Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công dụng ngược

Tiểu thuyết gốc · 3491 chữ

Sâu tận bên trong thức hải của Trần Vô Hạo lúc này, hắn đã tiến nhập vào đây thông qua thể ý thức, hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tĩnh tâm định thần, vô cấu không linh, chuyên tâm tu luyện.

Linh hồn là một loại khái niệm khá mơ hồ, tuy đã được chứng thực rằng nó có tồn tại và hiện hữu được bởi những cường giả cảnh giới cao hơn, thế nhưng nó vẫn là một thứ gì đó rất huyền ảo khó lường, thực mà như không thực.

Thế nên để tu luyện linh hồn, khiến cho linh hồn của chính bản thân trở nên cường đại hơn đòi hỏi rất khắt khe cũng như sự khó khăn tiềm ẩn rủi ro trong việc này.

Chỉ cần xảy ra sơ sót nhỏ một chút thôi là đã có thể dẫn tới hậu quả vạn kiếp bất phục rồi, bởi vậy mà Hồn Tu khi tu luyện phải thật sự cẩn trọng và đề phòng cả động thái khác lạ ở ngoại giới xung quanh.

Trần Vô Hạo trước khi hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện đã thiết lập nên tất cả những thủ đoạn trận pháp phòng hộ bảo vệ mà mình có thể với hắn và Bạch Thanh Khâu rồi, tuy nhiên đó chỉ có thể tạm an tâm nhất thời mà thôi.

Chỉ cần địch nhân có tu vi từ Linh Hải Cảnh trở lên hay linh hồn hoặc nhục thân đạt Tam Trọng Hậu Kỳ trở lên là có thể dễ dàng phá vỡ.

Trong khi phải biết trong cái Trung Cấp Bí Cảnh này, cường giả cấp cao phải chiếm tới 4 phần, tu vi chỉ hơn hắn thôi đã chiếm 7 phần, chỉ có số ít là ngang hoặc thấp hơn hắn, thế nên hiện tại dừng chân ở Tấn Linh Đằng Thụ mà luyện hồn thế này hoàn toàn là một hành động mạo hiểm a!

Không chỉ là đối với Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu, mà là tất cả những Hồn Tu đang ngồi ở đây tu luyện cũng đầy ắp nguy cơ đang treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

Dù có mạnh mẽ đến đâu thì một khi đang ở trong trạng thái tu luyện, đặc biệt là luyện hồn đều sẽ là lúc lộ ra sơ hở chí mạng nhất đối với tu sĩ, chỉ cần có người ngoài xen vào tấn công bất ngờ hay chính một trong số những người này đột ngột động thủ thì kẻ bị nhắm đến rất khó phá cục.

Tạm thời cho đến bây giờ còn chưa có chuyện gì xảy ra, tương đối gọi là trời lặng gió trước cơn giông bão, nhưng chưa ai biết được sẽ có điều gì bất chợt xảy ra sau đó đâu...

Nhưng trước tiên thì bởi vì chưa có ai có động tĩnh gì cả, mỗi người đều như nhất trí ngươi không động thì ta cũng không động, dù sao thì việc tu luyện và tận dụng cơ duyên lớn lao này để đột phá vẫn quan trọng hơn là quấy rỗi người khác.

Trừ khi ở đây có một số người là kẻ địch của nhau thì chắc hẳn sẽ không yên ổn đâu...

Trần Vô Hạo thì cứ quyết định tu luyện trước đã, tạm thời sự việc đi đến đâu thì tính đến đó, vận dụng phụ trợ của Ngũ Thải Liên Hoa mà bắt đầu đề thăng tu vi linh hồn của mình.

Còn Bạch Thanh Khâu, tuy đã tích luỹ rất lớn nhưng vẫn phải biết cách chờ đợi thời cơ mới có được sự đột phá tốt nhất...

...

Con đường tu hành luôn thật khô khan, gian khổ mà lại đầy chiêm nghiệm thanh thản...

Lúc thì tranh đấu bảo vật cơ duyên đến sứt đầu mẻ trán, máu chảy thành sông, xương thây chất núi.

Lúc thì lại tiêu dao tự tại, phiêu du vọng thưởng cảnh hồng trần thiên nhiên, trải qua những giây phút nhàn nhã yên bình.

Trần Vô Hạo hiện tại cũng đã trải qua 3 tháng thời gian yên ổn như thế, thanh thản tu luyện mà không hề có chút bất trắc kỳ lạ nào xảy ra cả ngoài việc có thêm tậm chục Hồn Tu im hơi lặng tiếng đến tu luyện, khôn ngoan không phá đám sinh sự gì.

Cơ mà chẳng hiểu sao trong lòng tên này lại có chút cảm giác là lạ, như thể mọi chuyện bình thường không như những gì bản thân đã tính toán đề phòng trước đó làm tên này thấy hụt hẫng vậy, đúng là chịu hắn thật.

Trong trường hợp thế này thì thể nào ai cũng sẽ nghĩ đến là không sớm thì muốn, chắc chắn rồi sẽ có chuyện xảy ra thôi, từ đó mà trong đầu luôn thiết lập nhiều phương hướng kế sách thủ đoạn phòng hờ, rồi còn cảnh giác dù vẫn đang tu luyện, tâm thì bình tĩnh nhưng suy nghĩ thì lại không hoàn toàn như vậy...

Kết quá là rốt cuộc đã trôi qua tận 3 tháng rồi mà vẫn chẳng có điều gì xảy ra, chẳng có đàn yêu thú hay đại yêu nào tình cờ lao ra, cũng chắc có lấy một bóng dáng tu sĩ phá đám, các Hồn Tu ở đây cũng không ai đấu đá phá ai cả.

Đôi khi quá "mong chờ", quá "nôn nao" thì khi mọi thứ không xảy ra như dự tính sẽ càng "thất vọng", "hụt hẫng" nhiều hơn.

Trần Vô Hạo dám chắc là trong số hàng trăm Hồn Tu ở đây sẽ không chỉ có một mình hắn có suy nghĩ như vậy đâu.

Bất quá, thế cũng tốt, tuy không thể giảm xuống sự đề phòng cảnh giác nhưng còn dễ thở hơn một chút trong suy nghĩ.

Hắn bây giờ đã chạm đến ngưỡng tích xúc giới hạn của bản thân về mặt hồn lực rồi, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có thể lập tức bắt đầu đột phá ngay, mà đằng nào thì cũng đâu còn lựa chọn nào khác đâu, giờ mà cố nén ép thêm đảm bảo sẽ dẫn tới phản phệ ngược cho xem.

Lần tiến vào Bí Cảnh này không nghi ngờ gì đã mang lại nhiều lợi ích đến như thế, giúp hắn có được sự đột phá xem như lớn nhất từ trước tới nay cả về mặt chất và lượng.

Thể Tu thăng tiến 2 lần, đạt đến Tam Trọng Sơ Kỳ. Hồn Tu cũng sắp sửa đột phá tới Tam Trọng Đỉnh Phong. Trong Nhẫn Trữ Vật thì đang có Đà Lân Phiên Chi khả năng cao sẽ giúp hắn một bước từ Siêu Phàm Lục Trọng xông thẳng cánh cửa Thông Linh Cảnh...

Ngoài ra Trần Vô Hạo đã thu thập được rất nhiều loại linh dược khác, một số còn là loại hiếm và thậm chí có loại hắn chưa nhận biết qua bao giờ nữa.

Không suy nghĩ nhiều thêm, lúc này không đột phá thì còn đời chờ điều gì nữa, Trần Vô Hạo dứt khoát nới lỏng hồn lực, thả lỏng linh hồn ra để cho nó tiếp nhận hết số tích luỹ của hắn...

Cảnh giới của linh hồn hắn bắt đầu đề thăng lên, vừa chậm rãi lại cũng vừa mãnh liệt.

Vài ngày sau, hắn vẫn còn đang trong quá trình đột phá dang dở và gần đi tới giai đoạn trọng yếu nhất của quá trình này, nếu như biến cố xảy ra vào lúc này chắc chắn hắn khó thoát được.

Quả thật là hắn có Ngũ Thải Liên Hoa hộ hồn, sẽ không bị ảnh hưởng hay tổn thương gì mấy nếu như bị gián đoạn tu luyện giữa chừng, cơ mà việc cảnh giới Hồn Tu bị suy yếu vẫn sẽ có, hay là bị người khác động thủ đánh lén thì vẫn sẽ bị thương như bình thường, chỉ có linh hồn là không sao thôi.

Ngũ Thải Liên Hoa chỉ có thể bổ trợ và bảo vệ và chữa trị cho tâm thức với linh hồn các loại mà thôi, chứ việc tránh khỏi cảnh giới bị suy giảm không nằm trong những diệu dụng của nó.

Ngũ Thải Liên Hoa là kỳ bảo về linh hồn, ý thức và tinh thần, chứ đâu có liên quan gì đến cảnh giới tu vi các loại cả.

Cùng lắm chỉ có giúp hắn tránh khỏi chuyện bị bất ổn định căn cơ linh hồn của mình sau khi cảnh giới bị tụt giảm thôi...

Phân tâm một thoáng để cẩn thận xem xét tình hình xung quanh bằng linh thức, không nhận thấy gì bất thường thì lần nữa tạm an tâm hơn để chuyên tâm đột phá.

Còn nếu có kẻ tu vi mạnh mẽ với khả năng ẩn thân cao thì Trần Vô Hạo cũng đành chịu, đấy là do bản thân quá yếu kém không nhận ra để mà dẫn tới sai sót.

Ở đây hắn xem như có tu vi bề ngoài gần như thấp nhất rồi - Siêu Phàm Lục Trọng, mà kẻ yếu thì dễ bị nhằm vào đầu tiến lắm a...

Nói là gần như bởi vì có cả Hồn Tu có cảnh giới Linh Tu thấp hơn cả hắn, chắc hẳn là gặp được kỳ ngộ nào đó hoặc đến từ thế lực bồi dưỡng ra được, tuy cảnh giới thấp nhưng linh hồn thì không hề yếu.

Ong Ong Ong...

Quá trình đột phá đã bước vào giai đoạn quan trọng rồi, cả linh hồn và tâm trí của Trần Vô Hạo có cảm giác run rẩy, tinh thần còn thấy choáng choáng, chính là dấu hiệu của sự thăng hoa về hồn lực, linh hồn đột phá!

Trước đó khi Hồn Tu còn ở cảnh giới thấp, lại thêm đang đột phá thẳng một đường đi lên nên cảm giác này không quá rõ ràng với hắn, bây giờ thì có thể cảm nhận kỹ hơn, thế nên mới rõ ràng như vậy.

Trần Vô Hạo không chút nôn nóng, bình tĩnh ngồi đó, tại trong thức hải của mình, cảm nhận sự đột phá của bản thân...

"Hửm?"

Đúng lúc này, khi mà sự tấn thăng của hắn vẫn còn đang diễn ra, hắn đột nhiên nhận thấy linh hồn của bản thân dường như đang bị một lực lượng nào đó xê dịch và kéo đi, từng chứt từng chút, cường độ còn tăng dần đều.

Không chỉ linh hồn của mình mà ngay cả hồn lực của hắn cũng đang bị bòn rút theo, vô cùng âm thầm và lặng lẽ, đến mức mà nếu như không tập trung chú ý thì dù linh hồn và hồn lực có đang bị hút đi thì bản thân cũng khó lòng mà nhận ra được.

Đã thế hắn còn không biết lý do tại sao chuyện này lại xảy ra và thứ gì đang hút lấy linh hồn cùng hồn lực của hắn, nhưng có điểm mà hắn nhận thấy đó là nguồn hấp lực ấy là đến từ chính cái nguồn hồn lực mà vốn là để hắn luyện hoá và đề thăng cấp độ.

Có nghĩa là khả năng cao thứ đang muốn hút lấy hắn là chính lực lượng vốn có của Tấn Linh Đằng Thụ!

Hắn đang cảm thấy rất hoang mang, đáng ra Tấn Linh Đằng Thụ là loại tài nguyên chuyên cung cấp hồn lực, mang đến lợi ích cực kỳ to lớn đối với Hồn Tu...

Thế nhưng giờ đây dường như công dụng của nó đang đi ngược lại với chức năng của mình, vốn trước đó còn đang không ngừng bổ sung hồn lực để Trần Vô Hạo hấp thu luyện hoá thì nay nó lại đang hút ngược lại hắn.

Đáng ra tài nguyên tự nhiên như nó sẽ luôn thực hiện theo đúng công dụng mà thiên địa sinh ra nó chứ không thể nào lại đi ngược theo lẽ thường được.

Chứ chẳng lẽ cái đại cổ thụ này tồn tại quá lâu rồi, sinh trưởng đến nghịch thiên luôn a?

"Đừng hòng!" Trần Vô Hạo thầm hô, cố gắng hấp thu ngược lại bằng lực lượng lớn hơn hòng không cho phép thứ cây kỳ quái này thôn phệ mình trong khi vẫn giữ vững quá trình đột phá còn đang dở dang của mình.

Nếu như để sự đột phá bị gián đoạn chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhẹ đối với căn cơ của bản thân, dù có Ngũ Thải Liên Hoa vẫn sẽ cầm một thời gian để khôi phục lại.

Đôi bên cùng lúc giằng co, không ai chịu ai, bất quá phía Trần Vô Hạo thì tương đối khắc khổ hơn bởi vì hắn không chỉ phải vận lực kéo linh hồn và hồn lực cũng như thôn phệ ngược lại hồn lực của cổ thụ mà còn phải vững vàng cảnh giới đang đột phá của mình, trong khi đối thủ lại chỉ có vế trước.

Tất nhiên là một sinh vật vô tri vô giác còn chưa sống đủ lâu để mở ra được linh trí như Tấn Linh Đằng Thụ này sẽ chỉ thực hiện hành động theo bản năng của nó chứ không thể nào làm ra sự chống trả khác, thế nên nó vẫn có phần lép vế hơn.

Quả thật Bí Cảnh này đã trải qua rất nhiều năm tháng tuế nguyệt, thậm chí Tấn Linh Đằng Thụ này có khi còn tồn tại từ trước khi mảnh thiên địa mày trở thành Bí Cảnh cũng nên, cơ mà việc một sinh linh vô tri vô giác như thực vật rất khó để sản sinh được linh trí.

Khác biệt so với yêu thú vốn sinh ra đã có chút trí tuệ chưa phát triển và áp dụng thành bản năng, thiên sinh vô tri như thực vật hay yêu thụ hiển nhiên là khó khai mở trí tuệ hơn nhiều rồi...

Trăm vạn năm cũng chưa chắc có được một tia linh trí đâu, không phải bởi vì điều này quá khó để tu thành đối với tài nguyên yêu thụ như nó mà là bởi quy tắc của thế gian này rất mạnh mẽ và kiên cố.

Chứ nếu không thì chỉ riêng cấp độ đầu tiên là Võ Đạo Cảnh làm sao sẽ tiêu tốn mất số thời gian trung bình là từ 300 tới 400 năm của tu hành giả để có thể đột phá tới Siêu Phàm Cảnh đây?

Rõ ràng là không phải do tư chất quá thấp, cũng chẳng phải do tài nguyên thấp kém hay thiếu thốn, mà là quy tắc về tu hành là rất mạnh, rất khó để vượt qua.

Đây chính là nguyên nhân có hằng hà sa số kẻ ngước đầu lên trời và chửi mắng Lão Thiên vì đã thiết lập ra kiểu quy tắc ức chế như thế...

Rồi lại còn đòi muốn được nghịch thiên vì thế đạo bất công, trong khi nào đâu có biết nếu như Thiên Đạo - một "thứ" cai quản vạn vật của thiên địa không cho phép tu hành và thiết lập quy tắc khiến cho không thể tu hành thì làm sao tu luyện có thể được sinh ra? Làm sao khái niệm cảnh giới được hình thành?

Khi ấy thì dù có thét gào cổ chửi trời đòi phản lại thiên thì cũng vô dụng, cuối cùng cái câu "nhân sinh bách niên" liền hữu nghiệm vĩnh thế luôn.

Bản thân yếu kém, tâm cảnh không đủ để đi trên con đường này thì chẳng chịu thừa nhận, lại đổ lỗi cho chính thứ cho phép mình được tu luyện đã khiến mình khổ sở như vậy a...

Mỗi thứ đều có cái giá của nó cả, con người muốn vượt qua lẽ thường, sở hữu sức mạnh huỷ thiên diệt địa hay tuổi thọ dài đằng đẵng thì phải đổi lại là sự khổ luyện cùng bao gian truân khổ ai mà thành.

Thực vật cũng vậy, không phải chỉ mỗi sống lâu là có thể vượt qua luân thường mà sỡ hữu linh trí, biết nghĩ biết nói các kiểu, bản thân chũng cùng phải tu hành, với cách riêng của giống loài bọn chúng.

Không thì đôi khi cũng có trường hợp gặp được cơ duyên lớn mà sản sinh linh trí, đương nhiên chỉ là một chút tẹo mà thôi, kém hơn so với cả động vật bình thường...

Giống như thụ yêu mà cách đây rất lâu Trần Vô Hạo đã diệt vậy, có linh trí mà cử động và chiến đấu, tiếc là tu vi quá thấp, nếu không chết có khi thành tựu sau này sẽ cực lớn đấy.

"Có chuyện gì thế?" Trong khi Trần Vô Hạo còn đang bận giằng co với hấp lực của Tấn Linh Đằng Thụ, bất ngờ bên tai lúc này lại vang lên một thanh âm nhàn nhạt trong trẻo.

Mà hiện tại hắn đang là thể ý thức ở trong thức hải của mình, người duy nhất có thể xuất hiện ở đây và nói chuyện với hắn ra còn ai vào đây nữa?

"Hoa tiền bối?" Trần Vô Hạo thốt lên một tiếng.

"Hửm, ta mới ngủ có hơn 1 năm, ngươi ở trong Bí Cảnh tiến bộ không tệ nhỉ? Nhưng giờ sao tình cảnh lại thành thế này?" Hoa Vô Khuyết nhẹ nhàng nói, dường như tình thế lúc này của hắn không đến mức để nàng lo lắng.

Vốn nàng vẫn luôn đang sau ngủ ở trong thức hải của tên này, lúc hắn vào đây tu luyện cũng không thèm để tâm mà say ngủ không biết gì, giờ lại nhận thấy động tĩnh bất thường của không gian nơi này dẫn đến bị đánh thức để rồi phát hiện ra tình hình như bây giờ.

"Không có gì đâu, chỉ là tu luyện gặp chút vấn đề thôi." Trần Vô Hạo gắng gượng càng vận thêm nhiều sức hơn, giờ còn phải phân tâm để nói chuyện với nàng khiến động tác của hắn có hơi bị chậm đi.

Tình cảnh lúc này chưa đến mức để hắn nhờ vả tới nàng, vừa rồi hắn đã định điều động Ngũ Thải Liên Hoa phụ trợ quá trình này, như vậy sẽ sớm xong việc thôi, nhưng mà giờ nàng đã bị đánh thức, thời gian thức tỉnh hiếm hoi này thì tranh thủ nói chuyện với nàng quan trọng hơn nha.

"Ta chỉ hỏi lý do thành ra thế này, có quan tâm tình trạng người ra sao đâu mà bày đặt kiên cường?" Hoa Vô Khuyết âm thầm bĩu môi, ngoài mặt vẫn nhàn nhạt hỏi.

"Để tiền bối chê cười rồi, ta..." Trần Vô Hạo gượng cười, bị nàng phát hiện rồi, nhưng tình cảnh này thì hắn khó lòng tự nhiên được a.

"Tấn Linh Đằng Thụ sao? Nhưng lại có diệu dụng ngược lại?" Hoa Vô Khuyết nhẹ vuốt vuốt chiếc cằm ngọc trắng bóng, kỳ lạ lẩm bẩm, thân là đại nămg kiến thức sâu rộng mà nàng cũng nhất thời chưa hiểu tại sao lại như thế.

Trong đời nàng đã từng một lần gặp được loại cây này rồi, cũng hiểu về nó không ít, trường hợp này nàng lại chưa nghe qua bao giờ.

"Tấn Linh Đằng Thụ, lại có công dụng trái ngược... Ừm, đột nhiên quen quen..." Hoa Vô Khuyết hình như nhận ra cái gì đó, cố gắng nhớ lại.

Trần Vô Hạo vẫn đang tập trung vào việc của mình trong lúc nàng còn đang bận nghĩ, hắn rất tôn trọng nàng, muốn được có một cuộc đối thoại tử tế hơn, chỉ tiếc là không đúng lúc.

"A, nhớ rồi." Sau vài giây đồng hồ, Hoa Vô Khuyết sực nhớ, ngủ sâu quá lâu, kiến thức cũng nhiều, linh hồn còn mới phục hồi toàn thịnh nên trí nhớ có hơi mơ hồ, rốt cuộc nàng đã nhận ra...

"Người nhớ ra gì thế Hoa tiến bối?" Trần Vô Hạo mang theo vẻ chờ mong hỏi, hắn cảm nhận được mình sắp có thêm kiến thức mới.

"Đây là Tấn Linh Đằng Thụ, nhưng cũng không hoàn toàn là Tấn Linh Đằng Thụ..." Hoa Vô Khuyết biết thừa hoàn cảnh bây giờ và tính hiếu kỳ của hắn mà vẫn còn thích tỏ ra ngâp ngừng thần bí khiến hắn đã khổ sở lại càng thêm ngứa ngáy.

Nàng bất quá không giỏi nói đùa gì, chỉ khẽ mỉm cười khó nhậ thấy chút liền đi vào vấn đề chính luôn, đôi môi hé mở:

"Đây là Thực Linh Đằng Thụ!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.