Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ sắp đến

Tiểu thuyết gốc · 3206 chữ

Bên trong Bí Cảnh, nằm tại một vùng không gian tối tăm thần bí nào đó...

Nơi đây luôn luôn toát lên một bầu không khí vô cùng thâm trầm một cách quỷ dị, khiến người khác nếu như có mặt ở đây sẽ không thể nhịn được mà lạnh hết cả xương tuỷ.

Tuy là thuộc trong Bí Cảnh, thế nhưng bằng một cách nào đó mà dường như nó có sự tách biệt riêng, không cách nào bị dò xét, không cách nào tìm ra được và cũng không cách nào chạm đến được.

Không nhìn thấy gì ở đây, chỉ co bóng tối u ám bao trùm, mà trong đó lại có một bóng ảnh đang lập loè thấp thỏm, như thực như hư, hiển hiện nhưng mờ ảo và có phần xuyên thấu...

Dù cho có xua tan đi hắc ám thì vẫn không dễ để nhìn rõ bóng ảnh ấy trông ra sao, nhưng chỉ biết là có vẻ như đây là một vật sống, nghĩ móc nối về đặc điểm nhận diện thì đây là một linh hồn thể của ai đó.

Nhìn bộ dạng trông thì tàn tạ yếu ớt như một sợi tàn hồn nhỏ nhoi, hoàn toàn vô hại chẳng có gì đáng ngại cả, thế nhưng áp lực vô hình xung quanh nó lại cảnh báo rằng nếu "bất kỳ ai" dám bén mảng tiếp cận thì sẽ không biết lý do tại sao bản thân lại chết đâu!

Một người như thế, cơ mà hắn không phải là đang ẩn nấp ở trong vùng không gian đen tối thần bí này, mà là đang bị nó trói buộc và phong ấn tại nơi này.

Đây có thể nói là một nhân vật không đơn giản chỉ là nguy hiểm, thật khó để có thể dùng ngôn từ bình thường để nói về kẻ này, chỉ cần biết nếu để hắn thành công thoát khỏi ràng buộc này...

Hắn có thể sẽ gây nên một trận phong ba huyết vũ nếu như thoát ra khỏi đây.

Mà hiển nhiên, không một ai lại muốn bị giam cầm cả, những tồn tại càng mạnh mẽ thì sẽ càng không có bất kỳ thích thù gì với việc bị phong ấn, kẻ này không hề ngoại lệ.

Hắn dường như đang cố gắng tìm cách để phá bỏ không gian đen tối này, muốn thoát ra khỏi đây và "giải toả" toàn bộ uất hận bấy lâu...

Nếu để ý kỹ càng hơn thì có thể thấy, bên dưới luồng thân ảnh mờ nhạt này có một bóng dáng nào đấy trông rất giống hình hài của con người, bất quá lại đang được bao bọc trong một cái gì đó trông như kén bó sát lấy thân thể.

Đã vậy trên kén còn có hoa văn ngoằn nghoèo không nhìn ra quy luật, năng lượng tiềm ẩn cũng không phải dạng tầm thường, như thể bộ thân xác này vẫn còn chưa hoàn thiện hẳn nên cái kén mới mới chưa được phá bỏ vậy.

Còn phía trên linh hồn của kẻ này thì có một sợi năng lượng hư ảo đặc biệt khó thấy, cũng là dạng lực lượng cần điều kiện nhất định mới nhìn thấy được - lực lượng linh hồn.

Trông giống như sợi linh hồn lực ấy đang không ngừng truyền vào linh hồn hắn, dung hoà vào đó để bồi bổ cho kẻ này, mà nó đến từ đâu thì thật khó xác định đối với một vùng không gian vô định thế này.

Nhưng xem xét bộ dạng hắn, hẳn là cả hai thứ kể trên đều là do hắn làm ra, mọi thứ còn như đang đi theo đúng quỹ đạo kế hoạch hắn mong muốn nữa.

Lúc này, không gian cô tịnh suốt không biết bao nhiêu năm tháng rốt cuộc có động tĩnh, sự tĩnh lặng bị xoá tan chỉ bởi một câu nói, một câu nói âm trầm lãnh lẽo không rõ nam hay nữ...

Khiến cho người khác nghe phải cũng không rét mà run:

"Sắp rồi... Chỉ còn một chút nữa..."

...

Trần Vô Hạo chẳng mảy may hay biết về nguy cơ kinh khủng sắp sửa ập tới, và tất nhiên là không chỉ có mỗi hắn mà chẳng có một ai biết cả.

Lúc này hắn đang cùng với Bạch Thanh Khâu tiếp tục chuyến du hành của mình ở trong Bí Cảnh này, cụ thể thì lần này cả hai quyết định sẽ đi về phía hướng Nam.

Đã đi tới Đông, vòng đường qua Bắc, vậy thì lần này là hướng Nam, nếu còn thời gian thì hắn định đi nốt phía Tây luôn để khám phá cho vui.

Du hành và khám phá chính là thú vui duy nhất mà hắn cảm thấy thực sự yêu thích cùng chuyên tâm, cũng là mục tiêu cả đời này mà hắn đã quyết tâm, vậy nên dù là ở đâu thì chỉ cần là một vùng đất mới mẻ hắn sẽ cố gắng dạo bước để tiến được xa nhất có thể ở đó.

Lần này hiển nhiên là không ngoại lệ đối với Trần Vô Hạo...

Hiện tại nhất thời hắn vẫn chưa biết sẽ đi tiếp ra sao, bởi vì trong số những mục tiêu hắn soạn ra sẵn trước khi bước chân vào Bí Cảnh thì hắn đều đã đạt được hầu hết rồi, vậy nên lúc này đều là tuỳ tâm mà đi.

Kế hoạch của hắn chính là tiến nhập nơi này để đề thăng tu vi và thực lực của mình, mà cả tam tu bao gồm Thể, Linh và Hồn cùng với Kiếm Tu của hắn đều đã có đại thăng tiên cũng như thu hoạch.

Bây giờ tạm thời vẫn chưa có nghe ngóng được gì thực sự cần thiết để đi cả, chỉ thầm mong sẽ kiếm được thêm cơ duyên nào đó liên quan đến chức nghiệp hay là truyền thừa về một số thủ đoạn chiến đấu thôi.

Người khác đi dò tìm cơ duyên may mắn lắm mới có được một cái hữu ích rồi chuyên tâm vào nó cho đến cuối khi mà thời hạn ở trong Bí Cảnh kết thúc thay vì lập tức lên đường tìm cái mới thường có hai nguyên do chính...

Một là cực kỳ hiếm kẻ nào như Trần Vô Hạo, tu luyện đủ thứ để mà làm chậm tiến độ tu hành, chủ yếu dựa vào cơ duyên để có đột phá nhanh chóng, thế nên khi đã tìm được cơ duyên cho bản thân thì họ sẽ ở lại đó để tu luyện luôn, không tìm cái khác làm gì vì vô dụng với mình.

Hai là họ không dám chắc nếu mình tiếp tục tìm cơ duyên khác thì liệu có thành công hay không, chưa nói đến thất bại thì có khi còn có khả năng vẫn lạc luôn, uổng công toàn bộ nỗ lực trước giờ, vậy nên chẳng ai dại dột đánh liều một cách thản nhiên như Trần Vô Hạo cả.

Bổ sung thêm một điều nữa cũng tương đối quan trọng là mặc cho có khả năng sẽ tìm được cơ duyên khác tốt hơn đi chăng nữa thì điều đó không có nghĩa là sẽ tốt cho mình.

Chỉ cần là người thông minh liền sẽ rõ, cơ duyên càng tốt thì càng thu hút nhiều người tranh đoạt với nhau, trong đó không thể không có những kẻ mạnh hơn mình, bối cảnh lớn mạnh hơn mình, đối đầu không nổi a!

Vì vậy mà cái kiểu cầu mong của Trần Vô Hạo một lần nữa rất tức chết người khác, phải chửi tên này đã tốt số rồi mà vẫn còn quá tham lam, tu sĩ đâu có được bao nhiêu người có cái phúc to lớn chẳng biết từ đâu ra như hắn chứ?

Thật may là những suy nghĩ trước nay của tên này vẫn còn chưa có để lộ ra ngoài trừ Hoa Vô Khuyết đã xem thấu tất cả trước đó hay mấy câu tâm sự với Bạch Thanh Khâu, nếu không sẽ có vô số kẻ muốn trù ẻo chết hắn.

Cho dù tên này có mạng lớn cũng khó mà vẫn khí tốt được thêm nữa với đông đảo lời chửi nguyền ấy với hắn...

...

"Thời gian qua toàn đánh hoặc chạy trốn với đám yêu thú, không thì là hái lụm linh dược hay bắt gặp những khu vực cơ duyên đã bị nẫng tay trên,... Thật là chán quá..." Trần Vô Hạo lười biếng lẩm bẩm than vãn.

Từ cái lúc rời xa cái Thực Linh Đằng Thụ kia cùng với Bạch Thanh Khâu đến giờ đã qua 1 tháng thời gian, mọi chuyện xảy ra hết sức bình thường làm cho cả hắn và tiểu yêu thú đều cảm thấy có chút "chai lỳ".

Tuy việc săn giết hay là trốn chạy khỏi yêu thú là điều cực kỳ bình thường đối với hai người, sẽ không có chuyện bị cảm thấy chán như thế này, cơ mà đó là nếu như ở bên ngoài Bí Cảnh.

Bây giờ còn đang ở trong một Bí Cảnh, chẳng khác gì một lần thử nghiệm phiên bản giới hạn cả, vậy nên phải tận dụng cho bằng hết mới được chứ ở trong với bên ngoài không khác gì nhau thì hiến nhiên tình trạng này phát sinh đối với "một người như" Trần Vô Hạo là điều hợp tình hợp lý.

"Ngao ngao ngao!" Bạch Thanh Khâu bản mặt có chút trùng xuống, sự ủ rũ tuy không bộc lộ nhưng lại bằng cách nào đó lại hiện rõ ràng, gật gật đầu đồng tình lời hắn.

Có vài lần hai người phát hiện ra khu vực có cơ duyên, nhưng khi tìm kiếm đến nơi thì lại nhận ra chỗ đó hoàn toàn trống không cùng với dấu vết của không ít người quanh đó.

Hoặc là đã bị tranh đoạt xong xuôi cả rồi, hoặc là có người may mắn lấy được trước rồi kéo theo đó là rất nhiều kẻ giống hai người, đều là tay không mà đi cả.

Không phải Trần Vô Hạo thất vọng vì không có cơ duyên mà là bởi vì chẳng có chuyện gì đặc biệt diễn ra trong chuyến hành trình chóng vánh nơi Bí Cảnh kỳ thú này.

Đã có thu hoạch không nhỏ rồi, nhưng mà cứ tiếp tục thế này thì hắn cảm thấy thật là lãng phí, chẳng thà rời đi luôn cho rồi.

"Hay là ngươi cứ rời đi luôn đi, lần này tới đó là được rồi, về sau có thể vẫn còn cơ hội khác mà. Bí Cảnh tuy hiếm nhưng không phải là kiểu Thiên Địa Dị Vật trăm vạn năm mới có một đâu mà lo." Hoa Vô Khuyết đúng là rất hứng thú dõi theo hắn, nhưng thấy tên này như vậy khiến tâm trạng của nàng cũng bất giác trùng xuống, truyền âm ra ý kiến.

Nàng đã không cần phải ngủ quá nhiều gì linh hồn đã hồi phục toàn thịnh nhờ Ngũ Thải Liên Hoa, chỉ là không có gì làm nên mới ngủ, chứ không thì nàng vẫn cứ rảnh là xem xét tình hình tên này.

"Dù có nhàm chán nhưng ta vẫn muốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Có thể vẫn còn tồn đọng cái nguy cơ như đã suy đoán trước đấy, vậy cứ tuỳ cơ ứng biến đi." Trần Vô Hạo không do dự tỏ vẻ ương bướng từ chối nàng, hắn tất nhiên là sẽ chưa rời đi cho đến lúc Bí Cảnh sắp đóng lại.

Tính tên này vốn là như thế rồi, duy trì luôn là chính mình, giữ vững lập trường bản ngã là tự do tự tại, tuỳ tâm tuỳ biến mà hành động, muốn thay đổi cái kiểu có chút "cổ hủ" này khá là khó đấy.

Gọi là cổ hủ bởi tình cách tên này cũng như những người có suy nghĩ sai trái nhưng kiên định vậy, tự nhận thức là không tốt nhưng vẫn tự tẩy não mình là đúng y như bậc gia trưởng.

Ví dụ là thế thôi chứ tất nhiên Trần Vô Hạo không phải người như vậy, hắn đủ minh mẫn để phân rõ đúng sai, chỉ có mỗi hơi bị kiên định với chính mình mà dù khả năng là sai mà thôi.

Như hiện tại, đúng là chỉ mời phỏng đoán vô căn cứ không rõ ràng, nhưng tỉ lệ có nguy hiểm lớn về một âm mưu nào đó bên trong cái Bí Cảnh này không hề thấp, nhưng hắn vẫn bất chấp tiếp tục ở lại chốn này chỉ vì đam mê chu du khám phá điều mới mẻ của hắn.

Xong còn muốn nước đến cổ mới hành động mặc cho biết rõ nguy hiểm này có thể lớn đến mức một hạt bụi thấp kém như hắn căn bản không đáng nhắc tới.

Luôn luôn như thế, rất mạo hiểm...

Dựa vào vận khí và quyết tâm cũng không cách nào bù trừ được khoảng cách chênh lệch xa và lớn đến thế.

Hoa Vô Khuyết không nói thêm gì, càng sẽ chẳng khuyên làm gì vì nàng hiểu hắn, chỉ có thể sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất.

Hắn đây là liên luỵ nàng nha, nhưng đã quyết định theo hắn, còn mang ơn giúp đỡ của hắn nên nàng không thể lấy tư cách đại năng hay tiền bối ra lệnh bảo hắn làm theo lời nàng.

Dĩ nhiên Trần Vô Hạo sẽ không ngu mà không hiểu điều hắn làm có khả năng kéo cả nàng vào cuộc, với tính cách của hắn thì sẽ thay vì quý trọng mạng thì sẽ ưu tiên người thân hơn...

Chính là nói, một kẻ yếu kém cỏi ấy sẽ chú trọng bảo vệ và để cho Bạch Thanh Khâu và linh hồn Hoa Vô Khuyết an toàn, không quan tâm hoàn cảnh ra sao.

Cái tên quý trọng mạng sống của mình nhưng luôn tỏ vẻ chết hay sống cũng được này nếu là đơn độc một mình thì không nói, chắc chắn sẽ bằng mọi giá sống sót...

Nhưng một khi đã có thân nhân bên cạnh, vậy thì mọi sự sẽ chuyển dời hết sang đối phương, hắn chính là kiểu như vậy đấy, không hề đề cao gì cả.

Một thanh niên đầy thiếu sót nhưng trọng tình trọng nghĩa...

...

"Nói tới mới nhớ, hình như chỉ còn gần 1 năm nữa là Trần Vô Hạo ta đã tròn 200 tuổi rồi nha? Thời gian thật là nhanh a!" Trần Vô Hạo trong lúc di chuyển được vài ngày thì sực nhớ ra chuyện này.

"Kiu!?" Bạch Thanh Khâu tỏ vẻ bất ngờ, nó vẫn chưa có khái niệm năm tháng rõ ràng cho lắm, thế nên đã nhiều lần tên kia muốn giúp nó để tìm ra sinh nhật của mình nhưng vẫn không thành.

Chỉ biết là tiểu gia hoả này phải sống lâu hơn hắn ít nhất là 300 đến 400 năm tuổi mà thôi...

Có lẽ chờ cho đếm khi tiểu hồ ly khai mở linh trí hoàn thiện thì sẽ biết được thôi, nhưng chắc sẽ còn cần một đoạn thời gian hơi dài nữa.

"Thời gian còn lại của Bí Cảnh thì vẫn còn khoảng 3 năm, vậy là lần sinh nhật này sẽ làm vài món thịt yêu thú thật ngon mới được, không có cơ hội tìm hàng quán mà ăn rồi." Trần Vô Hạo thoáng thở ra nột hơi, có chút đáng tiếc nói.

Vào dịp như vậy thì hắn muốn đi mua và ăn hơn là đích thân làm, dù sao thì cả năm đều là tự làm rồi, thế nên ngày này mới trở thành một trong số ít cơ hội hắn đi ăn thứ khác.

Mà đã là tiêu dao vô môn vô phái, tứ bể là nhà thì chỉ có rau cỏ quả dại cùng thịt yêu thú thôi chứ chẳng còn gì khác để nấu ăn cả, mấy loại nguyên liệu để làm mấy món khác thì không có như cỏ mọc ven đường mà mọc tại một loại địa phương nhất định cơ.

Nên là đối với hắn, đổi món thường nhật là một điều tương đối xa xỉ nha.

Trần Vô Hạo không thực sự xem trọng lễ tiết mày cho lắm, đặc biệt là đối với bản thân mình, nhưng mà vẫn cần đánh dấu mốc cho cuộc đời này...

Rằng hắn vẫn đang sống...

...

Rất nhanh liền qua một đoạn thời gian ngắn, càng tiến xa về phía Nam thì lại càng tìm thấy nhiều dấu vết của nhiều người từng đi qua hơn.

Trần Vô Hạo có linh cảm là gần đây đang có một chuyện gì đó không nhỏ đang xảy ra, chỉ là do hắn đơn độc một mình, đi lại cũng từ tốn nên chưa kịp tiếp nhận thôi thì phải.

Bất chợt lúc này hắn cảm ứng được ở phía xa xa trước đó tầm vài dặm có một vài đoàn người đang đi chung với nhau về một hướng, số lượng lên tới cả trăm, tuy mỗi nhóm có giữ khoảng cách nhưng chung quy vẫn là đi chung.

"Phương hướng này là... hướng Tây Nam sao?" Trần Vô Hạo ngó nghiêng cảnh vật xung quanh một thoáng, lẩm nhậm nói.

Như đã nói, trong Bí Cảnh có điều kiện tự nhiên khác với Hằng Nguyên Tinh Cầu, không rõ nhật nguyệt tinh thần, không rõ phương hướng chính xác, chỉ có thể dựa vào hai dãy núi lớn chính làm mốc Đông và Tây để định vị thôi.

Và theo như cảnh vật và hướng đi này thì Trần Vô Hạo liền nhìn ra đây là hướng Tây Nam, đã vậy lại còn là chính diện của phía này, cứ như đám người này đang tiến về trung tâm của nó vậy.

Lập tức bii chuyện này hấp dẫn, khơi dậy cảm giác hứng thú và sự tò mò đã phai nhạt thời gian tuy ngắn như dài qua, hắn nhanh chóng bế lấy Bạch Thanh Khâu nhét vào ngực áo chỉ lộ cái đầu nhỏ rồi di chuyển nhanh đến tiếp cận.

Từ đầu tới cuối các biện pháp ẩn thân vẫn luôn hoạt động rất tốt, cả hai không hề bị phát hiện chút nào trừ khi chủ động xuất đầu lộ diện.

Lần này còn dùng thêm cả linh hồn lực bao bọc lấy tai của hắn, khuếch đại khả năng nghe lên gấp nhiều lần...

Hắn đứng ở vị trí đủ xa để bọn họ không phát giác nhưng vẫn đủ gần để quan sát tình hình cũng như nghe rõ lời họ nói, vô cùng cẩn thận.

Bạch Thanh Khâu thì ngoan ngoãn yên phận ở trong áo hắn, lặng lẽ chờ đợi tình hình...

Cả hai đều "đánh hơi" thấy rằng, vụ lần này sẽ không chỉ thú vị thôi đâu...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.