Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết định bế quan

Tiểu thuyết gốc · 3032 chữ

Tiến lại một góc của gian thạch động, nhặt lên tấm bản đồ bị cuồng phong loạn vũ đến từ Trảm Không Phong thổi bay khắp nơi rồi rơi xuống tại đó.

Không hổ là thứ được lấy làm trận nhãn của một đống các loại trận pháp, bị lực lượng có thể xé toạc cả không gian của Trảm Không Phong giày xéo trong suốt một thời gian dài mà không bị ảnh hưởng gì cả.

Thế mà lúc đầu nhìn vào mấy vết ố vàng cũ kỹ qua năm tháng và hơi rách ở viền nép của nó làm cho Trần Vô Hạo còn tưởng đó chỉ là một tờ giấy bình thường thôi chứ, xem ra là do lão Tà Hoả Ma Quân cố tình "trang trí" như vậy nha.

Đại cơ duyên lần này lớn hơn hắn nghĩ quá nhiều, phải nói là vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ban đầu cứ ngỡ vào đây chỉ để tìm cơ hội đột phá lên Tam Phẩm Võ Đạo và Kiếm Khí Cảnh Nhất Tầng mà thôi, chứ hắn nào có ngờ đến bản thân một tên Nhị Phẩm Võ Sư thuộc tầng lớp yếu kém nhất như mình lại độc chiếm được toàn bộ cơ duyên ở đây đâu chứ?

Chỉ trong một chuyến đi mà lúc đầu chỉ định thử vận may thôi, ai ngờ lại "may mắn" quá thể, chỉ trong vòng hai năm thời gian đã trở thành một Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu, Nhị Tầng Kiếm Khí Cảnh Kiếm Tu và Thập Phẩm Võ Đạo Cực Cảnh đâu?!

Đây có khác nào là một bước lên mây đâu a?

Tên này chỉ mất vỏn vẹn 17 năm ngắn ngủi từ khi đặt chân lên con đường này đã đạt được những thành tựu tu vi mà người thông thường tu luyện một cách bình thường phải mất ít nhất 300 đến 400 năm...

Thật sự là không cho người ta con đường sống luôn a!

"Dù đột phá quá mức nhanh chóng nhưng cũng may là kịp tiết chế ổn định căn cơ mới đột phá, nếu không thì uổng cho một cái tu vi Thập Phẩm Võ Đạo rồi. Từ giờ chắc tạm thời dừng kiếm cơ duyên một thời gian cho thảnh thơi cái đã, đột phá quá nhanh thì dù căn cơ có vững chắc đến mấy cũng sẽ thành cả một vấn đề a!" Trần Vô Hạo cảm thán nói.

Dù tu vi và sức mạnh đều tăng vọt nhanh chóng nhưng lại chẳng làm cho tên này vui vẻ gì, trái ngược lại lại khiến tên này có chút sầu não ngao ngán và khá lo ngại...

Tên này đúng là có phúc mà không biết hưởng, biểu cảm này nếu mà biểu lộ ra ngoài cho quần chúng tu sĩ thấy chắc sẽ hận không thể xúm lại hội đồng đánh chết hắn!

Trần Vô Hạo vừa có được một đại gia tài ngang ngửa với các Tam Cấp Thế Lực đứng đầu cùng với thứ có thể khiến thiên ha có một trận mưa máu biển thấy đấy, vậy mà lại thể hiện ra cái thái độ rất trái ngược nhìn mà ngứa mắt này, quả thật là không thể chấp nhận được mà...

Bản thân hắn muốn thuận theo tự nhiên mà tu, lần này đúng tự nhiên cảm ngộ được chút trận pháp chi đạo của một lão ma đầu mà vượt ải của lão, rồi lại tự nhiên mà bị lão ma đầu đó tính kế nhét Thiên Địa Dị Vật vào trong người để mà trải qua một màn thập tử nhất sinh, đúng là rất tự nhiên nha...

Nếu tên này mà không có tâm tính và ngộ tính tốt thì giờ phút này đã không đặt chân được đến đây, nếu tên này không có đủ liều và quyết tâm kiên định thì chắc giờ này hắn đã chẳng đứng đấy ảo não cám khái như bây giờ rồi.

Cái tự nhiên này tốt thì tốt thật đấy nhưng hắn không có muốn đâu a!

Trần Vô Hạo hắn chỉ muốn an nhàn tu luyện và tìm chút cơ duyên mà thôi, thế nên hắn mới quyết định thử đi vào cái động phủ truyền thừa của cường giả cấp cao này...

Bởi vì hắn biết sẽ có rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao hơn mình trang đấu, bản thân mình chưa chắc có cửa, cũng lắm may mắn hưởng được một chút lợi ích mà thôi...

Ai mà ngờ giữa sự tranh chấp của hàng ngàn tu sĩ với đa số đều mạnh hơn mình nhiều thì một tên tán tu tiểu tốt vốn không có hi vọng sẽ đạt được điều gì trong chuyến này mà lại là kẻ đạt được nhiều nhất, hay nói đúng hơn là chiếm hữu tất cả làm của riêng, trong khi mấy tên tu giả ngoài kia có lẽ đã bất lực từ bỏ và rời đi từ rồi...

Hai năm đối với tu hành giả chỉ là con số ít, nhưng đối với những tu sĩ chỉ có thể bất lực giậm chân tại chỗ mãi một nơi mà không thể làm gì trong khi cơ duyên ở ngay trước mặt thì lại là khá lâu, nhiều phết đấy.

"Sắp tới sẽ rảnh rỗi trong một thời gian dài, có lẽ là nên tìm một nơi yên tĩnh nào đó để ở lâu dài, bắt đầu bế quan thử học trận pháp chi đạo, thử thêm chức nghiệp mới là Trận Pháp Sư nhỉ? Truyền thừa trận pháp của một Tứ Đẳng Cao Giai Trận Pháp Sư đã đang nằm trong tay rồi..." Trần Vô Hạo vuốt vuốt cằm lẩm nhẩm suy nghĩ.

"Hay là tiếp tục tìm toà thành nào đó rồi thu mua một lượng lớn linh thảo diệu dược các loại rồi tiếp tục tu luyện luyện đan chi đạo ta? Đằng nào cũng đã là một Thập Đẳng Sơ Giai Luyện Đan Sư rồi, tiếp tục luyện tập để thăng tiến thêm đi?" Trần Vô Hạo bất chợt đắn đo đến một cái khác mà tự hỏi.

Hắn đang khá phân vân nhất về hai vấn đề Trận Pháp Sư và Luyện Đan Sư...

Bởi vì bản thân hắn rất muốn tu luyện nhiều chức nghiệp, lại đang sở hữu truyền thừa trận đạo của Tà Hoả Ma Quân Tề Phi Dương - một Tứ Đẳng Cao Giai Trận Pháp Sư, chắc chắn là cao thâm hơn rất nhiều so với hắn đọc hàng vạn quyển sách liên tục suốt 3 năm về luyện đan...

Như vậy thì có khả năng chuyện lĩnh ngộ trận pháp chi đạo sẽ là chuyện sớm muộn, ít nhất là có khả năng cao sẽ còn nhanh hơn luyện đan ít nhất một bậc.

Nhưng trong khi bản thân Trần Vô Hạo hiện tại đã sẵn có là một Thập Đẳng Sơ Giai Luyện Đan Sư rồi, giờ chỉ cần dựa vào đống công thức luyện đan dược mà hắn đã ghi nhớ kỹ một núi trong đầu khi đọc cả vạn quyển sách ở Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các rồi đi thu mua lượng lớn các loại nguyên liệu một cách thoái mái với đống tài sản khổng lồ của Tề Lão Ma và tiếp tục nghiên cứu tu luyện thôi...

Giờ đây tu vi của hắn đã khác, lực lĩnh ngộ cũng theo đó mà gia tăng thêm, chuyện đột phá Thập Đẳng Trung Giai, Cao Giai hay Mãn Giai, thậm chí tấn thăng Cửu Đẳng cũng sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thật ra nếu tu luyện càng nhiều loại, càng nhiều thứ khác nhau thì độ thăng tiến của tu vi cảnh giới các loại cũng sẽ theo đó mà bị chậm lại, mà lại còn là chậm đi khá nhiều, tu hành sẽ không thể đi nhanh được.

Ví dụ như các công pháp hay vũ kỹ mà Trần Vô Hạo tu luyện, nếu suốt mười mấy năm qua hắn chỉ tu từ đầu đến cuối thì Chân Võ Kiếm Linh Quyết đã sớm Đại Viên Mãn từ mấy năm trước rồi, lần này là nhờ biến cố mà mới tấm thăng Đại Viên Mãn chứ theo như dự tính của hắn thì phải mất thêm nhiều nhất 10 năm nữa cơ.

Hoặc là như Uyên Phong Kiếm Pháp, hắn là một tu sĩ chủ tu về kiếm chi đạo, bình thường tu luyện nhiều nhất là kiếm, vận dụng nhiều nhất cũng là kiếm, đáng ra sau từng đó thời gian thì có thể giờ đây hắn đã đang tu luyện thức cuối cùng, tức là thức thứ năm của bộ kiếm pháp này rồi đi.

Nhưng vì hắn tu khá song song, lại thêm 4 cái vũ kỹ dự phòng kia nên đến gần đây mới lẹt đẹt Đại Thành với thức thức kiếm thứ ba, mặc dù giờ đã Đại Viên Mãn Chân Võ Kiếm Linh Quyết và dang dở thức thứ tư rồi, và mấy vũ kỹ kia cũng đã theo lĩnh ngộ thăng tiến mà đều đã Đại Thành hết.

Tính ra trong cái Nhẫn Trữ Vật của Tà Hoả Ma Quân có một vài loại kiếm pháp đấy, nhưng tất cả đều thuộc Hoả hệ thuộc tính và Lôi hệ thuộc tính kiếm pháp, hai hệ này chủ yếu là mang tính thiên về mặt sức mạnh uy lực và phạm vi công kích của kiếm chiêu...

Thế nhưng Trần Vô Hạo là muốn tu loại kiếm pháp chuyên về sự sát phát nhanh gọn lẹ, tức là cần đến tốc độ và sự chính xác của Phong hệ thuộc tính, đó là một trong những lí do tại sao hắn lựa chọn Uyên Phong Kiếm Pháp.

Nói tóm lại là hắn tứ chối đống công pháp vũ kỹ của Tà Hoả Ma Quân, đương nhiên là cả chỗ pháp bảo và pháp khí đã nói từ trước đó, gần như chẳng có thứ gì thích hợp với hắn cả.

Nhưng có được một núi linh thạch khổng lồ và liều mạng nắm giữ Thiên Địa Dị Vật - Trảm Không Phong, kèm theo đó là tu vi tăng mạnh, có đại đột phá, thế đã là quá tốt lắm rồi, hắn cũng chẳng muốn đòi hỏi gì thêm nữa.

"Quyết định rồi, tiếp theo đây ta sẽ tu luyện trận pháp chi đạo, cố gắng trở thành một Trận Pháp Sư, cùng lúc tu song song cả hai chức nghiệp luôn!" Trần Vô Hạo trầm ngâm suy nghĩ đi rồi lại suy nghĩ lại, cuối cùng đưa ra quyết ý, mỉm cười tự kỷ nói.

Một phần thì hiện tại đang lúc hắn muốn ngừng tu luyện một khoảng thời gian sau màn đại đột phá này, nếu còn cố tu luyện tiếp thêm một thời gian nữa chắc sẽ lại đột phá mất, căn cơ có tốt mấy thì cũng bị tốc độ tu vứt đi, thế nên chi bằng dành thời gian tu luyện trận đạo, vừa thêm một chức nghiệp lại vừa tu luyện được chậm rãi đi chút, thong thả thoái mái hơn...

Người ta thì muốn tu luyện nhanh chóng để sớm ngày đột phá, tên này thì lại muốn tu chậm lại để thoả mãn cái tự tại của hắn, rất đáng đánh!

Phần còn lại thì Trần Vô Hạo thực sự muốn tu luyện trận pháp chi đạo để trở thành một Trận Pháp Sư, bởi lẽ Trận Pháp Sư có rất nhiều loại thủ đoạn trận pháp phòng thủ, chiến đấu, đặt bẫy hay tẩu thoát các kiểu...

Làm một Trận Pháp Sư là thêm được thủ đoạn giữ mạng trong người mình, hắn là Kiếm Tu nhưng mới chỉ là bước đầu, chưa có đủ mạnh mẽ và cường đại hay linh hoạt trong chiến đấu, không thể quá trông cậy vào mình là một Kiếm Tu mà quá tự tin được.

Chốn giang hồ chính là cửu tử nhất sinh, không ai có thể nói chắc được điều gì khi đã xông pha vào giang hồ cả, thế giới lấy thực lực vi tôn chính là tàn khốc như vậy.

Suy cho cùng thì Trần Vô Hạo vẫn chỉ là một Võ Đạo Cảnh nhỏ né có chút thành tựu mà thôi, gặp Siêu Phảm Cảnh thì sẽ chỉ có thể bị động chống đỡ thôi chứ chưa có đánh lại được, thế nên càng đừng nói là gặp và phải chiếm với mấy tên tu sĩ Thông Linh Cảnh, Linh Hải Cảnh hoặc cao hơn.

Có thể chỉ là gặp mặt qua trên đường đi còn được chứ gặp phải mấy thể loại thích gây chuyện không nói lý, hay là gặp mấy tên cuồng chiến tự dưng đòi đánh một trận, hoặc nghiêm trọng là mấy kẻ như đám ma đạo giết người cho vui thì Trần Vô Hạo chỉ có nước chịu chết a!

Mà Trận Pháp Sư sẽ có thể lập nên mấy loại trận pháp kiểu như cầm chân kẻ địch rồi nhân cơ hội chạy hoặc là trận pháp phụ trợ tẩu thoát,... các thứ đại loại vậy.

Nói chung là chức nghiệp Trận Pháp Sư vô cùng đa dạng hiệu quả và cực kỳ hữu ích, là một lợi thế mạnh đối với một tu sĩ, và Trần Vô Hạo chính là vì vậy mà trong lúc đắn đo suy nghĩ đã thiên về tu trận đạo chứ không phải bước tiếp đan đạo.

"Ơ khoan!? Trận pháp vốn có hai loại trận là vẽ trận văn để tạo lập và khởi động trận pháp rồi dùng một món đồ bất kỳ làm trận nhãn, hoặc là dùng ngoại vật để tạo lập trận pháp và trận nhãn..."

"Để nói đúng thì trận pháp dùng trận văn bình thường thì chẳng cần thiết vật gì cả, cùng lắm là linh thạch, có thể dễ dàng tạo lập, mà trận pháp loại dùng nguyên liệu thì thường là các đại trận quy mô lớn, hoặc là lập trận với uy lực cao mới cần thiết ngoại vật lập trận thôi..."

"Thế nên tính ra thì hiện tại mình tu luyện trận pháp chi đạo thì không cần thiết phải mua hay tìm nguyên liệu gì cả mà chỉ cần vận linh lực vẽ trận văn rồi dùng linh thạch bổ sung lực lượng bản thân để hồi phục hoặc là để khởi động trận pháp là được rồi."

"Vậy thì việc gì mà ta phải rời khỏi động phủ truyền thừa làm gì nữa? Trực tiếp ở lại đây an tĩnh tu luyện trận đạo là được rồi, đằng nào thì nơi đây linh khí rất nồng đậm, cũng sẽ chẳng có ai làm phiến đến được cả, đồ ăn thì luôn luôn có sẵn, vào chục năm hay trăm năm cũng không thành vấn đề đối với tu vi hiện tại nha!"

Trần Vô Hạo liên tục tự kỷ ra một tràng dài lý luận của mình rồi kết luận.

Đằng nào thì hăn cũng định sau khi rời khỏi đây sẽ tìm một nơi an tĩnh tu luyện, địa điểm ưu tiên là chi nhánh Đế Tài Các của một toà thành mới mẻ nào đó, nhưng bây giờ có hoàn cảnh thuận lợi như động phủ truyền thừa của Tà Hoả Ma Quân, tất cả những gì cần thiết đã có sẵn trên người, chẳng nhất thiết phải ra ngoài...

Vậy chi bằng ở lại đây, độc chiếm nốt luôn động phủ của lão ma đầu họ Tề làm thạch thất tu luyện của mình?

Ý tưởng này thực sự là rất hợp lý luôn, dù trong thời gian dài sẽ không thể tu luyện được thêm gì khác, tu vi sẽ giậm chân tại chỗ, càng không thể tiếp tục cuộc hành trình của mình...

Thế nhưng đổi lại có thể vẫn có thể tu luyện trở thành Trận Pháp Sư, có được thêm một thủ đoạn cực hữu dụng, cũng đâu có lỗ gì đâu nhỉ?

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, trong thời gian dài tới sẽ chỉ tập trung vào học tập tạo lập trận pháp thôi. Để nghĩ xem nào... Có lẽ cứ lấy nhẹ cái mục tiêu Cửu Đẳng Trận Pháp Sư rồi mới rời khỏi đây đi nhỉ...? Hợp lý phết nha, không biết sẽ giết thời gian được bao lâu đây ta?" Trần Vô Hạo không bỏ được cái thói quen tự kỷ độc thoại một mình của hắn.

Vậy là hắn đã chuyển ý định từ đi ra khỏi đây để lên đường mà tu luyện sang quyết định ở lại nơi này để khổ tu một thời gian không biết là bao lâu.

"Hẳn là ở bên ba cái tử môn lộ bên kia cũng có lắp đặt Dạ Minh Châu chứ hả? Không gian tốt nhưng cũng không thể ngồi ở nơi tối om thế này mà tu luyện được nha." Trần Vô Hạo bắt đầu suy tính để chuẩn vị cho màn bế quan dài hạn của mình.

Hiện tại cần chuẩn bị sắp xếp lại gian thạch động này lại sao cho trông nó ổn áp nhất, tạo môi trường tu luyện thoải mái nhất có thể, ý nói ở đây là cần đem mấy viên Dạ Minh Châu của mấy gian động khác sang đây chứ mấy viên bên này bị phá tan hết sau trận giằng co với Trảm Không Phong rồi...

Gian thạch động thứ sau lúc này không phải là bị tan hoang mà phải nói là còn đẹp hơn trước nha, bởi trận pháp kết giới đã giảm thiểu sự phá hoại của Trảm Không Phong, giờ nhìn 4 cạnh với 4 góc gian động trông như được gọt khắc phẳng phiu và góc cạnh như một căn nhà vậy, chỉ là quá tối thôi.

Nghĩ thêm một hồi, Trần Vô Hạo liền bắt tay vào việc của mình, chuẩn bị mọi thứ cho ổn thoả hợp lý...

Bắt đầu bế quan học hỏi trận pháp chi đạo...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.