Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có bí mật?

Tiểu thuyết gốc · 3388 chữ

Ngâm mình trong làn nước đỏ thắm như thể đang tắm trong bể máu huyết, rằng cả cái hồ khổng lồ này được tạo nên từ mười phần đều là huyết tinh vậy, nghe thôi đã thấy sởn cả gai ốc rồi.

Nhưng tin tốt là toàn bộ số nước đỏ trong cái hồ này không phải hoàn toàn là máu thật, hay nói đúng hơn thì chỉ có vài phần trong đó là máu đã thấm đẫm vào một cái hồ nước tự nhiên bên dưới cái hang này mà tạo thành một địa điểm được coi là huyết đàm như thế này mà thôi.

Máu ở đây không chỉ có máu của tu sĩ nhân loại mà còn có cả máu của yêu thú, mà vế sau còn chiếm phần lớn hơn số so với vế phía trước.

Có lẽ là huyết đàm này đã được hình thành nên sau một trận chiến rất khốc liệt giữa một đội quân tu sĩ nhân loại và một số lượng lớn yêu thú có thể gấp nhiều lần thú triều bình thường với đa dạng chủng loài hỗn tạp trong đó.

Có thể nói ngắn gọn rằng đây là một cuộc đại chiến giữa người và yêu cũng chẳng sai, một Nhân Yêu Chi Chiến.

Trong lịch sử của Hằng Nguyên Tinh Cầu cũng đã từng ghi chép lại không ít những cuộc chiến như vậy, kết quả thì là như ngày nay đã thấy đấy...

Trong tổng dân số hàng mấy trăm tỷ người thì yêu thú đã chiếm gần một phần ba trong đó rồi, lãnh thổ của yêu thú tuy không nhiều bằng nhân loai nhưng vẫn là mảnh đất lớn nhất thế giới chỉ sau Hằng Nguyên Đại Hải.

Xem như hiện nay hai phe đang đứng ở thế khá cân bằng rồi, dù có thể đôi bên vẫn sẽ có ham muốn xâm lấn lẫn nhau nhưng nếu như không có lý do chính đáng đủ thuyết phục thì đừng mơ được phép tuỳ tiện khai chiến...

Mà vẫn còn ngoan cố thì đến khi đó thì các đại năng ẩn dật trên tinh cầu sẽ phải đích thân ra tay trấn áp toàn cục và giải tán hết thôi, đó chính là nghĩa vụ tự sinh của họ khi tu tới cảnh giới ấy, duy trì trật tự của thế giới.

Xem ra dù là ở bất cứ nơi đâu, bất kỳ thế giới nào ngoài kia thì viêch tranh chấp giữa hai chủng loài là nhân loại và yêu thú đều vẫn sẽ tồn tại...

Như đã biết, trong thịt và máu của yêu thú có thể mang tới phần nào tác dụng luyện thể vì chúng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo hoang dã của yêu thú khi chết đi vẫn còn đọng lại thông qua linh lực luân chuyển trong cơ thể nó.

Tất nhiên ngoài những bộ phận có thể chấp nhận "ăn" và "uống" bình thường được ra thì phần còn lại của xác yêu thú đều có rất nhiều kiểu giá trị, luyện đan hay luyện khí, kể cả là trù nghệ và trận pháp với phù chú,... các loại.

Thế nên trong suốt quá trình trong quá khứ khi mà Trần Vô Hạo chưa phải là Luyện Khí Sư để cường hoá Hạo Ninh Kiếm, vậy mà thanh kiếm ấy của hắn lại có thể cứng cáp bất thường như thế dù chỉ là Phàm Cấp.

Nhuộm lưỡi kiếm trong máu của yêu thú cấp cap hơn so với đẳng cấp của nó, không được mài giũa chút nào mới gọi là lạ đấy.

Thân xác thú có tác dụng như thế, vậy còn thân xác của tu sĩ nhân loại thì liệu có khả năng tương tự như vậy hay không?

Câu trả lời chính là có. Về cơ bản thì yêu thú và nhân loại tuy là hai chủng tộc khác nhau hoàn toàn riêng biệt, thế nhưng đều sẽ có một điểm chung là cùng là tu hành giả...

Mà đã là thuộc trong giới tu hành thì hiển nhiên trong cơ thể sẽ sở hữu linh lực, và từ đó liền không cần phải nói nhiều nữa, tính chất tương tự với yêu thú mà thôi.

Vậy nên yêu thú vẫn luôn giữ nguyên tập tính hoang dã của mình kể cả khi đã hoá hình và sở hữu linh trí cao, đó là giết chết nhân loại và ăn thịt họ, rất có tác dụng rèn luyện nhục thể cho chúng.

Chỉ là có trí khôn hơn nên sẽ không phải là kiểu yêu thú hoang dã tuỳ tiện nữa, chỉ nhắm vào kẻ địch con mồi chứ không phải vô cớ tàn sát.

Đồng thời, chính vì có tính chất này mà mới sinh ra rất nhiều tu sĩ đi vào con đường sai trái, trở thành các tà tu ngoại đạo chuyên đi săn giết tàn sát bất kể yêu thú hay nhân loại, đem ra hiến tế cho chính mình để đột phá tu vi cảnh giới cao hơn.

Mặc cho biết rằng cách làm này là sai trái, là sẽ làm cho căn cơ cực kỳ mất ổn định, nhưng đối với những kẻ tư chất thấp kém luôn muốn tìm cách ngoi lên khỏi tầng lớp ấy để không muốn thua thiệt đám thiên tài hay quyền thế...

Thì họ không còn cách nào khác ngoài đi con đường đó, con đường duy nhất để họ bỏ qua tư chất và thân phận mà vẫn có thể thăng tiến.

Từ những gì đã nói dài dòng vừa rồi tất cả là để tổng kết lại một ý nghĩa duy nhất, đó chính là nguyên nhân vì sao cái huyết đàm này có tác dụng luyện thể.

Chính vì nó nhiễm quá nhiều máu huyết của nhân loại và yêu thú, mà năng lượng trong máu huyết của tu chân giả rất có tác dụng luyện thể, vậy nên đắm mình trong cái hồ vốn bình thường này lại mang tới lợi ích như thế.

Đã thế dường như trận đại chiến nhân - yêu diễn ra ở nơi đây có vẻ là không tầm thường, dàm cam đoan là phải thuộc cấp bậc của các cường giả cấp cao chứ không đơn giản chỉ là người và yêu đánh nhau hoặc là mấy tệ tu sĩ và mấy con yêu thú đụng độ.

Cái hồ này rộng khủng khiếp như thế, mà số máu này khi hoà vào trong chắc chắn sẽ bị làm loãng mất để cho năng lượng rèn thể trong đó bị suy yếu đi không ít, thế mà hiệu quả của nó vẫn cực kỳ mạnh mẽ.

Trước đấy không nói kỹ thôi chứ thực ra Trần Vô Hạo khi chỉ vừa mới ngâm mình vào trong dòng nước đỏ thẫm này đã cảm thấy toàn thân tê liệt cực kỳ đau nhức, cảm giác giống như đang bị ai đó điên cuồng xé tan mình thành từng mảnh vậy.

Không những chỉ dừng lại ở đó mà càng xuống sâu thì cảm giác ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn, càng mạnh mẽ hơn khiến cho cơn đau càng là thấu tận tâm can.

Mỗi tội cảm giác đau đớn mãnh liệt này để mà đem đi so sánh với lúc mà hắn luyện hoá Trảm Không Phong ở cái tu vi cực kỳ thấm bé của trăm năm trước thì không đáng nhắc đến!

Ngày đó tu vi của hắn chỉ mới Võ Đạo Nhị Phẩm, không có bất cứ sức lực phản kháng nào mà chỉ đành dựa vào nỗ lực và những cố gắng kiên định nửa tỉnh nửa mộng của bản thân để chống chịu...

Phải biết Trảm Không Phong là Thiên Địa Dị Vật, khả năng của nó không đơn giản chỉ là tấn công thể xác, phá tan nhục thể của hắn đến mức xương còn khó lòng giữ được mà còn chém thẳng vào linh hồn của hắn.

Trần Vô Hạo phải lĩnh ngộ được kiếm khí, tấn thăng thành Kiếm Tu và đột phá cả Nhị Tầng Kiếm Khí khiến cho lực tinh thần mạnh hơn gấp bội thì mới có thể hàn gắn được linh hồn mình lại trong vô thức.

Tiếc là lúc ấy hắn đã mất hết nhận thức, nếu hắn mà còn tỉnh thì đã tranh thủ trở thành Hồn Tu luôn được rồi, cuối cùng thì đã bỏ lỡ thời cơ để đợi đến thời gian sau.

Không những thể xác bị phanh thây bởi Trảm Không Phong mà đến linh hồn cũng bị chia năm xẻ bảy cùng một lúc, tinh thần khi ấy của hắn có được bao nhiêu đâu, nhục thân khi ấy của hắn có đến mức này, cảnh giới lại càng không.

Thế nên giờ đây chỉ là lực lượng máu huyết luyện thể của cường giả mà thôi, rát thì có rát nhưng sẽ không làm khó được hắn.

Bất quá vấn đề là đây là máu bị pha loãng trong nước rồi để trong thời gian dài không biết bao nhiêu nơi Bí Cảnh này đã có thể khiến hắn thấy đau đớn rồi, vậy thì không biết những cường giả ấy khi còn sống phải mạnh mẽ tới mức nào?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong cái Bí Cảnh này, đúng hơn là của thế giới mà Bí Cảnh này thuộc về?

Có lẽ nào nguyên nhân mà nơi này thành ra nỗng nỗi như vậy chính là bởi vì Nhân Yêu Chi Chiến hay không?

Trần Vô Hạo không biết, cũng không một ai biết. Những kẻ biết rõ thì đều đã vẫn lạc cả rồi. Nhưng có một điểm khiến tên này ngưng trọng chú tâm, rằng vậy nếu nơi đây đã từng có cường giả ngã xuống, đại yêu chết trận...

Vậy thì thi cốt của bọn họ đâu hết cả rồi a?

Sau 1 năm ở trong Bí Cảnh và trải qua cơ duyên ở gò núi trọng lực cùng với khảo nghiệm kiếm đạo ở bia đá kiếm ý mà không nắm bắt được mấy tin tức nên Trần Vô Hạo đã tận dụng hơn một đi đường đến huyết đàm qua để dò la chút thông tin...

Không biết có phải do hắn chưa tìm đúng người hay thu thập đủ nhiều hay không mà lại chưa từng nghe thấy có nhắc tới thi cốt của bấy cứ yêu thú hay tu sĩ nào tồn tại trong Bí Cảnh từ trước khi nó mở ra cả.

Chỉ có xác yêu thú bị giết và tu sĩ nhân loại nằm rải rác sau các cuộc chiến tranh đấu của những người từ ngoài Bí Cảnh vào đây mà thôi, còn những thi cốt có sẵn lại hoàn toàn chẳng thấy đâu.

Rõ ràng ở đây là Bí Cảnh truyền thừa, là nơi từng có tu sĩ tồn tại và lưu lại y bát của bản thân để tìm truyền nhân, thế nhưng thi hài của những vị tiền bối ấy đâu cả rồi?

Đến hài cốt yêu thú còn chẳng thấy có lấy một mống, thật sự khiến Trần Vô Hạo cảm thấy Bí Cảnh này hình như không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Lại nghĩ tới cái hồ máu huyết này tuy đã trải qua nắm tháng dài đằng đẵng, rồi còn bị pha loãng rất nhiều trong hồ nước này, thế mà hiệu quả của nó lại vẫn kinh người vô cùng đối với một Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu như hắn.

Đừng thấy hắn chỉ mới Nhị Trọng Đỉnh Phong là thấp nên tưởng bở, tuy trong máu huyết quả thật ẩn chứa lực lượng để giúp rèn nhục thân thật nhưng so với thực lực thời đỉnh cao của chủ nhân chúng lại chỉ bằng 3 phần thôi.

Mà một tu sĩ bình thường ít nhất phải tắm trong máu của tu sĩ đạt cảnh giới Linh Hải Cảnh thì mới có cơ may trở thành Thể Tu cơ, thế nên Nhị Trọng Đỉnh Phong hiện tại dùng tài nguyên mạnh thì được chứ tắm máu nếu không phải của Tiên Thiên Cảnh trở lên thì đừng mơ đột phá.

Sau khi tu sĩ đột phá tới Ngũ Trọng, Lục Trọng Thể Tu trở lên thì dù có là máu của đại năng Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh cũng không đột phá được đâu, ngâm mình ngàn năm thì may ra.

Thế nên, chỉ có ba phần, lại còn bị loãng và trải qua thời gian dài khiến tác dụng của nó suy giảm lớn, thế nhưng tác dụng lại lớn bất thường như thế đối với Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu...

Năng lượng đủ để Trần Vô Hạo không đơn giản sẽ dừng lại ở Tam Trọng Sơ Kỳ mặc cho tên này có đè nén...

Vậy đại chiến giữa người và yêu này cấp bậc chí ít phải thuộc trong khoảng Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh!

Tu sĩ tầm cấp đại năng như vậy lại nhiều như cỏ dại rồi cùng xảy ra đại chiến đến huyết nhiễm đại địa đàm tuyền, thật khó tưởng tượng nổi Bí Cảnh này trong quá khứ đã thuộc một thế giới mạnh mẽ ra sao.

Rồi sau khi tách ra thành Bí Cảnh, các cường giả tiền bối lưu lại truyền thừa rồi bốc hơi khỏi thế gian...

Như thể có bí mật nào đó ẩn trong Bí Cảnh này, một bí mật cực kỳ lớn có thể chấn kinh thiên hạ!

Cơ mà, tất cả cũng chỉ là do Trần Vô Hạo suy đoán mà thôi, còn có điều gì xác thực hay không thì thật sự là chẳng có.

Có thể là thi thể các cường giả đã chết kia đã bị một người được xem là sống sót cuối cùng ở Bí Cảnh này đem đi chôn cất hoặc làm gì đó ở một nơi bí mật rồi cũng bồi táng theo tại đó, không ai có thể tìm ra, đơn giản là thế.

Nhưng mà những điều gì mà tên này đã nghĩ ra trong đầu thì hắn luôn phải tìm và chuẩn bị sẵn sàng kế sách ứng phó phòng trường hợp nhỏ chúng sẽ xảy ra.

Cẩn thận vẫn còn hơn là bị động không làm gì, Trần Vô Hạo còn đã đang suy xét đến việc có nên đánh thức Hoa Vô Khuyết để hỏi thử đấy...

Nhưng mà lúc này không tiện lắm...

...

Một tuần kể từ khi bắt đầu tu luyện trong huyết đàm, Trần Vô Hạo tuy chỉ cảm thấy áp lực đã giảm bớt một tẹo nhưng hắn vẫn quyết định di chuyển.

Tên này đang muốn thử xem dưới đây có gì đặc biệt hay không hay chỉ đơn giản là ngồi một chỗ và tu luyện...

Nếu không thì đám tu sĩ đã xuống dưới nơi này từ trước đã tụ tập rất gần ở quanh đây rồi chứ không phải chỉ có mỗi loáng thoáng vài khí tức ở cách rất xa, còn lại thì không thấy đâu đâu.

Để tỉ mỉ quan sát, thay vì bơi đi trong dòng nước thì Trần Vô Hạo quyết định sẽ đi bộ dưới đáy hồ cho thuận tiện.

Sau khi đi được một quãng, tránh cho đụng phải bất kỳ ai khác trên đường nhất có thể, Trần Vô Hạo chợt phát hiện ra có một thứ gì đó lấp loé ở dưới chân mình, ngồi xổm xuống xem thử.

Gạt đi chỗ đất cát phủ lên thứ đồ vật ấy, bới bợt chỗ đá sỏi ra, rốt cuộc cũng rút được nó ra cầm trên tay quan sát, mà vừa nhìn thấy đã làm cho Trần Vô Hạo ngạc nhiên và vui mừng:

"Đây chẳng phải là Cô Huyết Tinh Thể hay sao, vậy mà thực sự có ở đây!"

Thứ trong tay hắn là một vật trông như là pha lê sáng lấp lánh, lại thuần một màu đỏ tươi như là máu huyết, ẩn chứa bên trong đó là lực lượng vô cùng nóng bỏng mạnh mẽ.

Đây chính là Cô Huyết Tinh Thể, một loại tài nguyên luyện thể cực kỳ hiếm có mà chỉ xuất hiện tại những nơi có nhiều máu huyết tụ tập, trải qua nhiều năm tháng mà hình thành.

Máu huyết của tu châm giả càng mạnh mẽ thì khả năng ngưng tụ ra nó lại càng cao và mhanh chóng hơn, chỉ còn cần vấn đề chính là môi trường chất chứa nhiều lệ khí.

Cô Huyết Tinh Thể vừa có thể do tạo hoá sinh ra trong hoàn cảnh đặc thù, cũng có thể là nhân tạo nếu như biết sắp xếp chuẩn bị đúng cách, cuối cùng là chờ đợi hành ngàn, hàng vạn năm để nó được sinh ra.

Và hiển nhiên là một cái hang sâu với một cái hồ máu khổng lồ toả ra đầy huyết hương và lệ khí xung thiên như thế này là hoàn cảnh tốt nhất để Cô Huyết Tinh Thể được sinh ra rồi.

Thứ tài nguyên này mang tới tác dụng luyện thể rất lớn, kích cỡ càng lớn, niên đại đã trải qua càng dài thì phẩm cấp càng cao, hiệu quả mang lại cũng càng nhiều, rất nhiều Thể Tu thèm muốn nó.

Bây giờ Trần Vô Hạo mới để ý và hiểu ra tại sao quanh đây và cả đoạn đường hắn đi dưới huyết đàm này lại thỉnh thoảng sẽ thấy vài cái hố được đào bới, hoá ra là bởi những chỗ đó có Cô Huyết Tinh Thể bị tu sĩ phát hiện.

Quả thật lợi ích của thứ đồ này mang lại rất lớn cho Thể Tu khiến người ta phải thèm khát, cả hắn cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài cái lợi là luyện thể thì cái hại của nó vẫn có...

Đấy chính là Cô Huyết Tinh Thể chứa rất nhiều lệ khí, khi luyện hoá chúng nếu như không thanh tẩy hoàn toàn lệ khí thì có thể làm cho tu sĩ bị tẩu hoả nhập ma, trở nên điên cuồng và thành một kẻ chỉ biết chém chém giết giết.

Nhiễm một chút còn may ra có cơ hội thay lọc chúng khỏi loại độc xâm chiếm lý trí tinh thần này, nhưng nhiễm quá nhiều thì trừ khi có tài nguyên vật phẩm cao cấp giúp đỡ, bằng không thì khỏi cứu nữa luôn.

Thế nhưng, Trần Vô Hạo thì không hề phải e ngại thứ này, bởi lẽ hắn sở hữu Ngũ Thải Liệ Hoa, chí bảo thiên địa có khả năng bổ trợ linh hồn và phụ trợ thanh tịnh tâm trí...

Mấy cái kiểu công kích xâm nhập linh hồn tâm thức kiểu này đối với hắn là vô dụng, đúng là một bảo vật nghịch thiên a!

Mà vận khí của hắn cũng thật đáng ghen tị...

Đã như vậy thì Trần Vô Hạo hắn cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa, thoải mái mà thu thập bỏ túi chỗ Cô Huyết Tinh Thể này thôi.

"Còn cần phải coi chừng đám người khác..." Hắn lẩm bẩm liếc mắt nhìn xung quanh, tài nguyên quý hiếm như vậy mà không có tranh đấu nào mới gọi là lạ đấy, phải cẩn thận mấy tên khác ở đây.

Tiếp theo Trần Cô Hạo lại tiếp tục đi tiếp, len lỏi lần mò trong mê cung nước máu suốt cả một ngày hắn một lần nữa phát hiện ra một điều đặc biệt...

Điều đó là nếu như hắn càng đi sâu xuống trong vùng trung tâm của huyết đàm thì hiệu quả luyện thể lại càng gia tăng hơn, Cô Huyết Tinh Thể cũng có nhiều hơn.

Hồ thì thường luôn có nền đất đá dốc từ mọi phía xuống về vùng trung tâm, thế nên để xác định hướng nào dẫn đến trung tâm là không khó.

Vì vậy mà Trần Vô Hạo quyết định đi vào sâu hơn, vừa đạt hiệu quả luyện thể tốt hơn, cũng vừa kiếm được nhiều tài nguyên quý...

Dĩ nhiên, tránh đụng độ người khác cũng rất quan trọng...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.