Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề thăng tu vi

Tiểu thuyết gốc · 3142 chữ

Thời gian tiếp tục trôi qua sau sự kiện chấn động mà Sùng Thú Chiến Giáo làm ra thêm 2 tuần, tức là 1 tháng lẻ 1 tuần kể từ lúc Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu thoát chết và trọng thương bất tỉnh ở bên trong mảnh vỡ thuỷ tinh trôi nổi vô định dưới đại dương.

Suốt khoảng thời gian này, những con cá lọt lưới may mắn thoát khỏi móng vuốt của Tam Cấp Thế Lực này đã bị tóm gần hết luôn rồi.

Dù không ai rõ số lượng mấy kẻ vận khí tốt ấy là bao nhiêu nhưng với mạng lưới tình báo của một đại thế lực cộng thêm có lợi thế vì là thế lực của Ngự Thú Sư chuyên thống ngự và tu luyện với yêu thú.

Mà chính vì có yêu thú làm trợ thủ nên chuyện lần ra và giết hết tất cả những kẻ liên can đến cuộc tranh chiến ở Giao Thú Vịnh kia chỉ còn là vấn đề thời gian.

Yêu thú có trực giác rất tốt và khả năng truy lùng dấu vết cực kỳ đỉnh cao, đặc biệt là những yêu thú chuyên về lĩnh vực săn mồi như cẩu, khuyển, lang,... thì năng lực ấy lại càng phát huy tốt hiệu quả của nó.

Chỉ cần đánh hơi từ đám tu sĩ đã tham gia bước chân lên hai đoàn thuyền rời bến tiến đếm Giao Thú Vịnh mà bọn họ tóm và giết được là có thể xác định và lần ra những kẻ có khí tức mùi vết tương tự có liên quan.

Thậm chí có những người vô tội chỉ vô tình tiếp cận hoặc đụng phải những kẻ kia trong khi bản thân mình còn chẳng biết gì đến sự việc đó cũng bị giết chết, tất cả chỉ bởi vì trên thân mình phảng phất khí tức của kẻ liên quan.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót đúng chuẩn nghĩa đen luôn a!

Đúng là mạnh thì có quyền, chẳng một ai dám mở miệng ra mặt lên tiếng cho những sự vô lý phách lối của đám thế cao khí ngạo ấy gây ra.

Kẻ yếu thét khàn cả cổ cũng chẳng một ai thèm bận tâm để ý, trong khi đám cường giả thì chỉ việc nhẹ giọng thầm thì thôi lại có thể xâm nhập vào lòng người, được coi như lời vàng tiếng ngọc mà răm rắp gật đầu nghe...

Chỉ là chẳng mấy ai sẽ đề phòng tốt được như Trần Vô Hạo khi mà từ đầu đến cuối đều cảnh giác mười phần, che giấu sự hiện diện và khí tức, xoả bỏ mọi dấu vết của mình để khiến cho không một bằng chứng nào có thể chứng minh hắn từng xuất hiện.

Tựa như một kẻ chưa từng tồn tại trên thế gian ấy, còn mờ nhạt hơn cả một tán tu vô danh, không một ai nhận biết đến, không một ai để ý tới,...

Từ khi hắn đăng tràng vào giới tu hành cho đến này, hầu như tất cả những con đường mà hắn đi qua hay bất cứ vị trí nào mà hắn từng lựa chọn để cắm trải hay bế quan đều bị hắn xoá hết mọi dấu vết trước khi tiếp tục cuộc hành trình.

Từ khúc gỗ hắn nạo khoét thành chỗ ngồi hay chỗ củi trại hắn đốt để nấu ăn, khí tức hắn tu luyện, dấu vết hắn tu luyện,... các loại đều bị hắn xoá sạch.

Theo thời gian trưởng thành và thăng tiến tu vi thì kỹ năng ấy lại càng tốt hơn, có thể ban đầu khi hắn còn là phàm nhân tu tới Võ Đạo Cảnh vẫn còn chưa đủ kỹ lưỡng nhưng như vậy cũng đã đủ để chẳng ai nhận biết được hắn rồi, cùng lắm chỉ biết là từng có một người nào đó đi qua đây thôi.

Mà càng trưởng thành thì dấu vết và khí tức để lại sẽ càng nhiều hơn khi mà tu vi của hắn trở nên lớn mạnh hơn thì khí tức sẽ toả ra mạnh mẽ hơn, dù có thu liễm cũng chẳng ai có thể thu liễm hoàn toàn được tất cả, vậy nên kỹ năng của hắn càng được rèn giũa nhiều hơn.

Giờ còn có mấy thủ đoạn ẩn giấu nữa mà thậm chí Linh Hải Cảnh tu sĩ hắn cũng có thể né tránh và trốn thoát được dò xét của họ, chỉ cần cố gắng luyện thêm khả năng đột phá vòng vây với cả tốc độ tẩu thoát là càng hoàn hảo hơn rồi.

Nên là Trần Vô Hạo dù biết chuyện đã và đang xảy ra tại ngoại giới này cũng có thể tạm thời yên tâm sẽ không bị lũ Sùng Thú Chiến Giáo này lần ra mình.

Tất nhiên là dù hắn có thể thong thả đi lại mà không quá lo sẽ bị đi gặp "những kẻ đi trước" nhưng hắn vẫn sẽ phải hành động cẩn trọng, đề phòng là trên hết a!

...

"Ư..."

Bên trong mảnh gương kính thuỷ tinh vỡ lúc này, một trong hai nhân vật bị trọng thương bất tỉnh ở trong đó rốt cuộc đã có động tĩnh rồi...

Người đó không ai khác chính là Trần Vô Hạo!

Đây có thể xem như một điều may mắn, nếu như hắn tỉnh lại thì có thể phục dụng Liệu Thương Đan để gia tăng tốc độ hồi phục của mình cùng Bạch Thanh Khâu hơn, sớm ngày bình phục thương thế.

Bản thân Trần Vô Hạo vốn là một Thể Tu, không chỉ nhục thể mạnh mẽ hơn đồng cảnh giới một khoảng thì sức chịu đựng và khả nặng tự lành vết thương cũng nhanh hơn so với tu sĩ thông thường, vậy nên nội thương của hắn đã hồi phục nhanh và tốt hơn so với Bạch Thanh Khâu dù cho có chênh lệch về mặt tu vi.

Thật ra thì tiểu hồ ly này thân là một yêu thú thì tốc độ hồi phục cũng rất nhanh đấy, nội thương của hắn cũng hồi phục gần bằng Trần Vô Hạo rồi, chỉ là vẫn không thể sánh bằng khả năng phi thường của một Thể Tu mà thôi.

Với tình trạng hiện tại thì có lẽ tiểu gia hoả này sẽ sớm ngày tỉnh lại thôi, chắc cho thêm vài ngày nữa là được, nhưng lại không cần nữa rồi khi mà tên nhân loại kia đã tỉnh lại.

"Đau... Đây là đâu a?" Trần Vô Hạo yếu ớt mấp máy môi lẩm bẩm, đưa một tay lên ôm đầu day day một chút để mau chóng chấn tỉnh tinh thần hơn.

Nhìn ngó xung quanh trong trạng thái mơ hồ và thương thế còn đau của mình, Trần Vô Hạo chỉ nhìn thấy mình đang ở trong một khoảng trống tối đen như hư vô, bên cạnh lại vẫn có thể nhìn rõ được tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu đang bất tỉnh nằm đó.

"Để xem nào, mình nhớ là..." Lại qua một thời gian ngắn nữa, đầu óc tên này rốt cuộc tỉnh táo rồi, bắt đầu cố gắng lục lại ký ức vẫn còn hơi mơ hồ của mình để tìm câu trả lời cho thắc mắc hiện tại ở trong đầu hắn.

"Lúc đó hình như là bị vật gì đó lấp lánh đột nhiên xuất hiện rồi hút vào bên trong..." Hắn tiếp tục lẩm bẩm cố nhớ lại...

"A!" Như nhớ và nhận ra điều gì, hắn đưa bàn tay phải - bàn tay có ngón trỏ đeo chiếc Nhẫn Trữ Vật của mình lên gần mặt, bắt đầu điều động chút linh lực suy yếu của mình mà nhìn vào bên trong vùng không gian cất trữ đồ ở bên trong nó...

"Quả nhiên, vật thể ấy chính là mảnh vỡ thuỷ tinh mua của đôi lão phu thê thần bí đó! Vậy có nghĩa là mình đang ở bên trong vùng không gian ở bên trong nó sao?" Trần Vô Hạo lập tức hiểu ra tất cả âm thầm gật gù.

"Rốt cuộc mảnh vỡ thuỷ tinh này là thứ gì? Không có một chút khí tức gì đặc biệt, trông chủ như một món đồ vình thường bị hư hại, vậy mà lại có khả năng hút chứa được sinh vật sống vào bên trong nó?"

"Chẳng lẽ là một pháp bảo không gian có thể chứa được vật sống có phẩm cấp rất cao a?" Trần Vô Hạo bắt đầu thử suy nghĩ một chút về lai lịch của cái thứ này.

"Liệu nó có liên hệ gì với đôi lão phu thê thần bí kia không? Món đồ này chắc chắn rất hiếm có và cấp độ cũng phải cực cao, nếu thật sự là của họ thì sao họ lại trao đi một thứ như vậy một cách tuỳ tiện như thế?"

"Thủ đoạn trà trộn vào chốn phàm trần và biến mất không ai hay và không để lại dấu vết, thậm chí khí tức còn chẳng thấy thì chắc chắn tu vi phải rất cao, là cao nhân... Xem xét lời nói khi đó rằng họ cũng chẳng biết đây là thứ gì đặc biệt hoặc có thể nói là không nhìn ra thì thật khó tin được đây sẽ là cơ duyên tầm cỡ nào..."

"Bất quá, đây tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của mình. Chuyện hai người đó là cao nhân chẳng có gì chứng thực. Chuyện hai người thực sự không nhìn ra lai lịch gì tùe mảnh vỡ thuỷ tinh này cũng không có căn cứ. Chuyện mảnh vỡ thuỷ tinh này có phẩm cấp cao siêu cũng chưa có gì chứng mình..."

Trần Vô Hạo chỉ trong thời gian ngắn đã tự kỷ được rất nhiều điều, và kết quả vẫn như một số những lần khác, chẳng hề đi đến đâu cả, lượn đi lượn lại vài vòng suy nghĩ cuối cùng vẫn trở về lại vạch xuất phát với câu hỏi thắc mắc chẳng thể tìm ra đáp án.

Nhưng bây giờ hắn có thể tạm thời xác nhận rằng mảnh vỡ thuye tinh mà hắn tình cờ được cơ duyên xảo hợp mà có được này là một vật rất không tầm thường...

Nó có vẻ là một loại pháp bảo không gian có thể chứa vật sống, lại còn dường như có chức năng tự động, thậm chí nó còn có cả...linh trí!

Chứ không thì thứ đồ này sẽ không thể đột nhiên tự mình hành động theo kiểu bảo vệ chủ như thế này được. Đồ vật là thứ vô tri vô giác, không có khả năng tự hành động có mục đích riêng được...

Trong khi đó thì mảnh vỡ thuỷ tinh này thực sự đã tự động thoát li khỏi Nhẫn Trữ Vật của hắn và thu hắn vào bệ trong nó và đưa người chủ là hắn trốn đi mất, đã thế vốn từ đầu thứ này còn chưa hề nhận chủ với hắn nữa a!

Đây là một vật có tự chủ riêng, lại còn liên quan đến không gian, và còn chỉ là một mảnh vỡ, vậy không biết bản thể nguyên vẹn của nó sẽ kinh khủng tới cỡ nào?

Chẳng biết thứ này đã tồn tại biết bao nhiêu năm tháng mới có được cấp độ, khả năng bá đạo và linh trí tự chủ đến như vậy nữa.

Để một thứ đồ vô tri vô giác sản sinh ra linh trí dù chỉ là một tẹo thôi cũng khó hơn yêu thú khai mở linh trí tự chủ gấp cả trăm vạn lần, đây nhất định là một vật có lai lịch cực kỳ không đơn giản.

Cơ mà bây giờ chỉ cầm biết là, dường như Trần Vô Hạo đã sở hữu cho mình một loại pháp bảo không gian có thể chứa vật sống rất lợi hại, thế là quá đủ rồi.

Từ giờ thì hành tẩu sẽ trở nên tiện lợi hơn, vừa không bị hạn chế không gian chứa đồ, vừa có thể tiến nhập vào đây để trốn nếu có gặp truy sát hay tình huống nguy hiểm chí mạng, nó không tản mác ra khí tức gì đặc biệt mà chỉ như một món đồ hỏng bình thường nên rất dễ lẩn trốn mà chẳng ai hay...

Đến ngay cả tiểu gia hoả Bạch Thanh Khâu này cũng sẽ có chỗ ở mà không phải suốt ngày chịu uỷ khuất bị hắn nhét vào trong lồng ngực áo trốn nữa...

Ngoài ra vẫn còn nhiều công dụng khác nữa nhưng nhất thời chưa có nghĩ đến, nhưng cũng quá tiện lợi rồi a!

Xác nhận được điểu này, Trần Vô Hạo mới thực sự cảm thấy mình đã may mắn đạt được một cơ duyên vô cùng lớn, mà theo như trực giác của tên này thì đây có khả năng đây sẽ là cơ duyên lớn nhất mà hắn từng đạt được và sẽ đạt được trong tương lai gần.

"Tạm gác lại không nghĩ đến mấy vấn đề này nữa, chuyện quan trọng trước mặt là phải hồi phục lại thương thế cái đã." Trần Vô Hạo rốt cuộc dứt dòng suy nghĩ luẩn quẩn của mình, nhớ đến vấn đề chính cần làm.

Từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra vài viên Liệu Thương Đan, trước tiên một lần nữa thực hành cách làm cũ trước đây để cho Bạch Thanh Khâu nuốt viên đan dược xuống cái đã, sau đó mới đến lượt mình phục dụng rồi nhanh chóng đả toạ tiến vào trạng thái nhập định luyện hoá...

Bắt đầu quá trình phục hồi thương thế...

...

Trải qua khoảng 2 tháng thời gian, thương thế thể nội của cả hai người đều đã hoàn toàn phục hồi lại, căn cơ lại một lần nữa được củng cố vững vàng, đã chẳng còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa.

"Tranh thủ có mảnh kính vỡ thuỷ tinh này, nên luyện hoá Âu Lan Hoa và đột phá cảnh giới luôn thôi nhỉ?" Trần Vô Hạo chậm rãi mở ra đôi mắt đen sâu thẳm của mình, nhẹ nhàng nói.

Điều kiện ở bên trong vùng không gian này phải nói là vô cùng thuận lợi khi mà nồng độ thiên địa linh khí ở bên trong này cực kỳ đậm đặc.

Nếu để mà nói thì nó có khi còn hơn cả việc ngồi tu luyện trực tiếp ở bên trong một cái linh mạch!

Để mà dễ hiểu hơn nữa thì mức độ nồng đậm của linh khí ở bên trong này còn dồi dào hơn so với thiên nhiên ngoại giới gấp 20 lần a!

Như vậy chẳng khác nào ngồi trong đây tu luyện một ngày tương đương với cả chục ngày tu luyện bình thường nếu như có tốc độ thôn nạp thiên địa linh khí mạnh mẽ.

Điều kiện thích hợp đến thế thì đương nhiên là quá phù hợp để đột phá cảnh giới ở đây rồi, sẽ mang lại lợi ích lớn nha.

"Kiu kiu kiu!" Bạch Thanh Khâu ở một bên nghe vậy cũng vui vẻ gật đầu như đang muốn nói chữ đúng vậy.

"Âu Lan Hoa là một thiên địa tài bảo cấp độ Thiên Cấp Trung Phẩm, một Siêu Phàm Nhị Trọng như ta mà luyện hoá toàn bộ sẽ chỉ ảnh hưởng tới căn cơ chứ chẳng phải điều gì tốt đẹp, trừ khi là thiên tài..."

"Vậy nên chúng ta sẽ cùng chia nhau luyện hoá nó nhé?" Trần Vô Hạo suy xét một chút rồi đưa ra đề nghị.

"Ngao ngao!" Bạch Thanh Khâu tuy thấy lời hắn nói có lý nhưng vẫn muốn để cho hắn giữ lại hưởng dụng hết, dù sao thì mọi công lao từ đầu đến cuối để giành được Âu Lan Hoa đều thuộc về hắn, nó chỉ trợ giúp trốn chạy một chút mà thôi.

"Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải lo đâu." Trần Vô Hạo tất nhiên hiểu ý nó, mỉm cười ôn hoà đáp lại.

"Vả lại, nếu như Tiểu Bạch ngươi lần này có thể dựa vào Âu Lan Hoa đột phá được Thông Linh Cảnh thì không chỉ bản thân ngươi manh mẽ hơn mà còn có thể nhờ vào đó mà giúp đỡ ta nhiều hơn mà? Đôi bên đều có lợi nha!" Trần Vô Hạo tiếp tục thuyết phục.

Dù sao thì bản thân sẽ không thể hưởng hết lợi tức của Âu Lan Hoa với tu vi hiện tại được, mà hắn hiện tại vẫn không biết chuyện ở nhoại giới về Sùng Thú Chiến Giáo nêm vẫn còn đinh ninh chắc chắn đám thế lực kia đang lùng sục dấu vết của hắn.

Lúc này mà trở về bờ biển ngay thì chắc chắn sẽ có thể bị bắt gặp và lục soát, khi đó dù có mảnh gương thuỷ tinh này cũng sẽ khó tránh khỏi phiền phức nào đó bất chợt thì sao?

Tỉ lệ thấp cũng vẫn là một khả năng, tốt nhất là không để nó xảy ra nha.

Hiện tại luyện hoá luôn thì chẳng còn gì phải quá e ngại giấu giấu giếm giếm nửa vời nữa, lại còn giúp thực lực của bản thân tăng lên nữa, và vị "vệ sĩ" nhỏ nhắn này gia tăng chiến lực cũng sẽ giúp ích cho nhau nhiều hơn.

"Được rồi, làm nhanh thì xong nhanh, ngay bây giờ chuẩn bị luôn đi." Trần Vô Hạo nói tiếp, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra Âu Lan Hoa...

Chỉ thấy đây là một bông hoa có 8 cánh màu trắng xen kẽ nhau với nhuỵ hoa màu vàng tươi, cuống hoa thì có màu xanh lá cây tự nhiên, khí tức toả ra nhàn nhạt lại ít ỏi, ở gần sẽ thấy nó mạnh mẽ nhưng ở xa sẽ chỉ cảm thấy nó chỉ có chút năng lượng mà thôi...

Đúng kiểu một loài hoa bình thường đến không thể bình thường hơn.

Lần này không phải là chia đôi hắn 4 và tiểu hồ ly 4 cánh hoa mà sẽ là chia 3 và 5. Cách chia này rất dễ hiểu lý do, chỉ cần xét tu vi của đôi bên là rõ.

Phân phó xong xuôi, cả hai cùng nuốt hết những cánh hoa vào miệng, bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định luyện hoá, thiên địa linh khí rất nhanh đã cuồn cuộn ùa vào thân thể hai người...

Khí tức của cả hai cũng dần dần ngày một đề thăng lên...

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.