Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi săn - Tiểu hồ ly

Tiểu thuyết gốc · 3708 chữ

RẦM RẦM RẦM

GRÀO GRÀO RỐNG...

Hiện tại Trần Vô Hạo đang đối diện với một con yêu thú có tên gọi là Thiết Ngạc Ngư cảnh giới Thập Phẩm Yêu Đạo...

Thiết Ngạc Ngư là loài yêu thua dạng cá sấu khổng lồ có lớp da sần sùi cứng như sắt thép và có hàng trăm cái gai tuy không nhọn nhưng sát thương gây ra nếu không cẩn thận bị nó húc vào là cực lớn, tan xác như chơi.

Gia hoả nửa nước nửa cạn này là ngay sau khi Trần Vô Hạo quyết định sẽ đi săn yêu thú để hoạt động gân cốt lâu năm của mình mà đột ngột không biết từ đâu ra mà lao lên từ dưới cái hồ rộng lớn nơi hắn cắm trại này, may sao tên này phản ứng nhanh mà giậm chân nhảy ra chỗ khác né tránh cái mõm dài chết chóc của nó.

Tất nhiêm gia hoả này sẽ không dễ dàng buông tha để cho con mồi của mình đơn giản mà né tránh như vậy, nó tiếp tục điên cuồng dùng tứ chi ngắn cũn mà hữu lực di chuyên thân thể khổng lồ to gấp 4 lần và nặng gấp hàng trăm lần nhân loại mà lấy tốc độ vô cùng uyển chuyển nhanh nhẹn, dùng cái mõm dài cứng chắc lại gai góc lao mạnh tới, mục tiêu chính là thân ảnh Trần Vô Hạo vừa né tránh còn chưa chạm đất kia...

Tiếc là dù cho cả hai là cùng cảnh giới, nhưng thực lực đôi bên thì rất khác biệt, Trần Vô Hạo hắn còn rất chuyên tâm luyện tập tốc độ của mình, thế nên phản xạ và chuyển động của hắn nhanh hơn tên Thiết Ngạc Ngư kia không ít...

Ngay trong khoảnh khắc hắn bật nhảy né tránh, thanh trường kiếm quen thuộc không biết từ lúc nào đã bị hắn rút ra khỏi vỏ mà cầm chặt bằng hai tay, sau đó giơ lên cao hơn đầu mình, một nhát trảm chéo tay xuống, miệng nhẹ nhẩm:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ nhất - Phong Vân Lộng Quyển Trảm!"

XOẸT

Một nhát chém đầy dứt khoát hữu lực trảm ra một đường Nhị Tầng Kiếm Khí gia trì mhanh chóng lao tới mục tiêu mang hình thể to lớn ấy, Trần Vô Hạo hắn là tốc chiến tốc thắng, một chiêu giết gọn không màu mè dây dưa giằng co làm gì...

Đây cũng chính là phong cách nên có của một Kiếm Tu, kiếm đã xuất vỏ là phải nhanh và dứt khoát không lưu tình, có cơ hội một chiêu thắng lợi là phải lập tức nắm bắt ra tay, không cho đối phương bất cứ cơ hội lật bài nào...

Thế nên việc có lợi thế là Kiếm Tu sẽ nắm giữ khả năng chiến đấu vượt cấp không phải là lời đồn đại truyền miệng nói suông của thiên hạ.

Đương nhiên, không phải kẻ nào cũng có duyên làm Kiếm Tu đâu, vậy nên ngoài kia có rất nhiều tu sĩ muốn làm Kiếm Tu nhưng luyện mãi lại vẫn luôn không đủ, mà có thành công thì chắc cũng cạn kiệt ngộ tính.

Và đâu phải chỉ Kiếm Tu cũng có khả năng này, ngòi kia đầy rẫy các loại như Đao Tu, Thương Tu, Kích Tu, Giáo Tu, Cung Tu,... cũng có hiệu quả như vậy, chỉ là mấy lĩnh vực sát phạt thì lại là nghề chuyên của Kiếm Tu mà thôi.

Xoẹt...

GRÚUU...

Nhát kiếm khí được trảm ra của Trần Vô Hạo nhìn thì trông rất đơn giản lại sắc bén đến bất thường, cắt đôi con Thiết Ngạc Ngư từ phần chóp mồm chém xuyên qua thân thể khổng lồ và đi đến tận cuối của đằng đuôi, lớp da cứng như thép đặc lại dễ dàng bị chém xuyên qua ngư vậy đấy.

Ẩn chứa trong một nhát kiếm khí ấy tựa như uy năng của làn gió thoảng ẩn ẩn đầy nguy cơ của cuồng phong vũ bão cuồn cuộn đầy hung hiểm, kết hợp với Nhị Tầng Kiếm Khí bá đạo, đến ngay cả cơ thể của Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu vốn còn cứng hơn cơ thể gia hoả này nhiều cũng có thể chém xuyên, Tam Trọng Thể Tu cũng có thể gây ra tổn thương nhẹ!

ẦM ẦM

Thây xác cự đại của Thiết Ngạc Ngư sau khi bị chém dọc đứt đôi lập tức bị triệt tiêu lực lượng hàng mấy ngàn cân vốn đang lao tới, ầm ầm mà rơi xuống đất, máu chảy lênh láng ra đất, nội tạng các thứ ở bên trong bị chém đứt cũng lòi ra, mà Trần Vô Hạo cũng vừa vặn hạ mình xuống mặt đất ngay đối diện thi thể của Thiết Ngạc Ngư.

Cảnh tượng hết sức kinh dị ấy đối với giới tu hành lại thực sự là quá bình thường, mà kẻ đã nhuộm thanh kiếm trong tay mình bằng mái của cả mấy ngàn con yêu thú như Trần Vô Hạo lại càng thấy quá ư là tầm thường hơn.

Mọi chuyển xảy ra chỉ trong vòng có chưa đầy một phút kể từ lúc gia hoả mỏ dài nhiều răng kia lao lên khỏi mặt hồ nước muốn táp hắn, thế mà đã dễ dàng như vậy bị giải quyết xong rồi, thành quả tu luyện của Trần Vô Hạo đã được xác thực không ít nha.

"Lần đầu tiên bắt gặp dạng thuỷ yêu thú như thế này, không biết mùi vị của nó sau khi bị đem đi chế biến sẽ là như thế nào nhỉ?" Trần Vô Hạo vuốt cằm nhìn thi xác bị chẻ một đường cắt đôi khá ngọt của con cá sấu khổng lồ nằm ở trên đất trước mặt mình, thoáng đánh giá lẩm bẩm nói.

Vậy mà điều đầu tiên tên này nghĩ đến sau khi hạ gục gia hoả Thiết Ngạc Ngư Yêu Đạo Cực Cảnh này lại là mùi vị của nó lúc ăn sẽ thế nào, đúng là một tên lạc quan ham ăn a!

Mỗi lần giết một con yêu thú nào đó mới mẻ là tên này luôn nghĩ đến ăn nó đầu tiên, đây là thói quen hay sở thích thì nói đây là cả hai cũng chẳng sai đâu.

"Thôi nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải đến bữa ăn là sẽ biết ngay thôi sao? Bất quá hiện giờ chưa phải lúc, chưa đi săn đã có món dâng đến tận cửa rồi, chưa vận động được đã gì cả." Trần Vô Hạo tiếp tục lẩm bẩm một mình, dù sao mấy tháng đi đường hắn mới gặp có chục con yêu thú cấp độ tương đương hoặc thấp hơn, tất cả toàn bị hắn miều sát, còn chưa có xem là vận động đối với tên này nha.

Trần Vô Hạo thu cái xác bự chảng của Thiết Ngạc Ngư vào một Túi Trữ Vật rồi đem cất đi, sau đó ánh mắt hắn nhìn thẳng vào trong rừng sâu mà giậm chân lao thẳng vào, vừa phi thân như bay vừa nhếch miệng lên cười thú vị mà nói:

"Cuộc vận động thân thể bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi..."

...

RỐNG RỐNG RỐNG

Là tiếng rống của một con yêu thú gọi Cực Giác Ngưu có hình dạng của một con bò với thân thể to lớn dị dạng với cặp sừng to dài gấp đôi đầu của nó, mũi sừng nhọn hoắt như có thể xuyên thủng vạn vật đang tức giận lao đến trước sự khiêu khích trước đó của Trần Vô Hạo...

Xoẹt

Vì cảnh giới của gia hoả này chỉ có Cửu Phẩm Yêu Đạo nên tất nhiên chẳng phải đối thủ của Trần Vô Hạo, hắn cũng lười dùng kiếm pháp hay kiếm kỹ với nó, chỉ đơn giản xông lên bọc kiếm khí vào kiếm chém thưởng cũng đủ để chặt đầu nó rồi.

Lại thêm một bữa ăn vào túi...

...

GRỪ GRỪ GRỪ

Một lần khác, Trần Vô Hạo lại bắt gặp một tên têu thú còn yếu hơn, chỉ là Bát Phẩm Yêu Đạo với cái tên Thực Sát Hà Mã nhưng lại có hình thể ục ịch béo ú to gấp 7 lần hắn, cái miệng cự đại của nó một cái há cũng đủ để nuốt gọn 3, 4 người luôn rồi.

Nhưng vì hình thể quá béo và nặng cân nên bốn cái chân núc ních lùn tịt di chuyển không mấy nhanh nhẹn, xem ra là do quá ham ăn đây, và đương nhiên là cũng bị Trần Vô Hạo miểu sát trong một chiêu, lười dùng đến chiêu thức.

Gia hoả này hầu như cơ thể nó chỉ toàn là mỡ với mỡ, không thể ăn nổi, thế nên Trần Vô Hạo cũng vứt lại cái xác đấy cho đám yêu thú khác ngửi thấy mùi máu mà mò đến kiếm ăn, hắn thì tiếp tục đi săn tiếp...

...

GÁYYY...

Lần này kẻ đến lại nguy hiểm hơn không ít, bởi vì con yêu thú này là một Siêu Phàm Nhất Trọng, lại còn là không thú khá mạnh tên là Sát Phi Ưng!

Con này cực kỳ to lớn, đôi cánh dạng rộng ra cả mấy trượng, cái mỏ vàng sắc nhọn cứng cáp như có thể mổ cả núi đá, nhìn vào đôi móng vuốt kia còn đủ để quắp gia hoả béo mập Thực Sát Hà Mã bay lên, tốc độ thì nhanh không thua kém gì tốc độ xuất kiếm của Trần Vô Hạo...

"Một đối thủ khá vừa tầm đây, chiến!" Trầm Vô Hạo chứng kiên kẻ địch cảnh giới cao hơn mình lại không chút sợ hãi, trái lại còn cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Có vẻ như do những Thập Phẩm đồng cấp đối với hắn bây giờ đã chẳng đáng là đối thủ khi mà toàn bị hắn miểu sát trong nhất chiêu, cùng lắm thì khiến hắn phải chém ra nhát kiếm thứ hai mà thôi, chiến như vậy hiển nhiên không mấy thú vị rồi...

Vậy nên khi chứng kiến một đối thủ đạt Siêu Phàm Cảnh, lại còn mới là Nhất Trọng nên hắn mới dám đối mặt thử sức, chứ một đường săn giết tên này cảm nhận được không ít khí tức của mấy tên gia hoả đạt Siêu Phàm Cảnh cao hơn thậm chí có cả Thông Linh Cảnh hay Linh Hải Cảnh yêu thú, may mắn là hắn có kinh nghiệm ẩn giấu hiện diện mới chuồn đi êm đẹp, nếu không thì chết chắc rồi.

Dù tên này chỉ thích trải qua nhân sinh nhàn hạ tự do thoải mái, bất quá về vấn đề chiến đấu với tu luyện thì hắn lại muốn có thử thách nha, nếu không thì không đời nào thăng tiến được, cũng sẽ chẳng rút ra kinh nghiệm bài học hay có được nhiều trải nghiệm mới mẻ...

Nhưng đừng là thử thách quá chết người như luyện hoá Trảm Không Phong hay là bị ma đầu hay lão quái vật nào đó nhắm vào thì toi.

GÁYYY

Mắt thấy Sát Phi Ưng bay lượn vào vòng trên không trung rồi đột ngột đâm thẳng xuống, muốn dùng cái mỏ nhọn của mình mổ chết mình, Trần Vô Hạo cũng lập tức làm ra phản ứng lại.

Chỉ thấy hắn bật nhay lên từng cành cây, càng lúc càng lên cao hơn, cho đến đỉnh ngọn thì dồn hết sức mà bật mạnh tới, lưỡi kiếm trong tay loé sáng đầy sắc bén của kiếm khí và sự mạnh mẽ nhờ lực lượng Thể Tu khiến thanh trường kiếm lúc này như có thể trảm phá vạn vật, nhắm chuẩn cái mỏ đang lao xuống kia mà chém đến...

Trần Vô Hạo hắn đây là muốn lấy cứng đối cứng, hắn muốn thử sức xem xem với cảnh giới và thực lực hiện tại của mình so với một Siêu Phàm Cảnh liệu sẽ có khác biệt thế nào hay không.

Dĩ nhiên Trảm Không Phong cái Thiên Địa Dị Vật này sẽ không được hắn sử dụng, dù sao thì uy lực này có thể dễ dàng phanh thây con chim kia, vả lại hắn cũng chưa có đủ khả năng để hoàn toàn làm chủ và nắm vững được thứ sức mạnh khủng bố này, tốt nhất là hạn chế.

GÁYYY

Ngay khoảnh khắc mỏ chim của Sát Phi Ưng và lưỡi trường kiếm được bọc kiếm khí của Trần Vô Hạo chuẩn bị va chạm, Trần Vô Hạo lúc này mới xuất chiêu, trong đầu thầm nhẩm:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ ba - Phong Bạo Tuyệt Địa Trảm!"

Xoẹt

Vù vù vù...

Chính là thức kiếm pháp và cũng là đại chiêu mạnh nhất mà Trần Vô Hạo hiện tại có thể xuất động, hắn vẫn không quên cách làm cũ, dù cho có muốn đánh một trận đi nữa thì ưu tiên và điều buộc phải hiểu cùng nhỡ kỹ chính là phải một chiêu xử gọn kẻ địch mới là phải đạo, mà đối với một đối thủ trên cấp như vậy dù cho còn chưa xác định thực lực hai bên thế nào thì vẫn phải cẩn thận mà dùng một chiêu mạnh nhất thử nghiệm.

ĐÙNG

Mỏ chim và cơn lốc cuồng phong mà đến bụi cũng có thể cắt va đập vào nhau cực kỳ mãnh liệt, đôi bên giằng co mãi mà đều không thể đẩy lùi được đối phương, cứ như vậy mà trông như Sát Phi Ưng bị định trụ tại giữa trời cao vậy.

Phạch phạch phạch...

Sát Phi Ưng liên tục vỗ cánh và lợi dụng hình thể to lớn và khá nặng của mình cùng lợi thế kèo đánh từ trên xuống mà cố đẩy lui cơn lốc xoáy đang không ngừng xây xước cái mỏ cứng hơn thép của nó.

Vù vù vù...

Đương nhiên cơ lốc đến từ Phong Bạo Tuyệt Địa Trảm cũng không chịu thua kém, mỗi lần va chạm là uy lực sát thương và hình dạng của nó lại lớn thêm từng chút một, dù là kèo dưới nhưng có lợi thế là Nhị Tầng Kiếm Khí nên không quá bị xê dịch bởi chiêu trò của con chim đại bàng ấy.

Trần Vô Hạo đương nhiệ sẽ không để yên mà câu giờ như vậy, sau khi rơi xuống một đỉnh cây lại liền dứt khoát nhảy bật lên, linh lực lần nữa chuyển động, lưỡi kiếm bao bọc bởi cuồng phong và kiếm khí trong tay lại vung tới, trong lòng lại thầm hô:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ hai - Phong Vũ Động Thiên Trảm!"

Vốn đôi bên đã đang giằng co không bên nào chịu thua bên nào rồi, nay Phong Bạo Tuyệt Địa Trảm lại được tiếp thêm sức mạnh bởi nhát chém như có thể chấn động trời cao của Phong Vũ Động Thiên Trảm liền như hổ mọc thêm cánh, dứt khoát chém nát mỏ Phi Sát Ưng.

GÁYYY

Phi Sát Ưng bị chém vỡ mỏ liền điên cuồng gáy lên đau đớn, lại nhân đúng lúc nó bất cẩn bị đánh văng thì Trần Vô Hạo cũng được đà xông tới lần nữa, thi triển kiếm kỹ:

"Toái Vân Trảm!"

Xoẹt

Một nhát cắt thẳng xuống cổ, lưới kiếm bọc Nhị Tầng Kiếm Khí và lực chém của Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu kết hợp, dù da lông của một Siêu Phàm Nhất Trọng như của Phi Sát Ưng cũng lập tức bị chém đứt đầu.

Phụt...

Thủ cấp bị mất, mái từ cổ của nó phụt ra như mưa, Trần Vô Hạo ở gần chưa có rơi xuống sau cú chém nhưng đã kịp thi thiển Canh Linh Hộ Thân để không bị máu bắn vào y phục đầu tóc và mặt mũi, nếu không thì hắn lại phải tắm và giặt đồ lại lần nữa mất rồi.

RẦM RẦM

Thân xác nặng nề cùng cái đầu của Phi Sát Ưng lần lượt rơi xuống mặt đất, rồi theo đó là bị Trần Vô Hạo thu lại làm chiến lợi phẩm, bữa ăn tới liền đem ra làm thịt, hắn còn chưa có ăn thịt chim bao giờ, nhất là thịt yêu thú Siêu Phàm Cảnh đó nha.

"Vừa nghĩ đến thôi là đã thấy có chút đói đói rồi, mặc dù tu sĩ thì không biết đói a!" Trần Vô Hạo vừa nghĩ đến viễn cảnh được xơi món ăn đặc biệt này vừa xoa xoa cái bụng của mình lẩm bẩm.

"Ngày hôm nay săn mấy chục con yêu thú như thế chắc cũng tạm được rồi, nên trở về thôi, bữa nay còn phải nếm thử thịt Thiết Ngạc Ngư gia hoả dưới nước kia nữa, rồi mai lấy tên Sát Phi Ưng này làm bữa sáng, quá hợp lý luôn!" Trần Vô Hạo nhìn cảnh hoàng hôn đang sắp buông xuống, hơi nghĩ nghĩ tự kỷ.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

GRÀOOOOOO...

"Chuyện gì xảy ra?! Khí tức của Siêu Phàm Tứ Trọng yêu thú?" Vừa định lên đường trở về, Trần Vô Hạo đột ngột nghe thấy một tiếng động khủng bố và một tiếng rống dài rất to như của một sinh vật nào đó mà dựa vào khí tức thoáng cảm nhận từ xa là của Siêu Phàm Tứ Trọng yêu thú đang điên cuồng tàn phá từ xa, khoảng cách cũng phải hơn chục dặm.

GRỐNGGGG...

UỲNH UỲNH UỲNH UỲNH...

"Nghe ra thì có vẻ gia hoả này giống như đang tức giận gì đó nha? Rốt cuộc là điều gì lại có thể làm cho một yêu thú Siêu Phàm Tứ Trọng điên cuồng đập phá kinh động như thế chứ?" Trần Vô Hạo bỗng dưng nổi lên tính tò mò hiếu kỳ của mình mà tự hỏi.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

"Thanh âm phá hoại không hề dừng ở một khu vực mà trải dài một đường, trông như là tên Siêu Phàm Tứ Trọng này đang đuổi theo một thứ gì đó nhỉ? Hẳn đó là nguyên nhân..." Trần Vô Hạo dựa vào cảm nhận mà phán đoán, trong lòng càng lúc càng thêm tò mò rồi.

"Cẩn trọng thì chắc là đi hóng chuyện một chút cũng không có vấn đề gì đâu..." Trần Vô Hạo hơi suy tính một chút lầm bẩm, rất nhanh nói tiếp:

"Đi!"

...

ÙNG RUỲNH ĐÙNG ẦM RẦM...

GRÚ GÀO HÍ NGAO...

Càng lại gần thì âm thanh phá hoại càng rõ ràng và kinh khủng hơn, Trần Vô Hạo chạy băng băng qua những cành cây có thể thấy vô số yêu thú cấp thấp đều đang hoảng sợ mà chạy đi tứ phía, cố gắng rời xa bãi phế hoại của vị "đại ca" kia tránh cho bị vạ lây.

Mà ngay lúc Trầm Vô Hạo đuổi kịp được mà vẫn giữ một khoảng cách an toàn đủ quan sát thì rốt cuộc cũng thấy rõ sự việc...

Kẻ đang điên cuồng tàn phá và là yêu thú Siêu Phàm Tứ Trọng này là một tôn gia hoả có cơ thể dài đến cả trăm trượng với bề ngang cũng phải chục trượng với màu sắc vàng đậm nổi bật, cái miệng há to đên mức ăn được cả một ngôi nhà cũng có thể cái lưỡi dài liên tục thụt ra thụt vào khá ghê rợn, cặp răng nanh dài và nhọn thậm chí còn đáng sợ hơn mỏ của Sát Phi Ưng kia...

Trần Vô Hạo thoáng lục ký ức về những cuốn sách ghi chép các loài yêu thú liềm nhanh chóng nhận ra đây là một con Kim Uyển Đại Xà - một loài yêu thú có tốc độ uyển chuyển lại cực nhanh và sức mạnh mang tính huỷ diệt diện rộng rất lớn nhờ vào hình thể của nó.

Mà thứ nó đang điên cuồng đuổi theo là một yêu thú trông vô cùng xinh đẹp và đáng yêu với hình thể khá nhỏ nhắn đến mức có thể nằm gọn trong lòng Trần Vô Hạo, bộ lông trắng muốt như tuyết rơi mùa đông, đuôi thì lại bồng bềnh và phồng lên trong có vẻ rất mềm mại khiến người ta chỉ muốn ôm nó...

"Một tiểu hồ ly sao? Thật đặc biệt." Trần Vô Hạo cảm thán thầm nghĩ, vì ở xa quan sát mà tiểu hồ ly này quá nhỏ, không lớn như con rắn bụ kia nên hắn nhất thời chưa xác định được lf yêu thú nào.

Mặc dù hình thể nhỏ bé là thế, khí tức nó toả ra cũng chỉ có Siêu Phàm Nhất Trọng, thế nhưng tốc độ của nó lại nhanh đến phi thường, chắc phải nhanh gấp ba lần Phi Sát Ưng kia, bảo sao mà bị một đại gia hoả Siêu Phàm Tứ Trọng như Kim Uyển Đại Xà rượt đuổi mà đến giờ vẫn không hề hấn.

Bất quá trông có vẻ như nó đã thấm mệt rồi, dù rất nhỉ nhưng tốc độ của nó đang có dấu hiệu chậm lại, đại xà kia sắp bắt kịp rồi...

"Thật khó xử quá, mình khá muốn cửu tiểu hồ ly đáng yêu kia, nhưng thực lực hiện tại không thể làm, mà kế hoạch dù có cũng không dám chắc nữa." Tên này cảm thấy chạm vào bộ lông kia nhất định rất mềm, thế là liền có ý định muốn cửu tiểu hồ ly khỏi một Siêu Phàm Tứ Trọng và có luôn kế hoạch, đúng là một tên tự do tuỳ hứng quá a!

Dĩ nhiên hắn không có ngu mà đi nộp mạng, bất quá vì ý thích mà tên này lại chẳng muốn từ bỏ, không biết là đầu óc hắn có còn bình thường không đây...

Sau một khắc suy tính, lại nhìn tiểu hồ ly kia đã dần đuối sức, Trần Vô Hạo thoáng nhếch mép một cái, khuôn mặt biểu lộ nghiêm túc thầm nói:

"Mặc kệ, ta thích thì ta làm, liều luôn!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.