kiểu khí tức, khả năng che giấu và sự bá đạo của ảnh giới ấy qua lần trước đây...

Vì vậy nên nếu như không phải là tồn tại từ Phạt Kiếp Cảnh trở lên đảm bảo khó thể nào làm được thủ đoạn khủng bố như vậy!

"Thôi bỏ đi, coi như lần này là một cơ duyên vậy, mặc dù còn chẳng biết thứ đồ này có điểm gì đặc biệt..." Trần Vô Hạo vừa đi vừa một tay cầm mảnh gương thuỷ tinh vỡ giơ lên trước mặt, một tay vuốt vuốt cằm lẩm bẩm.

"Ngao!" Bạch Thanh Khâu luôn trốn trong người tên này suốt cũng chán, những gì xảy ra vừa rồi nó cũng cảm nhận được, thậm chí khi nãy hắn đứng lựa hàng còn có cảm giác bị ai đó nhìn, ngọ nguậy đòi chui ra...

"Tiểu Bạch ngươi đợi thêm một chút nữa thôi, ở đây không tiện cho ngươi lộ diện a!" Trần Vô Hạo xoa xoa ngực áo bất đắc dĩ nói, bất kể là nơi của phàm nhân hay tu sĩ thì yêu thú như tiểu gia hoả này đều không tiện xuất hiện.

Sau đó nhân lúc không có người dân làng để ý mà cất mảnh gương vỡ ấy vào sâu trong cùng một khoảng không gian bên trong Nhẫn Trữ Vật của mình rồi tiếp tục dạo chơi quanh Tân Sơn Làng...

Đi cho đến tận khi gần tối cũng là lúc mà chẳng còn gì để quan sát ngắm nghía tại ngôi làng này nữa thì hắn mới quyết định rời khỏi đây, một lần nữa tiến nhập vào Hồng Diệp Lâm thì mới thả ra tiểu hồ ly.

Động thân pháp Tam Phong Thất Ảnh Bộ mà nhanh chóng rời xa khỏi Tân Sơn Làng, tốc độ của một Siêu Phàm Cửu Trọng cũng dễ dàng đuổi theo, nếu như ở gần quá mà hắn đốt lửa trại ăn tối rất có thể sẽ bị để ý, hoặc là có yêu thú đánh hơi ra, dù có Tản Yểu Tán thì nó cũng không hoàn toàn đâu nha, yêu thú cuồng bạo như thú triều mà thôn hắn gặp thì chắc chắn phải bị huỷ diệt đấy.

Rất nhiều lần Trần Vô Hạo bị yêu thú tập kích vì đánh hơi được mùi hương thức ăn hắn làm rồi, mà đâu chỉ có một con đâu...

Có thể trước đó là bọn chúng ở cách xa không lại gần khu vực làng vì Tản Yểu Tán thật, nhưng nếu như bởi vì hắn mà càng lúc càng nhiều yêu thú lại gần thì chúng sẽ như tiếp sức mạnh cho nhau mà không còn e ngài thứ bột tán ấy nhiều nữa, từ đó sẽ dẫn đến thú triều loại nhỏ giáng lâm vào làng.

Thông qua điều tra qua trong quá khứ trước khi rời khỏi Thiện Trúc Thôn đã có hai đám lửa trại nướng thịt động vật ở giữa khoảng cách thôn và nơi mà yêu thú và động vật tránh xa khỏi vì tác dụng của Tản Yểu Tán tụ tập tại

Khi đó thì hắn chưa biết gì nhiều vì kiến thức vó hạn, nhưng sau khi đọc hiểu nhiều kiến thức thì hắn rốt cuộc suy luận ra được nguyên do tại sao lại có thú triều xuất hiện tại thôn của hắn là như vừa mới nói ở trên xong đấy.

Tuy rất đáng tiếc, cũng có chút ít muốn trả thù, bất quá đã trả thù thì phải tiêu diệt tai hoạ gây nên sự kiện đó, nhưng hắn nào biết có những con nào không, con nào có tham gia trong thú triều đó cơ chứ?

Trả thù mà không thể trả hết thì sẽ không có ý nghĩa, dù tên này không có tư cách nói nhưng hắn không phải kiểu người thích tàn sát giết hại vô tội vạ đâu a!

Vậy nên cẩn thận là trên hết, hắn không thể để chuyện đáng tiếc như vậy lặp lại, không thể làm ảnh hưởng đến an nguy của một ngôi làng phàm nhân vô tội được...

Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu càng di chuyển tránh đi xa thì đồng dạng lại càng lúc càng tiếp cận gần với biên giới của Hồng Diệp Lâm hơn...

Sẽ chẳng còn bao lâu nữa cho đến khi cả hai đặt chân tới một vùng đất mới...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.