Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dưỡng thương - Tiếp tục lên đường

Tiểu thuyết gốc · 3115 chữ

"Ư... Đau đầu quá... Cơ thể cũng nặng nề nữa, chẳng thể cử động nổi..." Trần Vô Hạo sau khi hôn mê bất tỉnh rốt cuộc cũng đang dần tỉnh lại, chỉ là đôi mắt của hắn lúc này nặng trĩu như núi đá đè lên, đầu óc ong ong choáng váng, đau nhức vô cũng, toàn thân cảm giác cứ như bị liệt vậy, dù vẫn có cảm giác nhưng lại hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể mình.

"Kiu? Kiu kiu!" Bỗng tự nhiên, có một tiếng kêu quen thuộc vang lên bên tai của hắn khiến cho Trần Vô Hạo nhanh chóng hoàn hồn mà tỉnh táo hơn, bất quá vẫn chẳng thể làm gì được, mắt không thể mở, thân thể không thể hoạt động, chỉ có thần trí là càng lúc càng thanh tỉnh hơn.

"Tiểu Bạch, là ngươi sao?" Hắn yếu ớt mấp máy môi khàn khàn giọng mà hỏi, âm thanh như có như không, cái thì nghe được, cái thì lại không nghe thấy, cổ họng hắn hiện tại có chút đau rát và khô khốc, công thêm tình trạng hiện tại càng làm hắn yếu nhược hơn, làm gì cũng bất tiện.

"Kiu kiu kiu!" Âm thanh của tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu vang lên, từ tiếng kêu cũng có thể đoán ra được tâm trạng của nó lúc này đang rất vui vẻ khi chứng kiến Trần Vô Hạo tỉnh lại, thời gian 6 ngày qua tiểu gia hoả này cũng đã rất lo lắng cho hắn mà vẫn còn chưa có đả toạ điều tức để củng cố ổn định lại cảnh giới của đột phá lớn không lâu đấy.

Điều này có khả năng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến căn cơ tu hành của nó, bất quá ai bảo tên nhân loại này lại không tiếc trọng thương như sắp chết để mà hộ pháp cho nó đột phá cơ chứ?

Hành động này làm cho hảo cảm của Bạch Thanh Khâu đối với Trần Vô Hạo đã tốt nay lại càng phát triển trở nên tốt hơn, gần ngư đã trở nên tin tưởng người bạn đồng hành nhân loại này một cách tuyệt đối.

Vì thế nên nếu như đối phương đã không tiếc mạng vì mình thì bản thân tiểu hồ ly cũng sẽ chẳng ngại căn cơ bất ổn vì hắn.

Sau khi Trần Vô Hạo lăn quay ra đất mà bất tỉnh thì Bạch Thanh Khâu đã tiêu huỷ hết xác của 3 tên nội môn đệ tử của Linh Đạo Sơn đáng chết đã khiến người bạn này của nó thành ra thảm trạng như bây giờ đến không còn để lại một vốc tro tàn nào, rồi lại lợi dụng ưu thế tu vi cao và uy áp sức mạnh lớn bất thường của mình để đánh đuổi hết đám yêu thú bén mảng ở gần đây hết đi...

Từ đó mà quanh bán kính đến chục dặm quanh đây chẳng có lấy nổi một bóng dáng của yêu thú hay động vật, tránh để chúng lợi dụng tình hình nguy cấp của Trần Vô Hạo mà nhảy ra cắn bậy ăn bạ.

Mà dù thực lực lớn mạnh là thế, thế nhưng việc trị thương thì tiểu hồ ly lại rất có hạn, với thân thể yêu thú bé nhỏ ấy thì không cách nào có thể băng bó hay bôi thuốc cho Trần Vô Hạo mau chóng khôi phục được, đan dược trị thương lại càng không khi mà nó nằm trong Nhẫn Trữ Vật của hắn, nó không cách nào lấy ra được, mà có lấy ra được thì cũng chẳng có cách để làm hắn uống.

Thành ra trong vài giây nhất thời Bạch Thanh Khâu đã âm thầm cảm thấy bất lực và bất tiện đối với thân xác yêu thú này của nó, lại nghĩ phải chi có cơ thể nhân loại, phải chi có tu vi đủ để có thể hoá hình thành hình dạng nhân loại, khi đó sẽ tiện để chăm sóc chữa trị cho hắn hơn nhiều.

Bất quá đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, chứ với linh trí hiện tại của nó thì chưa thể nghĩ sâu xa được đến như vậy.

Tiện thể nói luôn là khi yêu thú tu luyện đạt đến Tiên Thiên Cảnh cường giả thì sẽ có thể hoá hình thành nhân loại nha.

Tại sao yêu thú lại phải hoá hình thành nhân loại thì có thể nghĩ đơn giản là bởi vì đó là hình thái tiết kiệm năng lượng nhất và cũng là linh hoạt cùng tiện lợi nhất, thế nên khi đạt đến cảnh giới đủ cao thâm như Tiên Thiên Cảnh, khi mà trước đó các cảnh giới kia đã xây dựng cho chúng một nền tạng như suy nghĩ độc lập, tri giác tự chủ, trí thông minh,... thì chỉ còn cần hoá hình là hoàn thiện rồi.

Yêu Đạo Cảnh chính là tôi luyện động vật bình thường trở thành yêu thú với sức mạnh và trí khôn cao hơn, rồi đến Siêu Phàm Cảnh chính là rèn giũa nhục thể yêu thú và trí tuệ của yeu thú, tiếp đó đến Thông Linh Cảnh chính là để mở ra linh trí suy nghĩ tự chủ cho yêu thú, đồng thời yêu thú ở canh giới này sẽ có thể dầm phát huy được ưu thế chủng tộc của mình...

Sau đó là Linh Hải Cảnh sẽ phát triển hoàn toàn trí tuệ của chúng, giúp yêu thú ở cảnh giới này có thể nói chuyện được chứ không đơn thuần là kêu với gầm nữa, mà kế đến chính là Chân Nguyên Cảnh với hầu như mọi thứ đã được phát triển toàn diện rồi, giai đoạn này chỉ là tu luyện tu vi và sức mạnh, thậm chí luyện được cả công pháp hay vũ kỹ để mà thăng tiến cảnh giới của bản thân...

Và tất cả những gì các cảnh giới trước Tiên Thiên Cảnh mang lại chính là sự thay đổi để trở thành một hình hài và phong cách chung, chính là nhân loại.

Dù sao thì nhân loại được cho là giống loài tinh khôn nhất nên mấy cái đặc điểm ấy được gắn liền với hình thái nhân loại rồi.

Tất nhiên là yêu thú vẫn có thể chuyển hoá song song hai hình dạng nhân loại và bản thể của mình, nhân loại thì tiện lợi còn bản thể thì mới là trạng thái mạnh nhất của chúng đấy, thường sẽ chỉ hiển lộ khi chiến đấu rất mãnh liệt.

Hoặc có những trường hợp yêu thú có thể là không ưa thích nhân loại hoặc căn bản chỉ đơn thuần là không muốn hoá hình các loại kiểu lý do thì sau khi đột phá Tiên Thiên Cảnh yêu thú vẫn có thể lựa chọn không hoá hình mà tiếp tục giữ nguyên hình dạng bản thể yêu thú ấy của mình mà tu luyện tiếp, chẳng có ảnh hưởng gì cả.

Và vì tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu chỉ mới đột phá một bước tiến mấy trăm năm "ít ỏi" từ Siêu Phàm Nhất Trọng tới Siêu Phàm Bát Trọng "mà thôi", còn kém Tiên Thiên Cảnh xa đến 4 đại cảnh giới nữa lận, vậy nên nó chỉ có thể dùng nguồn linh lực dồi giàu dù có chút bất ổn định trong yêu đan của nó truyền sang người Trần Vô Hạo để thúc đẩy sự tự chữa lành của cơ thể tu sĩ và nhục thân Thể Tu của hắn mà thôi.

Mặc dù cách này cũng khá hiệu quả khi mà hầu hết các vết thương nặng và nhẹ của hắn đã lành gần hết rồi nhưng sự đau nhức tổn thương thù vẫn còn tồn đọng tại đó, tinh thần thì không được ổn định khôi phục, nội thương về nội tạng và xương cốt cũng chẳng lành được bao nhiêu...

Nhưng tiểu hồ ly này đã rất cố gắng rồi, chẳng thế nào trách được nó cả.

Trần Vô Hạo sau một lúc khôi phục được kha khá tâm trí cũng tự hiểu được điều này, hắn hơi mỉm cười ôn hoà nhưng không thể mở ra đối mắt hướng tiểu gia hoả mềm mại ấy mà nhìn một cái ánh nhìn an tâm.

Sau đó, miệng của hắn đột nhiên bị đổ một chút nước mát lạnh không biết từ đâu ra vào, hắn cùng theo đó mà cố uống ừng ực được mà dịu đi cơ đau rát và khát khô khốc nơi cổ họng, hắn đã có thể nói tốt hơn một chút rồi, âm giọng vẫn hơi khàn khàn mà nhu hoà nói:

"Cảm ơn ngươi, Tiểu Bạch..."

Chính là Bạch Thanh Khâu đã sử dụng một cái lá to để chứa đọng chút nước của hồ lên rồi đổ v miệng hắn, tuy không được nhiều vì lá trơn mà tiểu hồ ly thì không thể gấp cái lá cho nó thành hình để giữ nước được nên phải làm vài vòng mới coi như thoả cơn khát nước của hắn.

Rồi Trần Vô Hạo lại gắng gượng thêm chút sức lực mà cố điều động chút tẹo linh lực bổ sung được 2 thành một cách tự động trong lúc hôn mê bằng phương pháp hắn tự sáng tạo nhưng chưa hoàn thiện kia, vì quá yếu ớt và đuối sức nên hắn cũng khó khăn trong việc vận linh lực...

Có sự điều động linh lực của tên này mà từ trong Nhẫn Trữ Vật của hắn hiện ra vào viên Liệu Thương Đan có đẳng cấp Địa Cấp Cực Phẩm, nhưng chúng lập tức rơi ra đất vì hắn chẳng có khả năng mà cầm hay dùng linh lực điều khiển chúng nữa.

Bạch Thanh Khâu trông thấy cảnh này liền lập tức hiểu ý hắn, tiến tới nhặt lên viên Liệu Thương Đan trên mặt đất ấy bằng miệng nhỏ của mình, rồi đi tới thả nó vào trong miệng của Trần Vô Hạo...

Cố nuốt xuống viên đan dược xong, lập tức hiệu quả của nó đã được phát huy một cách rõ rệt, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng quy tụ lại và bao bọc lấy co thể hắn, bắt đầu chữa trị cho các vết thương bên ngoài da của hắn, mà dược lực và năng lượng chủ yếu ở bên trong cơ thể để từng bước hồi phục nôi thương nội tạng và xương cốt của hắn.

Cứ như vậy, cứ chờ đợi cho đến khi dược lực của Liệu Thương Đan hết tác dụng là Bạch Thanh Khâu lại nhặt lấy một viên Liệu Thương Đan khác mà bỏ vào miệng của Trần Vô Hạo, liên tục liên tục cho đến khi hết số đan dược mà hắn lấy ra từ bên trong Nhẫn Trữ Vật.

Quá trình ấy kéo dài 4 ngày trời, mà sau 4 ngày ấy, cho đến khi mà Trần Vô Hạo đã có thể ngồi dậy hoạt động được cũng như mở mắt ra ngắm nhìn thân ảnh khả ái của tiểu hồ ly, linh lực trên thân đã có thể sử dụng tương đối tạm ổn rồi, hắn mới có thể tự phục dụng đan dược và đả toạ điều tức trị thương.

Tên này cũng đã gắng sức tiếp để mà lết tấm thân tàn tạ này của hắn mà cùng tiểu hồ ly trở lại cái tiểu mật động đằng sau dòng thác nước, nơi mà nồng độ linh khí cực kỳ nồng đậm, hiệu quả của trị thương sẽ tốt hơn.

Hắn để ý thấy khí tức mạnh mẽ nhưng lại đang tán loạn không ổn định trong cơ thể Bạch Thanh Khâu liền lập tức nhận ra tình trạng của nó, hốt hoảng vội vàng khuyên nói:

"Tiểu Bạch, ngươi mau bế quan đả toạ điều dưỡng và củng cố lại căn cơ cùng tu vi của mình đi, nếu không sẽ cực kỳ không tốt cho tu hành sau này của ngươi đâu!"

"Ngao..." Bạch Thanh Khâu kêu lên một tiếng, thanh âm cùng biểu cảm trên khuôn mặt của nó lộ rõ vẻ không muốn, Trần Vô Hạo vẫn còn thương thế nặng chưa có khỏi, nó không cảm thấy an tâm cho lắm, vẫn còn rất lo lắng cho hắn nha.

Mà như nhận ra được suy nghĩ của tiểu hồ ly, Trần Vô Hạo chỉ mỉn cười ôn nhu, ném cho nó một ánh mắt yên tâm mà nhẹ giọng nói:

"Ngươi cứ yên tâm, tình trạng bây giừo của ta đã khá lên rất nhiều rồi, đợi đến lúc ngươi bế quan xong chắc chắn ta cũng sẽ phục hồi hoàn toàn mà."

"Kiu... Ngao!" Bạch Thanh Khâu tuy vẫn còn có chút lưỡng lự, nhưng rất nhanh cũng dứt khoát hướng hắn gật đầu, nó nay đã tu vi đại tăng, dù chưa có suy nghĩ tự chủ rõ ràng nhưng cũng là dạng yêu thú khôn ngoan biết điều, thế nên sẽ không có cố dây dưa gì thêm khi mà ý của người bạn đồng hành này của nó đã quyết rồi.

Nhìn hắn thêm một lúc, bốn cái chân nhỉ nhắn bước tới bên cạnh nơi hắn đang ngồi thiền điều dưỡng thương thế mà cuộn tròn cơ thể lại mà nằm xuống, đôi mắt lam ngọc tuyệt đẹp khẽ khép lại, bắt đầu điều tức củng cố lại căn cơ cảnh giới...

"Phù..." Nhìn tiểu gia hoả này ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Trần Vô Hạo cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm mà mỉm cười yên tâm, sau đó hắn cùng khép lại đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của mình lại, tiếp tục tu luyện khôi phục lại thương thế của mình, thỉnh thoảng lại ăn một viên Liệu Thương Đan để đẩy nhanh tiến độ hơn.

Một đợt bế quan ngắn hạn của cả hai cứ thế mà diễn ra như vậy...

...

Thời gian trôi đi thật nhanh, bế quan ngắn hạn cũng đã 2 tháng trôi đi rồi.

Bên trong tiểu mật động đằng sau thác nước lúc này, một người một thu đang an tĩnh dưỡng thần mà tu luyện, thiên địa linh khí nồng đậm liên tục ùa về cung cấp cho cả hai cùng chia sẻ và hấp thu.

Trần Vô Hạo từ nữa tháng trước đã bình phục lại hoàn toàn rồi, nhưng vì trông thấy tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái tu luyện để tiếp tục củng cố ổn định tu vi căn cơ của mình, thế nên để tranh thủ thời gian thì hắn lại lần nữa nhắm lại đôi mắt mà tiếp tục vận chuyển công pháp mà tu luyện tiếp trong khi chờ đợi.

Chắc hẳn là do đột phá lớn nhưng lại không ổn định ngay mà lại ra tay cứu hắn, rồi sau đó tiểu hồ ly còn túc trực bảo vệ hắn trong khi Trần Vô Hạo vẫn còn bất tỉnh cho đến lúc từng bước hồi phục mà khiến cho thời gian cần để ổn định cảnh giới bị kéo dài thêm như thế đi.

"Ngao!" Vừa nhắc đến cái là đã thấy thân ảnh bạch tuyết nhỏ nhắn của tiểu hồ ly hơi động một chút rồi kêu lên một tiếng, hai hòn ngọc màu xanh lam với một viên chứ vầng khuyết nguyệt ẩn chứa bên trong cũng theo đó mà hé lộ, lập tức nhảy vào lòng của Trần Vô Hạo mà dụi dụi, trông cực kỳ đáng yêu...

Bạch Thanh Khâu đã kết thúc bế quan rồi, vậy nghĩa là việc củng cố cảnh giới và ổn định căn cơ đã hoàn thành.

Trần Vô Hạo theo đó cũng rời khỏi trạng thái ngưng thần tu luyện, nhẹ mở ra đôi mắt mà cúi đầu nhìn tiểu thân hình kiều tiểu của tiểu hồ ly, đưa cả hai tay đặt lên bộ lông trắng mượt của nó mà vuốt ve tận hưởng sự mềm mại đến khó tả sau khi Bạch Thanh Khâu đã lột xác này.

"Mềm quá..." Khuôn mặt hắn biểu hiện ra vô hạn thoả mãn và dễ chịu, cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác này, thầm tán thán rằng bộ lông của Bạch Thanh Khâu là thứ mềm mại nhất thế gian này mặc cho hắn còn chẳng biết rõ gì cả.

Thế là nhờ có bộ lông trắng mịn và đặc biệt là phần đuôi phồng lên mềm mại hơn tất cả mà Trần Vô Hạo sau đó đã liền hồi phục hoàn toàn thương thế luôn...

Trước đó hắn mới chỉ khôi phục toàn bộ vết thương trong và ngoài cơ thể của mình mà thôi, chứ suy yếu tinh thần thì chưa hoàn toàn đâu, nhưng bây giờ thì rồi đấy.

"Kiu..." Tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu cũng rất tận hưởng cái cảm giác được vuốt ve như vậy, thần sắc của nó thể hiện là đang thoải mái và thích thú vô cùng.

Cả hai cùng nhau tận hưởng phút giây thư thái đến khó tả này sau một khoảng thời gian mệt mỏi của bế quan...

Khung cảnh êm đềm đến mức tự hồ bất cứ ai đang cảm thấy căng thẳng hay tiêu cực cũng sẽ lập tức bị cảm hoá nếu gặp phải nó...

...

Nhất nhân nhất thú cứ như thế mà trải qua 1 tuần cực kỳ bình yên và thư giãn...

Dù cả hai rất muốn được tận hưởng thêm "một chút" nữa nhưng vẫn hiểu rằng không thể cứ mãi ở yên một chỗ như thế này mà không bước tiếp được, vậy nên lúc này đây Trần Vô Hạo cùng tiểu hồ ly vừa mới tắm táp bên hồ nước và thay hành trang xong xuôi, chuẩn bị xuất phát tiếp tục lên đường...

Đi vào quỹ đạo của cuộc hành trình không biết điểm cuối là đâu này.

"Đã chuẩn bị sẵn sàng xong hết chưa?" Trần Vô Hạo nhìn Bạch Thanh Khâu cười hỏi.

"Ngao!" Tiểu hồ ly nhảy phốc lên vai của hắn mà ngồi, dù cơ thể nó đã lớn hơn trước nhưng cũng chỉ to ngang hoặc hơn đầu của hắn một tí, chẳng thành vấn đề gì, nó kêu lên một tiếng như để ra hiệu chỉ huy rằng hãy đi thôi vậy.

"Được rồi, vậy chúng ta lên đương thôi! Thẳng tiến tiếp tục về phía Tây!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.