Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Môn - Thiên kiêu tụ hội

Tiểu thuyết gốc · 3068 chữ

Hoa Vô Khuyết rất nhanh đã hành động, nàng vẫn ở yên bên trong thức gải của Trần Vô Hạo, nhưng tầm mắt lại có thể nhìn rõ ràng mọi thử ở bên ngoài, thần thức cường đại phóng thích ra dò xét toàn bộ khu vực đất đá xung quanh cũng với cánh cổng đá.

Với thần thức cường đại của một vị đại năng đỉnh cấp như nàng, hiển nhiên là cực kỳ đơn giản để che giấu đi sự thăm dò của mình khỏi cảm nhận của tất cả những tu sĩ ở đây...

Cho dù là kẻ có tu vi mạnh nhất mà Bí Cảnh có thể dung chứa cũng không thể phát giác ra được bất cứ sự bất thường nào dù chỉ nhỏ nhất.

Trừ khi là cường giả cùng đẳng cấp với nàng, bằng không dù có thấp hơn một cảnh giới thì cũng đừng mong có thể làm ra bất cứ điều gì mang tính ảnh hưởng liên can được đến Hoa Vô Khuyết...

Đây chính là sự chênh lệch giữa 10 cảnh giới trước đó và cảnh giới thứ 11 chỉ trước đẳng cấp phi thăng!

Mặc dù chỉ cần kiểm tra cánh cổng đá ở đây là được, nhưng để chắc chắn nên nàng mới phóng đại thần thức ra bao trùm cả đại địa bằng đá này, bất quá chỉ sau một thoáng xem xét đã thu hẹp lại chỉ còn khu vực xung quanh cánh cổng.

Một cánh cổng thần bí nằm giữa một vùng đất hoang tàn hiển nhiên là rất kỳ lạ và khả nghi, tốt nhất cứ dò xét thử, thừa còn hơn thiếu.

"À, thì ra là loại này." Chỉ trong chốc lát kể từ lúc nàng phóng thích thần thức đến chỗ cánh cổng bằng đá ấy liền đã có kết quả, vẻ mặt như kiểu không mấy ngạc nhiên, trái lại còn có chút quen đến phát nhàm.

"Người biết nó là gì sao?" Trần Vô Hạo nhận thấy biểu hiện của nàng thông qua thức hải, hứng thú truyền âm hỏi.

"Đây được gọi là Bí Môn, tỉ lệ xuất hiện trong Bí Cảnh là 3 trên 10. Tức là cứ xuất hiện hay bắt gặp mười cái Bí Cảnh thì cũng phải có ba trong số đó sẽ xuất hiện thứ này." Hoa Vô Khuyết nhẹ nhành giải đáp, lại nói tiếp:

"Bí Môn nói đơn giản thì nó là một cánh cổng kết nối với một vùng không gian ẩn của Bí Cảnh. Vùng không gian này hoặc là thiên nhiên tự sinh ra trên mảnh thiên địa này từ trước khi nó trở thành Bí Cảnh trong một điều kiện đặc biệt, tách biệt với ngoại giới. Sau đấy cũng giống như Bí Cảnh và các thế giới, hình thành liên kết không gian với nhau mà sinh ra cánh cổng giao thông..."

"Không thì là do cường giả mạnh mẽ tìm được một nơi ưng ý, rồi bằng vào khả năng của mình mà tự ngăn cách không gian của nó với thế giới, hình thành một động thiên tu hành sinh hoạt cho riêng mình. Trừ khi được chủ nhân đồng ý hoặc có thủ đoạn ngang tầm, không thì đừng mong tìm ra hay ra vào nơi đó..."

Hoa Vô Khuyết cố gắng nói một cách ngắn gọn mà dễ hiểu nhất, làm Trần Vô Hạo nghe mà trở nên vô cùng kinh ngạc.

Ở trường hợp thứ nhất thì vì đã trải nghiệm Bí Cảnh nên xem như rất nhanh đã tiếp thu nên không mấy động tâm, điều hiển nhiên có thể xảy ra như vậy sẽ không làm hắn bất ngờ là mấy.

Nhưng ở trường hợp thứ hai thì đặc biệt hơn, hắn nghe nàng nói rằng ngoài trường hợp tự nhiên ra, tu sĩ vậy mà cũng có thể làm ra được chuyện tương tự!

Từ phong toả và tách biệt cả một vùng không gian với ngoại giới, khiến cho hai nơi vốn là một thể lại tách rời ra như không có sự liên hệ gì đến nhau chỉ để là động phủ động thiên cho riêng mình...

Nghe qua thôi cũng có thể thấy cường giả cấp bậc như vậy sở hữu thủ đoạn siêu nhiên ra sao.

Đã vậy, nghe Hoa Vô Khuyết nói với một thái độ không mấy bận tâm và không hứng thú nhiều bằng những chuyến đi trước là rõ ràng hai điều...

Điều đầu tiên là nàng trước đây đã kinh qua rất nhiều lần tầm bảo cơ duyên ở trong nhiều loại Bí Cảnh khác nhau, chắc chắn là đã bắt gặp và trải nghiệm Bí Môn không ít lần rồi, vậy nên mới không mới không còn nhiều hứng thú như trước nữa.

Điều thứ hai thì rất dễ nhận ra, theo lời của nàng nói rằng ở cấp độ cường giả có thể làm ra được động thái bá đạo như vậy, khác gì cũng gián tiếp nói luôn rằng một đại năng như nàng còn thừa sức để làm điều đó?

Như vậy dường như cũng phần nào lý giải cho việc các đại năng hay các cường giả đỉnh cấp thiên hạ mạnh mẽ như vậy, uy danh là thế, nhưng mà nếu không tính những người tự chủ động hiện thế trước thiên hạ thì số còn lại lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm cũng không ra được.

Câu trả lời hẳn là do họ ở trong động thiên của riêng mình, một vùng không gian biệt lập gần như hoàn toàn như thế cộng thêm thực lực của họ...

Đây chẳng khác gì đánh đố kẻ khác nếu đã có gan muốn tìm ra mình thì cần phải chuẩn bị thêm được khả năng để nhìn thấu và đi qua được động thiên của bọn hắn đi đã a!

Trần Vô Hạo thực sự rất hưng phấn, thầm tưởng tượng ra một ngày nào đó trong tương lai, khi mà bản thân đạt đến tầng thứ tu vi sở hữu khả năng như vậy thì phải tìm một cảnh địa mỹ lệ và thư thái làm động thiên cho riêng mình.

Tất nhiên mục tiêu đi khắp thế giới vẫn sẽ còn đó, hắn dám chắc cho tới cái ngày mình tu được đến tầng thứ ấy cũng chưa chắc đi qua nổi một nửa Hằng Nguyên Giới nếu chỉ thích hành bộ mà đi thế này.

Nhưng khi thời điểm đó đến thì hắn xem như tìm được một cứ điểm lý tưởng nếu có gặp phải hoạ truy sát nguy hiểm nào đó để trốn, hoặc là nếu chức nghiệp Trận Pháp Sư đủ cao để thiết lập Truyền Tống Trận hàng xịn...

Vậy thì hắn có thể thoải mái dịch chuyển về động thiên của mình bất cứ khi nào mình muốn và ở bất cứ đâu rồi.

Dù nghe qua thì có vẻ chẳng thà không có động thiên cho xong, một mình mình cứ luôn bôn ba khắp nơi, lấy trời làm mái nhà, lấy đất làm giường ngủ, cần gì phải mất công như thế chỉ vì một cái động thiên cơ chứ...

Nhưng đây căn bản là vì hắn thích, đã thích thì cứ làm thôi, không nên đắn đo quá nhiều đối với những hành động ngẫu hứng không gây ảnh hưởng xấu gì như thế nha.

Dĩ nhiên cẩn thận luôn là phương châm của hắn, những đi đến đâu tính đến đó cũng thuộc một phần trong đó...

"Ta đã thử dò xét xuyên qua phía không gian bên kia của Bí Môn này, nhưng mà loại thiết lập không gian này cao hơn khả năng thăm dò của ta, vậy nên không biết chắc phía bên kia sẽ có điều gì chờ đợi." Hoa Vô Khuyết tiếp tục nói sau một lúc im hơi lặng tiếng tập trung tinh thần.

"Vậy nếu đây là vùng đất tự nhiên mà thành thì đây là do không gian của Bí Cảnh này có phần đặc thù. Mà nếu đây là do tu sĩ làm nên thì thực lực của đối phương có khác nào ngang, thậm chí cao hơn thì mới cản trở được thần thức của Hoa tiền bối?" Trần Vô Hạo sắc mặt hơi ngưng trọng, vuốt cằm suy nghĩ.

"Ta cũng không chắc lắm, mặc dù cả hai trường hợp đều có xác xuất khá ngang nhau, nhưng ta cảm thấy khả năng đây là do tu sĩ làm ra cao hơn..." Hoa Vô Khuyết nghiêm túc trả lời, liền bổ sung thêm:

"Mà không cần phải duy đoán, cái lớp trận pháp ngắn cách kia có thể là minh chứng rõ nhất rồi. Đúng là cũng có thể động thiên là tự nhiên và trận pháp là do người khác thiết lập, nhưng khả năng ấy không cao lắm."

"Thử suy nghĩ nhiều hơn, liệu chủ nhân của động thiên liên kết qua Bí Môn này sẽ không phải là có liên quan đến mấy sự kiện trước đó đấy chứ?" Trần Vô Hạo vô thức "bật chế độ" não động quá đà, kinh nghi bất định thầm nói.

"Đừng có suy nghĩ linh tinh, cẩn thận nếu điều này thành sự thật mà xảy ra bất trắc, thế thì không chỉ ngươi mà đến cả ta cũng bồi táng luôn với tiểu tử ngươi ở đây đấy!" Hoa Vô Khuyết lạnh lùng mở miệng, cái tên này chỉ biết dùng niệm rước hoạ vào thân.

Nàng còn âm thầm hô không ổn, một chút tí tẹo suy nghĩ về hối hận khi quyết định cùng tên này tuy không loé lên những cũng khó tránh khỏi để nàng phải liên tưởng tới.

"Xin lỗi, tại mỗi lần khám phá ra một điều gì đó mới lạ là ta lại không nhịn được nghĩ xa thêm." Trần Vô Hạo âm thầm gãi đầu bất đắc dĩ nói, tất xấu khó bỏ a!

"Không sao, ngươi nghĩ như vậy cũng không phải là không có khả năng, ta thấy khả năng ấy cũng khá hợp lý." Hoa Vô Khuyết thở ra một hơi, âm giọng trong trẻo hơi trầm xuống chút.

"Ta thấy, Bí Môn này ngươi tốt nhất không nên tham gia, lần này ta thật sự đang thật lòng khuyên ngươi đấy." Nàng nhẹ giọng nói với hắn, nhưng cũng chỉ nói một lần vậy thôi, dù sao thì nàng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào quyết định của tên này.

Trần Vô Hạo nghe thấy lời khuyên, tâm trạng có phần hơi tĩnh lại, khuôn mặt biểu hiện sự nghiệm túc, đôi mắt hơi khép lại ngẫm nghĩ...

Qua một lúc lâu... Phải, thật sự gọi lâu chứ chẳng phải là chốc lát hay gì, hắn mới mở ra hai mắt, tròng đen thăm thẳm lấp loé kiên định, đôi mày lại hơi giãn ra cho thấy đây là một quyết định không hoàn toàn là bản thân hắn muốn.

"Hoa tiền bối nói đúng. Mọi chuyện đang dần ngày một vượt quá khỏi tầm kiểm soát, không còn nằm trong phạm trù mà ta có thể giải quyết được nữa rồi. Quả thật là nên dừng chân ở đây thôi..." Hắn nói, trong thanh âm mang theo sự tiếc nuối và bất đắc dĩ.

Thật sự đối vói một người có tính cách như Trần Vô Hạo, quyết định đúng là bất đắc dĩ vô cùng, nhưng đây thực sự là một quyết định đúng đắn khó phủ nhận.

Làm gì thì làm, nhưng luôn phải biết việc làm ấy là có giới hạn, nếu như cứ muốn cưỡng ép phải vượt lên cái giới hạn ấy chỉ để thoả mãn ý muốn của bản thân một cách ích kỷ thì đại sự bất thành.

Đúng là cần phải phá bỏ được giới hạn được thiết lập ra để tiến tới một tầng thứ cao hơn, nhưng vẫn cần phải biết tự lượng sức mình...

Giới hạn không chỉ đặt ra để hạn chế một điều gì đó mà nó còn được tạo ra để bảo vệ những thứ đó không cố gắng vượt qua mà tự huỷ hoại chính mình.

Chỉ cho đến khi nào bản thân thực sự nhận thấy mình đã đủ khả năng sẵn sàng phá vỡ rào cảm ấy thì mới nên làm, bằng không thì mọi thứ cũng sẽ hoá thành không.

Trần Vô Hạo đã hạ quyết tâm thật rồi, mặc cho bản thân có chút không hài lòng nhưng hắn đã dám quyết thì phải dám thực hiện, không thể chỉ biết nói chứ không biết làm.

Lúc này hắn chú ý tới cái trận pháp quanh cánh cổng đá, tiếp tục hỏi: "Tiền bối có biết đẳng cấp của trận pháp kia là gì không?"

"Ừm, có vẻ là cấp Bán Tiên Cực Phẩm. Ta không quá rành trận đạo cho lắm, nhưng nếu xét theo sự mài mòn của năm tháng thì hẳn là phẩm chất thực sự của nó phải hơn thế ít nhất hai phẩm." Hoa Vô Khuyết lập tức có đáp án.

"Trên hai phẩm, vậy là tận Tiên Cấp Trung Phẩm lận?!" Trần Vô Hạo tuy đã có suy đoán rồi nhưng khi mghe đích thân nàng nói vẫn thậy bất ngờ.

"Tiếc là không thể hành động hấp tấp, giờ mà tiến lên muốn nghiên cứu đảm bảo sẽ gây chú ý, quá nguy hiểm." Trần Vô Hạo than thở, cơ hội thử thách trình độ lĩnh ngộ chức nghiệp tuyệt hảo ở ngay trước mắt, thế mà lại không thể tiên tới tiếp nhận, ai mà lại không tiếc cơ chứ.

"Suy cho cùng vẫn là do ta vẫn còn quá yếu kém." Hắn không thực sự khao khát sức mạnh, bất quá hắn lại cần đến nó...

"Gần 200 tuổi đã là Siêu Phàm Lục Trọng đỉnh phong, thành tựu tốc độ tu hành như thế đã đủ để chấn kinh tu chân giới một phen, xếp vào hàng ngũ thiên tài rồi, ngươi không cần cảm thấy chán nản." Hoa Vô Khuyết nhàn nhạt an ủi, đến nàng còn phải ngạc nhiên với tu hành của tên này đấy.

Trần Vô Hạo tự nhận thức được điều này, cũng biết rằng ai ai bước đi trên con đường tu hành thì càng tiến xa lại càng nhận ra bản than nhỏ yếu như thế nào...

Từ đó mới bất giác sinh ra suy nghĩ tự ti, cảm thấy thời gian sao mà dài quá, cũng quên đi hay thậm chí phủ nhận quãng thời gian cố gắng từ trước đến nay của mình.

Đây cũng có thể xem là một kiểu lòng tham, một dạng ham muốn, một sự ghen tị đối với người khác tốt hơn mình.

Bất chợt, có một tiếng hô lớn vang lên giữa đám đông, hết sức nổi bật:

"Ồ nhìn kìa! Đó chính là Thiếu Chủ - Vũ Lạc của Tứ Cấp Thế Lực - Vũ Gia cùng đoàn người của hắn!"

"Vậy chắc hẳn nhóm ngừoi với kẻ cầm đầu đang đứng đối diện là Thiếu Chủ Tâm Quan của Tứ Cấp Thế Lực - Tâm Gia!"

"Hai người này đều là thiên tài cùng thế hệ của hai gia tộc lớn có thù oán nhiều năm, mới gần hai ngàn tuổi đã là Chân Nguyên Cảnh, quả là anh hùng xuất thiếu niên!"

"Hai người đó đã là gì, đằng kia chính là nhị sư huynh của Tứ Cấp Thế Lực - Phú Linh Tông - Công Minh Trí đấy!"

"Chính là người chỉ mới hơn ngàn tuổi đã là Chân Nguyên Cảnh đó sao? Nhưng ta nhớ đại sư huynh của Phú Linh Tông còn có thiên tư trác tuyệt hơn, sao lại không thấy tham gia Bí Cảnh?"

"Vị đó nghe nói đang bận bế quan sắp tấm thăng Tiên Thiên Cảnh rồi, không thể đi được."

"Sắp đột phá Tiên Thiên Cảnh rồi? Hắn mới có hơn hai ngàn tuổi thôi a!"

"A, đằng kia chính là chân truyền đệ tử của Tam Cấp Thế Lực - Hoả Chân Môn đúng không?"

"Đâu đâu? Vậy mà Diệm Ôn cũng tới đây tham gia náo nhiệt à?"

"Năm ngàn tuổi đã là Nguyên Thần Cảnh, tiềm lực của họ Diệm này thật kinh người a! Phải biết trung bình tu sĩ phải mất từ bảy ngàn đến tám ngàn năm mới đột phá tới cảnh giới ấy."

"Thánh Nữ của Tam Cấp Thế Lực - Hoa Triều Giáo cũng đau thua kém gì, dù là đồng bối nhưng Phụng Liên Miên thậm chí còn đột phá trước Diệm Ôn chục năm đấy!"

"A kia là..."

"Đó hẳn là..."

"Ta nhận ra người ấy..."

"..."

"..."

"..."

Từng người từng người một, cành lúc càng có nhiều đại nhân vật bị nhận ra hơn giữa đám đông tấp nập.

Có người vừa đến đến đã pho trương thanh thế nên ai cũng liền nhận ra, có người thì chỉ đơn giản cởi bỏ lớp ẩn thân, cũng có người chẳng thèm che giấu, cứ thế mà đến đây rồi để bị nhận ra.

Toàn là những nhân vật trọng tâm của các thế lực cấp cao từ Tứ Cấp đến Tam Cấp Thế Lực, tu vi không hề thấp yếu, danh xứng với thực.

Mỗi người đều là thiên kiêu một phương, nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, danh tiếng vang dội không ai không biết.

"Thiên kiêu hội tụ, thật là được mở mang tầm mắt nha." Trần Vô Hạo gật gù cảm thán.

"Những tiểu bối này tư chất cũng được, không tệ. Mạnh mẽ hơn đồng cấp không ít, có thể lấy một địch mười không thành vấn đề." Hoa Vô Khuyết tuy không quan tâm lắm, nhưng cũng nói thêm mấy câu với hắn.

Ngụ ý bảo rằng hắn sẽ cần phải cố gắng dài dài nếu như không muốn sau này chẳng may có đắc tội với đám thiên tài như vậy thì không cách nào phản kháng lại dù mình cảnh giới ngang hay hơn đối thủ.

Đối với thiên kiêu thiên tài, đánh vượt hai hay ba tiểu cảnh được xem như chênh lệch cực kỳ cách biệt ấy dễ như trở bàn tay...

Mà đánh đồng cấp gần như vô địch!

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.