Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chênh lệch cảnh giới

Tiểu thuyết gốc · 3711 chữ

Để tránh cho những kẻ này nghi ngờ, Trần Vô Hạo đã trèo lên phần vách núi đá phía sau làn nước đang đổ ào ào xuống hồ của cái thác nước này...

Lẩn khuất lên phía trên cao chếch sang phía bên phải theo hướng đối diện của thác nước với cái hồ, sau đó khéo léo mà lách sang phía bên sườn núi bên đó, không để cho mấy tên bên dưới kia nhận ra...

Biết là bọn hắn đang dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào động tĩnh bên trong thác nước mà điên cuồng lao đến, sẽ chẳng để ý gì đến động tác nhỉ của hắn ở vị trí khó để ý này, nhưng để đề phòng bọn hắn dùng đến linh thức thăm dò trong khi đuổi đến nên Trần Vô Hạo đã phải sài các kỹ thuật ẩn nấp che giấu của mình cho chắc ăn, đám bảo dù bị phát giác nhưng sẽ chẳng gây nên chú ý gì.

Nói thì lằng nhằng dài dòng là thế, tuy nhiên hành động của Trần Vô Hạo cực kỳ nhanh chóng, vỏn vẹn có 1 đến 2 phút đã xong rồi, mà trong thời gian đó thì 3 kẻ nội môn đệ tử của Linh Đạo Sơn ở phía bên trái này cũng đã tiếp cận cách thác nước chủ còn hơn chục mét.

Mà hắn thì từ phía bên sườn núi bên phải bất chợt xông ra, sau đó dùng tốc độ và khinh công nhanh nhẹn của mình mà giậm từng bước nhảy lên trên mặt hồ nước mà băng qua phía bên kia của hồ, đúng vị trí mà đám người kia đang chạy tới, chặn đầu bọn hắn.

Trần Vô Hạo làm như vậy sẽ khiến cho đám người này nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một tên tu sĩ Siêu Phàm Cảnh Nhất Trọng ở gần khu vực quanh đây bất chợt tình cờ phát giác ra động tĩnh lớn tại đây mà cũng nghĩ rằng có lẽ là bảo vật xuất thế giống bọn hắn mà đuổi đến đây, rồi bất ngờ phát hiện bọn hắn mà đánh liều tu vi yếu muốn xông lên chặn giêt hoặc đánh đuổi để độc chiếm bảo vật làm của riêng mình.

Chứ nếu hắn mà thình lình xuất hiện từ phía bên kia làn thác nước thì đảm bảo sẽ gây nên lũ người này nghi ngờ điều gì đó mà có khả năng gây ra biến số...

Ví dụ như hắn đã ở gần đây từ trước mà bọn chu gs không phát hiện ra và rồi nhanh chân hơn bọn họ cướp lấy bảo vật muốn rời đi, như vậy thì dù là sẽ phân tán được lực chú ý của chúng với thác nước mà toàn bộ nhắm vào mình thì đến khi đó đảm bảo bản thân sẽ gặp nguy hiểm lơn khi mà 3 tên đó sẽ bằng mọi giá muốn giết người cướp bảo...

Hoặc là nếu chúng thông minh hoan sẽ thấy dị động mạnh mẽ này vừa xảy ra xuất phát từ bên trong thác nước đã ngay sau đó thấy Trần Vô Hạo từ bên trong đó lao ra đón đầu bọn hắn thì liền sẽ liên tưởng đến có tu sĩ đột phá bên trong đó và hắn chính là người hộ pháp cho người bên trong, lập tức dù e ngại nhưng sẽ muốn nhân lúc người kia chưa hoàn thành đột phá mà ra tay, để rồi chiếm hết lợi ích...

Còn các loại khả năng khác có thể xảy ra đấy, chỉ là không tiện để liệt kê ra hết ở đây thôi.

Lúc này đây, 3 tên đệ tử Linh Đạo Sơn vốn đang phi tốc lao đến chỗ thác nước thì lại bắt gặp một tên Siêu Phàm Nhất Trọng đơn phương độc mã từ đâu lao đến chặn lại, liền có suy nghĩ mà phải nói là Trần Vô Hạo đúng thật liệu sự như thần!

Đúng thế, ba kẻ này đã nghĩ rằng Trần Vô Hạo là một tên tu sĩ ở gần và tình cờ phát hiện động tĩnh lớn và lao đến đây, rồi sau đó lại muốn chặn giết hoặc đánh đuổi bọn hắn để độc chiếm bảo vật làm của riêng, còn không màng đến chênh lệch thực lực giữa hai bên nữa chứ.

Nghĩ đến điều này làm cho cả 3 kẻ đều cùng nhất trí mà tức giận vô cùng, bảo vậy ở trước mắt, vậy mà có một tên ngu đần yếu kém nào lại dám liều mạng ngăn chặn bọn hắn lại?

Thật đúng là nực cười a!

"Vô danh tiểu tốt ở đâu ra, mau cút đi chỗ khác, đừng hòng cản bước chúng ta lấy được bảo vật!" Tên Siêu Phàm Nhị Trọng trong đám cười khinh bỉ quát to, động tác không dừng mà tiếp tục xông thẳng tới, rút kiếm ra muốn một kiếm chém chết Trần Vô Hạo, gân cổ hô tên chiêu thức:

"Địa Lực Toái Phá Trảm!"

Thanh kiếm trong tay tên đó lấy thế công như có thể phá toái đại địa mà bá đạo trảm xuống, chỉ là giết một tên cảnh giới yếu hơn mình mà cũng phải dùng đến kiếm kỹ cho thấy hắn hạ thủ tàn nhẫn thế nào.

Hai tên Siêu Phàm Tam Trọng và Nhất Trọng chứng kiến đồng bạn vậy mà dùng đến kiếm kỹ sơn môn để giết một tiểu tốt, không những không "mặc niệm" cho kẻ "xấu số" sắp bị chém chết kia mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn, muốn chứng kiến cảnh tượng tên tiểu tử vô danh kia bị chẻ đứt đôi, thật là một đám vô nhân tính a!

"Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, sao lại có thể là đệ tử của một danh môn chính phái được hay vậy? Hay là cả Linh Đạo Sơn là một sơn phái hai mặt?" Trần Vô Hạo thu hết toàn bộ biểu cảm và động thái của ba tên nội môn đệ tử của Linh Đạo Sơn vào trong mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái mà âm thầm đặt ra nghi vấn trong đầu.

Bất quá, hắn cũng chẳng rảnh nghĩ nhiều về vấn đề này làm gì, mắt thấy tên Siêu Phàm Nhị Trọng kia sắp tiếp cận mình với một đòn Địa Lực Toái Phá Trảm khá quen mắt như trời giáng kia, Trần Vô Hạo cũng nhanh tay rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ bao sau lưng, Nhị Tầng Kiếm Khí gia trì và thân kiếm, lực lượng Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu cũng được vận hết sức, một kiếm quét ngang tới, trong đầu thầm hô:

"Toái Vân Trảm!"

Một kiếm bá đạo như có thể phá toái mây xanh, như thể dọn dẹp để làm cho trời quang mây tạnh không còn lấy một đám mây nào cản trở, Trần Vô Hạo đây là vung hết toàn lực, tốc độ cũng được đẩy đến tối đa...

Đã phải một chiến ba với mấy kẻ này thì không thể dây dưa quá lâu nếu không chính mình sẽ lâm vào thế bất lợi, buộc phải cố gắng đánh nhanh gọn và dứt khoát thì mới có thể chống lại bọn chúng được.

"Muốn dùng một thanh Phàm Cấp Cực Phẩm rác rưởi để chống lại một thanh Huyền Cấp Thượng Phẩm sao? Đúng là ngu xuẩn, chết nhanh cho ta!" Tên Siêu Phàm Nhị Trọng mắt thấy đối phương đã tu vi thấp như vậy mà còn dám cả gan dùng một thanh kiếm cùi như thế nhảy ra chặn đường bọn hắn, lại còn muốn dùng nó tiếp chiêu kiếm của mình, trong lúc nhất thời càng thêm khinh thường Trầm Vô Hạo, cũng càng hưng phấn muốn giết hắn hơn...

Kiếm kỹ đang trảm tới lại càng dùng thêm lực, muốn để cho tên tiểu tốt vô danh vô tri này biết thế nào là chênh lệch thực lực, biết thế nào là chết trong đau đớn.

"Hahaha, phanh thây tên ngu si này đi!" Hai tên đồng bạn càng thêm khoái chí vừa chạy đằng sau vừa hô to cổ vũ, khiến cho Trần Vô Hạo càng không thể hiểu được lũ này thì chính phái ở đâu ra, tông môn này rốt cuộc là dạng thối nát hai mặt hay mắt mù mà thu một lũ đệ tử như vậy?

Cả hai người đã tiếp cận nhau, hai thanh kiếm đồng loạt vung tới, Trần Vô Hạo chém ngang lên còn tên Siêu Phàm Nhị Trọng kia thì trảm dọc xuống, lưỡi kiếm sắc bén lấp loé chói mắt dưới ánh sáng của mặt trời, bắt đầu đụng độ nhau...

KENG

Âm thanh kim loại ngân vang chói tai, mà khi hai đòn công kích ây va chạm nhau, tên Siêu Phàm Nhị Trọng kia vậy mà lập tức bị đánh văng ngược trở ra, mà Trần Vô Hạo thù đứng vững ngay tại vị trí va chạm đó, không chut tổn hại.

Soạt...

"Làm sao có thể?!" Tên Siêu Phàm Nhị Trọng bị chém lui lại, đôi chân trượt trên mặt thảm cỏ vài bước mới trụ vững lại được, kinh hoảng mà nhìn tên vô danh "yếu ớt" mà hắn đã khinh thường này gào lên một tiếng.

Soạt...soạt...

Hai tên đồng bọn Siêu Phàm Tam Trọng và Nhất Trọng chứng kiến cảnh này cũng dừng chân lại, lực li tâm do chạy quá nhanh khiến chúng cũng trượt vài bước trên đất, trợn mắt nhìn lấy tên "vô tri ngu xuẩn" trước mắt.

Cả ba tên đều ba mặt hiện lên cùng một dấu hỏi chấm, chẳng hiểu tên này làm thế nào có thể lấy tu vi Siêu Phàm Nhất Trọng dùng Phàm Cấp pháp khí đánh lùi Siêu Phàm Nhị Trọng sử dụng Huyền Cấp pháp khí được như vậy chứ? Mà thanh kiếm trong tay hắn lại còn không hề bị tổn hại chút nào?

Mỗi một tiểu cảnh giới của Siêu Phàm Cảnh chênh lệch nhau ít nhất cũng phải 10 lần, nhìn ăn mặc của kẻ trước mặt cho thấy là một tên nhà quên tán tu không môn không phái, làm thế nào có thể tu luyện đến mức vượt cấp chiến đấu như thế được?

Phải biết chuyện vượt cấp chiến đấu dù có không ít nhưng không phải ai cũng có thể làm được đâu, khoảng cách giữa mỗi một tiểu cảnh giới là cực kỳ khó để vượt qua, chẳng khác nào con kiến đem so với con voi cả!

Mà tán tu thì lại càng là kho khắn trong tu luyện khi mà không có được thế lực tông môn hay gia tộc của mình cho tài nguyên mà tu luyện, có đi tìm thì tỉ lệ tìn được tài nguyên coi như là tốt trở lên cũng cực kỳ hiếm, chẳng lẽ kẻ này lại vận khí tốt đến thế?

Thêm nữa, sao hắn có thể dùng Phàm Cấp Cực Phẩm pháp khí đánh với Huyền Cấp Thượng Phẩm pháp khí mà không bị tổn hại chút nào, thậm chí hình như còn trên cơ a?

Đám người này dĩ nhiên là không nhìn ra Trần Vô Hạo đã là một Kiếm Tu đạt Kiếm Khí Cảnh, đã thế còn là Nhị Tầng, bởi lẽ muốn trở thành Kiếm Tu không hề dễ, trong hàng trăm ngàn, thậm chí chục vạn tu sĩ sử dụng kiếm mới sinh ra một Kiếm Tu, càng đừng nói đến Kiếm Tu cấp cao hay là đại cường giả Kiếm Ý Cảnh.

Thế nên với cảnh giới và kiến thức hiện tại của đám người này thì sao có thể nhận ra thứ Trần Vô Hạo sử dụng chính là kiếm khí?

Trừ phi hắn chém ra một nhát kiếm khí thì may ra chúng mới có dự cảm, chứ vừa rồi là đụng độ trục tiếp, mấy tên suốt ngày dựa vào tài nguyên tông môn và suy nghĩ độc ác như chúng thì làm gì có chuyện đọc sách học hỏi tri thức cơ chứ?

"Tô sư đệ, La sư đệ, cùng lên giết chết hắn đi!" Tên Siêu Phàm Tam Trọng hét to ra hiệu cho hai tên động bọn Nhị Trọng và Tạm Trọng của mình, đã biết đối phương không dễ đối phó thì cho hai tên sư đệ của mình cùng xông lên, còn hắn định sẽ đứng ngoài tìm sơ hở một phát diệt sát.

"Được, sư huynh!" Hai tên họ Lý và họ Tô nghe tên Siêu Phàm Tam Trọng nói, nhanh chóng hiểu ý của hắn cùng gật đầu một cái, sau đó cả hai cùng lao lên, còn tên sư huynh kia thì lùi lại vài bước thủ thế sẵn quan sát.

"Tiểu tốt vô danh, chúng ta công nhân ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, bất quá đáng tiếc là không rảnh chơi với ngươi đâu!" Tên Siêu Phàm Nhất Trọng đang lao đến cười khẩy nói, hắn muốn nhanh nhanh giết chết kẻ ngáng đường lấy bảo vật của bọn hắn này lắm rồi.

Trần Vô Hạo từ đầu đến giờ chẳng mở miệng nói lấy một chữ, khuôn mặt lạnh lùng vô tình càng thêm nghiêm nghị hơn, hắn biết lũ người này chuẩn bị đánh nghiêm túc hơn rồi, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác được.

"Địa Lực Toái Phá Trảm!"

"Linh Huyền Cước!"

Tên Siêu Phàm Nhị Trọng cầm chặt thanh kiếm trong tay tung ra kiếm kỹ kia một lần nữa, lần này hắn dùng hết toàn lực, vừa tàn nhẫn vừa nhanh gọn...

Mà tên Siêu Phàm Nhất Trọng thì cấm kiếm ở một bên tay trái, còn lại là lao đến xuất ra vũ kỹ của mình, chân phải đã giơ lên phóng thẳng đến Trần Vô Hạo...

Nhìn thấy vậy, Trần Vô Hạo không hề tránh né mà lập tức nghênh đón bằng hai chiêu tương tự, tay phải nắm chắc thanh trường kiếm đã phủ lấy kiếm khí trong tay mà quét ngang đối đầu với một kiếm kia của tên Siêu Phàm Nhị Trọng, còn phía đầu bên này thì giơ lên chân trái của mình một cước đáp ra nghênh chiến tên Siêu Phàm Nhất Trọng, trong đầu thầm nhẩm:

"Toái Vân Trảm! - Khai Thạch Cước!"

Một kiếm như có hể dọn sạch bầu trời, một cú đá như có thể phá tán vạn vật lạp tức được tung ra, tất cả đều là Huyền Cấp Hạ Phẩm vũ kỹ đã được Trần Vô Hạo sớm luyện đến Đại Viên Mãn!

KENG

ẦM

Kiếm đụng kiếm, cước chạm cước, lần này hai tên kia vì đã xuất ra toàn lực nên không hề bị đẩy lui mà giằng co với Trần Vô Hạo...

Két két két...

Hai thanh kiếm của tên Siêu Phàm Nhị Trọng và Trần Vô Hạo cọ sát liên tục tạo ra vô số tia lửa chói sáng, chân của hắn và tên Siêu Phàm Nhất Trọng cũng đang gồng mình như thi xem ai đạp được đối phương ra...

Chỉ là tấn công này là từ hai phía nên Trần Vô Hạo có tên Siêu Phàm Nhị Trọng dangđẩy từ phía bên kia nên hắn cũng lợi dụng luôn cái lực đó để từng bước đè ép tên Siêu Phàm Nhất Trọng ở phía bên này, ngược lại hắn cũng nhận được sự "hỗ trợ" của tên Siêu Phàm Nhất Trọng để từng bước chèn ép tên Siêu Phàm Nhị Trọng...

Trần Vô Hạo hắn còn có lợi thế là một Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu nữa nên càng dễ dàng cản lại và chiếm lợi thế trước đòn tấn công phối hợp của hai tên đồng cảnh giới và cao hơn mình một tiểu cảnh, quả là rất khôn ngoan.

Nhưng dĩ nhiên là không có đơn giản như thế, bởi vì Trần Vô Hạo đnag bị hai kẻ này giữ chân theo nghĩ đen và giữ tay cũng khá nghĩa đen nên hiện tại chỉ cần có thêm một tên khác lao ra tấn công thì hắn sẽ không cách nào phòng thủ được, đây khá giống một thế gọng kìm nhưng cái kìm này lại có ba đầu...

Quả nhiên, trong khi Trần Vô Hạo còn đang chống đỡ hai tên này, vị sư huynh Siêu Phàm Tam Trọng của bọn hắn đã lao tới, nắm đấm hữu lực đến từ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn nhắm thẳng vào vùng bụng hắn mà đấm tới, muốn đánh vỡ đan điền, phế tu vi của hắn...

Nhưng chỉ sợ với lực lượng mạnh gấp hơn 20 lần so với cảnh giới hiện tại của Trần Vô Hạo thì dù cho hắn có lực lượng của Thể Tu cũng bị đấm nát người a!

"Linh Huyền Quyền!"

Tên Siêu Phàm Tam Trọng khoái trá hét to tên chiêu thức, mà hai tên sư đệ của hắn chứng kiến sư huynh nhà mình sắp đắc thủ cũng cười gằn càng thêm cố gắng dồn lực hơn để Trần Vô Hạo không cách nào thoát được mà lãnh chiêu...

ẦM

Một đấm như trời giáng nhắm thẳng bụng của Trần Vô Hạo mà đấm, tạo nên một luồng dư ba không khí nhỏ, nhưng sức mạnh của nó lại cực kỳ kinh khủng.

"Hahaha! Kẻ yếu thì mãi mãi là kẻ yếu, có chút bản lĩnh thì hay lắm sao?" Ngay lúc tên Siêu Phàm Tam Trọng tiếp cận ngay sát mà đấm cũng là lúc hai tên sư đệ Nhị Trọng và Nhất Trọng lùi ra xa để tránh bị ảnh hưởng, cả đám đồng loạt cười gằn khinh khỉnh nói.

"Không đúng..." Chỉ là, tưởng chừng như Trần Vô Hạo đã bị đấm cho thủng cơ thể rồi, nhưng cảm giác truyền đến từ nắm đấm của mình sau khi đánh trúng mục tiêu lại khiến cho tên sư huynh Siêu Phàm Tam Trọng nhận thấy điều gì đó bất thường.

Soạt soạt...

"Phụt...!"

Và đúng thực như vậy, sau khi nhìn lại, cả 3 bọn chúng phát hiện Trần Vô Hạo vậy mà chỉ bị đánh văng đi, trượt dài trên thảm cỏ tầm chục bước mới dừng lại, khuôn mặt hắn hơi nhăn nhó rồi phun ra một ngụm máu tươi, còn lại dường như chẳng có ảnh hưởng gì mấy.

"Phù... Sức mạnh của Siêu Phàm Tam Trọng quả nhiên không dễ đánh, đây chính là sự chênh lệch giữa các tiểu cảnh giới sao?" Trần Vô Hạo hô hấp hơi nặng nề một chút, trong đầu thầm nghĩ...

Lại nghĩ đến có những thiên tài cường giả có thể chiến vượt đại cảnh giới, hắn thật không thể tưởng tượng được sẽ là tràng cảnh gì và kẻ đó phải kinh khủng ra sao...

Hắn âm thầm quyết định bản thân cũng phải làm được như vậy, ngoài kia đầy kẻ mạnh có thể cản bước hắn, nếu gặp phải mà không có khả năng vượt cấp thì hắn thậm chí còn chưa kịp nghĩ đường chạy đã chết a!

"Làm sao mà...?" Trong khi hai tên Siêu Phàm Nhất Trọng và Nhị Trọng đang cảm thấy hoang mang khi mà tên tiểu tốt kia vậy mà có thể chống đỡ được một kích của sư huynh nhà mình mà không có quá nhiều tổn hại, và chính bản thân vị sư huynh đó cũng đồng suy nghĩ, thì bọn hắn nhanh chóng có được đáp án cần biết...

Rắc rắc rắc...

Chỉ thấy quanh thân của kẻ kia bất chợt như nứt vỡ ra từng mảng từng mảng vỡ trong suốt kỳ lạ, sau đó trước khi rơi xuống mặt đất liền tan biến hoà vào thiên địa.

"Tên này vậy mà cũng có vũ kỹ loại hình phòng ngự?" Đây là ý nghĩ của cả ba tên đệ tử Linh Đạo Sơn lúc này.

Bình thường tán tu có vũ kỹ với pháp bảo chiến đấu đã là tốt lắm rồi chứ loại phòng ngự hay trị thương thì rất ít, dù sao thì cũng là tán tu, không dễ để tu hành thăng tiến, nhưng một khi thăng tiến thì quả thật như đổi đời vì là những kẻ chuyên tìm kiếm cơ duyên, trong khi đám người có thế lực thì chủ dùng tài nguyên thế lực chứ chẳng mấy ra ngoài kiếm cơ duyên cả.

Và phòng ngự vũ kỹ mà ba tên này chứng kiến chính là Huyền Cấp Hạ Phẩm - Canh Linh Hộ Thân đã được tu đến Đại Viên Mãn, nhờ có khả năng điều động thuần thục linh lực nên nó lại càng vững chắc hơn...

Đương nhiên như vậy là không đủ để chống lại được một quyền hết sức của Siêu Phàm Tam Trọng, thế nên còn lại hòn toàn là dựa vào lực nhục thể Thể Tu của hắn, cuối cùng may mắn chỉ bị thổ huyết và đau nhói vùng bụng, còn lại không có vấn đề gì mấy.

Trần Vô Hạo còn phát hiện ra rằng chiến đấu với ba tên này còn có hữu ích hơn chiến với đám yêu thú, hắn cảm thấy tu vi của mình có chút tăng tiến, cũng như kinh nghiệm chiến đấu cùng vậy...

Dù đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với tu sĩ cũng như là nãy giờ mới giao thủ có vài chiêu...

Lực lĩnh ngộ của tên này sau khi đột phá Siêu Phàm Cảnh hình như còn cao hơn trước nhiều a?

"Cùng lên hết đi!" Cả ba kẻ kia cảm thấy hắn có tính đe doạ, mà có bảo vất còn đang chờ bọn hắn, nếu để tên này tiếp tục kéo chân chẳng may có kẻ khác đến chiếm lợi thì khốn, thế nên muốn toàn lực cùng lên nhanh chóng giết kẻ này.

Trần Vô Hạo cảm thấy đây là một cơ hội thực chiến rất không tồi, tâm trạng có chút hưng phấn, kiếm trong tay nắm chắc hơn nữa mà xông thẳng về phía ba kẻ cũng đang lao đến mình kia...

"Đến!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.